Một trận gió nhẹ thổi qua, nhánh cây lung lay mấy cái, đem mấy đóa hải đường lung lay sắp đổ thổi xuống, dừng trên đỉnh đầu người đang dừng dưới tán ây. Tưởng Tích Tích đem mấy cánh hoa kia bắt lấy, lại dùng lược chải vuốt mái tóc đen, rồi mới búi thành một búi tóc xinh đẹp.
Nàng xoay người hắn, “Để ta nhìn xem, ừ, bộ dáng thoải mái thanh tân không ít, so với vừa nãy khá hơn nhiều.”
Tần Ứng Bảo có chút sầu lo nhìn nàng, “Tiểu Ngọc sẽ thích sao?”
Tưởng Tích Tích hướng hắn cười, giống an ủi tiểu hài tử, “Đương nhiên, ai không thích người sạch sẽ chứ.”
Hắn thở nhẹ ra, gương mặt có nụ cười đã lâu không thấy, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tích Tích, “Tiểu Ngọc đi đâu rồi? Ta muốn cho nàng nhìn ta.”
Tưởng Tích Tích vừa muốn trả lời, lại thấy có bóng người xẹt qua cửa viện, vì thế đen cái chén trên bàn đá bưng lên, đưa đến trước mặt Tần Ứng Bảo, nhẹ giọng nói với hắn, “Tiểu Ngọc nói, ngươi phải ngoan ngoãn uống thuốc này, thì nàng mới tới thăm ngươi.” Thấy hắn ngấu nghiến uống thuốc, nàng lại ngẩng đầu lên, cao giọng nói, “Quả nhiên hữu hiệu, buổi tối đại nhân lại châm mấy châm cho ngươi thì bệnh phỏng chứng có thể khỏi hẳn.”
Tần Ứng Bảo uống xong thuốc thì đem chén đặt trên bàn, lau miệng rồi dùng đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn nàng nói, “Hiện tại có thể đi tìm Tiểu Ngọc sao?”
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi gọi nàng.” Tưởng Tích Tích hướng hắn cười cười, bưng cái chén lên đi ra ngoài viện.
Tần Ứng Bảo ngồi ngay ngắn ở trên ghế đá, hai tay sờ sờ lên đỉnh đầu: Đúng rồi, ngay ngắn như thế, nàng mới có thể thích, mấy ngày nay nàng cả ngày chỉ có một biểu tình, không cười cũng không giận, hắn không thích nàng như thế, không có cảm xúc, không có dao động, trước kia nàng giống như tinh linh, học tiếng kêu của chim chóc rất giống……”
“Pi pi…… Pi pi……”
Trên tán cây truyền đến vài tiếng chim kêu, Tần Ứng Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy trên tầng lớp lá cây có ánh mặt trời xuyên qua, chiếu vào khiến hắn hoa mắt. Trong đó có một tia sáng đặc biệt sáng, lóe lên bạch quang, thẳng tắp hướng đỉnh đầu hắn rơi xuống.
Là cái gì? Đao sao?
“Bá.”
Búi tóc rối loạn, tóc một lần nữa rớt trên vai, từng tảng lớn, trừ cái đó ra thì còn có máu đỏ, từ trên trán rơi xuống, tích trên quần áo hắn.
Tần Ứng Bảo sốt ruột đứng dậy, dậm chân, “Ngươi làm hỏng tóc của ta, Tiểu Ngọc thấy được, sẽ không cao hứng.”
Người đối diện lại không nói lời nào, thanh đao trong tay hắn lung lay mấy cái, rốt cuộc “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất. Hắn run run môi, khóe mắt liếc về phía sau, “Hảo hán tha mạng, ta cùng hắn không oán không thù, làm như vậy cũng chỉ là y lệnh làm việc.”
Giọng Tưởng Tích Tích từ phía sau truyền đến, trường kiếm trong tay gắt gao chống sau lưng hắn, “Y lệnh? Y lệnh ai?”
