Chương 13
Thoạt nhìn cô rất hung hãn, nhưng gương mặt lại xinh đẹp vô cùng, khiến người ta mơ màng rồi lại không dám làm xằng bậy, rất sợ hoa hồng có gai sẽ đâm tay.
“Anh trai? Hay em nhận anh làm anh trai đi, nể mặt bạn gái, ngày sau anh có thể bảo đảm chẳng có ai dám bắt nạt em nữa. Ít nhất chuyện như chặn lại ở cổng trường này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Ôn Điềm không nhịn được trừng mắt nhìn đối phương “Anh đừng hiểu lầm nữa được không? Đây là anh trai ruột của tôi Ai rảnh hơi mỗi ngày chạy ra đường nhận thân thích lung tung?”
Trần Lâm vươn ngón trỏ của mình ra, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn trêu chọc Ôn Điềm “Anh đây Ngoài đường anh em bạn bè của anh ở khắp mọi nơi.”
Nguyễn Nghiên biết tính tình của Ôn Điềm, nói không chừng cậu ấy sẽ thật sự tích cực cãi lại mấy lời rác rưởi này, vội vàng kéo Trần Lâm đi về phía trước “Không phải nói muốn chơi điện tử sao? Anh có định đi nữa hay không? Không đi em về đấy ”
“Đi đi đi. Đi ngay bây giờ đây.”
Trần Lâm bị bạn gái thúc giục, vội vàng quay người ra dỗ bạn gái. Anh ta ôm Nguyễn Nghiên đi, đồng thời còn không quên duỗi tay ra xoa xoa thái dương của bạn gái “Bảo bối, em túa mồ hôi rồi.”
Ôn Điềm bị hành động của anh ta làm ghê tởm tới muốn ói. Cô không yên lòng để Nguyễn Nghiên đi theo anh ta một mình bèn vội đuổi theo sau, nhưng tay lại bị người khác kéo mạnh lại.
“Về nhà.” Ôn Diệc Tư nhìn cô, ánh mắt không hề có ý nhún nhường.
“Anh quản em?” Cô tránh khỏi tay anh, chạy tới kéo Nguyễn Nghiên rời khỏi vòng tay Trần Lâm, hệt như bóng đèn vội vã chạy tới bảo vệ đồ ăn.
Ôn Diệc Tư nhìn thấy cô cách xa đám bạn của Trần Lâm chừng ba bốn mét lại duỗi tay đẩy kính mắt, đút tay vào trong túi, không nói chuyện nữa.
…
Trong khu trò chơi, tiếng ồn lớn tới độ sắp đâm thủng màn nhĩ, chỗ máy nhảy là nơi có nhiều người vây xem nhất.
Ôn Điềm khoanh tròn hai tay trước ngực, dựa vào chiếc máy chơi game đánh chuột và Nguyễn Nghiên và côn đồ đang chơi, che miệng ngáp dài một hơi.
Vào lúc tên côn đồ và Nguyễn Nghiên cùng nắm búa, đập thịch thịch cực kỳ điên cuồng, chợt có một nam sinh diện mạo không tồi lắm, ăn mặc quần áo khá sạch sẽ đi tới chào hỏi Ôn Điềm "Thật ngại quá, có thể thêm Wechat không?"
"Không thể." Ôn Điềm nhắm mắt lại, buồn ngủ tới độ không muốn để ý tới anh ta.
Bị từ chối, nam sinh sửng sốt một chút, không cần quay đầu cũng biết đám bạn ở phía sau đã ồn ào tới mức nào…
Vì thế anh ta lại nhìn về phía Ôn Điềm, cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên ôn hòa một chút "Em đừng căng thẳng, anh chỉ muốn làm quen với em thôi, thật ra mới rồi khi anh nhảy ở bên kia đã chú ý tới em rồi, anh cảm thấy em rất đặc biệt, chúng ta có thể làm quen không? Chỉ là tâm sự bình thường thôi."
/273
|