Khi Đại Mạnh ngồi vào chỗ cũ thì La La ở bên cạnh liền “hừ” một tiếng. Đại Mạnh đoán được ý của La La, cho nên không nói gì thêm. Nói thật Đại Mạnh thấy chuyện mình làm hơi vớ vẩn và buồn cười. Bởi thử hỏi trên đời này, có học sinh lớp mười nào không thể trả lời được câu hỏi “what ‘s your name”. Nguyên do Đai Mạnh làm như vậy là bây giờ hắn chưa thể thực hiện kế Mỹ Nam, tình huống lúc nàu thực sự không thích hợp cho lắm. Việc hắn giả vờ chẳng qua là để sau này thực hiện “Sốc Chiêu”.
Khoảng 3 phút sau, Trần Văn Chung kết thúc công việc viết từ vựng. Cô giáo Thanh Hương cũng không hỏi thêm gì. Khi Văn Chung ngồi xuống ghế, cô giáo đứng dậy, đi tới chiếc bảng đen, nhằm kiểm tra những từ vựng.
Số từ vựng mà Trần Văn Chung viết là mười lăm từ, nói chung là viết hết những từ được học hôm trước. Trong đó hắn chỉ viết sai một từ và lầm lẫn nghĩa của một từ. Nhìn kết quả này, cô giáo Thanh Hương vô cùng hài lòng. Nàng quay xuống lớp và nói.
- Em Chung viết đúng mười ba từ, sai một từ và nhớ lầm một từ. Đáng lẽ cô chỉ cho em tám điểm, nhưng vì khuyến khích lần đầu tiên nên cô cho em chín điểm.
Cả lớp nghe vậy liền ồ lên, ai ai cũng hướng ánh mắt hâm mộ về phía Trần Văn Chung. Không những thế, ở trong lớp còn có vài người nhìn về Đại Mạnh với ánh mắt châm chọc.
Đại Mạnh làm gì có hơi sức quan tâm mấy chuyện này. Thế nhưng cô bé La La lại căm tức vô cùng, bởi chẳng ai thích người mình quan tâm bị kẻ khác khinh bỉ, huống chi Đại Mạnh cố ý làm như thế.
Khoảng năm phút sau, khi cô giáo đã đi vào công việc giảng bài học mới, thì Đại Mạnh bỗng nhiên nhận được một tờ giấy. Xuất xứ của tờ giấy này là từ La La, cho nên hắn nhìn về phía cô bé với ánh mắt khó hiểu.
Lúc Đại Mạnh nhìn sang, La La vẫn cuối đầu nhìn sách, giống như là không biết chuyện đang xảy ra, chính xác là nàng đang đỏ mặt tía tai. Đại Mạnh thấy thế, liền cười khổ và mở tờ giấy ra.
“Làm gì thế?”
Trong tờ giấy chỉ ba chữ, thế nhưng có thể nói đây là tất cả dũng khí của La La từ khi hai người diễn ra chiến tranh lạnh. Hơn nữa, nó cũng là tất những gì La La muốn biết.
La La cần một lời giải thích. Lời giải thích này không chỉ là việc hôm nay, mà là tất cả những việc Đại Mạnh đã làm.
Đại Mạnh trầm ngâm giây lát, sau đó đặt bút viết.
“Anh muốn làm một số chuyện vớ vẩn, em đừng quan tâm!”
Viết xong, Đại Mạnh chuyển tới cuốn sách tiếng Anh của La La với mộtchỉ rất nhẹ nhàng. La La nhận tờ giấy, nàng vừa đọc, vừa méo mó.
“Chuyện gì?” La la viết.
Đại Mạnh nhìn câu hỏi, lòng và miệng liền thở dài một tiếng.
“Em không hiểu đâu?”
La La nhận tờ giấy, nàng đọc, đến lúc này, nàng rất muốn khóc thật to.
“Anh nói đi, em hiểu mà!”
“Haizzz!”
Đại Mạnh cất tờ giấy, không muốn viết thêm nữa. La La liếc thấy việc này, cho nên gục đầu xuống bàn, chẳng ai biết nàng có khóc không.
-----------------
Bốn mươi lăm phút trôi qua, tiết học thứ tư cũng tới giờ kết thúc. Đáng lẽ xong tiết học này, tất cả mọi người được phép ra chơi. Thế nhưng vào thứ bảy tuần trước, cô giáo chủ nhiệm Phượng thông báo để học sinh sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị thùng và phiếu để bầu chọn cán bộ lớp một lần nữa, cho nên tất cả mọi người đều quay quanh trong lớp.
Khi tiết học thứ năm bắt đầu, cô giáo chủ nhiệm vào ngay lập tức, bởi vì nàng đã tới lớp từ lâu.
Ở khoảng thời gian đầu của tiết sinh hoạt lớp, cô giáo Phượng không phàn nàn về tình hình học tập của học sinh. Việc nàng làm là nhắc nhở một số vấn đề của nhà trường. Trong đó, chủ yếu là vấn đề giao thông, học phí, cũng như một số chính sách của nhà trường.
Sau khi kết thúc những việc linh tinh, cô giáo Phượng đi vào việc bầu chọn cán bộ lớp. Chức vụ đầu tiên được bầu chọn là lớp trưởng. Người được cô giáo và bạn bè đề cử là Lý Văn Xuân, Võ Đăng Sơn, Đỗ Hoài Lâm, Trần Thi Thanh Thu, Huỳnh Thị La La và lớp trưởng tạm thời Nguyễn Văn Linh.
Theo thể lệ bầu chọn, tất cả học sinh sẽ nhận một tờ giấy nhỏ, việc này đã được lớp trưởng Nguyễn Văn Linh chuẩn bị và phát cho mỗi người ba tờ. Nhìn chung, mỗi người chỉ có mỗi việc viết tên hai người trong số sáu người lên giấy là xong.
