Đối với diễn biến tại Trung Quốc, Đại Mạnh chẳng hề hay biết gì cả, mà cho dù hắn biết thì cũng chi lắc đầu, cười khổ cho qua.
Hôm nay là thứ bảy, tính từ thời gian bắt đầu học thì đã trôi qua hơn một tuần. Trong khoảng thời gian này, Đại Mạnh và La La vẫn ngồi chung với nhau, thế nhưng hai người đã trở nên trầm lặng, ít khi nào mở miệng hỏi thăm nhau.
La La giận, Đại Mạnh biết điều đó. Thế nhưng Đại Mạnh không nói chuyện, La La chẳng biết được nguyên nhân. Kể cả những người bạn xung quanh cũng chả hiểu vì sao, đặc biệt trong đó là cô bạn lớp phó Trần Thị Thanh Thu, mấy hôm nay nàng rất tò mò chuyện giữa La La và Đại Mạnh.
Ngày đầu thì anh anh em em ngọt xớt, ngày thứ hai bỗng im im lặng lặng một cách vớ vẩn.
Chỉ là Thanh Thu không quan tâm chuyện này nhiều cho lắm. Hiện tại, nàng đang có một vấn đề hết sức buồn bực. La La ở trong lớp không hề đảm nhận chức vụ gì, nguyên nhân là do cô bé bỗng nhiên chuyển trường, chỉ là cái nguyên nhân này lại khiến Thanh Thu nhận lấy nhiều áp lực. Chẳng thà Thu không làm lớp phó học tập thì thôi, nhưng hiện tại nàng đã làm nên hơi khó chịu.
La La là cô gái bị Đại Mạnh làm lu mờ, lúc nào cũng đứng sau tấm chắn ấm áp, thế nhưng bản chất của nàng lại là một người năng nổ, hiếu động, kiên cường, có thể nói là trừ độ cao thì nàng chẳng ngại ngần gì hết.
Vì là học sinh xuất sắc, cho nên La La luôn có những tràng giơ tay phát biểu ngoạn mục, ít bao giờ trả lời sai. Học sinh lớp 10a1 là lớp chọn, nhưng do chọn từ nhóm học sinh dỏm, cho nên thành tích không được tốt cho lắm. Có thể nói, sức học của La La trong lớp 10a1 là vô địch, tất nhiên ở đây không tính thằng già Đại Mạnh. Từ cái ngày giận Đại Mạnh, La La tập trung tất cả tinh thần vào học tập, giống như nàng dùng cách này để nói với Đại Mạnh: “Em giận anh lắm đó!”.
Đáng tiếc, Đại Mạnh luôn muốn lẩn tránh vấn đề này. Hắn không an ủi, không giải thích, hay kiếm cớ làm lành gì cả. Đối với hắn, như vậy cũng tốt, sau này La La khỏi phải chịu tổn thương. Có lẽ khi nào hắn thấy được một tia sáng từ tương lai, thì suy nghĩ của hắn mới hòa vào chiều hướng tích cực.
Thanh Thu không có khả năng đọc tâm nên không biết suy nghĩ của Đại Mạnh. Huống chi, mấy ngày hôm nay, nàng tức lắm. Ở ngày đầu tiên đi học, Đại Mạnh kiếm cớ làm quen với nàng, nhưng từ khi La La xuất hiện, hắn ta muốn tránh nàng giống như sợ nhiễm sida. (Sida = HIV giai đoạn cuối)
Nàng không cần Đại Mạnh quan tâm. Ấy thế mà, người ta lại đem nàng vào cái vòng tròn lẩn quẩn, kiểu như Đại Mạnh sợ La La ghen, cho nên mới không dám nói chuyện với nàng. Đôi lúc Thanh Thu còn cảm thấy bản thân mình như một con cá, Đại Mạnh và La La giận thì đem nàng lên thớt chặt đầu.
