Chương 22
Hai người một trước một sau ngồi trong xe, trong đầu Ôn Điềm toàn là hình ảnh nếu gia hỏa kia đồng ý dạy kèm cho cô, vậy về sau cô nên ở chung với anh như thế nào đây...
Nếu quan hệ của bọn họ trở nên tốt đẹp thật thì phải làm sao bây giờ?
Hiện tại cô vốn còn chưa nghĩ tới chuyện tạo quan hệ tốt với anh. Tên kia tùy tiện xông vào trong nhà cô, buộc cô phải chia sẻ tình cảm cùng với tiền bạc với anh, cô thật sự không muốn thích anh chút nào.
Nhưng mà...
“Vì sao anh ấy còn chưa ra?” Ôn Điềm nhìn đồng hồ, hiện tại đã trễ hơn ngày hôm qua những 20 phút.
“Đúng vậy.” Tài xế quen thói phụ họa có một câụ
Ôn Điềm chán đến chết, cũng chẳng còn tâm tư học bài, vì thế đại não của cô lại tiến vào trạng thái gió lốc. Nhưng chẳng được bao lâu, tài xế đang ngồi trên ghế lái phía trước như đột nhiên bị đau bụng muốn tiêu chảy, không ngừng vặn vẹo trái phải.
Tài xế cứ vặn vẹo ngay dưới mí mắt cô như vậy, cô muốn không chú ý tới cũng khó. Ôn Điềm cố ý ho khan vài tiếng, tài xế quay đầu nhìn về phía cô.
Vẻ mặt tài xế như bị táo bón, ngón cái không ngừng chà xát côn xe, khiến Ôn Điềm nhìn mà bắt đầu thấy lo cho tài
Xế.
“Muốn đi vệ sinh thì anh cứ đi là được.”
“Không phải muốn đi vệ sinh, là tôi quên mất một chuyện khẩn cấp.
“Chuyện gì?”
Tài xế nắm tay xoắn xuýt, thành thật nói “Chiều nay trường bọn họ có một trận bóng rổ, buổi sáng cậu ấy đã nói với tôi không cần tới đón cậu ấy, kết quả tới giờ đột nhiên tôi lại quên mất chuyện này.”
Ôn Điềm sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng lại, phát hiện chính mình chờ đợi vô ích hơn một giờ.
Mồ hôi trên trán tài xế có vẻ còn nhiều hơn lúc mới rồi. Ôn Điềm nhướng đuôi lông mày “Trí nhớ của anh cũng không được tốt lắm nhỉ.”
“A?”
“Lần này bỏ qua vậy.” Ôn Điềm cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao thì không lâu trước đây cô cũng từng gặp phải cảnh có một khoảnh khắc trong đầu như quên đi tất cả mọi chuyện.
Thế nhưng có một chuyện cô vẫn không thể nào hiểu được “Trường học tổ chức đánh bóng rổ thì liên quan gì tới tên
kia?"
“Có thể là cậu ấy phải lên trận.”
“Mọt sách cũng biết chơi bóng?” Ôn Điềm kinh ngạc.
“Dù sao cũng tới rồi, hay ngài vào xem luôn?”
“Tôi mới không đi đâu, nhìn anh ấy chen chung một chỗ với đám gia hỏa người đầy mồ hôi tranh tới tranh lui một quả bóng, chả ra sao.”
“... Chơi bóng vốn là như vậy mà.” Tài xế cảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc đại tiểu thư đã có hiểu lầm gì với bóng rổ.
“Tôi không nói chơi bóng, điểm mấu chốt là anh cảm thấy anh ấy có thể vì một quả bóng mà tranh đua với người khác sao?”
“Sao lại không? Lên sân bóng rồi không phải lúc để ganh đua sao?”
“Tôi không cảm thấy anh ấy sẽ cảm thấy hứng thú với thứ gì khác ngoài học tập.”
“Đó là vì ngài còn chưa đủ hiểu đàn ông.”
Ôn Điềm từ nhỏ tới lớn chưa từng chạm vào tay đàn ông bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, cô khoanh tay trước ngực “Được, vậy vào xem, xem rốt cuộc tội với anh ai mới là người đúng.”
/273
|