Một sáng gió thu xào xạc, bỗng nghe được có tiếng chiên trống ồn ào náo động.
Thì ra là kinh thành có tin vui đến, biểu ca được đề tên lên bảng vàng, trở thành thám hoa.
Ta thật sự mong đợi ngày ngày này, thế nhưng hắn lại không áo gấm về nhà.
Trong đám người ồn ào náo nhiệt, lại không nhìn thấy bóng dáng anh tuấn năm nào.
“Vân Thiên đâu? Sao huynh ấy lại không trở về?”
Cô cô vui đến mức òa khóc, thay ta hỏi vấn đề này.
“Thám hoa được Tào tướng quốc chọn làm con rể rồi.” –Người báo tin nói.
Những lời này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, thân mình ta như bị chém thành hai mảnh, lung lay sắp đổ.
May mà nhũ mẫu bên cạnh kịp thời đỡ lấy ta.
Phụ thân, cô cô dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, thế mà ta lại rơi vào địa ngục đen tối.
Ta triền miên trên giường bệnh hơn một tháng, nghĩ mình sẽ chết, bạc mệnh giống như mẫu thân.
Thế nhưng, nhũ mẫu ta lại không chấp nhận, bà ngày ngày ở bên giường chăm sóc ta, cực nhọc ngày đêm, thậm chí không hề ngơi nghỉ.
Lúc ta khỏi bệnh, bà cũng ngã gục.
Lúc bà lâm chung, hai mắt vẫn nhìn ta tràn ngập lo lắng.
Ta vội vã quỳ xuống, trán đập xuống đất, máu và nước mắt cứ như thế thi nhau rơi xuống.
Bà nắm chặt tay ta, yêu cầu ta nhất định phải sống thật tốt.
Ta đồng ý với bà, bởi vì mạng này của ta thật sự là do bà cứu.
Sau khi mai táng nhũ mẫu, ta lén tìm đến nhị ca Liễu Văn Long, nài nỉ hắn mang ta đến kinh thành.
Trong số các huynh đệ cùng cha khác mẹ, hắn là người đối đãi tốt với ta nhất.
Nhưng hắn lại giữ vẻ mặt khó hiểu, nói: “Tự đính chung thân là trái với lễ thường. Việc đã đến nước này, muội cần gì phải tự rước lấy nhục?”
“Bất luận thế nào, muội cũng muốn gặp biểu ca một lần.”
Ta muốn đối mặt hỏi hắn tại sao lại phạm lời thề, đến tột cùng là bất đắc dĩ hay là có ẩn tình nào khác?
Nhị ca không hề phản đối, chỉ than nhẹ một tiếng. Hắn nhìn thấy được trên người ta sự cố chấp của người họ Liễu.
“Nếu đau lòng đến chết tâm, gặp mặt một lần cũng tốt.”
Thế là ta mặc quần áo thô sơ của nam nhi, trà trộn vào đội buôn tơ lụa của Liễu gia, theo họ cùng Bắc tiến.
Đường xa mệt nhọc, lúc ta tới được kinh thành thì đã là đầu mùa đông.
Nhị ca vội liên hệt với người mua trong kinh thành, để lại một mình ta trong khách điếm.
Ta hỏi bà chủ khách điếm: “Xin hỏi phủ tướng quốc đi đường nào?”
Bà chủ là một phụ nữ tao nhã hơn ba mươi tuổi chỉ đường cho ta.
Cuối cùng, nàng ta lấy tay véo mặt ta, cười nói: “Nhìn da ngươi mềm như nước vậy, trên đời có một thiếu niên tuấn tú như vậy, còn cần đến nữ nhi bọn ta làm gì?”
Thì ra, nàng ta thật sự nghĩ ta là nam nhi
Ta không có tâm tình liếc mắt đưa tình với nàng ta, chỉ nói đa tạ, sau đó ra khỏi khách điếm, thẳng hướng nam mà đi.
Kinh thành thật sự phồn hoa vượt xa tưởng tượng của ta.
Ngã tư hai bên đường tập hợp rất nhiều trà lâu, tửu quán san sát nhau, người rao hàng lại liên tục gào thét bên tai.
Ta xưa nay đều ở khuê phòng, chưa từng gặp trường hợp như vậy, chỉ cẩm thấy hai mắt mình nhìn không đủ, vất vả lắm mới tìm được phủ tướng quốc.
Nhìn tường đỏ ngói xanh cao bọc quanh phủ, hai bên cột lại chạm trổ, ta đột nhiên cảm thấy lo sợ khiếp đảm, không biết chờ đợi ta sẽ là điều gì. Nhưng nghĩ đến biểu ca có thể ở ngay bên trong, ta bèn tiến đến cửa đập hai cái.