***
Đứng trước cửa vương phủ, Tưởng Tích Tích nhón chân nhìn về phía đối diện, “Đại nhân, ngài xem, nơi này tuy cách Hàn gia khá xa, nhưng hai tòa nhà đều ở trên chỗ cao, liếc mắt nhìn một cái chính là phủ đệ của Hàn Hiểu Nguyên.”
Trình Mục Du gật gật đầu, “Vương Kế Huân thấy cuộc sống xa hoa lãng phí của Hàn Hiểu Nguyên thì hẳn đã sớm sinh ghen tỵ. Tuy chức quan hắn cao nhưng tài lực lại xa không bằng Hàn gia, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn ra tay.” Nói xong, hắn nhìn Sử Kim liếc mắt một cái, lệnh cho hắn tiến đến gọi cửa.
Sử Kim mới vừa đi qua thì hai cánh cửa lớn đã được mở ra từ bên trong. Vương Kế Huân mặc một thân hồng bào, đứng ở giữa cánh cửa son, thấy Trình Mục Du thì hắn ha ha cười, nếp nhăn khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn, khiến cho bộ dáng của hắn lại tăng thêm mấy phần hung ác, “U, đay không phải Trình đại nhân sao, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy, mai mời tiến vào.”
Cho dù trong lòng có sóng ngầm mãnh liệt, Trình Mục Du lại vẫn duy trì trầm ổn, “Vương đại nhân, sao vậy, ngai giống như biết hôm nay ta sẽ tới vậy.”
Vương Kế Huân vẫn còn đang cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, “Ta vừa rồi ở trong phòng, chợt thấy bên ngoài có rặng mây đỏ bốc lên, liền biết có khách quý tới cửa, vì thế mới nhanh chóng tự mình ra nghênh đón,” nói xong câu đó, hắn tựa hồ đã cười đến đứng không thẳng nổi, đỡ lấy lão nô ở bên cạnh mới miễn cưỡng có thể đứng vững được, “Ta vui đùa chút thôi, tòa nhà này của ta đến Hoàng Hậu nương nương cũng tới năm lần, Trình đại nhân, ngươi sẽ không cảm thấy ta thật sự tự mình ra cửa ngênh đón ngươi chứ?”
Tưởng Tích Tích biết trong lời hắn nói có ẩn ý nên trong lòng không tránh khỏi tức giận, nhưng nghĩ lại thì lại có chút hồ đồ, Hoàng Hậu nương nương sao? Nàng vì sao phải tới Vương trạch chứ? Chẳng lẽ, Vương Kế Huân này thế nhưng cùng hoàng thất có dính dáng, quan hệ gì sao?
Trình Mục Du lại không buồn bực, “Vậy chỉ có thể nói là vừa khéo, Vương đại nhân, ta tới tìm ngài là có chuyện quan trọng, không biết là đứng ở chỗ này nói tốt, hay là đi vào trong nói thì tốt.”
Vương Kế Huân thấy hắn vững vàng ổn trọng, rốt cuộc thu hồi ý cười, khóe miệng ngạo mạn mà nhếch lên, vung tay hướng vào bên trong, “Trình đại nhân mời vào.”
Đi vào trước đường, Trình Mục Du cũng không nhiều lời mà lệnh cho nha dịch đằng sau đem một nam tử nhỏ gầy áp đến trước mặt Vương Kế Huân, “Hôm nay hắn muốn ám sát Tần Ứng Bảo, bị người của ta bắt được, theo lời hắn nói thì hắn là do Vương đại nhân sai sử mới muốn giết chết Tần Ứng Bảo, nguyên nhân là do án diệt môn của Hàn gia chín năm trước.”
Nói tới đây, hắn nhìn nam tử kia liếc mắt một cái, nam nhân kia lập tức quỳ xuống, “Chín năm trước, vào buổi tối ngày thanh minh, Vương…… Vương đại nhân lệnh cho chúng ta đem hơn hai trăm mạng người của Hàn gia toàn bộ giết hết, thi thể bị cho vào lồng sắt, vứt vào trong kênh đào. Tần Ứng Bảo biết chuyện này, cho nên hôm nay hắn…… Hắn liền phái ta tới giết người diệt khẩu.” Nói xong, hắn không dám ngẩng đầu, đem đầu chôn sâu trong khuỷu tay.