Hai điều trên không phải là điều mà Thanh Thu tức nhất. Cái nàng khó chịu nhất ở đây là dạo này bạn bè thường bàn tán về cái chức vụ lớp phó học tập. Người nói: “Con Thu không xứng đáng”. Kẻ bảo: “Nếu La La đến sớm một chút là được làm lớp phó rồi!”. Vì Thanh Thu biết những lời gièm pha này là do nàng mới bắt đầu làm lớp phó, chưa quen biết bao nhiêu bạn bè nên không được nhiều người ủng hộ; vì lẽ đó, nàng áp đặt chuyện này là do La La. Huống chi cách đây hai ngày trước, chính xác là vào thứ năm, cô giáo dạy tiếng anh bỗng nhiên gọi lớp phó học tập trả lời một câu hỏi, Thanh Thu đứng trơ như cục đá, không hề đối đáp được một câu. Mặc dù Thanh Thu cảm thấy hơi quê, nhưng nàng cũng không thấy “nhục” bao nhiêu, bởi vì điều này là đương nhiên, huống chi nàng biết trình độ tiếng anh của chính mình thuộc vào dạng “dốt đặc cán mai”.
Ai ngờ khi đó La La bỗng nhiên đưa tay phát biểu. Kết quả La La trả lời trúng phốc, cô giáo vui vẻ nên khuyến khích cô bé một điểm cộng. Không chỉ thế, cô giáo còn bảo Thanh Thu tới học hỏi La La, nguyên nhân là hai người ngồi gần kề.
Thanh Thu tức, tức vô cùng. La La là cái chi mà nàng phải học tập. Xã hội này đâu phải học giỏi là ngon.
Chẳng biết từ khi nào, La La đã bị liệt vào tấm lòng đen của cô bạn cùng lớp.
-----------
Trong các môn học của trường cấp ba thì môn văn và môn toán chiếm nhiều tiết nhất, tiếp theo đó là môn tiếng Anh. Ở học kỳ một - năm lớp 10, môn tiếng Anh chiếm ba tiết. Lớp 10A1 cũng như thế, các tiết học tiếng Anh phân bố ở thứ hai, thứ năm và thứ bảy, trong đó mỗi thứ một tiết.
Vào khoảng hơn chín giờ, tiết học thứ tư bắt đầu. Ở trong lớp, Đại Mạnh và hầu như tất cả bạn bè đều đặt cuốn sách tiếng Anh lên bàn. Không lâu sau đó, cô giáo bộ môn tiếng Anh đi vào lớp, cả lớp đứng lên chào, rồi từ từ đi vào nề nếp.
Giáo viên bộ môn tiếng Anh tên là Vũ Thanh Hương, tuổi khoảng chừng ba lăm. Cô có máy tóc dài đen nhánh, khuôn mặt hình trái xoan, dáng vẻ tương đối xinh xắn, hiền thục. Nhưng do tuổi tác đã quá độ xuân nên đôi mắt của cô hơi thâm và hốc hác, da hồng nhưng lấm tấm vết nhăn, nhìn chung cô là một người phụ nữ trưởng thành, sắp bước tới thời kỳ đàn bà Việt Nam.
Khi vẫy tay cho phép học sinh ngồi xuống xong, Thanh Hương cũng ngồi xuống vị trí dạy học. Ở khoảng thời gian này, danh sách học sinh của từng lớp chưa được hoàn chỉnh, cho dù đã xong thì cũng khó có thể cập nhật một cách nhanh chóng. Vì lẽ này, Thanh Hương vẫn chưa có danh sách học sinh lớp 10a1. Tuy nhiên vấn đề này không hề gây khó khăn cho giáo viên dạy học, bởi trong lớp còn có một thứ, đó chính là sơ đồ học sinh.
Thanh Hương cầm sơ đồ lớp, xem xét một lát, rồi gọi tên một người.
- Trần Văn Chung!
