Chương 28
“Cô chỉnh dung theo gương mặt cô ấy, được không? Rốt cuộc cô có thể tự biết mình một chút không vậy...”.
Còn chưa hết lời, nam sinh chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo vô cùng. Anh ta ngẩn người, cảm giác được có thứ dính nhão gì đó trượt qua tại xuống dưới, trượt qua quần áo của anh ta rồi rớt trên mặt đất.
Ôn Điềm không chút lưu tình mà úp ngược cây kem lên đầu anh ta, sau đó muốn rút tay ra, nhưng không ngờ đối phương lại bắt lấy tay cô càng chặt hơn, thậm chí còn nhích tới, muốn có phần quần áo dính bẩn lên người cô.
“Cô cũng dám động tay động chân với tôi?”
Tất cả xảy ra quá nhanh, Ôn Điềm chỉ ngửi được trên người anh ta có mùi chua rất ghê tởm.
Cô choáng váng cả người, đột nhiên thân thể bị kéo qua một bên, mà người mới vừa ôm cô đã bị một quyền đập ngã xuống đất. Cô đờ ra, chưa kịp phản ứng lại.
Mấy nam sinh bên cạnh vốn đang vây quanh nhìn anh em mình khí phách chia tay, vừa thấy chuyện không đúng, bọn chúng đều vội vàng lao lên giúp đỡ.
LÔn Điềm có nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy tình cảnh này bao giờ. Lúc này lại có người kéo cô, là cô gái đã bị nhục nhã ngay trước mặt mọi người lúc nãy.
“Cậu tránh xa ra một chút, đừng để bị đánh trúng.”
Ôn Điềm đứng xa ra rồi mới thấy rõ người mới vừa đánh bay tên khốn nạn kia đi giúp cô là Ôn Diệc Tư. Cô kịp phản ứng, vội kéo nữ sinh kia chạy tới chỗ đậu xe, kêu tài xế xuống nhanh giúp đỡ.
Vốn dĩ mấy nam sinh kia cũng không giỏi đánh nhau, chỉ ỷ vào nhân số đông, tài xế mới vừa qua, chẳng được bao lâu đã đánh ngã hết tất cả bọn chúng.
Hiện tại vừa lúc tan học, người tụ lại xem náo nhiệt ở bên cạnh đặc biệt nhiềụ
Ôn Điềm như hóa thành một quả cầu gai, rất sợ bị người đuổi theo, cũng chẳng màng phân rẽ phải trái đã kéo hết người phe mình đẩy mạnh vào xe, chỉ muốn chạy trốn. Ngay cả nữ sinh kia cũng bị cô nhét vào ghế lái phụ.
“Mau, mau lái xe ”
Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng ngón tay lại run rẩy không ngừng. Ôn Diệc Tự chú ý tới điểm này, hầu hết nhấp nhỏ nhưng cuối cùng anh cũng không mở miệng.
Xe lái đi chưa được bao lâu, Ôn Điềm còn chưa bình tĩnh hoàn toàn lại, lúc này, đột nhiên nữ sinh bị Ôn Điềm kéo vào lên tiếng “Để tôi xuống xe đi.”
Ôn Điềm vô thức lo lắng, sợ nữ sinh sẽ bị đám người kia trả thù, vội nói một câu “Có cần tôi đưa cậu về nhà không?”
Nữ sinh nắm chặt ngón tay, cuối cùng run rẩy nói “Vậy cậu đưa tôi tới bệnh viện đi.”
Ôn Điềm vốn cảm thấy nhà nữ sinh ở gần bệnh viện, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện không đúng, vội hỏi “Có phải cậu bị thương ở đâu rồi không?”
Nữ sinh kia rụt người vào ghế ngồi, khó khăn nói “Bụng tối đau quá.”
Ôn Điềm vươn người lên, nhìn thấy sắc mặt cô gái tái nhợt, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, tim cô đập càng lúc càng nhanh, vội vàng phất tay với tài xế “Mau tới bệnh viện ”
/273
|