Chương 20
Anh đang nhìn cô, nhưng lại không nói chuyện.
Ôn Điềm lại bắt đầu cảm thán tròng mắt anh thật đẹp. Cô hơi hoảng hốt, phát hiện tất cả khí thế mình khó khăn lắm mới đánh ra được đã hoàn toàn xẹp xuống.
Gần như bị diện mạo của phe địch áp đảo, Ôn Điềm càng nghĩ càng cảm thấy khuất nhục, đầu lưỡi cô xoắn xuýt trong miệng một hồi, cuối cùng nhỏ giọng oán trách “Cần đi học chính anh tự đi không được sao? Cần gì phải để ba ba đưa? Em còn chẳng dính người như anh.”
Ôn Diệc Tư chớp mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không chỉ không nói chuyện… hiện tại ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn cô.
Ôn Điềm ngẩn người, phát hiện anh thật sự không muốn nhìn chính mình.
Cho nên người này như vậy là đang cảm thấy nhìn cô còn chẳng bằng nhìn vạch ngăn cách bên ngoài sao?
Đại tiểu thư nghẹn một bụng lửa giận nhưng không chỗ phát tiết, khi xuống xe, mặt đã nghẹn tới tái xanh.
Cô phồng má trở về phòng, đầu óc hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô cảm thấy có lẽ người anh tiện nghi kia còn đang giận vì chuyện chiều hôm qua.
Một là vì cô nói xấu sau lưng anh vừa lúc bị anh nghe thấy, hai là vì mình nghi ngờ anh cố ý chờ cô ở ngoài, có dụng tâm bất lương.
Nghĩ lại hai chuyện này, dường như đều do cô không đúng. Người ta có lòng tốt giúp cô, thế mà cô thì hay rồi, vậy mà lại đánh đồng người ta với kẻ xấu xa.
Ôn Điềm ôm chặt gấu bông, dùng ngón trỏ chà xát môi… Nghĩ thầm cô cũng không cố ý, ai kêu tên ngốc ở cô nhi viện kia lại đáng sợ như vậy.
Cô không nhịn được lăn lộn vài vòng trên giường, hệt như kẻ lười biếng, hai mắt không tiêu cự.
Một lát sau, trước mắt cô đột nhiên sáng ngời, tất cả phiền muộn cũng như hóa thành hư không.
Có lẽ… Cô có thể đi tìm anh nhờ anh dạy phụ đạo cho cô. Chờ tới lúc đó, tiếp xúc nhiều rồi hẳn anh sẽ không còn giận cô thêm nữa.
Ôn Điềm càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này rất khả thi, chẳng những có thể xí xóa hết chuyện cũ không vui giữa hai người, nói không chừng thành tích học tập còn có thể tăng cao một chút.
Chẳng phải người anh trai tiện nghi của mình là học sinh giỏi nhất khối mười một sao?
Nghĩ tới đây, Ôn Điềm trực tiếp hưng phấn tới ngồi bật dậy, vỗ đùi “Quả nhiên đầu của mình đã từng được đại sư khai quang ”
Sau khi hứng trí hô to một tiếng, dường như Ôn Điềm lại nhớ tới điều gì, vội vàng duỗi tay bịt miệng “… OMG ”
Cô im lặng một hồi, sau đó chậm rãi bò dậy khỏi giường, dán tai vào vách tường nghe ngóng.
Xác nhận bên kia yên tĩnh không có một tiếng động nào, lúc này cô mới thở phào một hơi, duỗi tay cầm lấy sách, chuẩn bị làm hết tất cả bài tập chưa làm xong hôm nay, đồng thời trong lòng còn không nhịn nổi thầm nói
Cũng không biết gần đây trí nhớ của mình bị sao, cứ luôn quên mất cách vách còn có một người…
/273
|