Cậu học sinh được gọi, đang ngồi ở bàn thứ năm – thuộc dãy thứ bốn, khi nghe thấy cô giáo gọi tên mình thì hắn hoảng hồn, hắn không nghĩ là mình xui đến thế. Tuy Trần Văn Chung hơi lo lắng, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh để đứng lên. Dù sao hôm qua hắn cũng đã học bài sơ sơ.
Khi Văn Chung đứng dậy, cô giáo Thanh Hướng mở miệng nói tiếp:
- Em lên bảng viết những từ vựng đã học ở hôm trước!
Văn Chung nghe thế liền nở một nụ cười tự tin. Hắn cứ tưởng là cô giáo sẽ dò bài và bắt hắn nói. Nếu như thế, hắn sẽ đau đầu lắm. Nhưng bây giờ cô giáo chi bắt hắn viết từ vựng.
A, ha... Hôm qua hắn đã học thuộc lòng từ vựng, thật là may mắn vô cùng!
Văn Chung bước lên bảng đen trước những ánh mắt hiếu kỳ của bạn học. Khi hắn ta cầm phấn và viết được từ vựng thứ ba, thì cô giáo Thanh Hương tiếp tục gọi tên.
- Nguyễn Đại Mạnh!
“Ác!” Đại Mạnh có đôi chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ là bản thân lại may mắn đến thế. La La ở bên cạnh lén lút liếc hắn, giống như là cỗ vũ: “Anh cố gắng lên!”. Thật ra, La La không cần phải làm thế, vì nàng biết trình độ Tiếng Anh của Đại Mạnh như thế nào. Phải biết rằng, nàng thường nhờ hắn kèm cặp vào thời cấp hai. La La không biết Đại Mạnh học tiếng Anh như thế nào, nhưng nàng khẳng định Đại Mạnh là người có trình độ tiếng Anh cao nhất mà nàng biết. Về ánh mắt mà nàng liếc xéo, chẳng qua là một thói quen xuất xứ từ bản tâm. (Cứ hiểu bản tâm là tấm lòng).
Đại Mạnh cảm nhận ánh mắt của La La, hắn giả vờ quay đầu một cái. La La thấy thế, giật mình thu hồi ánh mắt quan tâm. Tim nàng đập thình thịch, giống như đang vỗ ngực: “May quá, xém chút nữa là lộ rồi!”
Đại Mạnh có đôi chút buồn cười. Nói thật là hắn cũng muốn làm lành với La La, chẳng qua là hắn muốn xem La La sẽ kiên trì được bao lâu. Huống chi, hắn cũng không biết mở miệng làm lành như thế nào.
Dò lòng của con gái như tìm kim dưới đái bể. Đại Mạnh biết rằng, khi con trai càng cố gắng làm lành thì con gái càng tỏ vẻ “ta đây”. Tâm tính của Đại Mạnh đã già, tính cách của hắn đơn giản, chính xác là cà lất cà phơ, không quan tâm những việc nhảm nhí. Nghĩa là đối với Đại Mạnh, chuyện gì đến thì sẽ đến. Tất nhiên, ở đây không đề cập tới những chuyện mà Đại Mạnh muốn làm.
Khi Đại Mạnh đứng dậy, rất nhiều người hướng mắt về phía hắn. Trong đó phải kể đến Thanh Thu, cô nàng nhìn hắn rất lâu. Đại Mạnh hiểu nguyên nhân “Thanh Thu lại nhìn hắn lâu đến thế”. Khổ cái là Thanh Thu không hiểu cái nguyên nhân này. Bởi vì nàng ta chỉ làm theo quán tính, chứ không hề nghĩ tại sao. Dù cho nàng tự hỏi, thì cũng sẽ tự trả lời: “Chắc là vì hai đứa ngồi gần nhau”.
Cô giáo bộ anh Tiếng Anh không hề biết những chuyện phức tạp bên dưới. Lúc nàng thấy Đại Mạnh đứng lên thì liền nói.
