Bốn phía tối đen, không nhìn thấy một tia sáng nào, lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Ta làm sao vậy? Sao lại lạnh đến như vậy? Sao lại tối đến thế?
Ta hỏi: “Có ai ở đây không?”
Phía trước mơ hồ xuất hiện một tia sáng, soi lên gương mặt hiền lành của nhũ mẫu ta.
“Tiểu thư, con không phải đáp ứng với ta phải sống thật tốt, sao lại vẫn đến đây?”
Đến đây? Đây là đâu?
Ta đưa mắt nhìn không gian u ám và rét lạnh vô biên quanh mình.
Chẳng lẽ, đây chính là âm tào địa phủ?
Chẳng lẽ ta đã chết rồi sao?
“Con cũng không muốn. Nhưng nhũ mẫu, người nói cho con biết phải sống thế nào đây?”
Ta gọi, nhưng không có hồi âm. Không gian chỉ còn trơ trọi mình ta.
Ta sớm đã hình thành thói quen cô độc như vậy.
Con người, vốn là cô độc, lẻ loi mà đến, cũng lẻ loi mà đi. Không ai chào đón ta sinh ra, càng không ai để tâm đến việc ta chết đi.
“Doanh Doanh”
Trong hoảng hốt, có người gọi tên ta, thanh âm lại rõ ràng như thế, hệt như ngay bên tai.
Ta cố gắng mở hai mắt, trong bóng đêm cái gì cũng chẳng nhìn thấy.
“Doanh Doanh”
Là giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử, tràn ngập trìu mến.
Ta biết nàng là ai, nàng là mẫu thân ta chưa từng nhìn thấy mặt.
“Mẫu thân, là người phải không? Người đến đón con?”
Một tiếng thở dài ngân lên, hình thành hương khí kỳ dị.
“Con à, dương thọ của con vẫn chưa hết, mau quay về đi.”
“Vì sao? Vì sao mọi người đều đi cả rồi, để con ở lại trên đời này chịu khổ? Vì sao?”
“Nữ nhi chúng ta đến với cuộc đời này, vốn là để được thứ tội. Đời trước tạo nghiệt, đời này mới bị phạt làm nữ nhi.”
Thanh âm càng lúc càng xa, dường như sẽ biến mất rất nhanh.
“Mẫu thân, người đừng đi.” –Ta cuồng loạn kêu lên, lệ tuôn như mưa – “Mẫu thân, mẫu thân…”
“Tốt rồi, mẫu thân không đi, mẫu thân ở cùng con. Đừng khóc, đừng khóc.”
Có người đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng an ủi như một đứa trẻ.
Ta không hề khóc, cảm giác được sự ấm áp vây quanh, toàn thân không còn rét lạnh nữa.
Rốt cuộc ta cũng nhìn thấy ánh sáng, nhận ra mình đang nằm trên giường, trước mặt là một gương mặt diêm dúa không còn trẻ, môi hé mở.
“Cô nương, cô tỉnh rồi.”
Bà ta đương nhiên không phải là mẫu thân của ta, cũng không phải người ta quen.
“Bà là ai?” – Ta ngồi dậy, đánh giá bốn phía. Đèn hoa ngọc lưu ly, bình phong vân mẫu, trên màn thêu màu đỏ nhũ vàng, trong phòng trang sức lộng lẫy phồn hoa, cũng không phải là khách điếm ta ở -“Đây là ở đâu?”
“Đây là Khởi Hương lâu. Còn ta là tú bà của nơi này, các kỹ nữ đều gọi ta là Tần ma ma.”
Tú bà? Khởi Hương lâu?… Thì ra nơi đây là một kỹ viện.
Ta kinh ngạc hỏi: “Sao ta lại ở đây?”
“Chiều hôm qua, cô ngất xỉu trước Khởi Hương lâu, người trông cửa của ta nhìn thấy. Ta bảo người đỡ cô vào.”
Chiều hôm qua? Vậy lúc này là lúc nào rồi?
“Giờ là giờ tý nửa đêm. Cô đã hôn mê một ngày một đêm rồi.”