Thời gian để tất cả mọi người ghi và nộp tờ giấy lên chừng ba phút. Sau khoảng thời gian đó, cô giáo nhờ bốn tổ trưởng kiểm duyệt. Khoảng hơn năm phút sau, việc kiểm duyệt kết thúc nên cô giáo thông báo kết quả.
- Nguyễn Văn Linh: 40 phiếu.
- Huỳnh Thị la La: 28 phiếu
- Đỗ Hoài Lâm: 14 phiếu.
- Lý Thanh Xuân: 9 phiếu.
- Võ Đăng Sơn: 7 phiếu.
- Trần Thị Thanh Thu: 3 phiếu.
Ở trong lớp học có 51 người, tính thêm La La mới chuyển vào là 52. Mỗi người được quyền bầu chọn hai người thì số phiếu tối đa là 104. Nhưng sau khi tổng kết, số phiếu chỉ có 101. Nguyên nhân ở đây chắc chắn là có ba người chỉ bầu chọn một người. Tất nhiên, cũng có thể là do bốn tổ trưởng tính sai.
Người có số phiếu cao nhất là Nguyễn Văn Linh, điều này cũng chẳng có gì bất ngờ cả. Bởi trong khoảng thời gian này, Nguyễn Văn Linh rất năng nổ, thành tích học tập cũng khá tốt. Hơn nữa, hắn ta rất đẹp trai, dễ tính và hiền hòa.
Người đứng thứ hai là La La, việc này tuy bất ngờ nhưng không đến nỗi khó hiểu. Trong tuần vừa qua, La La rất tích cực. Có thể nói, tinh thần học tập rực rỡ của lớp đều xuất xứ từ La La. Việc La La xung phong trả lời câu hỏi của thầy cô giúp cho những người khác bớt rụt rè và không muốn chịu thua kém. Huống chi La La là một cô gái rất xinh, khiến người khác muốn kết bạn làm quen. Điều đặc biệt là La La thích giúp đỡ người khác. Nói chung mấy ngày nay, La La thường bày vẽ, giúp bạn bè học tập, ai hỏi gì cũng nhiệt tình trả lơi, đôi khi nàng còn giúp đỡ lũ con trai trực nhật... chính vì điều này, La La rất được mọi người hoan nghênh. Đáng tiếc là nàng không thể vượt qua số phiếu của người bạn Nguyễn Văn Linh.
La La không buồn vì điều này, dù có đạt được chức lớp trưởng thì nàng cũng cảm thấy không có gì ưu việt. Thế nhưng bốn người còn lại không giống như La La.
Trong đó phải nói tới Trần Thị Thanh Thu, nàng thật sự không hiểu tại sao số phiếu của mình lại ít đến thế. Nếu như nàng đoán không nhầm thì người bỏ phiếu cho nàng là đứa bạn ngồi cùng bàn và con bé bạn ở tổ ba. Ánh mắt của Thanh Thu nhìn về phía La La, không hiểu vì sao mà khi nàng càng nhìn con bé thì lòng càng chán ghét.
Kế tục việc bầu lớp trưởng là việc bầu lớp phó. Danh sách người ứng cử là Trần Thị Thanh Thu, Huỳnh Thị La La, Đỗ Hoài Lâm, Nguyễn Thị Bích, Lý Thanh Xuân và Võ Đăng Sơn. Đáng lẽ Nguyễn Văn Linh cũng nằm trên danh sách, nhưng do hắn ta đã đảm nhận chức vụ lớp trưởng nên cô giáo đành phải loại bỏ.
Khoảng chừng mười phút sau, khi công việc bầu chọn và kiểm phiếu hoàn thành thì cô giáo kế tục việc công bố kết quả.
- Huỳnh Thị La La: 46 phiếu.
- Đỗ Hoài Lâm: 22 phiếu.
- Lý Thanh Xuân: 15 phiếu.
- Nguyễn Thi Bích: 10 phiếu.
- Trần Thị Thanh Thu: 8 phiếu
- Võ Đăng Sơn: 2 phiếu.
Tổng cộng số phiếu bầu là 103. Nếu như Đại Mạnh đoán không sai thì không có ai bầu chọn một người, bởi vì hắn là người bỏ một phiếu cho Trần Thị Thanh Thu. Đáng tiếc là hắn không nghĩ Thanh Thu có thành tích kém như thế. Đừng hỏi vì sao hắn không bỏ phiếu cho La La. Đơn giản là vì hắn không muốn La La làm lớp phó.
Khi cô Phượng thấy La La có số phiếu cao ngất ngưỡng thì nàng cũng khá bất ngờ. Nàng không nghĩ là La La được bạn bè trong lớp yêu mến như thế. Điều này làm cho Phượng rất vui, giống như niềm tin của nàng đã đặt đúng chỗ. Thật ra nàng không hề biết, mọi người trong lớp bầu chọn cho La La là vì hai lý do.Thứ nhất, La La là học sinh giỏi, được chuyển từ Trần Quý Cáp sang. Thứ hai, nếu La La lên làm lớp phó thì mọi người sẽ có cái cớ hỏi bài.
Năm người còn lại tuy vui vẻ nhưng lòng đều không vui. Trong đó, người đang tức nổ phổi là Trần Thị Thanh Thu.
“Tại sao cái gì nó cũng hơn mình!”
Thanh Thú vừa nghĩ, vừa hằn học nhìn La La. Ánh mắt của nàng bây giờ đã chuyển từ tức tối sang oán hận. La La không biết điều này, thế nhưng có một người biết, đó chính là Đại Manh. Thái độ của nàng ta làm sao thoát khỏi được ánh mắt của hắn. Khi Thanh Thu nhìn chăm chằm La La, hắn cũng phải trừng mắt đáp trả. Thanh Thu thấy vẻ khó chịu của Đại Mạnh thì liền thu hồi ánh mắt, thế nhưng mặt mày của nàng vẫn thể hiện nét tức giận một cách rõ ràng.