Nhưng sau khi hắn nói xong một việc chấn động như thế thì trong phòng lại rơi vào một sự yên tĩnh kỳ quái, không khí phảng phất cũng ngưng kết, không hề lưu động, cũng không có độ ấm.
Trình Mục Du nhìn Vương Kế Huân, trong lòng đột nhiên chợt lạnh: Hắn đang cười, nhàn nhạt, nhẹ nhàng, phảng phất hoàn toàn không đem bí mật kinh thiên này để ở trong lòng.
Vì cái gì? Tuy rằng hắn thân ở chỗ cao nhưng một vụ thảm án như thế kể cả hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém. Vì sao hắn có thể vân đạm phong khinh như thế, phảng phất những gì tên kia nói hoàn toàn chẳng liên quan gì tới hắn vậy.
Tưởng Tích Tích cũng không rõ, nàng vốn tưởng lấy tính cách của Vương Kế Huân thì sẽ nổi trận lôi đình, chết không nhận tội, điều này cũng nằm trong dự đoán. Thế nhưng hắn lại không phủ nhận, mà lẳng lặng nhìn tên kia, trên mặt hiện lên một nụ cười thần bí khó lường.
Lúc người còn đang chìm trong suy nghĩ thì khóe mắt nàng lại nhìn thấy dưới đất một mạt màu đỏ, lẳng lặng chảy ra từ dưới chân nam tử kia, kéo dài tới chân mình, theo viền giày chậm rãi chảy qua.
Nàng hít hà một hơi, vừa định nói chuyện, nam tử lại đột nhiên đỡ mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, hắn “A a” kêu hai tiếng, ngón trỏ chỉ đến thẳng tắp, dùng hết toàn lực chỉ hướng cửa, “Ngươi, là ngươi.”
Thân hình hắn sau đó ầm ầm ngã xuống đất khiến máu bắn đầy lên mặt những người xung quanh, tròng mắt hắn động vài cái rồi ngừng, ánh sáng cũng không còn.
“Đại nhân, trái tim hắn bị đâm thủng.”
Tiếng nói kinh hoảng của Sử Kim phảng phất như truyền về từ nơi xa xôi, rót vào tai mỗi người.
Nàng xoay người hắn, “Để ta nhìn xem, ừ, bộ dáng thoải mái thanh tân không ít, so với vừa nãy khá hơn nhiều.”
Tần Ứng Bảo có chút sầu lo nhìn nàng, “Tiểu Ngọc sẽ thích sao?”
Tưởng Tích Tích hướng hắn cười, giống an ủi tiểu hài tử, “Đương nhiên, ai không thích người sạch sẽ chứ.”
Hắn thở nhẹ ra, gương mặt có nụ cười đã lâu không thấy, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tích Tích, “Tiểu Ngọc đi đâu rồi? Ta muốn cho nàng nhìn ta.”
Tưởng Tích Tích vừa muốn trả lời, lại thấy có bóng người xẹt qua cửa viện, vì thế đen cái chén trên bàn đá bưng lên, đưa đến trước mặt Tần Ứng Bảo, nhẹ giọng nói với hắn, “Tiểu Ngọc nói, ngươi phải ngoan ngoãn uống thuốc này, thì nàng mới tới thăm ngươi.” Thấy hắn ngấu nghiến uống thuốc, nàng lại ngẩng đầu lên, cao giọng nói, “Quả nhiên hữu hiệu, buổi tối đại nhân lại châm mấy châm cho ngươi thì bệnh phỏng chứng có thể khỏi hẳn.”
Tần Ứng Bảo uống xong thuốc thì đem chén đặt trên bàn, lau miệng rồi dùng đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn nàng nói, “Hiện tại có thể đi tìm Tiểu Ngọc sao?”
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi gọi nàng.” Tưởng Tích Tích hướng hắn cười cười, bưng cái chén lên đi ra ngoài viện.
