Trọng điểm bồi dưỡng? Đùa à, Triệu Lập có thể thề độc rằng hắn chưa từng nghĩ đến việc trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong quân đội. Có trời đất chứng giám, muốn làm cho quân đội chiếu cố, hơn nữa còn là trọng điểm chiếu cố thì ngươi không chết tử tế được.
Bất quá, nghe ngữ khí của Kerui Christine thì hình như cô ta biết một chút tin tức về những trường học cho các thiên tài, bằng không cũng sẽ không dùng khẩu khí đó để nói chuyện. Triệu Lập âm thầm hít một hơi lãnh khí, sĩ quan Kerui Christine còn trẻ mà đã có quân hàm cao như vậy, đồng thời lại biết rất nhiều tin tức như thế, nói không chừng cô ấy cũng xuất thân từ các trường đấy.
Càng ngẫm nghĩ thì càng thấy điều này rất có khả năng. Thực tình bây giờ, đầu hắn không dám tồn tại ý niệm muốn ở cùng một chỗ với Kerui Christine. Bây giờ, những chuyện rắc rối đã xảy ra chỉ có ba người bọn họ biết. Sau khi kết thúc những ngày nói dối kiểu này, hắn có thể an tam đổ hết cho công pháp tu luyện tốc hành trong quân đội nếu người khác có nhận thấy dấu hiệu gì bất thường.
Nghe cách nói chuyện của Kerui Christine, hình như cô ta muốn Triệu Lập quay trở lại huấn luyện. Triệu Lập làm sao có thể không đáp ứng. Gật đầu qua loa với tất cả các câu nói của Kerui Christine, hắn lao nhanh như tên bắn ra khỏi phòng y tế. Phía sau, tiếng cười đáng yêu của Kerui Christine thấp thoáng bên tai.
Đợi cho thân ảnh của Triệu Lập biến mất, Kerui Christine mới thôi cười, quay về chỗ ngồi của mình trong phòng y tế. Cô ta dùng ngón tay trắng nõn gõ phím theo một quy luật riêng, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một hình ảnh bất đồng.
- Thưa chỉ huy!
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một vị thiếu tướng, Kerui Christine nhanh chóng cúi chào theo kiểu quân đội, rồi thân hình lại thẳng tắp, so với thân hình mềm mại của nữ quân y trước kia hoàn toàn bất đồng. Nét khiêu khích nam nhân khiến cho họ muốn phạm tội cũng hoàn toàn biến mất, đổi thành vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Đều đã giải quyết?
Viên thiếu tướng trên màn hình chào lại, ra ý bảo Kerui Christine ngồi xuống, rồi mở miệng hỏi một câu.
- Đúng vậy, thưa chỉ huy!
Giọng nói của Kerui Christine mang theo một nỗi thất vọng không nói nên lời.
- Kerui Christine! Cô là học viên ưu tú nhất. Mặc dù trong thời gian thực tập, chúng ta cho phép các học viên có thể phạm sai lầm. Nhưng mà… - Viên thiếu tướng để ý biểu hiện của Kerui Christine. - Ta hy vọng… đây là lần cuối cùng. Cô hiểu chứ?
- Vâng, thưa chỉ huy! - Kerui Christine mở miệng trả lời. - Cám ơn chỉ huy!
- Về việc mà cô báo cáo, chúng ta sẽ tổ chức cho các tân học viên bước vào một cuộc thí nghiệm mới. Hiện tại, cô cứ làm tốt công việc của mình đi. Người khởi xướng hạng mục mới là cô. Cô nên nhớ kỹ điều đó.
Viên thiếu tướng nhanh chóng an bài tất cả mọi việc, dặn dò Kerui Christine vài câu đơn giản, rồi tắt máy.
Màn hình đã tắt, chỉ còn lại Kerui Christine đang ngồi ngẩn người một mình.
Triệu Lập không hề biết rằng mình vừa may mắn thoát khỏi thảm cảnh làm chuột bạch trong đường tơ kẽ tóc. Nếu không phải Kerui Christine vì tham công mà liều lĩnh thì bây giờ hắn đã biến thành một con chuột bạch chân chính.
Lượng chân khí Kerui Christine đưa vào trong cơ thể Triệu Lập ước chừng đủ để hắn tu luyện hai tháng liên tục. Thực mệt, chỉ vì một ý tưởng bồng bột mà hao phí chân khí.