Cửa lớn chầm chậm mở ra, một lão bọc nếp nhăn đầy mặt nhô đầu ra hỏi: “Ngươi tìm ai?”
“Xin hỏi Mạnh Vân Thiên có ở đây không?”
Lão bộc kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi là ai? Tìm cô gia có chuyện gì?”
“Ta họ Liễu, từ Dương Châu tới, phiền ngài thông báo giúp ta một tiếng.”
Ánh mắt lão càng thêm kinh ngạc đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta bệnh nặng mới khỏi, dọc đường đi lại vất vả, tự nhiên dung nhan tiều tụy, tái nhợt hẳn đi. Hắn nhìn thấy dáng vẻ nghèo khó của ta, tức giận nói: “Cô gia không có ở nhà, đã đưa tiểu thư đi dâng hương rồi.” –Dứt lời định đóng cửa.
Ta vội dùng thân mình chắn ở cửa, gần như cầu xin nói: “Vị đại gia này, xin ngài thương xót cho ta vào trong chờ huynh ấy.”
“Ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng là gì? Tướng phủ là đâu, có thể tùy tiện cho ngươi vào sao?” – Lão bộc không chút kiên nhẫn nói. “Phanh” một tiếng đã đóng cửa lại.
Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, liều mạng gõ cửa, nhưng mặc cho ta gõ thế nào, hai cảnh cửa kia vẫn im lìm như thế.
Đứng ở trước cửa phủ tướng quốc, ta nhất định không chịu rời đi.
Từ lúc tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng ta chỉ có một ý niệm, phải tìm được biểu ca.
Vì ý niệm này, ta ngàn dận xa xôi, trăm cay nghìn đắng đến được kinh thành. Ngồi trên xe ngực xốc nảy, không biết đã qua bao nhiêu đêm nôn mửa đều chịu được, chỉ cần được nhìn thấy biểu ca. Mà hiện tại, ta và huynh ấy chỉ cách một bức tường, sao lại có thể dễ dàng bỏ đi như thế?
Từ ngõ tắt nhỏ, một chiếc xe ngựa đính kim bích hoa văn chậm rãi chạy đến, dừng lại ở cửa phủ tướng quốc.
Sau đó, màn che nhấc lên, một nam tử dáng người cao to từ trên xe bước xuống, xoay người nói với người trong kiệu: “Nương tử, về đến nhà rồi.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, trầm thấp quen thuộc đến thế.
Ta còn chưa kịp phản ứng, một nữ tử ăn mặc hoa lệ, khí chất cao nhã đã đặt lên tay hắn, nhẹ nhàng bước ra.
Trong nháy mắt đó, hô hấp của ta dường như dừng lại, gương mặt nàng ta như tranh vẽ, nụ cười thản nhiên, phảng phất diễn lệ như mẫu đơn.
Quốc sắc thiên hương, hẳn là dùng để tả nàng?
“Nương tử” – Thanh âm trầm tĩnh kia lại hỏi –“Vừa rồi ở Thủy Nguyệt am, nàng rút được quẻ gì vậy?”
“Đương nhiên là quẻ tốt nhất rồi. Sư phụ giải sâm nói quẻ này là phúc lộc song toàn, tiền đồ như gấm.”
Thanh âm kia không nén được vưi sướng: “Đa tạ nương tử”
“Đây là quẻ sâm nói, chàng đa tạ ta làm gì?” – Nàng ta gắt giọng
“Không có nương tử, sao lại có Mạnh Vân Thiên ta hôm nay?”
Thanh âm tràn ngập thâm tình, khiến người khác xót xa rầu rĩ.
Họ dựa vào nhau, vừa nói vừa cười đi về phủ tướng quốc. Ta bước lên từng bước, từ trong bóng tối đi ra, hạ giọng gọi: “Biểu ca.”
Nam tử nghe vậy ngẩn người ra, chậm rãi quay đầu. Đúng rồi, là hắn. Người trước mặt ngũ quan tuấn dật, ánh mắt đen bóng như ngày trước, nhưng làn da trước kia trắng nõn, một khắc này lại tựa như tro tàn.
Huynh ấy trừng mắt nhìn ta, giống như nhìn thấy một quái vật hung tợn, hồi lâu cũng không phát ra tiếng nào.
“Biểu ca, muội là Doanh Doanh đây. Huynh không nhận ra muội sao?”
Nữ tử kia cực kỳ kinh ngạc, nhìn ta đề phòng: “Tướng công, hắn là ai vậy?”
