Thời gian ở bên nhau càng dài, hai đứa trẻ vô tư càng khiến người khác nghi ngại.
Biểu ca như một ngọn gió xuân vui vẻ, khiến ta tựa đóa hoa ngọc lưu ly, dần dần nở rộ.
Ta thích hắn nhẹ nhàng gọi ta “Doanh Doanh”, thích ánh mắt hắn chăm chú lẫn chút si ngốc nhìn ta. Thích thân hình cao lớn của hắn thân thiết tựa vào ta.
Ngày đó, bên cửa sổ, biểu ca chuyên tâm vẽ một bức mẫu đơn đồ. Đóa hoa dưới ngòi bút hắn trông rất sống động, mỗi nét phác thảo, mỗi nét lên màu đều rất lưu loát. Từng đóa mẫu đơn kiều diễm sống động, phú quý đến bức người.
Ánh tịch dương xuyên thấu qua song cửa, tưới lên người hắn tạo thành nửa bên của pho tượng hoàn mỹ.
Tóc đen búi cao, quần áo trắng toát, dáng vẻ tuấn dật, đôi con ngươi trong trẻo, làn da lại trắng nõn, tạo nên một bức tranh động lòng người.
Cuối cùng, hắn dùng mực thỏa mãn chấm lên, chỉ viết: “Quốc sắc thiên hương.”
“Doanh Doanh” – Hắn cầm lấy bức tranh vẫn chưa khô nét mực, vươn tới trước mặt ta –“Tặng cho muội”
“Vô duyên vô cớ sao lại tặng tranh cho muội?” – Ta nhìn hắn.
“Mẫu đơn tặng giai nhân” –Hắn thâm tình nói, ánh mắt lại sáng rọi –“Chỉ có muội mới xứng với bốn chữ này.”
Ta cúi đầu thấp xuống, nhưng chỉ cười mà không nói.
Hắn bắt lấy tay ta, đặt lên miệng nói: “Doanh Doanh, gả cho ta đi”
Trong khoảng khắc ấy, hạnh phúc như thủy triều bao phủ lấy ta.
Trong hạnh phúc ngạt ngào, ta vẫn có chút do dự hỏi hắn: “Biểu ca, huynh không sợ muội khắc huynh sao?”
“Muội đã khắc ta rồi, hại ta trằn trọc không thể ngủ, thức dậy cũng chỉ nghĩ tới muội.” – Hắn thân thiết khẽ vuốt mái tóc đen và cổ ta – “Muội là khắc tinh của ta.”
Trong khoảng khắc gương mặt hắn gần trong gang tấc, ta vẫn quanh co như người trong mộng, không khỏi thở dài: “Kiếp này, muội làm sao lại gặp được huynh?”
“Ta vì muội mà sinh ra.” –Hắn hạ giọng nói.
Nội tâm ta lúc này đã chìm trong tình yêu vô tận: “Doanh Doanh nguyện chết vì biểu ca.”
Hắn kinh hãi, che môi ta lại, vội vàng nói: “Muội không thể chết được. Ta còn muốn muội làm cáo mệnh phu nhân của ta, mũ phượng khăn quàng, đại phú đại quý.”
Lời biểu ca nói gợi lên trong ta nỗi buồn ly biệt. Qua mấy ngày nữa, hắn sẽ phải vào kinh dự thi.
“Biểu ca, Doanh Doanh không cần vinh hoa phú quý gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh biểu ca thôi.”
“Cô bé ngốc này” –Hắn thương xót nhìn ta – “Muội can tâm cả đời ở lại Liễu gia, chịu cuộc sống khuất nhục như vậy sao? Muội hẳn phải được nhiều hơn.”
Ta biết, biểu ca không chỉ đang nói ta, hắn đang nói về bản thân hắn. Dáng vẻ hắn xuất chúng, tư chất lại thông minh, tài hoa hơn người, là long phượng trong loài người, tuyệt không chấp nhận làm kẻ ăn nhờ ở đậu.
Hơn nữa, cô cô ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn, cũng trông mong hắn sẽ có ngày đạt được thành tựu trong sự nghiệp, làm rạng danh ạnh gia, sao có thể vì yêu cầu tùy hứng của một nử tử như ta mà buông chí hướng?
“Nhưng Doanh Doanh không muốn rời khỏi biểu ca”
Một tay hắn ôm ta vào lòng, bên tai hạ giọng nói: “Hai ta nếu đã là trường cửu, sao lại phải lo chuyện sớm tối bên nhau?”