Tần Ứng Bảo ngồi ngay ngắn ở trên ghế đá, hai tay sờ sờ lên đỉnh đầu: Đúng rồi, ngay ngắn như thế, nàng mới có thể thích, mấy ngày nay nàng cả ngày chỉ có một biểu tình, không cười cũng không giận, hắn không thích nàng như thế, không có cảm xúc, không có dao động, trước kia nàng giống như tinh linh, học tiếng kêu của chim chóc rất giống……”
“Pi pi…… Pi pi……”
Trên tán cây truyền đến vài tiếng chim kêu, Tần Ứng Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy trên tầng lớp lá cây có ánh mặt trời xuyên qua, chiếu vào khiến hắn hoa mắt. Trong đó có một tia sáng đặc biệt sáng, lóe lên bạch quang, thẳng tắp hướng đỉnh đầu hắn rơi xuống.
Là cái gì? Đao sao?
“Bá.”
Búi tóc rối loạn, tóc một lần nữa rớt trên vai, từng tảng lớn, trừ cái đó ra thì còn có máu đỏ, từ trên trán rơi xuống, tích trên quần áo hắn.
Tần Ứng Bảo sốt ruột đứng dậy, dậm chân, “Ngươi làm hỏng tóc của ta, Tiểu Ngọc thấy được, sẽ không cao hứng.”
Người đối diện lại không nói lời nào, thanh đao trong tay hắn lung lay mấy cái, rốt cuộc “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất. Hắn run run môi, khóe mắt liếc về phía sau, “Hảo hán tha mạng, ta cùng hắn không oán không thù, làm như vậy cũng chỉ là y lệnh làm việc.”
Giọng Tưởng Tích Tích từ phía sau truyền đến, trường kiếm trong tay gắt gao chống sau lưng hắn, “Y lệnh? Y lệnh ai?”
***
Đứng trước cửa vương phủ, Tưởng Tích Tích nhón chân nhìn về phía đối diện, “Đại nhân, ngài xem, nơi này tuy cách Hàn gia khá xa, nhưng hai tòa nhà đều ở trên chỗ cao, liếc mắt nhìn một cái chính là phủ đệ của Hàn Hiểu Nguyên.”
Trình Mục Du gật gật đầu, “Vương Kế Huân thấy cuộc sống xa hoa lãng phí của Hàn Hiểu Nguyên thì hẳn đã sớm sinh ghen tỵ. Tuy chức quan hắn cao nhưng tài lực lại xa không bằng Hàn gia, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn ra tay.” Nói xong, hắn nhìn Sử Kim liếc mắt một cái, lệnh cho hắn tiến đến gọi cửa.
Sử Kim mới vừa đi qua thì hai cánh cửa lớn đã được mở ra từ bên trong. Vương Kế Huân mặc một thân hồng bào, đứng ở giữa cánh cửa son, thấy Trình Mục Du thì hắn ha ha cười, nếp nhăn khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn, khiến cho bộ dáng của hắn lại tăng thêm mấy phần hung ác, “U, đay không phải Trình đại nhân sao, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy, mai mời tiến vào.”
Cho dù trong lòng có sóng ngầm mãnh liệt, Trình Mục Du lại vẫn duy trì trầm ổn, “Vương đại nhân, sao vậy, ngai giống như biết hôm nay ta sẽ tới vậy.”
Vương Kế Huân vẫn còn đang cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, “Ta vừa rồi ở trong phòng, chợt thấy bên ngoài có rặng mây đỏ bốc lên, liền biết có khách quý tới cửa, vì thế mới nhanh chóng tự mình ra nghênh đón,” nói xong câu đó, hắn tựa hồ đã cười đến đứng không thẳng nổi, đỡ lấy lão nô ở bên cạnh mới miễn cưỡng có thể đứng vững được, “Ta vui đùa chút thôi, tòa nhà này của ta đến Hoàng Hậu nương nương cũng tới năm lần, Trình đại nhân, ngươi sẽ không cảm thấy ta thật sự tự mình ra cửa ngênh đón ngươi chứ?”