Biểu ca đang ngây như phỗng bỗng lấy lại tinh thần, nói với nương tử hắn: “Ta không biết hắn, tám phần là một tên khất cái giả ngây giả dại.”
“Khất cái?” – Nàng ta lộ ra vẻ mặt chán ghét, che mũi lại –“Còn không đuổi hắn đi đi?”
Mạnh Vân Thiên quay sang nhìn ta, nghiêm mặt nói: “Ngươi đi đi. Nơi này là phủ tướng quốc, không để cho ngươi làm loạn. Đây, ta có một chút bạc, ngươi cầm lấy đi về nhà đi.”
Hắn lấy ra mấy lượng bạc vụn nhét vào ống tay áo ta, sau đó bèn kéo nương tử hắn, vội vã gõ cửa.
Hai cảnh cửa lớn mở ra, lại nặng nề khép lại.
Ta vẫn đứng ơỏ chỗ cụ, tuyệt vọng nhìn hai cánh cửa nặng nề đó, mãi cũng không bước được.
Rất lâu sau, ta mới chậm rãi xoay người, bước đi trong thất thần, cả người giống như du hồn.
Vào đông tiết trời âm u, gió lạnh thấu xương ùn ùn thổi tới, người khác hít thở cũng không nổi.
Một chiếc lá cây khô héo đang giãy giụa trong gió, phiêu lãng dừng lại dưới chân ta.
Con người thay đổi, đi cùng gió rồi tình cảm cũng mất. Giống như lá rụng trong gió, liệu có ai giữ được, làm sao để kéo về?
Ta cũng hy vọng mình chỉ là một chiếc lá khô, một trận gió thổi tới, tùy ý giày vò, liền vỡ vụn thành bụi, biến mất không còn gì.
Nhưng, ta vẫn có tư tưởng, vẫn có ý thức, ta hiểu cần phải quay về khách điếm. Nhị ca không tìm thấy ta, lúc này nhất định rất nóng lòng.
Ta cứ phiêu du, mơ hồ bước tới, đi qua một ngõ nhỏ trong ngã tư đường đến cả chiếc cửa sổ cũng không có.
Rốt cuộc, nhìn thấy khách điếm kia, ta bỗng nhiên phát ra âm thanh, tựa như không thở nổi: “Huynh ấy lừa ta, lừa ta…”
Sau đó, ta ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi tri giác.
Thì ra là kinh thành có tin vui đến, biểu ca được đề tên lên bảng vàng, trở thành thám hoa.
Ta thật sự mong đợi ngày ngày này, thế nhưng hắn lại không áo gấm về nhà.
Trong đám người ồn ào náo nhiệt, lại không nhìn thấy bóng dáng anh tuấn năm nào.
“Vân Thiên đâu? Sao huynh ấy lại không trở về?”
Cô cô vui đến mức òa khóc, thay ta hỏi vấn đề này.
“Thám hoa được Tào tướng quốc chọn làm con rể rồi.” –Người báo tin nói.
Những lời này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, thân mình ta như bị chém thành hai mảnh, lung lay sắp đổ.
May mà nhũ mẫu bên cạnh kịp thời đỡ lấy ta.
Phụ thân, cô cô dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, thế mà ta lại rơi vào địa ngục đen tối.
Ta triền miên trên giường bệnh hơn một tháng, nghĩ mình sẽ chết, bạc mệnh giống như mẫu thân.
Thế nhưng, nhũ mẫu ta lại không chấp nhận, bà ngày ngày ở bên giường chăm sóc ta, cực nhọc ngày đêm, thậm chí không hề ngơi nghỉ.
Lúc ta khỏi bệnh, bà cũng ngã gục.
Lúc bà lâm chung, hai mắt vẫn nhìn ta tràn ngập lo lắng.
Ta vội vã quỳ xuống, trán đập xuống đất, máu và nước mắt cứ như thế thi nhau rơi xuống.
Bà nắm chặt tay ta, yêu cầu ta nhất định phải sống thật tốt.
Ta đồng ý với bà, bởi vì mạng này của ta thật sự là do bà cứu.
Sau khi mai táng nhũ mẫu, ta lén tìm đến nhị ca Liễu Văn Long, nài nỉ hắn mang ta đến kinh thành.
Trong số các huynh đệ cùng cha khác mẹ, hắn là người đối đãi tốt với ta nhất.
Nhưng hắn lại giữ vẻ mặt khó hiểu, nói: “Tự đính chung thân là trái với lễ thường. Việc đã đến nước này, muội cần gì phải tự rước lấy nhục?”
“Bất luận thế nào, muội cũng muốn gặp biểu ca một lần.”
