Chương 30
Trong túi Ôn Diệc Tư không có khăn giấy, chỉ có thể chạy tới chỗ quấy đăng ký xin hộ sĩ một ít.
Chỉ mới một lát như vậy mà cả mặt mũi cô gái đều đỏ lên, như hoa lệ dính mưa, vừa xinh đẹp lại vừa yếu đuối đáng thương, khác hẳn với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Khi anh đưa khăn giấy cho Ôn Điềm, mấy người nam nữ xung quanh đều đang nhìn bọn họ. Đứng trước phòng khám phụ khoa náo loạn như vậy rất dễ khiến người ta nghĩ nhiềụ
Ôn Diệc Tư bị đám người kia nhìn với ánh mắt kỳ quái như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn chúng ta đấy.”
Anh còn chưa dứt lời, Ôn Điềm lại khóc càng dữ hơn. Cô dùng tay bụm kín mặt, vội vàng chạy tới cầu thang thoát hiểm.
Ôn Diệc Tư đuổi theo sau mới phát hiện cô đang ngồi xổm ở chỗ rể, vùi mặt vào tường tiếp tục khóc.
Anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống “Sao vậy? Sao em phải khổ sở như vậy?”
om xuon
Cô không để ý tới anh, chỉ lo khóc phần mình. Một lát sau cô mới nghẹn ngào mở miệng
“Em thật sự không cố... ý, em chỉ đi mua kem thôi... Vì sao... lại như vậy?”
Cô nói xong lại kéo quần áo Ôn Diệc Tư, tựa vào ngực anh khóc rống lên.
Khi Ôn Diệc Tư bị cô ôm lấy, cả người cứng đờ ra, đôi tay không biết nên đặt chỗ nào. Mãi tới cuối cùng anh cũng không vỗ về an ủi Ôn Điềm.
Khó khăn lắm Ôn Điềm mới khóc xong. Cô xoa xoa đôi mắt, tự mình chống đầu gối đứng dậy, nói nhỏ “Em đi xem cô ấy thử.”
Đoán chừng hai chân đã ngồi tới tê nhức, khi đứng lên, cô phải đỡ vách tường một hồi lâu mới bước đi được, lúc đi còn hơi khập khiễng, từ bóng lưng nhìn lại có thể thấy cô đi lại rất khó khăn.
Ôn Diệc Tư nhìn cô rời đi, lại cúi đầu, dùng lòng bàn tay sờ lên nước mắt trên quần áo của mình.
Khi nước mắt của cô mới vừa chảy ra, thấm lên làn da anh, cảm giác ướt nóng mà ấm áp, nhưng hiện tại vùng vải chỗ đó đã dính sát bụng anh, đứng im trong không khí một hồi nơi đó chỉ còn lại ẩm ướt và lạnh lẽo.
Cô gái đã mang thai gần ba tháng. Sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói tiếp theo cô gái còn cần làm tiểu phẫu nạo phá thai.
Muốn làm tiểu phẫu phải có người thân ký tên, sau khi nữ sinh kia nghe vậy, cả người như hỏng mất, thậm chí còn chưa làm tiểu phẫu đã muốn rời đi.
Khi Ôn Điềm kéo cô gái lại còn nghe cô không ngừng khóc lóc kể lể, nói nếu cha cô ấy biết chắc chắn sẽ đánh chết cô ấy.
Ôn Điềm không biết thế nào là tiểu phẫu phá thai, thấy cô gái kia khóc dữ như vậy, thậm chí cô còn lo lắng cô gái kia sẽ chết trên bàn tiểu phẫụ
Dưới cơn hoảng loạn, cô vội vàng gọi điện cho mẹ của mình, kêu bà ấy mau chóng tới tầng bốn bệnh viện trung tâm.
/273
|