- Em lên đây! Cô hỏi, rồi em trả lời!
Đối với kiểu dò bài này, mọi người trong lớp không ngạc nhiên, nguyên do là cô giáo đã từng nhắc tới việc này. Thực ra, câu hỏi của cô giáo cũng không có gì khó, đơn giản chỉ là vài câu giao tiếp bình thường trong sách giáo khoa.
Đại Mạnh bước lên, lòng không có một chút nao núng. Nếu bảo hắn lo lắng thì chắc chắn là nói đùa. Chưa kể tới việc hắn có một tâm tính “sát thủ”, ở đây chỉ cần hắn hỏi cô giáo vài câu thì nàng ta cũng phải bó tay bó giò.
Vị trí đứng của Đại Mạnh gần ở bảng đen, bên tay trái Trần Văn Chung và tay trái của cô giáo. Nghĩa là Đại Mạnh đang đứng ở chính giữa hai người, mặt đối diện với toàn thể bạn học trong lớp. Khi Đại Mạnh đứng ngay ngắn, cô giáo mở miệng.
- Hello!
- Thưa cô, em không thuộc bài.
Cả lớp cười vang cười dội. Mặt mày của cô giáo cũng “đen” theo. Nàng cứ tưởng Đại Mạnh tự tin như thế thì chắc đã học bài nhuần nhuyễn. Không ngờ tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Không những nàng bất ngờ, mà cả lớp bất ngờ theo. Trong đó, người bất ngờ nhất phải nói là La La. Cô bé thật sự không hiểu, Đại Mạnh đang muốn làm cái gì.
- What ‘s your name? – Cô giáo chăm chú nhìn Đại Mạnh. Nàng tiếp tục hỏi. Đối với nàng, không phải học sinh nào nói thế là xong.
- I ... I... Em.. tên là... Mạnh!
“Ha Ha... Ha Ha...!”
Cả lớp cười ngất ngưởng. Kể cả Thanh Thu cũng không ngoại lệ. Nàng không ngờ rằng, trình độ tiếng Anh của Đại Mạnh còn “gà” hơn nàng. Tuy nhiên có một người không thể cười thành tiếng, đó chính là La La. Lúc này, La La đang rất bực mình, muốn cười cũng cười chẳng nổi.
Cô giáo thấy Đại Mạnh nói ngập ngừng cứ tưởng Đại Mạnh kém tiếng anh thật sự, cho nên nàng hỏi.
- What ‘s Your Name có nghĩa là gì
- Thưa cô, câu đó có nghĩa là bạn tên là gì?
- Vậy “Tôi tên là Mạnh” dịch ra tiếng anh là gì.
Đại Mạnh giả vờ ngẫm nghĩ, khoảng chục giây sau đó hắn mới trả lời.
- Thưa cô, dịch ra là, I ... am... Manh!
Cô giáo có đôi chút bực mình. Nàng không ngờ là Đại Mạnh suy nghĩ lâu đến thế. Đến giờ phút này, nàng cam chắc Đại Mạnh thuộc vào dạng cô cậu dốt tiếng Anh.
- Một điểm, về chỗ cũ đi!
Cô giáo phán một câu, đầu lắc đầu ngán ngẩm.
“Thật không thể tin được, dạng học trò như thế này mà được xếp vào lớp chọn!”
Đại Mạnh bước về chỗ ngồi dưới anh mắt giễu cợt và khinh thường của bạn bè trong lớp. Tất nhiên trong số đó cũng có rất nhiều ánh mắt thương tâm và đồng cảm, bởi vì những kẻ đó biết rằng: “Rồi một ngày họ cũng sẽ như vậy!”.
Khi Đại Mạnh về tới chỗ cũ. Một giọng nói nhỏ thầm thì, vang lên.
“Tưởng ngon lắm chứ!”
Đại Mạnh hướng mắt về nơi phát ra âm thanh. Hắn biết người lên tiếng là Thanh Thu. Đại Mạnh nở một nụ cười, khuôn mặt mo diễn vẻ “không sao cả”.
