Chương 5
Tài xế đang chuyên tâm lái xe, không chú ý tới hai ngón tay cô đang vươn về phía trước.
Hai ngón tay kia quơ quơ, nhưng không thu hút được chút cảm giác tồn tại nào, thế là nó lại hậm hực đặt thẻ xuống.
“Thật ra tôi không muốn quan tâm tới cô nhi viện kia chút nào.”
“Cô nhi viện này có gì hay để phải quan tâm đâụ”
“Nếu viện trưởng lại gửi tin nhắn tới, tìm tôi kể lể tình huống kế tiếp của bọn họ, tôi sẽ bị phiền chết.”
“Đúng vậy, đúng là phiền chết…”
Chẳng được bao lâu, xe đã chậm rãi lái vào khu biệt thự. Tài xế thả đại tiểu thư xuống cửa nhà, sau đó lái xe vào gara.
Đại tiểu thư bị tài xế có lệ suốt quãng đường đi, chính mình đứng ngơ ra đó một chút, chu chu môi, sau đó xoay người, xách theo túi Ultraman rầu rĩ đi vào trong nhà.
Mẹ Ôn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách hoa lệ, u buồn mà lắc lư ly rượu vang đỏ, hốc mắt hơi đỏ lên, dường như bà ấy vừa khóc.
Vị phu nhân này cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo tổ hợp lại trên gương mặt lớn chưa tới một bàn tay, khiến người say đắm.
Thấy Ôn Điềm trở về, bà vội vàng buông chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi về phía con gái, lúc nói chuyện trong giọng nói mang theo một chút lo âụ
“Điềm Điềm, sao con về nhà muộn vậy?” Bà xoa cánh tay Ôn Điềm, nhìn con gái từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện trên tay con gái có cầm một bọc chứa đầy đồ chơi, trên giày vớ còn có nước bùng.
“Con chạy tới đó thật ư? Không phải mẹ đã nói con đừng tới đó rồi sao ”
Ôn Điềm cảnh giác mà nhìn khắp bốn phía "Khi nào bọn họ mới tới?”
“… Mới vừa rồi ba ba con còn gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện này.”
“Cho nên bọn họ sẽ tới ngay ư?”
Ôn Điềm nhớ lại việc này, huyết khí toàn thân dồn thẳng lên đỉnh đầụ Cô đi tới bên bàn trà cầm lấy cốc có chân dài, tự uống một ngụm lớn, kết quả chất lỏng chảy vào trong miệng vừa đắng vừa chát, cả ngụm rượu bị cô phun ngược lại vào trong ly.
“Con nít con nôi uống rượu cái gì chứ.” Mẹ Ôn vội vàng giật lấy chiếc cốc chân dài từ trong tay cô bỏ qua một bên, sau đó lại lấy khăn giấy ra lau khóe miệng cho con gái.
Nhưng nhìn chằm chằm con gái như hoa như ngọc của mình một hồi, mẹ Ôn lại không nhịn được bật khóc nức nở “Không biết về sau ba ba con còn có thể đối xử tốt với con như vậy giờ nữa không…”
Đối với Ôn Điềm, chuyện này hệt như biết được tin trong tương lai, sẽ có một hành tinh to lớn không tránh né được mà đâm trúng trái đất vậy.
Trong lúc bước vào thời gian đếm ngược, cô chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch.
“Chỉ là… Không phải ba ba chỉ kết hôn có một lần thôi ư? Vì sao ông ấy lại có con trai ở bên ngoài được?”
“Mẹ không biết, mẹ hỏi ba con rốt cuộc chuyện này là thế nào, nhưng ông ấy không chịu nói.”
Mỹ nhân lại bắt đầu rơi lệ, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống. Ôn Điềm vội vàng ôm mẹ vào ngực vỗ về dỗ dành, nhưng bản thân cũng mờ mịt không biết nên làm thế nào cho phải.
/273
|