Chương 25
“Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải đi ăn hải sản rồi Mình muốn ăn hải sản ”
“Sao cậu không đi ăn vàng đi ”
“Vậy ăn BBQ được không? BBQ là được chứ gì? Dù sao thứ này cũng không đắt...”
Ôn Điềm ngồi trở lại xe, nói với tài xế “Đi thôi, về nhà.”
“Không chờ Diệc Tư ư?”
“Không thể chờ được...”
Ôn Điềm vừa định lấy ống hút ra, đột nhiên lại như chú ý tới cái gì, nói “Từ từ.”
Tài xế vội thu hồi bàn chân suýt giẫm xuống, có chút khó hiểụ
Chẳng bao lâu sau, có người đi tới bên cạnh xe, vươn tay gõ gõ cửa xe. Ôn Điềm hạ cửa sổ xe xuống, bên ngoài là Ôn Diệc Tư đã thay một bộ đồ bình thường.
Anh đã đeo mắt kính lên lại, khôi phục dáng vẻ trầm ổn lúc trước, ánh mắt trầm ổn mạnh mẽ khiến người ta không muốn đối diện với anh thời gian quá dài.
“Em vẫn luôn chờ anh tới tận bây giờ?”
Anh hỏi những lời này có chút ý vị sâu xa, Ôn Điềm chỉ thấy cả người không được tự nhiên “Em chờ anh làm gì, em vì mua nó nên mới lại đây.”
Cô vội giơ ly trà sữa lên che khuất tầm mắt anh nhìn cô, đợi một hồi vẫn không thấy anh lên tiếng, vì thế cô lại lướt qua trà sữa, hơi cẩn thận liếc anh một cái.
“Không phải mấy người chuẩn bị đi ăn mừng chiến thắng a? Anh cứ đứng đây làm gì?”
“Tiệc mừng chiến thắng gì?”
Ôn Điềm sửng sốt một chút, cô không nhìn ra chút dấu vết cảm kích gì từ trong mắt anh.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy chán nản, cô nhét ly trà sữa còn chưa đụng qua vào tay Ôn Diệc Tư “Không có gì, chỉ là em cảm thấy đánh thắng không phải nên đi ăn mừng sao? Anh không đi thì lên xe nhanh lên, em còn phải về nhà ăn com.”
Đột nhiên bị nhét một ly chất lỏng màu trắng ngà lạnh lẽo vào tay, Ôn Diệc Tư cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi cô “Không phải em cố ý tới đây để mua nó à? Vì sao phải cho anh?”
Không biết có phải cái gì anh cũng thích nói trắng ra như vậy không, tóm lại Ôn Điềm cứ cảm thấy toàn thân mình đều không được tự nhiên.
Cô quay đầu nhìn về hướng trái ngược, nhíu mày nói “Anh không cần thì trả cho em Chơi bóng nát như thế còn nói nhiềụ”
Ôn Diệc Tư nhìn lỗ tại gần như đỏ hơn ngày thường gấp mười lần của cô, cầm lại túi trà sữa vào trong tay, “Cảm ơn.”
Ôn Điềm lại nghe được anh nói “cảm ơn”.
Lần đầu tiên cô nghe được là khi tặng Ultraman cho anh coi như quà gặp mặt buổi tối ngày đó, lúc ấy cô có thể nghe được trong giọng nói của anh chỉ có xa cách và lễ phép.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, lần này câu cảm ơn anh nói dường như có gì đó khác so với lần trước.
Cô mím môi, quay đầu muốn nhìn vẻ mặt anh, nhưng lúc này ngoài cửa số đã không còn ai nữa.
Ôn Điềm đang thò đầu ra tìm trái tim phải, đột nhiên của xe bên kia bị kéo ra, Ôn Diệc Tư ngồi vào ghế dựa ngay bên cạnh cô.
/273
|