Tưởng Tích Tích biết trong lời hắn nói có ẩn ý nên trong lòng không tránh khỏi tức giận, nhưng nghĩ lại thì lại có chút hồ đồ, Hoàng Hậu nương nương sao? Nàng vì sao phải tới Vương trạch chứ? Chẳng lẽ, Vương Kế Huân này thế nhưng cùng hoàng thất có dính dáng, quan hệ gì sao?
Trình Mục Du lại không buồn bực, “Vậy chỉ có thể nói là vừa khéo, Vương đại nhân, ta tới tìm ngài là có chuyện quan trọng, không biết là đứng ở chỗ này nói tốt, hay là đi vào trong nói thì tốt.”
Vương Kế Huân thấy hắn vững vàng ổn trọng, rốt cuộc thu hồi ý cười, khóe miệng ngạo mạn mà nhếch lên, vung tay hướng vào bên trong, “Trình đại nhân mời vào.”
Đi vào trước đường, Trình Mục Du cũng không nhiều lời mà lệnh cho nha dịch đằng sau đem một nam tử nhỏ gầy áp đến trước mặt Vương Kế Huân, “Hôm nay hắn muốn ám sát Tần Ứng Bảo, bị người của ta bắt được, theo lời hắn nói thì hắn là do Vương đại nhân sai sử mới muốn giết chết Tần Ứng Bảo, nguyên nhân là do án diệt môn của Hàn gia chín năm trước.”
Nói tới đây, hắn nhìn nam tử kia liếc mắt một cái, nam nhân kia lập tức quỳ xuống, “Chín năm trước, vào buổi tối ngày thanh minh, Vương…… Vương đại nhân lệnh cho chúng ta đem hơn hai trăm mạng người của Hàn gia toàn bộ giết hết, thi thể bị cho vào lồng sắt, vứt vào trong kênh đào. Tần Ứng Bảo biết chuyện này, cho nên hôm nay hắn…… Hắn liền phái ta tới giết người diệt khẩu.” Nói xong, hắn không dám ngẩng đầu, đem đầu chôn sâu trong khuỷu tay.
Nhưng sau khi hắn nói xong một việc chấn động như thế thì trong phòng lại rơi vào một sự yên tĩnh kỳ quái, không khí phảng phất cũng ngưng kết, không hề lưu động, cũng không có độ ấm.
Trình Mục Du nhìn Vương Kế Huân, trong lòng đột nhiên chợt lạnh: Hắn đang cười, nhàn nhạt, nhẹ nhàng, phảng phất hoàn toàn không đem bí mật kinh thiên này để ở trong lòng.
Vì cái gì? Tuy rằng hắn thân ở chỗ cao nhưng một vụ thảm án như thế kể cả hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém. Vì sao hắn có thể vân đạm phong khinh như thế, phảng phất những gì tên kia nói hoàn toàn chẳng liên quan gì tới hắn vậy.
Tưởng Tích Tích cũng không rõ, nàng vốn tưởng lấy tính cách của Vương Kế Huân thì sẽ nổi trận lôi đình, chết không nhận tội, điều này cũng nằm trong dự đoán. Thế nhưng hắn lại không phủ nhận, mà lẳng lặng nhìn tên kia, trên mặt hiện lên một nụ cười thần bí khó lường.
Lúc người còn đang chìm trong suy nghĩ thì khóe mắt nàng lại nhìn thấy dưới đất một mạt màu đỏ, lẳng lặng chảy ra từ dưới chân nam tử kia, kéo dài tới chân mình, theo viền giày chậm rãi chảy qua.
Nàng hít hà một hơi, vừa định nói chuyện, nam tử lại đột nhiên đỡ mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, hắn “A a” kêu hai tiếng, ngón trỏ chỉ đến thẳng tắp, dùng hết toàn lực chỉ hướng cửa, “Ngươi, là ngươi.”
Thân hình hắn sau đó ầm ầm ngã xuống đất khiến máu bắn đầy lên mặt những người xung quanh, tròng mắt hắn động vài cái rồi ngừng, ánh sáng cũng không còn.
“Đại nhân, trái tim hắn bị đâm thủng.”
Tiếng nói kinh hoảng của Sử Kim phảng phất như truyền về từ nơi xa xôi, rót vào tai mỗi người.
/670
|