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
Hôm nay là thứ bảy, tính từ thời gian bắt đầu học thì đã trôi qua hơn một tuần. Trong khoảng thời gian này, Đại Mạnh và La La vẫn ngồi chung với nhau, thế nhưng hai người đã trở nên trầm lặng, ít khi nào mở miệng hỏi thăm nhau.
La La giận, Đại Mạnh biết điều đó. Thế nhưng Đại Mạnh không nói chuyện, La La chẳng biết được nguyên nhân. Kể cả những người bạn xung quanh cũng chả hiểu vì sao, đặc biệt trong đó là cô bạn lớp phó Trần Thị Thanh Thu, mấy hôm nay nàng rất tò mò chuyện giữa La La và Đại Mạnh.
Ngày đầu thì anh anh em em ngọt xớt, ngày thứ hai bỗng im im lặng lặng một cách vớ vẩn.
Chỉ là Thanh Thu không quan tâm chuyện này nhiều cho lắm. Hiện tại, nàng đang có một vấn đề hết sức buồn bực. La La ở trong lớp không hề đảm nhận chức vụ gì, nguyên nhân là do cô bé bỗng nhiên chuyển trường, chỉ là cái nguyên nhân này lại khiến Thanh Thu nhận lấy nhiều áp lực. Chẳng thà Thu không làm lớp phó học tập thì thôi, nhưng hiện tại nàng đã làm nên hơi khó chịu.
La La là cô gái bị Đại Mạnh làm lu mờ, lúc nào cũng đứng sau tấm chắn ấm áp, thế nhưng bản chất của nàng lại là một người năng nổ, hiếu động, kiên cường, có thể nói là trừ độ cao thì nàng chẳng ngại ngần gì hết.
Vì là học sinh xuất sắc, cho nên La La luôn có những tràng giơ tay phát biểu ngoạn mục, ít bao giờ trả lời sai. Học sinh lớp 10a1 là lớp chọn, nhưng do chọn từ nhóm học sinh dỏm, cho nên thành tích không được tốt cho lắm. Có thể nói, sức học của La La trong lớp 10a1 là vô địch, tất nhiên ở đây không tính thằng già Đại Mạnh. Từ cái ngày giận Đại Mạnh, La La tập trung tất cả tinh thần vào học tập, giống như nàng dùng cách này để nói với Đại Mạnh: “Em giận anh lắm đó!”.
Đáng tiếc, Đại Mạnh luôn muốn lẩn tránh vấn đề này. Hắn không an ủi, không giải thích, hay kiếm cớ làm lành gì cả. Đối với hắn, như vậy cũng tốt, sau này La La khỏi phải chịu tổn thương. Có lẽ khi nào hắn thấy được một tia sáng từ tương lai, thì suy nghĩ của hắn mới hòa vào chiều hướng tích cực.
Thanh Thu không có khả năng đọc tâm nên không biết suy nghĩ của Đại Mạnh. Huống chi, mấy ngày hôm nay, nàng tức lắm. Ở ngày đầu tiên đi học, Đại Mạnh kiếm cớ làm quen với nàng, nhưng từ khi La La xuất hiện, hắn ta muốn tránh nàng giống như sợ nhiễm sida. (Sida = HIV giai đoạn cuối)
Nàng không cần Đại Mạnh quan tâm. Ấy thế mà, người ta lại đem nàng vào cái vòng tròn lẩn quẩn, kiểu như Đại Mạnh sợ La La ghen, cho nên mới không dám nói chuyện với nàng. Đôi lúc Thanh Thu còn cảm thấy bản thân mình như một con cá, Đại Mạnh và La La giận thì đem nàng lên thớt chặt đầu.