Trong đội ngũ, Triệu Lập vẫn như trước xếp sau một vài người. Chẳng có cách nào khác, mặc dù Kiện thể thuật có khả năng tăng tố chất cơ thể, nhưng vẫn thưa thể so được với người tu luyện công pháp cấp một. Chỉ có điều là thời gian vận hành một chu thiên hết sức ngắn, tốc độ khôi phục lại cực kỳ nhanh, cố gắng một chút thì cũng theo kịp được tốc độ huấn luyện.
- Trưa nay chưa ăn cơm sao? Tiếp tục, tăng tốc lên nữa.
Tiếng hô của sĩ quan huấn luyện Arnold vang lên trên thao trường. Không ai nguyện ý chạy chậm để cho Arnold ban cho một cú đá vào mông. Tất cả đều chạy bán sống bán chết về phía trước.
Phổi khô cháy, Triệu Lập cố nén tiến về phía trước. Trong đội hình, hắn đứng thứ ba… Không biết lý do gì, cũng có thể là do tu luyện Cự lực thuật quá mức sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, nên thường xuyên nghe âm thanh tiếng giày của huấn luyện viên nện vào mông họ.
Mà ngay cả Triệu Lập cũng không ít lần được hưởng mỹ vị của đôi quân giày đó. Chẳng qua, sĩ quan Arnold biết được tình trạng của hắn nên có chút thả lỏng. Tỷ như những người khác phải chạy cật lực thì Triệu Lập chỉ cần vừa đủ yêu cầu là được. Nhưng sự chiếu cố này cũng không có quá sức lộ liễu, nhiều nhất cũng chỉ là cú đạp vào mông hắn nhẹ hơn một chút mà thôi.
Nhưng cái kiểu chạy trối chết như thế này Triệu Lập có chút không thể chịu đựng được. Tay chân mệt rã rời chỉ là chuyện nhỏ, giống như một động cơ, khi đạt đến mức cực hạn thì không thể cố sức thêm được nữa, nhưng mà từ yết hầu đến phổi, một lần hít một hơi cứ như là hít vào một dòng dung nham nóng bỏng.
Nhịn không được, lưỡi hắn cong lên trên, giống hệt như lúc luyện công. Mũi vừa thở ra một hơi, từ trong đan điền có một luồng chân khí chạy ra, chậm rãi men theo kinh mạch.
Triệu Lập cảm thấy có chút khó tin, đang vận động một cách điên cuồng như thế này mà còn có thể vận công được? Điều này làm sao có thể xảy ra chứ? Đang muốn kinh hô, hắn chợt nhớ ra trong lúc vận công nếu phân tâm sẽ không kiểm soát được chân khí, liền ngậm miệng lại.
Chân khí lúc này không cần Triệu Lập tác động nhiều mà cứ chậm rãi chảy trong kinh mạch. Triệu Lập chạy liên tục mấy chục thước nữa, một chút cảm giác khó chịu cũng không có. Hơn nữa, vì đột nhiên xuất hiện chuyện lạ, nên tâm trí của Triệu Lập hết sức tập trung quan sát. Ngay cả cảm giác yết hầu và phổi vừa rồi khô rát bây giờ cũng không còn nữa.
Bản năng nhắc nhở Triệu Lập đi theo đội ngũ. Mặc dù thân thể hắn còn đẫm mồ hôi nhưng trong đầu hắn lại lạnh như băng. Trước mắt còn phải chạy liên tiếp nửa giờ không được ngừng nghỉ. Ai có thể đảm bảo rằng trong vòng nửa giờ này, chân khí của hắn sẽ không di chuyển sai lệch? Nếu đang ở trong thời điểm vận công quan trọng, chân của sĩ quan Arnold lại đá vào mông thì làm sao bây giờ?
Hắn đành bấm bụng tăng nhanh tốc độ, lao về phía trước, tránh xa đôi giày của Arnold. Chỉ đến khi cảm thấy thật an toàn, Triệu Lập mới tập trung chú ý vào chân khí trong kinh mạch.
Vận công trong lúc vận động thế này, chân khí lưu chuyển thập phần thong thả so với tư thế ngồi tu luyện bình thường. Triệu Lập theo dõi một lúc lâu, chân khí chỉ mới lưu chuyển được một đoạn ngắn. Nếu người ngoài giám sát tốc độ vận hành chân khí của hắn ngay lúc này, chắc chắn sẽ cho rằng hắn không đạt chuẩn.