Đại Mạnh làm thế là vì hắn không thích người nào gây bất lợi cho La La, dù chỉ là một ánh mắt cũng không được. Hắn cảm thấy việc làm của hắn là không đúng, bởi vì điều này đã thoát ly kế sách tán gái.
Đại Mạnh lắc đầu một cái.
“Kế hoạch đúng là không theo kịp biến hóa. Thôi thì đi bước nào, tính bước đó. Dù sao thì cũng còn chiêu thức bá đạo và dụ nữ truy nam.”
Do La La có số phiếu đứng nhất, cho nên lớp phó học tập của lớp sẽ bị thay đổi. Vì lẽ đó, cô giáo phải mở miệng, nói một cách ôn nhu.
- Mặc dù bạn Thu đã hoàn thành rất tốt công việc của lớp, nhưng do kết quả bầu chọn của lớp hướng về bạn La La, cho nên cô mong La La sẽ đảm nhận chức vụ lớp phó học tập.
Lời nói của Phương có thể nói là rất khôn khéo, dùng kết quả bầu chọn để lẩn tránh vấn đề Thanh Thu bị cắt chức, đồng thời nàng còn lấy cái hi vọng để mọi người quên bẵng việc chê cười Thanh Thu.
- La La, em có ý kiến gì không?
La La đứng dậy, nhìn cô giáo. Thật ra, nàng chẳng hề muốn làm lớp phó hay lớp trưởng. Vì lẽ đó, nàng nhìn về phía Đại Mạnh, giống như muốn hỏi ý kiến của hắn. Đại Mạnh thấy La La nhìn mình thì lắc lắc cái đầu, ý nói là: “Từ chối đi em!”. La La biết ý của hắn, lòng âm thầm trù tính. Thế nhưng khi nàng thấy cô bạn Thanh Thu liếc nhìn sang, ánh mắt chăm chú vào cái lắc đầu của Đại Mạnh thì La La liền nhíu mày.
- Thưa cô, em sẽ cố gắng!
Mặc dù cô Phương không hiểu La La trù trừ vì cái gì, nhưng khi nghe La La đảm nhận chức vụ một cách tự tin thì lòng liền cảm thán: “Thật sự là khác một trời một vực.” Phượng nghĩ như thế, bởi vì phẩm chất không rụt rè của La La hơn xa cái bản tính cù cưa cút kít của những cô cậu khác.
Riêng Đại Mạnh, hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào, bởi vì hắn biết sắp có chuyện xảy ra. Đại Mạnh thật sự không hiểu, tại sao cô giáo chủ nhiệm phải chơi cái trò bầu chọn này.
Đối với vấn đề bầu chọn cán bộ lớp, cô giáo Phượng cũng suy nghĩ rất nhiều. Nguyên nhân chủ yếu để nàng quyết định làm điều này chính là vì Thanh Thu. Ở ngày khai giảng, nàng chưa hiểu nhiều về lớp nên làm theo ý kiến của Đại Mạnh. Nhưng qua hơn một tuần học tập thì nàng biết được một số chuyên trong lớp. Trong đó, Phượng có hỏi thăm và nghe vài lời phàn nàn của cô giáo bộ môn, trong đó có vài người đề cập về cô lớp phó Thanh Thu, nói chung là thành tích học tập của Thanh Thu không được tốt cho lắm; không những thế, cô bé còn có thái độ không nghiêm túc trong giờ học. Đặc biệt, Phượng từng thấy Thanh Thu tụ tập với một nhóm lưu manh ngoài xã hội. Nếu khi đó nàng nhìn không nhầm thì Thanh Thu còn biết uống bia và nhậu nhẹt.
Nghĩa là bây giờ không sắp xếp lại chức vụ lớp phó thì sau này cũng phải sắp xếp. Xếp càng lâu thì càng ảnh hưởng tới lớp học. Huống chi sau này cũng phải tiến hành việc bầu chọn. Với cái lý do này, cô giáo Phượng quyết định tổ chức một cuộc thay đổi cán bộ, thời gian trùng với cuộc bầu chọn chức vụ bí thư ở hôm nay.
Khi Phượng ổn định được vị trí lớp phó học tập, nàng chuyển sang cuộc bầu chọn cuối cùng. Đó chính là bầu chọn người làm bí thư lớp. Có thể nói, cuộc bầu chọn này là việc quan trọng nhất của ngày hôm nay.
Danh sách ứng cử viên đều xuất xứ và nằm trong tay của cô giáo Phượng. Đa số những người này đều có thành tích tốt, đó chính là Nguyễn Thị Bích, Trần Thị Thanh Thu, Huỳnh Thị La La, Đỗ Hoài Lâm, Lý Thanh Xuân, Võ Đăng Sơn, hơn nữa do bí thư lớp là người hoạt động trong đoàn, việc này không ảnh hưởng tới lớp nên Văn Linh và La La lọt vào danh sách ứng cử. Tóm lại, bảy ứng cử viên của chức bí thứ là bảy khuôn mặt thân quen. Trong số những người này, Thanh Thu là người có thành tích kém nhất. Nếu chỉ tính theo như kết quả thi vào lớp 10 thì Thanh Thu có thứ hạng hai con số. Việc nàng được ứng cử chẳng qua là Phượng sợ mích lòng, gây ảnh hưởng không tốt, khiến Thanh Thu hiểu lầm thì khổ.