Ta muốn đối mặt hỏi hắn tại sao lại phạm lời thề, đến tột cùng là bất đắc dĩ hay là có ẩn tình nào khác?
Nhị ca không hề phản đối, chỉ than nhẹ một tiếng. Hắn nhìn thấy được trên người ta sự cố chấp của người họ Liễu.
“Nếu đau lòng đến chết tâm, gặp mặt một lần cũng tốt.”
Thế là ta mặc quần áo thô sơ của nam nhi, trà trộn vào đội buôn tơ lụa của Liễu gia, theo họ cùng Bắc tiến.
Đường xa mệt nhọc, lúc ta tới được kinh thành thì đã là đầu mùa đông.
Nhị ca vội liên hệt với người mua trong kinh thành, để lại một mình ta trong khách điếm.
Ta hỏi bà chủ khách điếm: “Xin hỏi phủ tướng quốc đi đường nào?”
Bà chủ là một phụ nữ tao nhã hơn ba mươi tuổi chỉ đường cho ta.
Cuối cùng, nàng ta lấy tay véo mặt ta, cười nói: “Nhìn da ngươi mềm như nước vậy, trên đời có một thiếu niên tuấn tú như vậy, còn cần đến nữ nhi bọn ta làm gì?”
Thì ra, nàng ta thật sự nghĩ ta là nam nhi
Ta không có tâm tình liếc mắt đưa tình với nàng ta, chỉ nói đa tạ, sau đó ra khỏi khách điếm, thẳng hướng nam mà đi.
Kinh thành thật sự phồn hoa vượt xa tưởng tượng của ta.
Ngã tư hai bên đường tập hợp rất nhiều trà lâu, tửu quán san sát nhau, người rao hàng lại liên tục gào thét bên tai.
Ta xưa nay đều ở khuê phòng, chưa từng gặp trường hợp như vậy, chỉ cẩm thấy hai mắt mình nhìn không đủ, vất vả lắm mới tìm được phủ tướng quốc.
Nhìn tường đỏ ngói xanh cao bọc quanh phủ, hai bên cột lại chạm trổ, ta đột nhiên cảm thấy lo sợ khiếp đảm, không biết chờ đợi ta sẽ là điều gì. Nhưng nghĩ đến biểu ca có thể ở ngay bên trong, ta bèn tiến đến cửa đập hai cái.
Cửa lớn chầm chậm mở ra, một lão bọc nếp nhăn đầy mặt nhô đầu ra hỏi: “Ngươi tìm ai?”
“Xin hỏi Mạnh Vân Thiên có ở đây không?”
Lão bộc kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi là ai? Tìm cô gia có chuyện gì?”
“Ta họ Liễu, từ Dương Châu tới, phiền ngài thông báo giúp ta một tiếng.”
Ánh mắt lão càng thêm kinh ngạc đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta bệnh nặng mới khỏi, dọc đường đi lại vất vả, tự nhiên dung nhan tiều tụy, tái nhợt hẳn đi. Hắn nhìn thấy dáng vẻ nghèo khó của ta, tức giận nói: “Cô gia không có ở nhà, đã đưa tiểu thư đi dâng hương rồi.” –Dứt lời định đóng cửa.
Ta vội dùng thân mình chắn ở cửa, gần như cầu xin nói: “Vị đại gia này, xin ngài thương xót cho ta vào trong chờ huynh ấy.”
“Ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng là gì? Tướng phủ là đâu, có thể tùy tiện cho ngươi vào sao?” – Lão bộc không chút kiên nhẫn nói. “Phanh” một tiếng đã đóng cửa lại.
Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, liều mạng gõ cửa, nhưng mặc cho ta gõ thế nào, hai cảnh cửa kia vẫn im lìm như thế.
Đứng ở trước cửa phủ tướng quốc, ta nhất định không chịu rời đi.
Từ lúc tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng ta chỉ có một ý niệm, phải tìm được biểu ca.
Vì ý niệm này, ta ngàn dận xa xôi, trăm cay nghìn đắng đến được kinh thành. Ngồi trên xe ngực xốc nảy, không biết đã qua bao nhiêu đêm nôn mửa đều chịu được, chỉ cần được nhìn thấy biểu ca. Mà hiện tại, ta và huynh ấy chỉ cách một bức tường, sao lại có thể dễ dàng bỏ đi như thế?
Từ ngõ tắt nhỏ, một chiếc xe ngựa đính kim bích hoa văn chậm rãi chạy đến, dừng lại ở cửa phủ tướng quốc.