Tâm trạng vừa kinh ngạc, vừa lo lắng nhưng hắn vẫn cẩn thận chạy. Thỉnh thoảng hắn cũng chú ý xem có sắp bị ai đá không. Trên đường chạy, sắc mặt của Triệu Lập vô cùng khó coi. Tuy nhiên, cũng có một lợi điểm là bây giờ hắn không còn cảm giác nóng rát khó chịu nữa.
Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng hắn cũng vận công được hết một chu thiên. Chân khí quay trở về đan điền. Điều này làm cho Triệu Lập thở phào nhẹ nhõm. Hắn bất giác chạy chậm lại.
Bịch!” – Một cú đạp mạnh mang theo sự tức giận của người đá, làm cho Triệu Lập luống cuống, cố gắng lao nhanh về phía trước.
Cố gắng vượt qua hai người phía trước, trở lại vị trí thứ ba, tim Triệu Lập không khỏi đập nhanh. Cũng may là hắn vừa trùng hợp vận công xong một chu thiên, nếu không cú đạp vừa rồi đã đủ để kết liễu mạng hắn.
Chân khí lưu chuyển được một chu thiên, làm cho thể lực của Triệu Lập khôi phục không ít. Bây giờ, tinh thần hắn phấn chấn lên rất nhiều. Không muốn để cho người khác nhận ra có chuyện khác thường, Triệu Lập vẫn cố gắng giữ nguyên vị trí thứ ba, tiếp tục bám theo đội hình của đại đội.
Thân thể vừa thả lỏng được một chút là hắn lại miên man suy nghĩ. Tiếp tục duy trì trạng thái lúc trước, lưỡi vừa cong lên trên, chân khí lại một lần nữa vận chuyển.
Lần này, Triệu Lập không dám lơ là, cố gắng căng tai, căng mắt nghe ngóng xung quanh. Cuối cùng, chân khí cũng đã vận hành xong một chu thiên, một lần nữa trở về đan điền.
Sau đó, hắn không dám thử vừa chạy vừa vận công nữa. Hai phút sau, huấn luyện rốt cuộc cũng chấm dứt. Triệu Lập vẫn ở vị trí thứ ba, nhưng tinh thần so với mấy ngày trước thì tốt nhiều.
Nghỉ ngơi một lúc, hắn lại nhanh chóng vận hành một chu thiên. Sau khi chạy bộ, đây là thời gian tốt nhất để khôi phục lại. Sau một phen điều tức, sắc mặt của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên, Triệu Lập phát hiện ra rằng trong khi vận động mạnh vẫn có thể vận công. Nhìn những chiến hữu xung quanh, cho dù bọn họ tu vi không kém, nhưng trong lúc vận động chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của thân thể cố gắng chịu đựng thì làm sao được thoải mái như Triệu Lập chứ. Lúc này, hắn thấy người lâng lâng.
Rồi đột nhiên, trong đầu lại vang lên câu nói của Kerui Christine, trong xã hội chỉ có những công pháp hợp với việc dưỡng sinh kiện thể, không có công pháp thích hợp cho chiến đấu. Như vậy chiến đấu công pháp là như thế nào? Chẳng lẽ trong lúc vận động cũng là không thể hành công? Cái này gọi là thích hợp với việc chiến đấu sao?
Vừa mới nghĩ tới đây, chút đắc ý trong đầu liền biến mất ngay lập tức. Người trong quân đội là ngọa hổ tàng long, chỉ cần nhìn qua nữ quân y Kerui Christine là có thể hiểu. Có thể tùy ý trêu chọc cả trăm người trong một đại đội thì đương nhiên không phải là một người đơn giản. Nhân vật như vậy chẳng lẽ chỉ là một nữ quân y thôi sao?
Mặc dù Triệu Lập một lòng một dạ che giấu nhưng cái mà hắn muốn che giấu chỉ là bí mật tốc độ tu luyện mà thôi. Nhưng Triệu Lập cũng đã cẩn thận hỏi qua, trong công pháp tu luyện cấp tốc trong quân đội đối với người tu luyện mà nói có hiệu quả không giống nhau. Cho dù tốc độ tu luyện của mọi người không sai biệt, nhưng có thể là do sự lĩnh ngộ cùng với một số nguyên nhân khác mà hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Xét về mặt cơ bản, hiệu quả chung của công pháp của quân đội là làm cho một người trong vòng một năm vượt qua cánh cửa cấp bốn, mà hiệu quả cao nhất là trực tiếp giúp người tu luyện vượt qua cấp sáu. Chỉ cần kiên trì tu luyện trong hai năm, thì có thể thực hiện được điều này.