Sau hơn mười phút bầu chọn, kết quả được đưa ra. La La và Nguyễn Văn Linh có số phiếu gần nhau, trong đó La La hơn Văn Linh hai phiếu. Còn những người khác cũng không thua kém bao nhiêu. Riêng thành tích lần này của Thanh Thu có chút khả quan, số phiếu của nàng lên tới mười tám, đứng thứ ba và chỉ thua Văn Linh năm phiếu. Nguyên nhân Thanh Thu có phiếu nhiều như vậy có lẽ là do bạn bè cảm thấy áy náy. Ở tuổi này, học sinh thường có xu hướng đồng cảm. Việc Thanh Thu mất chức lớp phó khiến cho rất nhiều người đồng tình và thương hại. Huống chi Văn Linh và La La cũng đã có chức vụ trong lớp.
Khi kết thúc thông báo, cô giáo nhìn về phía La La, miệng cười hiền hậu.
- La La, em có ý kiến gì không?
La La đứng lên, khuôn mặt của nàng có đôi chút nhăn nhó. Lần này, nàng nhìn về phía Đại Mạnh, thế nhưng hắn ta không hề tỏ vẻ gì hết, giống như là mặc kệ nàng. Bây giờ La La có đôi chút hối hận về chuyện khi nãy. Tính từ trước đến nay, việc nàng lên làm lớp phó chính là lần đầu tiên nàng trái ý của Đại Mạnh. E rằng chuyện này sẽ khiến bức tường ngăn cách càng ngày càng cao hơn.
Từ khi đồng ý làm lớp phó, lòng của La La rối như tơ vò. Giờ nàng đứng lên thì lòng còn rối hơn. La La hết nhìn Đại Mạnh, liền nhìn quanh nhìn queo. Ở bên trên bục giảng, cô giáo Phượng thấy La La ngơ ngơ ngác ngác, liền hối thúc.
- La La, em làm sao thế?
La La nhìn cô giáo, cố gắng tập trung. Khoảng ba giây sau, nàng trả lời.
- Thưa cô, e rằng em không làm được!
La La quyết định nói theo suy nghĩ của mình. Cô giáo ngạc nhiên, hỏi lại.
- Vì sao?
- Nhà em ở tận Duy Vinh, e rằng không tiện cho lắm.
- Ồ! Cô nghĩ là không sao đâu em, công việc của bí thư cũng không có gì khó khăn cả. Theo cô biết thì một tháng đoàn trường mới tổ chức họp mặt một lần, đôi khi ba bốn tháng mới triệu tập một lần.
Phượng cố gắng khuyên nhủ. Nàng nói cái vụ đoàn trường triệu tập là nói tới những cuộc họp lớn, trái ngược với giờ học của trường, chứ nếu nói tới công việc của đoàn thì vô số, chỉ là những công việc này được phân phó trong thời gian nghỉ ngơi khi kết thúc tiết học. Phượng làm thế không phải vì nàng muốn giấu giếm hay hãm hại kẻ khác, mà bởi vì nàng nghĩ La La ngại ngùng nên Phượng cố gắng tìm cách thuyết phục.
Đáng tiếc, La La không ngại, mà hoàn cảnh của nàng thực sự không cho phép. Dù cho nàng có thời gian đi chăng nữa thì nó cũng khiến nàng mệt mỏi. Hơn nữa, nàng biết Đại Mạnh sẽ không đồng ý. Thật ra La La hiểu lầm Đại Mạnh, việc hắn không đồng ý cái chức lớp phó là vì nó đụng chạm tới Thanh Thu. Hắn không ngại, không sợ những điều nhỏ nhặt, nhưng hắn cũng không thích gặp phiền toái.
- Thưa cô, hoàn cảnh của em thật sự không cho phép, em nói thật lòng đấy!
Cô giáo Phượng thở dài một cái. Nếu La La đã nói thế thì nàng cũng không muốn ép buộc học sinh. Thế nhưng trong lúc nàng định lên tiếng, thì La La bỗng nhiên nói tiếp.
- Thưa cô, em nghĩ bạn Thanh Thu ở gần đây, hơn nữa số phiếu của bạn ấy cũng rất cao, cho nên em muốn đề cử bạn ấy làm bí thư lớp.
Đại Mạnh đang ngồi thin thít bên cạnh, khi nghe La La nói thế liền ngẩng đầu nhìn lên.
“Tốt!” Đại Mạnh mỉm cười một cái, hắn không nghĩ là La La đưa ra quyết định này.
Mặc dù La La làm điều này chủ yếu là lấy lòng Đại Mạnh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của hắn ta thì nàng cố gắng lắm mới nhịn được tiếng chửi mắng.
Riêng cô giáo chủ nhiệm thì không được vui vẻ cho lắm. Khuôn mặt nàng xám xịt nhưng vẫn cố gắng giả tạo sự bao dung. Nàng muốn gào thét: “La La ơi, sao em không đề cử Văn Linh mà lại đề cử Thanh Thu, em muốn giết cô đấy à!”
Tưởng chừng như Thanh Thu sẽ vui vẻ vì điều đấy, thế nhưng lúc này khuôn mặt của Thanh Thu đã hoàn toàn bầm đen. Thanh Thu biết, học sinh muốn làm bí thư thì phải là đoàn viên. Thế nhưng mà...
Cô giáo chủ nhiệm không biết nói gì, La La không nói gì, Thanh Thu không nói gì, tiếng xì xào của lớp vẫn vang lên nhưng không gian đọng đầy sự tĩnh lặng. Thời gian lặng lẽ trôi qua gần một phút, giờ khắc này cô giáo Phượng cảm thấy vô cùng khó xử.
Đại Mạnh ngồi bên cạnh La La, hắn nhìn cô giáo, sau đó nhìn Thanh Thu, hắn cảm thấy tình huống có vẻ không ổn cho lắm.
“Ộc... Ộc...” Đại Mạnh giả vờ ho khan vai tiếng. Cô giáo Phương nghe tiếng ho, giật mình tỉnh táo. Nàng nhìn về phía Thanh Thu, cố gắng mới mở miệng hỏi một câu.
- Thu, em có ý kiến gì không?
