Chương 15
Cô gái mau chóng xoay người nhận điện thoại, chờ khi kết thúc cuộc gọi rồi, vẻ mặt Nguyễn Nghiên biến đổi rõ ràng, thoạt nhìn rất sốt ruột.
Cô ấy kéo Ôn Điềm qua, nhỏ giọng nói "Mẹ mình đi công tác trở về rồi, mới vừa gọi hỏi mình sao không có ở nhà, mình phải về ngay đây."
"Vậy cậu còn không mau về đi." Ôn Điềm biết mẹ Nguyễn Nghiên nghiêm khắc với con gái tới độ nào, nếu dì ấy biết Nguyễn Nghiên ra ngoài chơi với nam sinh, đoán chừng không đánh chết cũng lột mất một lớp da của Nguyễn Nghiên.
"Ừm, tí nữa cậu về nhớ chú ý an toàn." Nguyễn Nghiên nhìn thấy có taxi chạy tới, vừa bắt taxi vừa nói vội.
"Mình biết rồi, mình cũng không phải người không biết đường về nhà, cậu cứ đi đi, tạm biệt."
Cô vẫy vẫy tay tạm biệt Nguyễn Nghiên, thấy tên Trần Lâm không biết xấu hổ kia cuối cùng vẫn đi tiễn Nguyễn Nghiên, cô không khỏi nhíu mày, không biết vì sao người đàn ông đó lại dính người như vậy.
"Cái kia… Xe buýt tới rồi, đây là chuyến xe cuối cùng của bọn anh, bọn anh cũng về trước đây."
Đám nam sinh mà tên côn đồ kia dẫn theo có hai người phải về nhà, những người còn lại đều đang ngâm mình trong khu trò chơi chẳng chịu ra, rõ ràng là bọn họ còn chưa tiêu hết tiền game đã mua lúc trước.
Ôn Điềm chẳng hề để ý "Đi đi."
Mãi tới khi xung quanh không còn người nào nữa, lúc này cô mới cảm thấy hơi nhàm chán.
Ôn Điềm mở balo muốn lấy di động ra, kết quả tìm một hồi lâu vẫn không tìm thấy di động, cô cúi đầu tìm kỹ càng mỗi ngóc ngách trong balo một lần, xác định điện thoại thật sự không nằm trong balo.
Mà lần cuối cùng cô chơi di động là lúc ở trong khu trò chơi điện tử thì phải.
Ôn Điềm buồn bực một trận, chuẩn bị quay về tìm xem sao. Nhưng cô mới vừa quay đầu đi chưa được mấy bước đã đụng phải nam sinh trường trung học phổ thông số mười ba mới vừa bám riết lấy cô muốn thêm Wechat.
"Sao vậy? Tìm di động ư?" Tay cậu ta đang ngịch nghịch dây áo, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy muốn đánh cho vài cái.
Ôn Điềm nhíu mày, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt "Ở chỗ anh?"
"Ở chỗ tôi nha."
"Trả lại cho tôi…"
"Chẳng lẽ em không định tỏ thái độ chút sao?"
Ôn Điềm nhịn vài giây, cuối cùng lấy mấy tờ tiền mặt từ trong balo ra "Cảm ơn anh, trả di động lại cho tôi được không?"
Người nọ lại lắc đầu "Không cần, anh chỉ muốn Wechat của em thôi."
Ôn Điềm trực tiếp trợn trắng mắt "Không cho Đợi chút nữa trực tiếp nhận điện thoại của cảnh sát đi Đúng là gặp quỷ mà."
Cô cũng lười dây dưa với tên này, thấy taxi sắp tới, cô chuẩn bị bước lên đón taxi, kết quả tự nhiên tay bị kéo lại, giãy thế nào cũng không thoát.
"Anh làm cái gì vậy "
"Anh chỉ muốn thêm Wechat của em thôi, làm quen chút đi, anh sẽ không làm gì em đâụ"
/273
|