Chương 14
Ôn Điềm nhíu mày nhìn anh ta "Tôi đã nói là không thể rồi, hơn nữa cái gì mà đặc biệt với không đặc biệt, không phải là anh thấy tôi đẹp sao?"
"Chị gái… Ít nhiều gì cũng phải nể mặt chút chứ?"
Trần Lâm đang chơi đập chuột đột nhiên bị Nguyễn Nghiên kéo một cái, lúc này anh ta mới chú ý tới phía Ôn Điềm đã ầm ĩ quá độ, vội vàng mở miệng nói
"Này, tôi nói cậu có phải bị điếc không? Con gái nhà người ta đã nói không muốn thêm cậu từ đầu rồi, cậu cứ nhất định phải gặng hỏi, không được còn trách ngược cô ấy không nể mặt cậu? Mặt mũi cậu giá trị mấy đồng?"
Nam sinh vừa tới gần bị Trần Lâm đâm chọc, muốn đi lên túm lấy cổ áo Trần Lâm nhưng lại bị Trần Lâm trực tiếp đẩy ra "Đứng qua một bên đi."
"Cậu nhất định muốn động thủ với tôi?"
Mấy nam sinh phía sau cậu ta đều xông tới, ngăn Trần Lâm lại. Nhưng Trần Lâm không sợ đối phương chút nào, trên mặt là vẻ "ai ra đường mà không mang theo tiểu đệ", rất nhanh bên cạnh cũng bắt đầu có người tụ tập lại.
Dường như Nguyễn Nghiên cảm thấy nếu bọn họ đánh nhau thật sẽ rất phiền toái, cho nên duỗi tay kéo Trần Lâm qua "Anh đừng như vậy, không cho phép đánh nhaụ"
Trần Lâm bị Nguyễn Nghiên túm như thế, trong lúc nhất thời có chút chùn bước, nhưng nam sinh ở đối diện lại không chịu bỏ qua, vẫn đang khiêu khích "Thế nào? Sợ phụ nữ?"
Côn đồ học đường bị người ngoài châm ngòi gây chia rẽ quan hệ với bạn gái, thật sự nổi nóng lên, anh ta đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, hỏi "Cậu học trường nào?"
"Chính là trường trung học phổ thông số mười ba ở gần đây, Hứa Thành Minh, cậu có thể đi hỏi thăm một chút."
"Ông đây học trường trung học phổ thông Ký Lâm phía trước, Trần Lâm, cậu cũng có thể đi hỏi thăm một chút."
Nguyễn Nghiên thật sự không chịu nổi đám đàn ông phiền toái lại ấu trĩ tới cực độ này, kéo cặp sách, dẫn theo Ôn Điềm đi qua một bên, nhỏ giọng nói "Chúng ta về đi."
"Này, để anh đưa em về."
Trần Lâm lập tức từ bỏ hành vi cậy mạnh đối chọi với người khác, hệt như tùy tùng nhỏ đuổi theo Nguyễn Nghiên.
"Em đi chung với Điềm Điềm, không cần anh xen vào."
Nguyễn Nghiên đuổi đối phương đi nhưng Trần Lâm lại không muốn đi, quay đầu hỏi "Ôn Điềm này, em đã làm bóng đèn cả buổi trưa rồi, hiện tại anh chỉ muốn đưa bạn gái của mình về nhà thôi, chẳng lẽ em còn muốn đi theo phát sáng nữa sao?"
Ôn Điềm trực tiếp ném cho Trần Lâm một ánh mắt hình viên đạn "Anh nói lại lần nữa coi?"
"Anh nói, nếu em còn ảnh hưởng tới việc yêu đương của anh nữa, ngày mai anh sẽ đi mách anh trai em."
"Anh mách anh ấy làm gì, tâm thần à?"
"Đúng, anh tâm thần đấy, hoặc là anh gọi xe cho em tự về, hoặc là ngày mai anh đi mách anh em, em tự chọn đi."
"Anh đang đùa sao? Có giỏi thì anh đi mách đi."
Vào lúc bọn họ đang đấu võ mồm, không ai chú ý tới di động của Nguyễn Nghiên đổ chuông.
/273
|