Thanh Thu đứng dậy, mặt mày méo mó.
- Thưa cô, em chưa trở thành đoàn viên.
Cả lớp nhìn Thanh Thu, Phượng cũng rất bất ngờ, còn La La thì lại cảm thấy điều gì đó rất không ổn.
Đại Mạnh thở dài một cái: “Thế là rồi đấy!”
Khoảng 3 phút sau, Trần Văn Chung kết thúc công việc viết từ vựng. Cô giáo Thanh Hương cũng không hỏi thêm gì. Khi Văn Chung ngồi xuống ghế, cô giáo đứng dậy, đi tới chiếc bảng đen, nhằm kiểm tra những từ vựng.
Số từ vựng mà Trần Văn Chung viết là mười lăm từ, nói chung là viết hết những từ được học hôm trước. Trong đó hắn chỉ viết sai một từ và lầm lẫn nghĩa của một từ. Nhìn kết quả này, cô giáo Thanh Hương vô cùng hài lòng. Nàng quay xuống lớp và nói.
- Em Chung viết đúng mười ba từ, sai một từ và nhớ lầm một từ. Đáng lẽ cô chỉ cho em tám điểm, nhưng vì khuyến khích lần đầu tiên nên cô cho em chín điểm.
Cả lớp nghe vậy liền ồ lên, ai ai cũng hướng ánh mắt hâm mộ về phía Trần Văn Chung. Không những thế, ở trong lớp còn có vài người nhìn về Đại Mạnh với ánh mắt châm chọc.
Đại Mạnh làm gì có hơi sức quan tâm mấy chuyện này. Thế nhưng cô bé La La lại căm tức vô cùng, bởi chẳng ai thích người mình quan tâm bị kẻ khác khinh bỉ, huống chi Đại Mạnh cố ý làm như thế.
Khoảng năm phút sau, khi cô giáo đã đi vào công việc giảng bài học mới, thì Đại Mạnh bỗng nhiên nhận được một tờ giấy. Xuất xứ của tờ giấy này là từ La La, cho nên hắn nhìn về phía cô bé với ánh mắt khó hiểu.
Lúc Đại Mạnh nhìn sang, La La vẫn cuối đầu nhìn sách, giống như là không biết chuyện đang xảy ra, chính xác là nàng đang đỏ mặt tía tai. Đại Mạnh thấy thế, liền cười khổ và mở tờ giấy ra.
“Làm gì thế?”
Trong tờ giấy chỉ ba chữ, thế nhưng có thể nói đây là tất cả dũng khí của La La từ khi hai người diễn ra chiến tranh lạnh. Hơn nữa, nó cũng là tất những gì La La muốn biết.
La La cần một lời giải thích. Lời giải thích này không chỉ là việc hôm nay, mà là tất cả những việc Đại Mạnh đã làm.
Đại Mạnh trầm ngâm giây lát, sau đó đặt bút viết.
“Anh muốn làm một số chuyện vớ vẩn, em đừng quan tâm!”
Viết xong, Đại Mạnh chuyển tới cuốn sách tiếng Anh của La La với mộtchỉ rất nhẹ nhàng. La La nhận tờ giấy, nàng vừa đọc, vừa méo mó.
“Chuyện gì?” La la viết.
Đại Mạnh nhìn câu hỏi, lòng và miệng liền thở dài một tiếng.
“Em không hiểu đâu?”
La La nhận tờ giấy, nàng đọc, đến lúc này, nàng rất muốn khóc thật to.
“Anh nói đi, em hiểu mà!”
“Haizzz!”
Đại Mạnh cất tờ giấy, không muốn viết thêm nữa. La La liếc thấy việc này, cho nên gục đầu xuống bàn, chẳng ai biết nàng có khóc không.
-----------------
Bốn mươi lăm phút trôi qua, tiết học thứ tư cũng tới giờ kết thúc. Đáng lẽ xong tiết học này, tất cả mọi người được phép ra chơi. Thế nhưng vào thứ bảy tuần trước, cô giáo chủ nhiệm Phượng thông báo để học sinh sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị thùng và phiếu để bầu chọn cán bộ lớp một lần nữa, cho nên tất cả mọi người đều quay quanh trong lớp.
Khi tiết học thứ năm bắt đầu, cô giáo chủ nhiệm vào ngay lập tức, bởi vì nàng đã tới lớp từ lâu.
Ở khoảng thời gian đầu của tiết sinh hoạt lớp, cô giáo Phượng không phàn nàn về tình hình học tập của học sinh. Việc nàng làm là nhắc nhở một số vấn đề của nhà trường. Trong đó, chủ yếu là vấn đề giao thông, học phí, cũng như một số chính sách của nhà trường.
Sau khi kết thúc những việc linh tinh, cô giáo Phượng đi vào việc bầu chọn cán bộ lớp. Chức vụ đầu tiên được bầu chọn là lớp trưởng. Người được cô giáo và bạn bè đề cử là Lý Văn Xuân, Võ Đăng Sơn, Đỗ Hoài Lâm, Trần Thi Thanh Thu, Huỳnh Thị La La và lớp trưởng tạm thời Nguyễn Văn Linh.
Theo thể lệ bầu chọn, tất cả học sinh sẽ nhận một tờ giấy nhỏ, việc này đã được lớp trưởng Nguyễn Văn Linh chuẩn bị và phát cho mỗi người ba tờ. Nhìn chung, mỗi người chỉ có mỗi việc viết tên hai người trong số sáu người lên giấy là xong.
Thời gian để tất cả mọi người ghi và nộp tờ giấy lên chừng ba phút. Sau khoảng thời gian đó, cô giáo nhờ bốn tổ trưởng kiểm duyệt. Khoảng hơn năm phút sau, việc kiểm duyệt kết thúc nên cô giáo thông báo kết quả.
- Nguyễn Văn Linh: 40 phiếu.
