Chương 21
Ngày hôm sau, Ôn Điềm thầm diễn thử rất nhiều tình cảnh có thể xảy ra vào buổi chiềụ
Có vài lời dạo đầu cô cảm thấy không thích hợp bên trực tiếp bỏ đi, cuối cùng cô để lại một phiên bản chấp hành cô cho là tốt nhất.
Nhảy lên xe nhà mình, chờ khi tới cái đèn xanh đèn đỏ tương đối lớn đầu tiên, Ôn Điềm trịnh trọng mà hắng giọng vài lần, trên mặt viết “mau nhìn tôi”.
Quả nhiên tài xế cũng thuận theo ý cô mà nhìn về phía cô qua gương chiếu hậu, dò hỏi “Hôm nay cần tôi đưa tiểu thư về nhà trước ư?”
“Không cần.”
Trong giọng nói của đại tiểu thư có chút kiêu ngạo bâng quơ, nhưng rất nhanh cô đã thay đổi hẳn thái độ, giọng nói bắt đầu ngập ngừng
“Cái kia... Tôi... Anh cũng biết đúng không, lần này... tôi thì không tốt lắm.”
Càng nói tới đoạn sau giọng nói của cô càng nhỏ hơn, thậm chí cả người cũng như mèo nhỏ lâm vào trạng thái phòng bị. Tài xế sửng sốt hai giây, sau đó liên tục gật đầu “A, biết, biết.”
“Có phải tôi nên học bổ túc một chút không?” Thông qua kính chiếu hậu, Ôn Điềm ném ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn tài xế đang ngốc độ ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, tài xế mới xoay tay lái.
“Ngài muốn tôi đưa ngài tới lớp bổ túc đúng không?”
Ôn Điềm hít sâu một hơi, nhíu mày nói “Còn chưa tới mức phải tới lớp học bổ túc.”
Lúc này, đèn đỏ phía trước đã chuyển sang đèn xanh, phía sau có người bóp còi inh ỏi. Tài xế vội vàng kéo côn xe, bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Mà Ôn Điềm phát hiện không ai quan tâm tới cô nữa, chỉ có thể rầu rĩ quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Chờ tới trường trung học phổ thông Ký Lâm, trong thời gian chờ đợi cô nằm dài trên bàn kê, chán chường dùng móng tay móc móc phần da thật trên ghế dựa phía trước.
Lúc này tài xế mới quay đầu qua, tiếp tục cổ vũ cô “Nếu không cần đăng ký lớp bổ túc, vậy ngài có dự định nào khác không?”
Ôn Điềm nghe được lời này lập tức bật dậy, hệt như được tiêm máu gà, gật mạnh đầu “Có ”
“Có chuyện gì mà tôi giúp được không?”
Cô vội vàng lấy bài tập từ trong balo ra, nói “Cái vị nhà tôi kia... Không phải anh ấy học rất giỏi sao? Nếu anh ấy dạy tôi làm bài tập, anh nói xem có phải thành tích của tôi sẽ có bước tiến rõ rệt không?”
“Hẳn là sẽ có...”
“Nhưng quan hệ của tôi với anh ấy lại không tốt.” Ôn Điềm mở bài tập ra “Nếu tôi nói mà anh ấy không chịu dạy tôi, tôi sẽ mất mặt lắm...”
Lúc này, cuối cùng tài xế cũng hiểu được sứ mệnh của mình.
“Chuyện này đơn giản thôi, chờ chút nữa cậu ấy tới rồi tôi sẽ dò hỏi giúp ngài.”
“Được ” Ôn Điềm liên tục gật đầu “Vậy giao cho anh Ngàn vạn lần đừng nói là tôi nói...”
“Hiểu rõ, chuyện kêu cậu ấy dạy kèm cho tiểu thư là suy nghĩ của tôi, không liên quan gì tới tiểu thư cả.”
Cuối cùng Ôn Điềm cũng gật đầu hài lòng, trong lòng thầm cổ vũ bản thân, bắt đầu đếm ngược thời gian chờ người anh trai tiện nghi của mình tan học lên xe.
/273
|