Sao lại có thể ngủ lâu như vậy? Ta hoàn toàn thức tỉnh, xoay người xuống giường bước ra cửa.
“Cô nương, cô muốn đi đâu?” –Tần ma ma ở sau lưng hỏi.
“Khách điếm Duyệt Lai” – May mà ta vẫn có thể nhớ tên khách điếm kia.
Tần ma ma bước đến nói: “Nghe giọng cô nương không giống người địa phương.”
“Ta là người Dương Châu.” –Ta không giấu bà, chỉ vì bà từng nhẹ nhàng trấn an khi ta khóc trong mộng.
“Cô đến kinh thành thăm người thân sao? “ –Bà hỏi.
Người thân? Ta nghĩ đến cảnh tượng trước phủ tướng quốc, ngực giống như bị người khác đâm một đao, kịch liệt đau đớn.
Tần ma ma giống như nhìn ra tâm tư của ta, bảo: “Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như cô đi cũng không tiện, chi bằng ở lại đây một đêm, chờ trời sáng hãy đi.”
Nếu là trước đây, đánh chết ta cũng sẽ không qua đêm trong kỹ viện. Thế nhưng hiện tại… cái gọi là danh tiết, ta đã không cần.
“Cám ơn Tần ma ma. Ngày mai trời sáng ta sẽ đi.”
Tần ma ma liền bước đến, rút đèn, thay bằng một đôi nến đỏ.
Ta nhìn ngọn nến đỏ trước giường, một thanh âm lại lặng lẽ vang lên:
“Lúc tên đề trên bảng vàng chính là đêm động phòng hoa chúc của ta và muội.”
Không bao giờ… chúng ta sẽ không có đêm động phòng hoa chúc nữa.
Tuyệt vọng lại một lần nữa cuốn đến.
Mất đi màu sắc duy nhất trong sinh mệnh, ta dường như cũng không còn niềm vui trên đời.
Sáng sớm hơn sau, ta cáo từ Khởi Hương lâu, từ từ nhớ đường tìm được khách điếm Duyệt Lai.
Bà chủ kia vừa nhìn thấy ta, tròng mắt thiếu chút nữa là rơi xuống: “Ngươi đúng là một cô nương?”
“Nhị ca ta đâu? À không, chính là Liễu công tử. Bọn họ đâu rồi?”
“Đi rồi, trưa hôm qua đã khởi hành về Dương Châu.”
Tay chân ta bất giác lạnh lẽo. Đi rồi, họ đều đi cả rồi, chỉ còn lại một mình ta…
“Trước khi Liễu công tử đi, có để lại cho cô một phong thư.”
Ta xé phong thư, trên giấy chỉ viết một câu ngắn ngủi:
“Có chuyện quan trọng, tức khắc phải về Dương Châu. Ta để mười bạc lượng bạc ở chỗ bà chủ. Muội tự về nhà đi.”
Ta nhận ngân lượng trong tay bà chủ. Bạc vừa cứng vừa lạnh, tay cũng sinh đau.
Về nhà? Bọn họ đều bảo ta về nhà.
Thực tế, ta căn bản không có nhà.
Liễu gia ở Dương Châu không phải nhà ta, đó chỉ là một nhà tù.
Bất tri bất giác, ta lại trở về Khởi Hương lâu.
Tần ma ma cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Cô nương, cô có tính toán gì không?”
“Ta còn có thể tính toán gì? Chỉ xin ma ma thu giữ ta làm nha đầu nhóm lửa, có cơm ăn, có giường ngủ, ta đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.”
Bà ta dùng gương mặt đậm son, vén mái tóc lòa xòa trước trán ta, cười nói: “Thiên hạ này lại có một điều tuyệt diệu như vậy. Với vẻ đẹp của cô, chỉ làm nha đầu thật sự rất ủy khuất. Nếu đồng ý, để ma ma ta dạy dỗ cô. Không tới một năm, cô có thể trở thành hoa khôi Khởi Hương lâu.”
“Tần ma ma, ta cũng không muốn làm hoa khôi gì, chỉ muốn hỏi bà một chuyện. Làm nữ nhi trên đời này, phải làm thế nào để mình không khổ?”