- Huỳnh Thị la La: 28 phiếu
- Đỗ Hoài Lâm: 14 phiếu.
- Lý Thanh Xuân: 9 phiếu.
- Võ Đăng Sơn: 7 phiếu.
- Trần Thị Thanh Thu: 3 phiếu.
Ở trong lớp học có 51 người, tính thêm La La mới chuyển vào là 52. Mỗi người được quyền bầu chọn hai người thì số phiếu tối đa là 104. Nhưng sau khi tổng kết, số phiếu chỉ có 101. Nguyên nhân ở đây chắc chắn là có ba người chỉ bầu chọn một người. Tất nhiên, cũng có thể là do bốn tổ trưởng tính sai.
Người có số phiếu cao nhất là Nguyễn Văn Linh, điều này cũng chẳng có gì bất ngờ cả. Bởi trong khoảng thời gian này, Nguyễn Văn Linh rất năng nổ, thành tích học tập cũng khá tốt. Hơn nữa, hắn ta rất đẹp trai, dễ tính và hiền hòa.
Người đứng thứ hai là La La, việc này tuy bất ngờ nhưng không đến nỗi khó hiểu. Trong tuần vừa qua, La La rất tích cực. Có thể nói, tinh thần học tập rực rỡ của lớp đều xuất xứ từ La La. Việc La La xung phong trả lời câu hỏi của thầy cô giúp cho những người khác bớt rụt rè và không muốn chịu thua kém. Huống chi La La là một cô gái rất xinh, khiến người khác muốn kết bạn làm quen. Điều đặc biệt là La La thích giúp đỡ người khác. Nói chung mấy ngày nay, La La thường bày vẽ, giúp bạn bè học tập, ai hỏi gì cũng nhiệt tình trả lơi, đôi khi nàng còn giúp đỡ lũ con trai trực nhật... chính vì điều này, La La rất được mọi người hoan nghênh. Đáng tiếc là nàng không thể vượt qua số phiếu của người bạn Nguyễn Văn Linh.
La La không buồn vì điều này, dù có đạt được chức lớp trưởng thì nàng cũng cảm thấy không có gì ưu việt. Thế nhưng bốn người còn lại không giống như La La.
Trong đó phải nói tới Trần Thị Thanh Thu, nàng thật sự không hiểu tại sao số phiếu của mình lại ít đến thế. Nếu như nàng đoán không nhầm thì người bỏ phiếu cho nàng là đứa bạn ngồi cùng bàn và con bé bạn ở tổ ba. Ánh mắt của Thanh Thu nhìn về phía La La, không hiểu vì sao mà khi nàng càng nhìn con bé thì lòng càng chán ghét.
Kế tục việc bầu lớp trưởng là việc bầu lớp phó. Danh sách người ứng cử là Trần Thị Thanh Thu, Huỳnh Thị La La, Đỗ Hoài Lâm, Nguyễn Thị Bích, Lý Thanh Xuân và Võ Đăng Sơn. Đáng lẽ Nguyễn Văn Linh cũng nằm trên danh sách, nhưng do hắn ta đã đảm nhận chức vụ lớp trưởng nên cô giáo đành phải loại bỏ.
Khoảng chừng mười phút sau, khi công việc bầu chọn và kiểm phiếu hoàn thành thì cô giáo kế tục việc công bố kết quả.
- Huỳnh Thị La La: 46 phiếu.
- Đỗ Hoài Lâm: 22 phiếu.
- Lý Thanh Xuân: 15 phiếu.
- Nguyễn Thi Bích: 10 phiếu.
- Trần Thị Thanh Thu: 8 phiếu
- Võ Đăng Sơn: 2 phiếu.
Tổng cộng số phiếu bầu là 103. Nếu như Đại Mạnh đoán không sai thì không có ai bầu chọn một người, bởi vì hắn là người bỏ một phiếu cho Trần Thị Thanh Thu. Đáng tiếc là hắn không nghĩ Thanh Thu có thành tích kém như thế. Đừng hỏi vì sao hắn không bỏ phiếu cho La La. Đơn giản là vì hắn không muốn La La làm lớp phó.
Khi cô Phượng thấy La La có số phiếu cao ngất ngưỡng thì nàng cũng khá bất ngờ. Nàng không nghĩ là La La được bạn bè trong lớp yêu mến như thế. Điều này làm cho Phượng rất vui, giống như niềm tin của nàng đã đặt đúng chỗ. Thật ra nàng không hề biết, mọi người trong lớp bầu chọn cho La La là vì hai lý do.Thứ nhất, La La là học sinh giỏi, được chuyển từ Trần Quý Cáp sang. Thứ hai, nếu La La lên làm lớp phó thì mọi người sẽ có cái cớ hỏi bài.
Năm người còn lại tuy vui vẻ nhưng lòng đều không vui. Trong đó, người đang tức nổ phổi là Trần Thị Thanh Thu.
“Tại sao cái gì nó cũng hơn mình!”
Thanh Thú vừa nghĩ, vừa hằn học nhìn La La. Ánh mắt của nàng bây giờ đã chuyển từ tức tối sang oán hận. La La không biết điều này, thế nhưng có một người biết, đó chính là Đại Manh. Thái độ của nàng ta làm sao thoát khỏi được ánh mắt của hắn. Khi Thanh Thu nhìn chăm chằm La La, hắn cũng phải trừng mắt đáp trả. Thanh Thu thấy vẻ khó chịu của Đại Mạnh thì liền thu hồi ánh mắt, thế nhưng mặt mày của nàng vẫn thể hiện nét tức giận một cách rõ ràng.
Đại Mạnh làm thế là vì hắn không thích người nào gây bất lợi cho La La, dù chỉ là một ánh mắt cũng không được. Hắn cảm thấy việc làm của hắn là không đúng, bởi vì điều này đã thoát ly kế sách tán gái.