Ta ôm chặt lấy hắn. Ý chí của hắn giống như một chiếc áo ngủ dày, gió lạnh thế nào cũng không thể xâm nhập được.
“Doanh Doanh, muội chờ ta” – Hắn thổi thổi thái dương ta, thề: “Lúc tên ta đề trên bảng vàng cũng là đêm động phòng hoa chúc của ta và muội.”
Buổi ca đi rồi, ta nhìn mình trong gương, thấy hai mắt mọng nước. Một mảnh đỏ rực ở đuôi lông mày. Lúc này nước mới lã chả rơi xuống, nguyện vì hắn mà cứ thế cả đời.
Ta cứ đứng bên song cửa. Trăng đêm đó cũng khó mà viên mãn.
Mấy ngày sau, biểu ca khởi hành lên kinh thành, trên dưới Liễu phủ đều đến tận đình đưa tiễn.
Ta không dám cãi lời cha, chỉ có thể ngồi trước cửa sổ, vì hắn gảy một bản
Thượng tà, ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy
“Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên đích hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!”
上邪, 我欲与君相知, 长命无绝衰
山无陵, 江水为竭, 冬雷震震, 夏雨雪, 天地合, 乃敢与君绝!”
Biểu ca đi mấy tháng, thư về cũng mù mịt. Ta ngày ngày ngồi an nhàn trong phòng gảy đàn. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn còn chút hơi ấm, nhưng lại giống như chẳng có chút liên hệ nào với ta.
Chợt có một ngày, nhũ mẫu từ tiền viện trở về, vội vã nói: “Tiểu thư, lão gia bảo người qua đó.”
“Qua đâu?” – Ta ngừng đàn, chậm rãi xoay người nhìn bà.
“Thượng phòng.”
Ta nghĩ chắc là mình nghe lầm rồi, bèn hỏi lại một lần nữa: “Ở đâu?”
“Lão gia ở thượng phòng chờ tiểu thư.”
Đó là lần đầu tiên phá lệ, nhũ mẫu ở bên cạnh ta, cùng dẫn ra ra khỏi hậu hoa viên.
Đọc theo đường đi, người hầu đều ngừng tay làm việc lại nhìn ta, nghẹn ngào nhìn trân trối, lại khe khẽ to nhỏ.
Tam tiểu thư Liễu gia, bọn họ vào phủ nhiều năm như vậy mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngồi trên ghế thái sư cao cao kia chính là phụ thân ta.
Ta không dám nhìn ông, chỉ cúi đầu hạ mắt, quỳ gối trước mặt.
“Con năm nay bao nhiêu rồi?”
“Mười sáu.” – Ta trả lời, cảm thấy cũng thật đáng buồn. Trên đời này lại có phụ thân không biết con gái mình bao nhiêu tuổi sao.
“Mười sáu…” – Ông trầm ngâm tiếp “Vậy là bằng tuổi A Lan lúc xuất giá.”
Sau đó, ngữ khí lại trở nên uy nghiêm
“Ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem”
Ta chẫm rãi ngẩng đầu, mặc cho ánh mắt ông băn khoăn dừng trên mặt ta.
Ta thấy được trong mắt ông vẻ ngoài ý muốn, ngạc nhiên, tim càng đập mạnh và loạn nhịp.
Lần gặp mặt này, cái gì phụ thân cũng không nói, chỉ bảo ta trở lại hậu hoa viên.
Sau đó, từ miệng nhũ mẫu ta mới biết được, hôm đó bà mối tới cửa cầu hôn, muốn ta làm thiếp một ông lão bảy mươi ở huyện bên.
Phụ thân nói người có mệnh như ta, làm vợ kế cũng chẳng dám mơ tưởng, chỉ có thể làm thiếp. Phụ thân lại nhớ đến có một nữ nhi là ta, bèn gọi vào thượng phòng gặp. Nhưng vừa nhìn thấy, phảng phất như Trầm U Lan tái sinh, lại không đành lòng, thế nên việc này đành bỏ qua.
Ông từng thở dài nói với phu nhân: “Dung mạo của nha đầu Nguyệt Doanh này giống đến như vậy, nếu là mệnh bình thường thì tốt rồi, muốn tiến cung làm nương nương cũng còn có thể. Thật sự đáng tiếc.”
Ta chỉ lạnh nhạt cười. Trong lòng cũng hiểu được ông chẳng phải tiếc cho ta, chỉ tiếc mình không có phúc phận làm quốc trượng mà thôi.
