Chương 4
Ôn Phiêu Lượng Nơi mà người đó ở trước kia thật sự… Mình không thể nói rõ cậu biết không Anh ta tuyệt đối không thể có một tuổi thơ bình thường
Một hồi sau, bạn cô gửi tin nhắn về.
Nghiên Nghiên Như vậy vừa lúc, cậu chỉ cần đối xử tốt với tên anh trai tiện nghi kia một chút, chắc chắn anh ta sẽ nhớ kỹ cậu trong lòng.
Trong đầu Ôn Điềm lại xuất hiện hình ảnh tên ngốc kia sờ mặt cô, cả người lập tức khó chịụ Cô tắt di động bực bội tiếp tục rút khăn, không ngừng lau mặt.
“Mình không muốn có người anh như vậy ”
“Rốt cuộc vì sao ba ba mình phải sinh con lung tung ở ngoài thế không biết ”
“A ”
Tài xế không dám trả lời cô, cũng không dám lộn xộn, nhưng cuối cùng thấy đại tiểu thư nhà mình thật sự tức giận quá đỗi, tài xế mới nhỏ giọng nói một câu
“Tôi nghe nói cậu ta chỉ ở lại nơi này bốn năm, sau đó được một giảng viên đại học nhận nuôi. Cậu ta có thành tích học tập rất tốt, hẳn là người bình thường.”
“Chẳng lẽ thời gian bốn năm ngắn lắm sao?” Ôn Điềm hoảng sợ bịt miệng lại “Ở lại nơi này những bốn năm, không biết trong lòng anh ta phải hứng chịu áp lực lớn tới mức nào?”
Tài xế … Thật xin lỗi, tôi không nên nói chuyện.
Ôn Điềm buồn bực cực kỳ, lại bắt đầu rút khăn ướt ra lau mặt.
Sắc trời dần dần tối xuống, nơi xa có một đám mây đen bay đến. Cuối cùng xe cũng chạy tới đường nhựa đen nhánh, con đường bị nước mưa xối nửa giờ lúc này đã bóng loáng nước.
Ôn Điềm nhìn hướng dẫn trên di động, nói “Anh chạy tới siêu thị ở phía trước nhớ ngừng lại một chút, tôi muốn mua ít đồ.”
Tài xế “Được.”
Sau khi xe chạy vào siêu thịt, Ôn Điềm lập tức đi vào tìm bản đồ siêu thị. Sau khi nghiên cứu một hồi, cô đi lên lầu hai, tìm một cửa hàng bán đồ chơi.
Sau khi đi dạo một vòng dọc theo kệ để hàng, người hướng dẫn đi tới hỏi dò xem cô cần mua thứ gì. Ôn Điềm chần chờ một hồi, hỏi “Ở đây có Ultraman không?”
“Có ạ, ở bên này.” Nhân viên hướng dẫn mua hàng dẫn theo Ôn Điềm đi tới một loạt kệ hàng. Ôn Điềm sờ cằm quét mắt nhìn khắp một lượt.
Cuối cùng cô mua đầy một túi Ultraman.
Tài xế dừng xe ở ven đường chờ trước. Khi nhận lấy túi đồ trong tay cô, anh ta phát hiện trong túi toàn là món đồ chơi mà thiếu niên nhược trí ở cô nhi viện lúc trước vẫn luôn ồn ào đòi mua.
Không khỏi hỏi “Hiện tại tôi mang đồ chơi qua cho cậu ta?”
Ôn Điềm dừng một chút, bĩu môi “Không đi Tôi mua tự chơi. Về nhà ăn cơm "
Tài xế vội vàng lên xe khởi động xe, lại một lát sau, khi xe sắp tới khu biệt thự, đột nhiên đại tiểu thư mở miệng nói “Cái kia…”
“Gì ạ?”
“Đừng nói cho người nào khác biết hôm nay tôi đã tới cô nhi viện kia.”
“Vâng.”
“Sau đó… Ngày mai anh mang tấm thẻ này tới đó giúp tôi đi.”
Hai ngón tay mềm mại của cô gái cầm tấm thẻ ngân hàng mỏng dính, duỗi về phía trước quơ quơ.
“Mật mã tôi sẽ nói cho ông lão kia saụ”
“Vâng.”
/273
|