Đại Mạnh lắc đầu một cái.
“Kế hoạch đúng là không theo kịp biến hóa. Thôi thì đi bước nào, tính bước đó. Dù sao thì cũng còn chiêu thức bá đạo và dụ nữ truy nam.”
Do La La có số phiếu đứng nhất, cho nên lớp phó học tập của lớp sẽ bị thay đổi. Vì lẽ đó, cô giáo phải mở miệng, nói một cách ôn nhu.
- Mặc dù bạn Thu đã hoàn thành rất tốt công việc của lớp, nhưng do kết quả bầu chọn của lớp hướng về bạn La La, cho nên cô mong La La sẽ đảm nhận chức vụ lớp phó học tập.
Lời nói của Phương có thể nói là rất khôn khéo, dùng kết quả bầu chọn để lẩn tránh vấn đề Thanh Thu bị cắt chức, đồng thời nàng còn lấy cái hi vọng để mọi người quên bẵng việc chê cười Thanh Thu.
- La La, em có ý kiến gì không?
La La đứng dậy, nhìn cô giáo. Thật ra, nàng chẳng hề muốn làm lớp phó hay lớp trưởng. Vì lẽ đó, nàng nhìn về phía Đại Mạnh, giống như muốn hỏi ý kiến của hắn. Đại Mạnh thấy La La nhìn mình thì lắc lắc cái đầu, ý nói là: “Từ chối đi em!”. La La biết ý của hắn, lòng âm thầm trù tính. Thế nhưng khi nàng thấy cô bạn Thanh Thu liếc nhìn sang, ánh mắt chăm chú vào cái lắc đầu của Đại Mạnh thì La La liền nhíu mày.
- Thưa cô, em sẽ cố gắng!
Mặc dù cô Phương không hiểu La La trù trừ vì cái gì, nhưng khi nghe La La đảm nhận chức vụ một cách tự tin thì lòng liền cảm thán: “Thật sự là khác một trời một vực.” Phượng nghĩ như thế, bởi vì phẩm chất không rụt rè của La La hơn xa cái bản tính cù cưa cút kít của những cô cậu khác.
Riêng Đại Mạnh, hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào, bởi vì hắn biết sắp có chuyện xảy ra. Đại Mạnh thật sự không hiểu, tại sao cô giáo chủ nhiệm phải chơi cái trò bầu chọn này.
Đối với vấn đề bầu chọn cán bộ lớp, cô giáo Phượng cũng suy nghĩ rất nhiều. Nguyên nhân chủ yếu để nàng quyết định làm điều này chính là vì Thanh Thu. Ở ngày khai giảng, nàng chưa hiểu nhiều về lớp nên làm theo ý kiến của Đại Mạnh. Nhưng qua hơn một tuần học tập thì nàng biết được một số chuyên trong lớp. Trong đó, Phượng có hỏi thăm và nghe vài lời phàn nàn của cô giáo bộ môn, trong đó có vài người đề cập về cô lớp phó Thanh Thu, nói chung là thành tích học tập của Thanh Thu không được tốt cho lắm; không những thế, cô bé còn có thái độ không nghiêm túc trong giờ học. Đặc biệt, Phượng từng thấy Thanh Thu tụ tập với một nhóm lưu manh ngoài xã hội. Nếu khi đó nàng nhìn không nhầm thì Thanh Thu còn biết uống bia và nhậu nhẹt.
Nghĩa là bây giờ không sắp xếp lại chức vụ lớp phó thì sau này cũng phải sắp xếp. Xếp càng lâu thì càng ảnh hưởng tới lớp học. Huống chi sau này cũng phải tiến hành việc bầu chọn. Với cái lý do này, cô giáo Phượng quyết định tổ chức một cuộc thay đổi cán bộ, thời gian trùng với cuộc bầu chọn chức vụ bí thư ở hôm nay.
Khi Phượng ổn định được vị trí lớp phó học tập, nàng chuyển sang cuộc bầu chọn cuối cùng. Đó chính là bầu chọn người làm bí thư lớp. Có thể nói, cuộc bầu chọn này là việc quan trọng nhất của ngày hôm nay.
Danh sách ứng cử viên đều xuất xứ và nằm trong tay của cô giáo Phượng. Đa số những người này đều có thành tích tốt, đó chính là Nguyễn Thị Bích, Trần Thị Thanh Thu, Huỳnh Thị La La, Đỗ Hoài Lâm, Lý Thanh Xuân, Võ Đăng Sơn, hơn nữa do bí thư lớp là người hoạt động trong đoàn, việc này không ảnh hưởng tới lớp nên Văn Linh và La La lọt vào danh sách ứng cử. Tóm lại, bảy ứng cử viên của chức bí thứ là bảy khuôn mặt thân quen. Trong số những người này, Thanh Thu là người có thành tích kém nhất. Nếu chỉ tính theo như kết quả thi vào lớp 10 thì Thanh Thu có thứ hạng hai con số. Việc nàng được ứng cử chẳng qua là Phượng sợ mích lòng, gây ảnh hưởng không tốt, khiến Thanh Thu hiểu lầm thì khổ.
Sau hơn mười phút bầu chọn, kết quả được đưa ra. La La và Nguyễn Văn Linh có số phiếu gần nhau, trong đó La La hơn Văn Linh hai phiếu. Còn những người khác cũng không thua kém bao nhiêu. Riêng thành tích lần này của Thanh Thu có chút khả quan, số phiếu của nàng lên tới mười tám, đứng thứ ba và chỉ thua Văn Linh năm phiếu. Nguyên nhân Thanh Thu có phiếu nhiều như vậy có lẽ là do bạn bè cảm thấy áy náy. Ở tuổi này, học sinh thường có xu hướng đồng cảm. Việc Thanh Thu mất chức lớp phó khiến cho rất nhiều người đồng tình và thương hại. Huống chi Văn Linh và La La cũng đã có chức vụ trong lớp.