Hai điều trên không phải là điều mà Thanh Thu tức nhất. Cái nàng khó chịu nhất ở đây là dạo này bạn bè thường bàn tán về cái chức vụ lớp phó học tập. Người nói: “Con Thu không xứng đáng”. Kẻ bảo: “Nếu La La đến sớm một chút là được làm lớp phó rồi!”. Vì Thanh Thu biết những lời gièm pha này là do nàng mới bắt đầu làm lớp phó, chưa quen biết bao nhiêu bạn bè nên không được nhiều người ủng hộ; vì lẽ đó, nàng áp đặt chuyện này là do La La. Huống chi cách đây hai ngày trước, chính xác là vào thứ năm, cô giáo dạy tiếng anh bỗng nhiên gọi lớp phó học tập trả lời một câu hỏi, Thanh Thu đứng trơ như cục đá, không hề đối đáp được một câu. Mặc dù Thanh Thu cảm thấy hơi quê, nhưng nàng cũng không thấy “nhục” bao nhiêu, bởi vì điều này là đương nhiên, huống chi nàng biết trình độ tiếng anh của chính mình thuộc vào dạng “dốt đặc cán mai”.
Ai ngờ khi đó La La bỗng nhiên đưa tay phát biểu. Kết quả La La trả lời trúng phốc, cô giáo vui vẻ nên khuyến khích cô bé một điểm cộng. Không chỉ thế, cô giáo còn bảo Thanh Thu tới học hỏi La La, nguyên nhân là hai người ngồi gần kề.
Thanh Thu tức, tức vô cùng. La La là cái chi mà nàng phải học tập. Xã hội này đâu phải học giỏi là ngon.
Chẳng biết từ khi nào, La La đã bị liệt vào tấm lòng đen của cô bạn cùng lớp.
-----------
Trong các môn học của trường cấp ba thì môn văn và môn toán chiếm nhiều tiết nhất, tiếp theo đó là môn tiếng Anh. Ở học kỳ một - năm lớp 10, môn tiếng Anh chiếm ba tiết. Lớp 10A1 cũng như thế, các tiết học tiếng Anh phân bố ở thứ hai, thứ năm và thứ bảy, trong đó mỗi thứ một tiết.
Vào khoảng hơn chín giờ, tiết học thứ tư bắt đầu. Ở trong lớp, Đại Mạnh và hầu như tất cả bạn bè đều đặt cuốn sách tiếng Anh lên bàn. Không lâu sau đó, cô giáo bộ môn tiếng Anh đi vào lớp, cả lớp đứng lên chào, rồi từ từ đi vào nề nếp.
Giáo viên bộ môn tiếng Anh tên là Vũ Thanh Hương, tuổi khoảng chừng ba lăm. Cô có máy tóc dài đen nhánh, khuôn mặt hình trái xoan, dáng vẻ tương đối xinh xắn, hiền thục. Nhưng do tuổi tác đã quá độ xuân nên đôi mắt của cô hơi thâm và hốc hác, da hồng nhưng lấm tấm vết nhăn, nhìn chung cô là một người phụ nữ trưởng thành, sắp bước tới thời kỳ đàn bà Việt Nam.
Khi vẫy tay cho phép học sinh ngồi xuống xong, Thanh Hương cũng ngồi xuống vị trí dạy học. Ở khoảng thời gian này, danh sách học sinh của từng lớp chưa được hoàn chỉnh, cho dù đã xong thì cũng khó có thể cập nhật một cách nhanh chóng. Vì lẽ này, Thanh Hương vẫn chưa có danh sách học sinh lớp 10a1. Tuy nhiên vấn đề này không hề gây khó khăn cho giáo viên dạy học, bởi trong lớp còn có một thứ, đó chính là sơ đồ học sinh.
Thanh Hương cầm sơ đồ lớp, xem xét một lát, rồi gọi tên một người.
- Trần Văn Chung!