Đây là kế hoạch của Triệu Lập, nhưng hắn cũng không định ở lại mãi trong quân ngũ. Trong bài kiểm tra tâm lý, hắn đã nói qua, hắn vào quân đội cũng chỉ để rèn luyện nhằm nâng cao khả năng khi thi đại học. Điều này sẽ giúp ích không nhỏ cho giấc mơ đại học Thanh Hoa của hắn.
Cũng may, bởi vì Kerui Christine phạm sai lầm nên Triệu Lập đã bị loại khỏi danh sách trọng điểm bồi dưỡng.
Mỗi buối tối, lúc nghỉ ngơi, hắn đều tiến nhập trạng thái thiền định, nhưng cũng chỉ có thể duy trì ở cảnh giới ba lần của chín chu thiên mà thôi, không có chút tăng lên… Triệu Lập cũng không sốt ruột, tâm trạng thoải mái. Chẳng qua, sự bình thản trong lòng lúc này đã hơn xa cái thời điểm mới gia nhập quân đội. Bởi vì có một số việc đã có thể yên tâm nên tâm lý lúc này được thả lỏng hơn nhiều.
Có thể là do chiếu cố mọi người chỉ mới bắt đầu luyện tập cho nên đến giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống tập trung khẩn cấp cho nên mọi người không bị làm phiền trong khi đang tu luyện. Lúc đầu, Triệu Lập còn tưởng là không có tình huống tập trung khẩn cấp nhưng bây giờ hắn mới hiểu là mọi người còn chưa có chiến đấu công pháp cho nên không cần thiết phải làm như vậy.
Hiểu được như vậy, Triệu Lập ở trong quân đội giống cá gặp nước. Lúc này, hắn có thể vận công bổ trợ cho nên việc huấn luyện thể năng cũng không còn cảm thấy khó khăn như trước. Mặc dù, hắn vẫn cố gắng duy trì thành tích mình xếp sau vài người để che giấu sự thật nhưng tâm tính không còn là cái loại ngây thơ không biết gì nữa.
Triệu Lập hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt nên cũng không dám cưỡng cầu. Trong quá trình huấn luyện, hắn cứ chậm rãi rèn luyện cho nhuần nhuyễn. Hắn biết bản thân mình có thể nhanh chóng nắm vững các bài tập vận động, loại ưu thế như thế này không thể dùng thứ gì trao đổi được.
Đó là một cơ hội, mà chỉ có ở thời điểm này mới có, Triệu Lập cũng rất nhanh chóng nắm bắt thời cơ. Kerui Christine có lẽ đã thôi không còn theo dõi Triệu Lập nữa. Cho nên sau đó cũng thôi không gọi hắn đến phòng y tế nữa. Việc này cũng làm cho những tên háo sắc thôi không đố kỵ với hắn nữa. Bắt đầu trong huấn luyện đùa cợt vui vẻ với nhau nhiều hơn.
Có khả năng vận công trong lúc vận động, lại có mấy tên cứ giả vờ bị thương nên thành tích của Triệu Lập đã xếp lên lên trên vài người. Nhưng bởi vì không biết cụ thể tiêu chuẩn khảo hạch như thế nào, nên Triệu Lập cứ âm thầm khiến thành tích của mình mỗi ngày tăng thêm một chút, như thế có lẽ sẽ không thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Buổi tối luyện công, Triệu Lập có thể thập phần ổn định tiến nhập trạng thái thiền định, lần nào cũng ba lần của chín chu thiên, không hơn không kém. Chân khí Triệu Lập gia tăng với một tốc độ mà đến cả Triệu Lập cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng qua đến một mức độ nhất định, chân khí của Triệu Lập lại cô đọng, làm cho kinh mạch của Triệu Lập vẫn duy trì một áp lực cố định.
Qua vài ngày, cuối cùng cũng đến kì khảo hạch, Triệu Lập đã chuẩn bị hết sức kĩ càng. Chỉ trừ những người suốt ngày ngơ ngẩn vì Kerui Christine nên điểm số thấp. Không biết họ có thể bị loại hay không, nhưng từ nụ cười của Kerui Christine, người ta mơ hồ đoán ra được nhiều điều.
Nhớ đến nụ cười của Kerui Christine, tâm tình Triệu Lập có chút thay đổi. Nhờ cô ta mà Triệu Lập biết được chân khí có những ứng dụng khác nhau. Bây giờ, hắn biết ngoài chân khí dùng trong chiến đấu còn có chân khí dùng để chữa thương. Có phải đây cũng là một bí mật của quân đội hay không? Loại chân khí này có thể ứng dụng trong chiến tranh sao ?