Sau đó, màn che nhấc lên, một nam tử dáng người cao to từ trên xe bước xuống, xoay người nói với người trong kiệu: “Nương tử, về đến nhà rồi.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, trầm thấp quen thuộc đến thế.
Ta còn chưa kịp phản ứng, một nữ tử ăn mặc hoa lệ, khí chất cao nhã đã đặt lên tay hắn, nhẹ nhàng bước ra.
Trong nháy mắt đó, hô hấp của ta dường như dừng lại, gương mặt nàng ta như tranh vẽ, nụ cười thản nhiên, phảng phất diễn lệ như mẫu đơn.
Quốc sắc thiên hương, hẳn là dùng để tả nàng?
“Nương tử” – Thanh âm trầm tĩnh kia lại hỏi –“Vừa rồi ở Thủy Nguyệt am, nàng rút được quẻ gì vậy?”
“Đương nhiên là quẻ tốt nhất rồi. Sư phụ giải sâm nói quẻ này là phúc lộc song toàn, tiền đồ như gấm.”
Thanh âm kia không nén được vưi sướng: “Đa tạ nương tử”
“Đây là quẻ sâm nói, chàng đa tạ ta làm gì?” – Nàng ta gắt giọng
“Không có nương tử, sao lại có Mạnh Vân Thiên ta hôm nay?”
Thanh âm tràn ngập thâm tình, khiến người khác xót xa rầu rĩ.
Họ dựa vào nhau, vừa nói vừa cười đi về phủ tướng quốc. Ta bước lên từng bước, từ trong bóng tối đi ra, hạ giọng gọi: “Biểu ca.”
Nam tử nghe vậy ngẩn người ra, chậm rãi quay đầu. Đúng rồi, là hắn. Người trước mặt ngũ quan tuấn dật, ánh mắt đen bóng như ngày trước, nhưng làn da trước kia trắng nõn, một khắc này lại tựa như tro tàn.
Huynh ấy trừng mắt nhìn ta, giống như nhìn thấy một quái vật hung tợn, hồi lâu cũng không phát ra tiếng nào.
“Biểu ca, muội là Doanh Doanh đây. Huynh không nhận ra muội sao?”
Nữ tử kia cực kỳ kinh ngạc, nhìn ta đề phòng: “Tướng công, hắn là ai vậy?”
Biểu ca đang ngây như phỗng bỗng lấy lại tinh thần, nói với nương tử hắn: “Ta không biết hắn, tám phần là một tên khất cái giả ngây giả dại.”
“Khất cái?” – Nàng ta lộ ra vẻ mặt chán ghét, che mũi lại –“Còn không đuổi hắn đi đi?”
Mạnh Vân Thiên quay sang nhìn ta, nghiêm mặt nói: “Ngươi đi đi. Nơi này là phủ tướng quốc, không để cho ngươi làm loạn. Đây, ta có một chút bạc, ngươi cầm lấy đi về nhà đi.”
Hắn lấy ra mấy lượng bạc vụn nhét vào ống tay áo ta, sau đó bèn kéo nương tử hắn, vội vã gõ cửa.
Hai cảnh cửa lớn mở ra, lại nặng nề khép lại.
Ta vẫn đứng ơỏ chỗ cụ, tuyệt vọng nhìn hai cánh cửa nặng nề đó, mãi cũng không bước được.
Rất lâu sau, ta mới chậm rãi xoay người, bước đi trong thất thần, cả người giống như du hồn.
Vào đông tiết trời âm u, gió lạnh thấu xương ùn ùn thổi tới, người khác hít thở cũng không nổi.
Một chiếc lá cây khô héo đang giãy giụa trong gió, phiêu lãng dừng lại dưới chân ta.
Con người thay đổi, đi cùng gió rồi tình cảm cũng mất. Giống như lá rụng trong gió, liệu có ai giữ được, làm sao để kéo về?
Ta cũng hy vọng mình chỉ là một chiếc lá khô, một trận gió thổi tới, tùy ý giày vò, liền vỡ vụn thành bụi, biến mất không còn gì.
Nhưng, ta vẫn có tư tưởng, vẫn có ý thức, ta hiểu cần phải quay về khách điếm. Nhị ca không tìm thấy ta, lúc này nhất định rất nóng lòng.
Ta cứ phiêu du, mơ hồ bước tới, đi qua một ngõ nhỏ trong ngã tư đường đến cả chiếc cửa sổ cũng không có.
Rốt cuộc, nhìn thấy khách điếm kia, ta bỗng nhiên phát ra âm thanh, tựa như không thở nổi: “Huynh ấy lừa ta, lừa ta…”
Sau đó, ta ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi tri giác.
/9
|