Chương 23
Đây là lần đầu tiên hai người bước vào trường trung học phổ thông Ký Lâm, vốn không biết rõ đường, nhưng bên trái khu dạy học lại ầm ĩ rung trời, cho nên dù bọn họ chẳng cần hỏi thăm ai vẫn có thể đi tới được sân bóng rổ.
Trong sân đã ngồi đây người, chỉ có nơi thị giác không tốt là góc trái sân còn trống một chỗ ngồi.
Tài xế dẫn cô tới đó ngồi. Ôn Điềm bắt đầu lẳng lặng đứng ở đó nhìn tài xế “Tôi ngồi xuống sẽ không nhìn thấy.”
“...” Tài xế liếc mắt nhìn thử, phát hiện so sánh với đám nam sinh cấp ba như vừa nuốt chất kích thích lớn lên, đại tiểu thư có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Lúc này, lại có người hướng lên trên tìm chỗ ngồi. Anh ta nhìn thấy ở đây còn có ghế trống, vội vàng mở miệng hỏi “Này, hai người không ngồi ư?”
Ôn Điềm không quay đầu lại “Anh ngồi đi, nhường cho anh.”
“Được, vậy cảm ơn nhé.” Anh ta ngồi xuống chà xát tay, bắt đầu nhìn chằm chằm sân bóng rổ, chưa được bao lâu đã nắm chặt tay lại hộ lên “Chạy đi, phòng thủ đi ”
1 von X
Trong sân, người của hai đội đang vận động, Ôn Điềm vốn xem không hiểu, hai mắt chỉ đang cố gắng hết sức bắt lấy bóng dáng người kia.
Cô tìm một hồi lâu cũng không tìm được, chỉ có thể duỗi tay lôi kéo vạt áo tây trang của tài xế “Anh ấy không ở đây.”
“Có.” Tài xế chỉ một phương hướng cho cô, Ôn Điềm nhìn theo, phát hiện Ôn Diệc Tư đang ngồi trên ghế ở ngoài sân, đôi mắt đáng nhìn chằm chằm sân bóng.
Lúc này, dường như anh không đeo kính...
Cô cách anh một khoảng chừng hơn phân nửa sân vận động, vẫn luôn cảm thấy như đang ngắm hoa trong sương mù, không thể nhìn thấy rõ.
Nhưng dù vậy, Ôn Điềm phát hiện mình vẫn có thể nhận rõ được, sau khi anh tháo kính xuống, khí chất cả người như đã thay đổi nhiềụ
Trước đó vẫn luôn là khắc chế và bình tĩnh chiếm chủ đạo, nhưng hiện tại trên người anh còn có một cảm xúc mang tên bừng bừng phấn chấn. Anh chỉ đứng trong đội bóng lại như có thể mang tới cho người ta cảm giác ổn định không chế.
Sau khi ném bóng vào rổ, theo tiếng vỗ tay và tiếng hò hét của người xung quanh, anh cũng đứng dậy theo.
Cứ việc anh không giơ tay hoan hô giống như những người khác, nhưng cảm giác nghiêm túc và chuyên chú này lại khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
Trọng tài thổi còi, toàn trường bắt đầu nhảy nhót hoan hô, không khí đột nhiên trở nên sinh động hẳn lên. Nam sinh bên cạnh vỗ đùi một cái, trên mặt viết đầy tiếc hận Vẫn không đuổi kịp.”
“Kết thúc rồi ư?” Cả người Ôn Điềm còn đang lâm vào ngơ ngác.
Nam sinh kia nghe được bên cạnh có giọng nữ đang nói chuyện lại quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này anh ta mới chú ý tới đối phương đẹp tới kinh người, khiến trái tim anh ta đập thình thịch lên.
“Đã đánh xong.” Nam sinh kia không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là đột nhiên nhiều chuyện hơn bình thường rất nhiều “Tôi nghe nói sau trận thi đấu này, đội trưởng đội bóng rổ trường sẽ rời khỏi đội, hình như đây là trận đấu cuối cùng của cậu ta.”
/273
|