Biểu ca như một ngọn gió xuân vui vẻ, khiến ta tựa đóa hoa ngọc lưu ly, dần dần nở rộ.
Ta thích hắn nhẹ nhàng gọi ta “Doanh Doanh”, thích ánh mắt hắn chăm chú lẫn chút si ngốc nhìn ta. Thích thân hình cao lớn của hắn thân thiết tựa vào ta.
Ngày đó, bên cửa sổ, biểu ca chuyên tâm vẽ một bức mẫu đơn đồ. Đóa hoa dưới ngòi bút hắn trông rất sống động, mỗi nét phác thảo, mỗi nét lên màu đều rất lưu loát. Từng đóa mẫu đơn kiều diễm sống động, phú quý đến bức người.
Ánh tịch dương xuyên thấu qua song cửa, tưới lên người hắn tạo thành nửa bên của pho tượng hoàn mỹ.
Tóc đen búi cao, quần áo trắng toát, dáng vẻ tuấn dật, đôi con ngươi trong trẻo, làn da lại trắng nõn, tạo nên một bức tranh động lòng người.
Cuối cùng, hắn dùng mực thỏa mãn chấm lên, chỉ viết: “Quốc sắc thiên hương.”
“Doanh Doanh” – Hắn cầm lấy bức tranh vẫn chưa khô nét mực, vươn tới trước mặt ta –“Tặng cho muội”
“Vô duyên vô cớ sao lại tặng tranh cho muội?” – Ta nhìn hắn.
“Mẫu đơn tặng giai nhân” –Hắn thâm tình nói, ánh mắt lại sáng rọi –“Chỉ có muội mới xứng với bốn chữ này.”
Ta cúi đầu thấp xuống, nhưng chỉ cười mà không nói.
Hắn bắt lấy tay ta, đặt lên miệng nói: “Doanh Doanh, gả cho ta đi”
Trong khoảng khắc ấy, hạnh phúc như thủy triều bao phủ lấy ta.
Trong hạnh phúc ngạt ngào, ta vẫn có chút do dự hỏi hắn: “Biểu ca, huynh không sợ muội khắc huynh sao?”
“Muội đã khắc ta rồi, hại ta trằn trọc không thể ngủ, thức dậy cũng chỉ nghĩ tới muội.” – Hắn thân thiết khẽ vuốt mái tóc đen và cổ ta – “Muội là khắc tinh của ta.”
Trong khoảng khắc gương mặt hắn gần trong gang tấc, ta vẫn quanh co như người trong mộng, không khỏi thở dài: “Kiếp này, muội làm sao lại gặp được huynh?”
“Ta vì muội mà sinh ra.” –Hắn hạ giọng nói.
Nội tâm ta lúc này đã chìm trong tình yêu vô tận: “Doanh Doanh nguyện chết vì biểu ca.”
Hắn kinh hãi, che môi ta lại, vội vàng nói: “Muội không thể chết được. Ta còn muốn muội làm cáo mệnh phu nhân của ta, mũ phượng khăn quàng, đại phú đại quý.”
Lời biểu ca nói gợi lên trong ta nỗi buồn ly biệt. Qua mấy ngày nữa, hắn sẽ phải vào kinh dự thi.
“Biểu ca, Doanh Doanh không cần vinh hoa phú quý gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh biểu ca thôi.”
“Cô bé ngốc này” –Hắn thương xót nhìn ta – “Muội can tâm cả đời ở lại Liễu gia, chịu cuộc sống khuất nhục như vậy sao? Muội hẳn phải được nhiều hơn.”
Ta biết, biểu ca không chỉ đang nói ta, hắn đang nói về bản thân hắn. Dáng vẻ hắn xuất chúng, tư chất lại thông minh, tài hoa hơn người, là long phượng trong loài người, tuyệt không chấp nhận làm kẻ ăn nhờ ở đậu.
Hơn nữa, cô cô ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn, cũng trông mong hắn sẽ có ngày đạt được thành tựu trong sự nghiệp, làm rạng danh ạnh gia, sao có thể vì yêu cầu tùy hứng của một nử tử như ta mà buông chí hướng?
“Nhưng Doanh Doanh không muốn rời khỏi biểu ca”
Một tay hắn ôm ta vào lòng, bên tai hạ giọng nói: “Hai ta nếu đã là trường cửu, sao lại phải lo chuyện sớm tối bên nhau?”