Bất quá, nghe ngữ khí của Kerui Christine thì hình như cô ta biết một chút tin tức về những trường học cho các thiên tài, bằng không cũng sẽ không dùng khẩu khí đó để nói chuyện. Triệu Lập âm thầm hít một hơi lãnh khí, sĩ quan Kerui Christine còn trẻ mà đã có quân hàm cao như vậy, đồng thời lại biết rất nhiều tin tức như thế, nói không chừng cô ấy cũng xuất thân từ các trường đấy.
Càng ngẫm nghĩ thì càng thấy điều này rất có khả năng. Thực tình bây giờ, đầu hắn không dám tồn tại ý niệm muốn ở cùng một chỗ với Kerui Christine. Bây giờ, những chuyện rắc rối đã xảy ra chỉ có ba người bọn họ biết. Sau khi kết thúc những ngày nói dối kiểu này, hắn có thể an tam đổ hết cho công pháp tu luyện tốc hành trong quân đội nếu người khác có nhận thấy dấu hiệu gì bất thường.
Nghe cách nói chuyện của Kerui Christine, hình như cô ta muốn Triệu Lập quay trở lại huấn luyện. Triệu Lập làm sao có thể không đáp ứng. Gật đầu qua loa với tất cả các câu nói của Kerui Christine, hắn lao nhanh như tên bắn ra khỏi phòng y tế. Phía sau, tiếng cười đáng yêu của Kerui Christine thấp thoáng bên tai.
Đợi cho thân ảnh của Triệu Lập biến mất, Kerui Christine mới thôi cười, quay về chỗ ngồi của mình trong phòng y tế. Cô ta dùng ngón tay trắng nõn gõ phím theo một quy luật riêng, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một hình ảnh bất đồng.
- Thưa chỉ huy!
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một vị thiếu tướng, Kerui Christine nhanh chóng cúi chào theo kiểu quân đội, rồi thân hình lại thẳng tắp, so với thân hình mềm mại của nữ quân y trước kia hoàn toàn bất đồng. Nét khiêu khích nam nhân khiến cho họ muốn phạm tội cũng hoàn toàn biến mất, đổi thành vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Đều đã giải quyết?
Viên thiếu tướng trên màn hình chào lại, ra ý bảo Kerui Christine ngồi xuống, rồi mở miệng hỏi một câu.
- Đúng vậy, thưa chỉ huy!
Giọng nói của Kerui Christine mang theo một nỗi thất vọng không nói nên lời.
- Kerui Christine! Cô là học viên ưu tú nhất. Mặc dù trong thời gian thực tập, chúng ta cho phép các học viên có thể phạm sai lầm. Nhưng mà… - Viên thiếu tướng để ý biểu hiện của Kerui Christine. - Ta hy vọng… đây là lần cuối cùng. Cô hiểu chứ?
- Vâng, thưa chỉ huy! - Kerui Christine mở miệng trả lời. - Cám ơn chỉ huy!
- Về việc mà cô báo cáo, chúng ta sẽ tổ chức cho các tân học viên bước vào một cuộc thí nghiệm mới. Hiện tại, cô cứ làm tốt công việc của mình đi. Người khởi xướng hạng mục mới là cô. Cô nên nhớ kỹ điều đó.
Viên thiếu tướng nhanh chóng an bài tất cả mọi việc, dặn dò Kerui Christine vài câu đơn giản, rồi tắt máy.
Màn hình đã tắt, chỉ còn lại Kerui Christine đang ngồi ngẩn người một mình.
Triệu Lập không hề biết rằng mình vừa may mắn thoát khỏi thảm cảnh làm chuột bạch trong đường tơ kẽ tóc. Nếu không phải Kerui Christine vì tham công mà liều lĩnh thì bây giờ hắn đã biến thành một con chuột bạch chân chính.
Lượng chân khí Kerui Christine đưa vào trong cơ thể Triệu Lập ước chừng đủ để hắn tu luyện hai tháng liên tục. Thực mệt, chỉ vì một ý tưởng bồng bột mà hao phí chân khí.
Trong đội ngũ, Triệu Lập vẫn như trước xếp sau một vài người. Chẳng có cách nào khác, mặc dù Kiện thể thuật có khả năng tăng tố chất cơ thể, nhưng vẫn thưa thể so được với người tu luyện công pháp cấp một. Chỉ có điều là thời gian vận hành một chu thiên hết sức ngắn, tốc độ khôi phục lại cực kỳ nhanh, cố gắng một chút thì cũng theo kịp được tốc độ huấn luyện.