Cậu học sinh được gọi, đang ngồi ở bàn thứ năm – thuộc dãy thứ bốn, khi nghe thấy cô giáo gọi tên mình thì hắn hoảng hồn, hắn không nghĩ là mình xui đến thế. Tuy Trần Văn Chung hơi lo lắng, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh để đứng lên. Dù sao hôm qua hắn cũng đã học bài sơ sơ.
Khi Văn Chung đứng dậy, cô giáo Thanh Hướng mở miệng nói tiếp:
- Em lên bảng viết những từ vựng đã học ở hôm trước!
Văn Chung nghe thế liền nở một nụ cười tự tin. Hắn cứ tưởng là cô giáo sẽ dò bài và bắt hắn nói. Nếu như thế, hắn sẽ đau đầu lắm. Nhưng bây giờ cô giáo chi bắt hắn viết từ vựng.
A, ha... Hôm qua hắn đã học thuộc lòng từ vựng, thật là may mắn vô cùng!
Văn Chung bước lên bảng đen trước những ánh mắt hiếu kỳ của bạn học. Khi hắn ta cầm phấn và viết được từ vựng thứ ba, thì cô giáo Thanh Hương tiếp tục gọi tên.
- Nguyễn Đại Mạnh!
“Ác!” Đại Mạnh có đôi chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ là bản thân lại may mắn đến thế. La La ở bên cạnh lén lút liếc hắn, giống như là cỗ vũ: “Anh cố gắng lên!”. Thật ra, La La không cần phải làm thế, vì nàng biết trình độ Tiếng Anh của Đại Mạnh như thế nào. Phải biết rằng, nàng thường nhờ hắn kèm cặp vào thời cấp hai. La La không biết Đại Mạnh học tiếng Anh như thế nào, nhưng nàng khẳng định Đại Mạnh là người có trình độ tiếng Anh cao nhất mà nàng biết. Về ánh mắt mà nàng liếc xéo, chẳng qua là một thói quen xuất xứ từ bản tâm. (Cứ hiểu bản tâm là tấm lòng).
Đại Mạnh cảm nhận ánh mắt của La La, hắn giả vờ quay đầu một cái. La La thấy thế, giật mình thu hồi ánh mắt quan tâm. Tim nàng đập thình thịch, giống như đang vỗ ngực: “May quá, xém chút nữa là lộ rồi!”
Đại Mạnh có đôi chút buồn cười. Nói thật là hắn cũng muốn làm lành với La La, chẳng qua là hắn muốn xem La La sẽ kiên trì được bao lâu. Huống chi, hắn cũng không biết mở miệng làm lành như thế nào.
Dò lòng của con gái như tìm kim dưới đái bể. Đại Mạnh biết rằng, khi con trai càng cố gắng làm lành thì con gái càng tỏ vẻ “ta đây”. Tâm tính của Đại Mạnh đã già, tính cách của hắn đơn giản, chính xác là cà lất cà phơ, không quan tâm những việc nhảm nhí. Nghĩa là đối với Đại Mạnh, chuyện gì đến thì sẽ đến. Tất nhiên, ở đây không đề cập tới những chuyện mà Đại Mạnh muốn làm.
Khi Đại Mạnh đứng dậy, rất nhiều người hướng mắt về phía hắn. Trong đó phải kể đến Thanh Thu, cô nàng nhìn hắn rất lâu. Đại Mạnh hiểu nguyên nhân “Thanh Thu lại nhìn hắn lâu đến thế”. Khổ cái là Thanh Thu không hiểu cái nguyên nhân này. Bởi vì nàng ta chỉ làm theo quán tính, chứ không hề nghĩ tại sao. Dù cho nàng tự hỏi, thì cũng sẽ tự trả lời: “Chắc là vì hai đứa ngồi gần nhau”.
Cô giáo bộ anh Tiếng Anh không hề biết những chuyện phức tạp bên dưới. Lúc nàng thấy Đại Mạnh đứng lên thì liền nói.
- Em lên đây! Cô hỏi, rồi em trả lời!