Khi kết thúc thông báo, cô giáo nhìn về phía La La, miệng cười hiền hậu.
- La La, em có ý kiến gì không?
La La đứng lên, khuôn mặt của nàng có đôi chút nhăn nhó. Lần này, nàng nhìn về phía Đại Mạnh, thế nhưng hắn ta không hề tỏ vẻ gì hết, giống như là mặc kệ nàng. Bây giờ La La có đôi chút hối hận về chuyện khi nãy. Tính từ trước đến nay, việc nàng lên làm lớp phó chính là lần đầu tiên nàng trái ý của Đại Mạnh. E rằng chuyện này sẽ khiến bức tường ngăn cách càng ngày càng cao hơn.
Từ khi đồng ý làm lớp phó, lòng của La La rối như tơ vò. Giờ nàng đứng lên thì lòng còn rối hơn. La La hết nhìn Đại Mạnh, liền nhìn quanh nhìn queo. Ở bên trên bục giảng, cô giáo Phượng thấy La La ngơ ngơ ngác ngác, liền hối thúc.
- La La, em làm sao thế?
La La nhìn cô giáo, cố gắng tập trung. Khoảng ba giây sau, nàng trả lời.
- Thưa cô, e rằng em không làm được!
La La quyết định nói theo suy nghĩ của mình. Cô giáo ngạc nhiên, hỏi lại.
- Vì sao?
- Nhà em ở tận Duy Vinh, e rằng không tiện cho lắm.
- Ồ! Cô nghĩ là không sao đâu em, công việc của bí thư cũng không có gì khó khăn cả. Theo cô biết thì một tháng đoàn trường mới tổ chức họp mặt một lần, đôi khi ba bốn tháng mới triệu tập một lần.
Phượng cố gắng khuyên nhủ. Nàng nói cái vụ đoàn trường triệu tập là nói tới những cuộc họp lớn, trái ngược với giờ học của trường, chứ nếu nói tới công việc của đoàn thì vô số, chỉ là những công việc này được phân phó trong thời gian nghỉ ngơi khi kết thúc tiết học. Phượng làm thế không phải vì nàng muốn giấu giếm hay hãm hại kẻ khác, mà bởi vì nàng nghĩ La La ngại ngùng nên Phượng cố gắng tìm cách thuyết phục.
Đáng tiếc, La La không ngại, mà hoàn cảnh của nàng thực sự không cho phép. Dù cho nàng có thời gian đi chăng nữa thì nó cũng khiến nàng mệt mỏi. Hơn nữa, nàng biết Đại Mạnh sẽ không đồng ý. Thật ra La La hiểu lầm Đại Mạnh, việc hắn không đồng ý cái chức lớp phó là vì nó đụng chạm tới Thanh Thu. Hắn không ngại, không sợ những điều nhỏ nhặt, nhưng hắn cũng không thích gặp phiền toái.
- Thưa cô, hoàn cảnh của em thật sự không cho phép, em nói thật lòng đấy!
Cô giáo Phượng thở dài một cái. Nếu La La đã nói thế thì nàng cũng không muốn ép buộc học sinh. Thế nhưng trong lúc nàng định lên tiếng, thì La La bỗng nhiên nói tiếp.
- Thưa cô, em nghĩ bạn Thanh Thu ở gần đây, hơn nữa số phiếu của bạn ấy cũng rất cao, cho nên em muốn đề cử bạn ấy làm bí thư lớp.
Đại Mạnh đang ngồi thin thít bên cạnh, khi nghe La La nói thế liền ngẩng đầu nhìn lên.
“Tốt!” Đại Mạnh mỉm cười một cái, hắn không nghĩ là La La đưa ra quyết định này.
Mặc dù La La làm điều này chủ yếu là lấy lòng Đại Mạnh nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của hắn ta thì nàng cố gắng lắm mới nhịn được tiếng chửi mắng.
Riêng cô giáo chủ nhiệm thì không được vui vẻ cho lắm. Khuôn mặt nàng xám xịt nhưng vẫn cố gắng giả tạo sự bao dung. Nàng muốn gào thét: “La La ơi, sao em không đề cử Văn Linh mà lại đề cử Thanh Thu, em muốn giết cô đấy à!”
Tưởng chừng như Thanh Thu sẽ vui vẻ vì điều đấy, thế nhưng lúc này khuôn mặt của Thanh Thu đã hoàn toàn bầm đen. Thanh Thu biết, học sinh muốn làm bí thư thì phải là đoàn viên. Thế nhưng mà...
Cô giáo chủ nhiệm không biết nói gì, La La không nói gì, Thanh Thu không nói gì, tiếng xì xào của lớp vẫn vang lên nhưng không gian đọng đầy sự tĩnh lặng. Thời gian lặng lẽ trôi qua gần một phút, giờ khắc này cô giáo Phượng cảm thấy vô cùng khó xử.
Đại Mạnh ngồi bên cạnh La La, hắn nhìn cô giáo, sau đó nhìn Thanh Thu, hắn cảm thấy tình huống có vẻ không ổn cho lắm.
“Ộc... Ộc...” Đại Mạnh giả vờ ho khan vai tiếng. Cô giáo Phương nghe tiếng ho, giật mình tỉnh táo. Nàng nhìn về phía Thanh Thu, cố gắng mới mở miệng hỏi một câu.
- Thu, em có ý kiến gì không?
Thanh Thu đứng dậy, mặt mày méo mó.
- Thưa cô, em chưa trở thành đoàn viên.
Cả lớp nhìn Thanh Thu, Phượng cũng rất bất ngờ, còn La La thì lại cảm thấy điều gì đó rất không ổn.
Đại Mạnh thở dài một cái: “Thế là rồi đấy!”
/58
|