Chương 26
Rõ ràng không lâu trước đây anh mới vận động, nhưng cô lại không ngửi được mùi mồ hôi khó chịu trên người anh. Mồ hôi do lúc vận động mới vừa rồi chảy ra rất nhạt, trộn lẫn với mùi hương vốn có trên người anh ngược lại khiến người ta cảm giác như anh đang tiến vào trạng thái thanh xuân xao động, không ngừng phát tán hormone ra bên ngoài.
none
Người đàn ông dù lý trí và khắc chế tới mức nào, dưới tình huống ra mồ hôi cũng không thể tránh trường hợp bản thân vô tình khuếch trương và xâm lược phía ngoài.
Mà Ôn Điềm thì đang nằm trong phạm vi lan tỏa mùi vị của anh, thân thể bị động hô hấp, hệt như tù binh gặp phải trói buộc vô hình, cô muốn cách anh xa một chút nhưng lại không có chỗ trốn.
Theo xe khởi động, cửa sổ còn chưa đóng lại mang theo một chút gió lạnh ẩm ướt, hương vị cá nhân đặc biệt kia bị hơi ngày hè trung hòa, thế mà khi cô hồi tưởng lại tự dưng lại cảm thấy mùi hương trên người anh khá dễ ngửi.
Cho dù có dễ ngửi thật cũng chẳng thể thật sự sáp lại gần ngửi mùi hương trên người anh.
Ôn Điềm bị gió bên ngoài thổi tới thân thể hơi nóng lên. Cô kéo kính xe lên, ngăn cách hết tất cả xao động ở phía ngoài.
Không còn hơi nóng bên ngoài xâm nhập, trong xe dần lạnh lên, mà mùi hương khi anh mới vào còn khá rõ ràng, không biết hiện tại là do ngửi lâu nên không nhận ra hay nó vốn dĩ chưa từng tồn tại mà nó không thể khiến cô sinh ra cảm xúc khó có thể hình dung như lúc mới rồi nữa.
Ôn Điềm bị cặp sách đặt bên cạnh cạ vào eo. Giờ phút này, thứ khiến cô cảm thấy lo lắng nhất vẫn là thành tích học tập của mình cùng với bài tập về nhà chưa làm.
Xe đi được một đoạn, cuối cùng tài xế cũng bắt đầu thực hiện sứ mệnh đặc biệt của mình.
“Có phải chương trình học cấp hai càng ngày càng khó không? Tôi có một người bạn, khoảng thời gian trước con của anh ta thì không tốt lắm, nghe nói hiện tại đã ghét học rồi.”
Ôn Điềm vừa nghe thấy tài xế nhắc tới chuyện này vội vã ngồi ngay ngắn muốn phát biểu ý kiến. Nhưng vào lúc cô định mở miệng, dư quang đuôi mắt liếc thấy cặp mắt kính không có khung trên mũi Ôn Diệc Tư.
Chính cặp mắt kính này khiến anh trông lão luyện lại cơ trí.
Đột nhiên cô cảm thấy không được tự tin, thân thể lại mềm xuống “em thấy cũng còn ổn, chương trình cấp hai thì có thể khó đi đâu được.”
Tài xế bị câu nói của đại tiểu thư làm cho đứng hình vài giây, nhưng rất nhanh anh ta đã dùng tư thái của người từng trãi, tập mãi thành quen, điều chỉnh tâm thái lại.
“Nhưng tôi nghe nói lần này tiểu thư thi cũng không tốt lắm nha.”
Ôn Điềm hé miệng, ậm ừ nửa ngày nhưng vẫn không biết mình nên nói gì tiếp.
“Thật ra không phải bên cạnh tiểu thư có sẵn một học bá ư? Tôi cảm thấy giữa anh em với nhau, có giúp đỡ nhau một chút cũng là chuyện thường. Tuy đây chỉ là việc nhỏ nhưng thật sự có thể xúc tiến quan hệ.”
/273
|