Đối với kiểu dò bài này, mọi người trong lớp không ngạc nhiên, nguyên do là cô giáo đã từng nhắc tới việc này. Thực ra, câu hỏi của cô giáo cũng không có gì khó, đơn giản chỉ là vài câu giao tiếp bình thường trong sách giáo khoa.
Đại Mạnh bước lên, lòng không có một chút nao núng. Nếu bảo hắn lo lắng thì chắc chắn là nói đùa. Chưa kể tới việc hắn có một tâm tính “sát thủ”, ở đây chỉ cần hắn hỏi cô giáo vài câu thì nàng ta cũng phải bó tay bó giò.
Vị trí đứng của Đại Mạnh gần ở bảng đen, bên tay trái Trần Văn Chung và tay trái của cô giáo. Nghĩa là Đại Mạnh đang đứng ở chính giữa hai người, mặt đối diện với toàn thể bạn học trong lớp. Khi Đại Mạnh đứng ngay ngắn, cô giáo mở miệng.
- Hello!
- Thưa cô, em không thuộc bài.
Cả lớp cười vang cười dội. Mặt mày của cô giáo cũng “đen” theo. Nàng cứ tưởng Đại Mạnh tự tin như thế thì chắc đã học bài nhuần nhuyễn. Không ngờ tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Không những nàng bất ngờ, mà cả lớp bất ngờ theo. Trong đó, người bất ngờ nhất phải nói là La La. Cô bé thật sự không hiểu, Đại Mạnh đang muốn làm cái gì.
- What ‘s your name? – Cô giáo chăm chú nhìn Đại Mạnh. Nàng tiếp tục hỏi. Đối với nàng, không phải học sinh nào nói thế là xong.
- I ... I... Em.. tên là... Mạnh!
“Ha Ha... Ha Ha...!”
Cả lớp cười ngất ngưởng. Kể cả Thanh Thu cũng không ngoại lệ. Nàng không ngờ rằng, trình độ tiếng Anh của Đại Mạnh còn “gà” hơn nàng. Tuy nhiên có một người không thể cười thành tiếng, đó chính là La La. Lúc này, La La đang rất bực mình, muốn cười cũng cười chẳng nổi.
Cô giáo thấy Đại Mạnh nói ngập ngừng cứ tưởng Đại Mạnh kém tiếng anh thật sự, cho nên nàng hỏi.
- What ‘s Your Name có nghĩa là gì
- Thưa cô, câu đó có nghĩa là bạn tên là gì?
- Vậy “Tôi tên là Mạnh” dịch ra tiếng anh là gì.
Đại Mạnh giả vờ ngẫm nghĩ, khoảng chục giây sau đó hắn mới trả lời.
- Thưa cô, dịch ra là, I ... am... Manh!
Cô giáo có đôi chút bực mình. Nàng không ngờ là Đại Mạnh suy nghĩ lâu đến thế. Đến giờ phút này, nàng cam chắc Đại Mạnh thuộc vào dạng cô cậu dốt tiếng Anh.
- Một điểm, về chỗ cũ đi!
Cô giáo phán một câu, đầu lắc đầu ngán ngẩm.
“Thật không thể tin được, dạng học trò như thế này mà được xếp vào lớp chọn!”
Đại Mạnh bước về chỗ ngồi dưới anh mắt giễu cợt và khinh thường của bạn bè trong lớp. Tất nhiên trong số đó cũng có rất nhiều ánh mắt thương tâm và đồng cảm, bởi vì những kẻ đó biết rằng: “Rồi một ngày họ cũng sẽ như vậy!”.
Khi Đại Mạnh về tới chỗ cũ. Một giọng nói nhỏ thầm thì, vang lên.
“Tưởng ngon lắm chứ!”
Đại Mạnh hướng mắt về nơi phát ra âm thanh. Hắn biết người lên tiếng là Thanh Thu. Đại Mạnh nở một nụ cười, khuôn mặt mo diễn vẻ “không sao cả”.
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
/58
|