Chương 29
Ôn Điềm luống cuống tay chân, mãi tới khi cánh tay bị một bàn tay khô ráo ấm áp bắt lại kéo xuống, cô mới rời khỏi trạng thái bám vào ghế phụ, ngồi trở lại ghế của mình.
“Đừng vội, ở đây rất gần bệnh viện.”
Ôn Điềm nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Diệc Tư, phảng phất như cuối cùng cũng tìm được tâm phúc. Cô nhìn anh không dám dời mắt, cánh tay bị anh nắm chặt còn đang phát run.
Anh lại nắm chặt tay hơn một chút, khiến cô không cách nào run được nữa, còn thuận miệng hỏi một câu “Sao lại nhát gan tới vậy?”
Ôn Điềm mím chặt khóe môi, mặt như sắp khóc. Thế nhưng vừa tưởng tượng tới người trước mắt này vừa không phải cha cô vừa không phải mẹ cô, cô chỉ có thể nuốt cảm giác chua xót kia trở về.
Cô nghẹn ngào một hồi lâu, lúc này mới chú ý tới miệng Ôn Diệc Tư bị rách ra, trên da mặt còn có vết máụ
Cô vội vàng duỗi tay ra muốn lau giúp anh, nhưng Ôn Diệc Tư lại nhíu mày lại tránh né.
Ôn Điềm nhìn thấy đầu ngón tay đụng vào khoảng không của mình, chậm rãi rụt tay về, cũng rút luôn cánh tay đang bị anh nắm lấy ra.
Cô tự ôm cánh tay mình, tựa đầu vào cửa sổ cách anh một khoảng rất xa, không nên lấy một tiếng, hệt như đang muốn tìm một cái rương giấu mình đi.
Rất nhanh đã tới bệnh viện. Tài xế đi tìm chỗ đậu xe. Ôn Điềm thì xuống xe theo nữ sinh kia vào đăng ký.
Đi chưa được mấy bước, Ôn Diệc Tư đột nhiên đuổi tới từ phía sau, đưa cái chăn mới lấy được trên xe xuống cho Ôn Điềm.
Ôn Điềm khó hiểu nhìn anh, kết quả tầm mắt lại bị anh dẫn tới phần sau quần cô gái, nhìn thấy vết máu ghê người.
Cô hoảng sợ vô cùng, vội vàng dùng áo khoác che khuất vết máu sau mông cho cô gái, còn tiến tới bên tai cô gái hỏi “Có phải cậu tới tháng rồi không?”
Nữ sinh kia nhìn cô, hai mắt đẫm lệ “Tôi có thai.”
Đối với Ôn Điềm, tin tức này hệt như sét đánh giữa trời quang, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới phải, vội vàng nhìn về phía Ôn Diệc Tư cầu cứu “Cô ấy, cô ấy...”
Lời vừa rồi không chỉ có một mình Ôn Điềm nghe được, Ôn Diệc Tư vội tiếp lời cô “Đi khám gấp trước đã.”
Ôn Điềm không biết phải làm thế nào, hệt như ruồi không đầu theo sau Ôn Diệc Tư đi khắp mọi nơi. Đợi khi anh sắp xếp tốt mọi chuyện rồi, hai người ngồi bên ngoài chờ nữ sinh kia vào kiểm tra.
Tim Ôn Điềm đập thình thịch, mạnh tới độ cô không thể không duỗi tay đè mạnh nó xuống.
“Em mau khuyên bạn em liên hệ với người nhà đi, đây không phải chuyện nhỏ.”
Ôn Điềm lại muốn khóc, quay đầu nhìn Ôn Diệc Tư, uất ức nói “Nhưng em không quen cô ấy.”
Ôn Diệc Tự sửng sốt một hồi “Không quen... vậy em vội như vậy làm gì?”
Ôn Điềm nghẹn uất, cuối cùng vẫn không nín được mà cúi đầu, vừa run rẩy vừa lau nước mắt đã rớt ra khỏi khóe mắt “Không biết...”
Hiện tại có hệt như đứa bé đi nhà trẻ bị giáo viên chỉ đích danh phê bình, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ tới độ không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.
/273
|