- Trưa nay chưa ăn cơm sao? Tiếp tục, tăng tốc lên nữa.
Tiếng hô của sĩ quan huấn luyện Arnold vang lên trên thao trường. Không ai nguyện ý chạy chậm để cho Arnold ban cho một cú đá vào mông. Tất cả đều chạy bán sống bán chết về phía trước.
Phổi khô cháy, Triệu Lập cố nén tiến về phía trước. Trong đội hình, hắn đứng thứ ba… Không biết lý do gì, cũng có thể là do tu luyện Cự lực thuật quá mức sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, nên thường xuyên nghe âm thanh tiếng giày của huấn luyện viên nện vào mông họ.
Mà ngay cả Triệu Lập cũng không ít lần được hưởng mỹ vị của đôi quân giày đó. Chẳng qua, sĩ quan Arnold biết được tình trạng của hắn nên có chút thả lỏng. Tỷ như những người khác phải chạy cật lực thì Triệu Lập chỉ cần vừa đủ yêu cầu là được. Nhưng sự chiếu cố này cũng không có quá sức lộ liễu, nhiều nhất cũng chỉ là cú đạp vào mông hắn nhẹ hơn một chút mà thôi.
Nhưng cái kiểu chạy trối chết như thế này Triệu Lập có chút không thể chịu đựng được. Tay chân mệt rã rời chỉ là chuyện nhỏ, giống như một động cơ, khi đạt đến mức cực hạn thì không thể cố sức thêm được nữa, nhưng mà từ yết hầu đến phổi, một lần hít một hơi cứ như là hít vào một dòng dung nham nóng bỏng.
Nhịn không được, lưỡi hắn cong lên trên, giống hệt như lúc luyện công. Mũi vừa thở ra một hơi, từ trong đan điền có một luồng chân khí chạy ra, chậm rãi men theo kinh mạch.
Triệu Lập cảm thấy có chút khó tin, đang vận động một cách điên cuồng như thế này mà còn có thể vận công được? Điều này làm sao có thể xảy ra chứ? Đang muốn kinh hô, hắn chợt nhớ ra trong lúc vận công nếu phân tâm sẽ không kiểm soát được chân khí, liền ngậm miệng lại.
Chân khí lúc này không cần Triệu Lập tác động nhiều mà cứ chậm rãi chảy trong kinh mạch. Triệu Lập chạy liên tục mấy chục thước nữa, một chút cảm giác khó chịu cũng không có. Hơn nữa, vì đột nhiên xuất hiện chuyện lạ, nên tâm trí của Triệu Lập hết sức tập trung quan sát. Ngay cả cảm giác yết hầu và phổi vừa rồi khô rát bây giờ cũng không còn nữa.
Bản năng nhắc nhở Triệu Lập đi theo đội ngũ. Mặc dù thân thể hắn còn đẫm mồ hôi nhưng trong đầu hắn lại lạnh như băng. Trước mắt còn phải chạy liên tiếp nửa giờ không được ngừng nghỉ. Ai có thể đảm bảo rằng trong vòng nửa giờ này, chân khí của hắn sẽ không di chuyển sai lệch? Nếu đang ở trong thời điểm vận công quan trọng, chân của sĩ quan Arnold lại đá vào mông thì làm sao bây giờ?
Hắn đành bấm bụng tăng nhanh tốc độ, lao về phía trước, tránh xa đôi giày của Arnold. Chỉ đến khi cảm thấy thật an toàn, Triệu Lập mới tập trung chú ý vào chân khí trong kinh mạch.
Vận công trong lúc vận động thế này, chân khí lưu chuyển thập phần thong thả so với tư thế ngồi tu luyện bình thường. Triệu Lập theo dõi một lúc lâu, chân khí chỉ mới lưu chuyển được một đoạn ngắn. Nếu người ngoài giám sát tốc độ vận hành chân khí của hắn ngay lúc này, chắc chắn sẽ cho rằng hắn không đạt chuẩn.
Tâm trạng vừa kinh ngạc, vừa lo lắng nhưng hắn vẫn cẩn thận chạy. Thỉnh thoảng hắn cũng chú ý xem có sắp bị ai đá không. Trên đường chạy, sắc mặt của Triệu Lập vô cùng khó coi. Tuy nhiên, cũng có một lợi điểm là bây giờ hắn không còn cảm giác nóng rát khó chịu nữa.
Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng hắn cũng vận công được hết một chu thiên. Chân khí quay trở về đan điền. Điều này làm cho Triệu Lập thở phào nhẹ nhõm. Hắn bất giác chạy chậm lại.
Bịch!” – Một cú đạp mạnh mang theo sự tức giận của người đá, làm cho Triệu Lập luống cuống, cố gắng lao nhanh về phía trước.
Cố gắng vượt qua hai người phía trước, trở lại vị trí thứ ba, tim Triệu Lập không khỏi đập nhanh. Cũng may là hắn vừa trùng hợp vận công xong một chu thiên, nếu không cú đạp vừa rồi đã đủ để kết liễu mạng hắn.
Chân khí lưu chuyển được một chu thiên, làm cho thể lực của Triệu Lập khôi phục không ít. Bây giờ, tinh thần hắn phấn chấn lên rất nhiều. Không muốn để cho người khác nhận ra có chuyện khác thường, Triệu Lập vẫn cố gắng giữ nguyên vị trí thứ ba, tiếp tục bám theo đội hình của đại đội.
Thân thể vừa thả lỏng được một chút là hắn lại miên man suy nghĩ. Tiếp tục duy trì trạng thái lúc trước, lưỡi vừa cong lên trên, chân khí lại một lần nữa vận chuyển.
Lần này, Triệu Lập không dám lơ là, cố gắng căng tai, căng mắt nghe ngóng xung quanh. Cuối cùng, chân khí cũng đã vận hành xong một chu thiên, một lần nữa trở về đan điền.
Sau đó, hắn không dám thử vừa chạy vừa vận công nữa. Hai phút sau, huấn luyện rốt cuộc cũng chấm dứt. Triệu Lập vẫn ở vị trí thứ ba, nhưng tinh thần so với mấy ngày trước thì tốt nhiều.
Nghỉ ngơi một lúc, hắn lại nhanh chóng vận hành một chu thiên. Sau khi chạy bộ, đây là thời gian tốt nhất để khôi phục lại. Sau một phen điều tức, sắc mặt của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên, Triệu Lập phát hiện ra rằng trong khi vận động mạnh vẫn có thể vận công. Nhìn những chiến hữu xung quanh, cho dù bọn họ tu vi không kém, nhưng trong lúc vận động chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của thân thể cố gắng chịu đựng thì làm sao được thoải mái như Triệu Lập chứ. Lúc này, hắn thấy người lâng lâng.
Rồi đột nhiên, trong đầu lại vang lên câu nói của Kerui Christine, trong xã hội chỉ có những công pháp hợp với việc dưỡng sinh kiện thể, không có công pháp thích hợp cho chiến đấu. Như vậy chiến đấu công pháp là như thế nào? Chẳng lẽ trong lúc vận động cũng là không thể hành công? Cái này gọi là thích hợp với việc chiến đấu sao?
Vừa mới nghĩ tới đây, chút đắc ý trong đầu liền biến mất ngay lập tức. Người trong quân đội là ngọa hổ tàng long, chỉ cần nhìn qua nữ quân y Kerui Christine là có thể hiểu. Có thể tùy ý trêu chọc cả trăm người trong một đại đội thì đương nhiên không phải là một người đơn giản. Nhân vật như vậy chẳng lẽ chỉ là một nữ quân y thôi sao?
Mặc dù Triệu Lập một lòng một dạ che giấu nhưng cái mà hắn muốn che giấu chỉ là bí mật tốc độ tu luyện mà thôi. Nhưng Triệu Lập cũng đã cẩn thận hỏi qua, trong công pháp tu luyện cấp tốc trong quân đội đối với người tu luyện mà nói có hiệu quả không giống nhau. Cho dù tốc độ tu luyện của mọi người không sai biệt, nhưng có thể là do sự lĩnh ngộ cùng với một số nguyên nhân khác mà hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Xét về mặt cơ bản, hiệu quả chung của công pháp của quân đội là làm cho một người trong vòng một năm vượt qua cánh cửa cấp bốn, mà hiệu quả cao nhất là trực tiếp giúp người tu luyện vượt qua cấp sáu. Chỉ cần kiên trì tu luyện trong hai năm, thì có thể thực hiện được điều này.