Ta ôm chặt lấy hắn. Ý chí của hắn giống như một chiếc áo ngủ dày, gió lạnh thế nào cũng không thể xâm nhập được.
“Doanh Doanh, muội chờ ta” – Hắn thổi thổi thái dương ta, thề: “Lúc tên ta đề trên bảng vàng cũng là đêm động phòng hoa chúc của ta và muội.”
Buổi ca đi rồi, ta nhìn mình trong gương, thấy hai mắt mọng nước. Một mảnh đỏ rực ở đuôi lông mày. Lúc này nước mới lã chả rơi xuống, nguyện vì hắn mà cứ thế cả đời.
Ta cứ đứng bên song cửa. Trăng đêm đó cũng khó mà viên mãn.
Mấy ngày sau, biểu ca khởi hành lên kinh thành, trên dưới Liễu phủ đều đến tận đình đưa tiễn.
Ta không dám cãi lời cha, chỉ có thể ngồi trước cửa sổ, vì hắn gảy một bản
Thượng tà, ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy
“Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên đích hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!”
上邪, 我欲与君相知, 长命无绝衰
山无陵, 江水为竭, 冬雷震震, 夏雨雪, 天地合, 乃敢与君绝!”
Biểu ca đi mấy tháng, thư về cũng mù mịt. Ta ngày ngày ngồi an nhàn trong phòng gảy đàn. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn còn chút hơi ấm, nhưng lại giống như chẳng có chút liên hệ nào với ta.
Chợt có một ngày, nhũ mẫu từ tiền viện trở về, vội vã nói: “Tiểu thư, lão gia bảo người qua đó.”
“Qua đâu?” – Ta ngừng đàn, chậm rãi xoay người nhìn bà.
“Thượng phòng.”
Ta nghĩ chắc là mình nghe lầm rồi, bèn hỏi lại một lần nữa: “Ở đâu?”
“Lão gia ở thượng phòng chờ tiểu thư.”
Đó là lần đầu tiên phá lệ, nhũ mẫu ở bên cạnh ta, cùng dẫn ra ra khỏi hậu hoa viên.
Đọc theo đường đi, người hầu đều ngừng tay làm việc lại nhìn ta, nghẹn ngào nhìn trân trối, lại khe khẽ to nhỏ.
Tam tiểu thư Liễu gia, bọn họ vào phủ nhiều năm như vậy mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngồi trên ghế thái sư cao cao kia chính là phụ thân ta.
Ta không dám nhìn ông, chỉ cúi đầu hạ mắt, quỳ gối trước mặt.
“Con năm nay bao nhiêu rồi?”
“Mười sáu.” – Ta trả lời, cảm thấy cũng thật đáng buồn. Trên đời này lại có phụ thân không biết con gái mình bao nhiêu tuổi sao.
“Mười sáu…” – Ông trầm ngâm tiếp “Vậy là bằng tuổi A Lan lúc xuất giá.”
Sau đó, ngữ khí lại trở nên uy nghiêm
“Ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem”
Ta chẫm rãi ngẩng đầu, mặc cho ánh mắt ông băn khoăn dừng trên mặt ta.
Ta thấy được trong mắt ông vẻ ngoài ý muốn, ngạc nhiên, tim càng đập mạnh và loạn nhịp.
Lần gặp mặt này, cái gì phụ thân cũng không nói, chỉ bảo ta trở lại hậu hoa viên.
Sau đó, từ miệng nhũ mẫu ta mới biết được, hôm đó bà mối tới cửa cầu hôn, muốn ta làm thiếp một ông lão bảy mươi ở huyện bên.
Phụ thân nói người có mệnh như ta, làm vợ kế cũng chẳng dám mơ tưởng, chỉ có thể làm thiếp. Phụ thân lại nhớ đến có một nữ nhi là ta, bèn gọi vào thượng phòng gặp. Nhưng vừa nhìn thấy, phảng phất như Trầm U Lan tái sinh, lại không đành lòng, thế nên việc này đành bỏ qua.
Ông từng thở dài nói với phu nhân: “Dung mạo của nha đầu Nguyệt Doanh này giống đến như vậy, nếu là mệnh bình thường thì tốt rồi, muốn tiến cung làm nương nương cũng còn có thể. Thật sự đáng tiếc.”
Ta chỉ lạnh nhạt cười. Trong lòng cũng hiểu được ông chẳng phải tiếc cho ta, chỉ tiếc mình không có phúc phận làm quốc trượng mà thôi.
/9
|