“Bảo vệ tâm của mình.” –Tần ma ma nhanh nhảu nhìn ta – “Vĩnh viễn cũng đừng tin lời nam nhân. Đừng giao tâm mình ra, như vậy sẽ không có thống khổ.”
“Ta hiểu rồi.” –Ta gật đầu – “Ta nguyện ý ở lại.”
Vẻ mặt Tần ma ma mừng rỡ: “Còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương?”
“Ta họ Thẩm, nhũ danh Vô Tâm”
“Thẩm Vô Tâm, tên này thật sự rất đặc biệt.”
Đúng vậy, Liễu Nguyệt Doanh thật sự đã chết rồi. Từ hôm nay trở đi, ta là Thẩm Vô Tâm.
Ta làm sao vậy? Sao lại lạnh đến như vậy? Sao lại tối đến thế?
Ta hỏi: “Có ai ở đây không?”
Phía trước mơ hồ xuất hiện một tia sáng, soi lên gương mặt hiền lành của nhũ mẫu ta.
“Tiểu thư, con không phải đáp ứng với ta phải sống thật tốt, sao lại vẫn đến đây?”
Đến đây? Đây là đâu?
Ta đưa mắt nhìn không gian u ám và rét lạnh vô biên quanh mình.
Chẳng lẽ, đây chính là âm tào địa phủ?
Chẳng lẽ ta đã chết rồi sao?
“Con cũng không muốn. Nhưng nhũ mẫu, người nói cho con biết phải sống thế nào đây?”
Ta gọi, nhưng không có hồi âm. Không gian chỉ còn trơ trọi mình ta.
Ta sớm đã hình thành thói quen cô độc như vậy.
Con người, vốn là cô độc, lẻ loi mà đến, cũng lẻ loi mà đi. Không ai chào đón ta sinh ra, càng không ai để tâm đến việc ta chết đi.
“Doanh Doanh”
Trong hoảng hốt, có người gọi tên ta, thanh âm lại rõ ràng như thế, hệt như ngay bên tai.
Ta cố gắng mở hai mắt, trong bóng đêm cái gì cũng chẳng nhìn thấy.
“Doanh Doanh”
Là giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử, tràn ngập trìu mến.
Ta biết nàng là ai, nàng là mẫu thân ta chưa từng nhìn thấy mặt.
“Mẫu thân, là người phải không? Người đến đón con?”
Một tiếng thở dài ngân lên, hình thành hương khí kỳ dị.
“Con à, dương thọ của con vẫn chưa hết, mau quay về đi.”
“Vì sao? Vì sao mọi người đều đi cả rồi, để con ở lại trên đời này chịu khổ? Vì sao?”
“Nữ nhi chúng ta đến với cuộc đời này, vốn là để được thứ tội. Đời trước tạo nghiệt, đời này mới bị phạt làm nữ nhi.”
Thanh âm càng lúc càng xa, dường như sẽ biến mất rất nhanh.
“Mẫu thân, người đừng đi.” –Ta cuồng loạn kêu lên, lệ tuôn như mưa – “Mẫu thân, mẫu thân…”
“Tốt rồi, mẫu thân không đi, mẫu thân ở cùng con. Đừng khóc, đừng khóc.”
Có người đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng an ủi như một đứa trẻ.
Ta không hề khóc, cảm giác được sự ấm áp vây quanh, toàn thân không còn rét lạnh nữa.
Rốt cuộc ta cũng nhìn thấy ánh sáng, nhận ra mình đang nằm trên giường, trước mặt là một gương mặt diêm dúa không còn trẻ, môi hé mở.
“Cô nương, cô tỉnh rồi.”
Bà ta đương nhiên không phải là mẫu thân của ta, cũng không phải người ta quen.
“Bà là ai?” – Ta ngồi dậy, đánh giá bốn phía. Đèn hoa ngọc lưu ly, bình phong vân mẫu, trên màn thêu màu đỏ nhũ vàng, trong phòng trang sức lộng lẫy phồn hoa, cũng không phải là khách điếm ta ở -“Đây là ở đâu?”