Đây là kế hoạch của Triệu Lập, nhưng hắn cũng không định ở lại mãi trong quân ngũ. Trong bài kiểm tra tâm lý, hắn đã nói qua, hắn vào quân đội cũng chỉ để rèn luyện nhằm nâng cao khả năng khi thi đại học. Điều này sẽ giúp ích không nhỏ cho giấc mơ đại học Thanh Hoa của hắn.
Cũng may, bởi vì Kerui Christine phạm sai lầm nên Triệu Lập đã bị loại khỏi danh sách trọng điểm bồi dưỡng.
Mỗi buối tối, lúc nghỉ ngơi, hắn đều tiến nhập trạng thái thiền định, nhưng cũng chỉ có thể duy trì ở cảnh giới ba lần của chín chu thiên mà thôi, không có chút tăng lên… Triệu Lập cũng không sốt ruột, tâm trạng thoải mái. Chẳng qua, sự bình thản trong lòng lúc này đã hơn xa cái thời điểm mới gia nhập quân đội. Bởi vì có một số việc đã có thể yên tâm nên tâm lý lúc này được thả lỏng hơn nhiều.
Có thể là do chiếu cố mọi người chỉ mới bắt đầu luyện tập cho nên đến giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống tập trung khẩn cấp cho nên mọi người không bị làm phiền trong khi đang tu luyện. Lúc đầu, Triệu Lập còn tưởng là không có tình huống tập trung khẩn cấp nhưng bây giờ hắn mới hiểu là mọi người còn chưa có chiến đấu công pháp cho nên không cần thiết phải làm như vậy.
Hiểu được như vậy, Triệu Lập ở trong quân đội giống cá gặp nước. Lúc này, hắn có thể vận công bổ trợ cho nên việc huấn luyện thể năng cũng không còn cảm thấy khó khăn như trước. Mặc dù, hắn vẫn cố gắng duy trì thành tích mình xếp sau vài người để che giấu sự thật nhưng tâm tính không còn là cái loại ngây thơ không biết gì nữa.
Triệu Lập hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt nên cũng không dám cưỡng cầu. Trong quá trình huấn luyện, hắn cứ chậm rãi rèn luyện cho nhuần nhuyễn. Hắn biết bản thân mình có thể nhanh chóng nắm vững các bài tập vận động, loại ưu thế như thế này không thể dùng thứ gì trao đổi được.
Đó là một cơ hội, mà chỉ có ở thời điểm này mới có, Triệu Lập cũng rất nhanh chóng nắm bắt thời cơ. Kerui Christine có lẽ đã thôi không còn theo dõi Triệu Lập nữa. Cho nên sau đó cũng thôi không gọi hắn đến phòng y tế nữa. Việc này cũng làm cho những tên háo sắc thôi không đố kỵ với hắn nữa. Bắt đầu trong huấn luyện đùa cợt vui vẻ với nhau nhiều hơn.
Có khả năng vận công trong lúc vận động, lại có mấy tên cứ giả vờ bị thương nên thành tích của Triệu Lập đã xếp lên lên trên vài người. Nhưng bởi vì không biết cụ thể tiêu chuẩn khảo hạch như thế nào, nên Triệu Lập cứ âm thầm khiến thành tích của mình mỗi ngày tăng thêm một chút, như thế có lẽ sẽ không thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Buổi tối luyện công, Triệu Lập có thể thập phần ổn định tiến nhập trạng thái thiền định, lần nào cũng ba lần của chín chu thiên, không hơn không kém. Chân khí Triệu Lập gia tăng với một tốc độ mà đến cả Triệu Lập cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng qua đến một mức độ nhất định, chân khí của Triệu Lập lại cô đọng, làm cho kinh mạch của Triệu Lập vẫn duy trì một áp lực cố định.
Qua vài ngày, cuối cùng cũng đến kì khảo hạch, Triệu Lập đã chuẩn bị hết sức kĩ càng. Chỉ trừ những người suốt ngày ngơ ngẩn vì Kerui Christine nên điểm số thấp. Không biết họ có thể bị loại hay không, nhưng từ nụ cười của Kerui Christine, người ta mơ hồ đoán ra được nhiều điều.
Nhớ đến nụ cười của Kerui Christine, tâm tình Triệu Lập có chút thay đổi. Nhờ cô ta mà Triệu Lập biết được chân khí có những ứng dụng khác nhau. Bây giờ, hắn biết ngoài chân khí dùng trong chiến đấu còn có chân khí dùng để chữa thương. Có phải đây cũng là một bí mật của quân đội hay không? Loại chân khí này có thể ứng dụng trong chiến tranh sao ?
/21
|