“Đây là Khởi Hương lâu. Còn ta là tú bà của nơi này, các kỹ nữ đều gọi ta là Tần ma ma.”
Tú bà? Khởi Hương lâu?… Thì ra nơi đây là một kỹ viện.
Ta kinh ngạc hỏi: “Sao ta lại ở đây?”
“Chiều hôm qua, cô ngất xỉu trước Khởi Hương lâu, người trông cửa của ta nhìn thấy. Ta bảo người đỡ cô vào.”
Chiều hôm qua? Vậy lúc này là lúc nào rồi?
“Giờ là giờ tý nửa đêm. Cô đã hôn mê một ngày một đêm rồi.”
Sao lại có thể ngủ lâu như vậy? Ta hoàn toàn thức tỉnh, xoay người xuống giường bước ra cửa.
“Cô nương, cô muốn đi đâu?” –Tần ma ma ở sau lưng hỏi.
“Khách điếm Duyệt Lai” – May mà ta vẫn có thể nhớ tên khách điếm kia.
Tần ma ma bước đến nói: “Nghe giọng cô nương không giống người địa phương.”
“Ta là người Dương Châu.” –Ta không giấu bà, chỉ vì bà từng nhẹ nhàng trấn an khi ta khóc trong mộng.
“Cô đến kinh thành thăm người thân sao? “ –Bà hỏi.
Người thân? Ta nghĩ đến cảnh tượng trước phủ tướng quốc, ngực giống như bị người khác đâm một đao, kịch liệt đau đớn.
Tần ma ma giống như nhìn ra tâm tư của ta, bảo: “Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như cô đi cũng không tiện, chi bằng ở lại đây một đêm, chờ trời sáng hãy đi.”
Nếu là trước đây, đánh chết ta cũng sẽ không qua đêm trong kỹ viện. Thế nhưng hiện tại… cái gọi là danh tiết, ta đã không cần.
“Cám ơn Tần ma ma. Ngày mai trời sáng ta sẽ đi.”
Tần ma ma liền bước đến, rút đèn, thay bằng một đôi nến đỏ.
Ta nhìn ngọn nến đỏ trước giường, một thanh âm lại lặng lẽ vang lên:
“Lúc tên đề trên bảng vàng chính là đêm động phòng hoa chúc của ta và muội.”
Không bao giờ… chúng ta sẽ không có đêm động phòng hoa chúc nữa.
Tuyệt vọng lại một lần nữa cuốn đến.
Mất đi màu sắc duy nhất trong sinh mệnh, ta dường như cũng không còn niềm vui trên đời.
Sáng sớm hơn sau, ta cáo từ Khởi Hương lâu, từ từ nhớ đường tìm được khách điếm Duyệt Lai.
Bà chủ kia vừa nhìn thấy ta, tròng mắt thiếu chút nữa là rơi xuống: “Ngươi đúng là một cô nương?”
“Nhị ca ta đâu? À không, chính là Liễu công tử. Bọn họ đâu rồi?”
“Đi rồi, trưa hôm qua đã khởi hành về Dương Châu.”
Tay chân ta bất giác lạnh lẽo. Đi rồi, họ đều đi cả rồi, chỉ còn lại một mình ta…
“Trước khi Liễu công tử đi, có để lại cho cô một phong thư.”
Ta xé phong thư, trên giấy chỉ viết một câu ngắn ngủi:
“Có chuyện quan trọng, tức khắc phải về Dương Châu. Ta để mười bạc lượng bạc ở chỗ bà chủ. Muội tự về nhà đi.”
Ta nhận ngân lượng trong tay bà chủ. Bạc vừa cứng vừa lạnh, tay cũng sinh đau.
Về nhà? Bọn họ đều bảo ta về nhà.
Thực tế, ta căn bản không có nhà.
Liễu gia ở Dương Châu không phải nhà ta, đó chỉ là một nhà tù.
Bất tri bất giác, ta lại trở về Khởi Hương lâu.
Tần ma ma cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi: “Cô nương, cô có tính toán gì không?”
“Ta còn có thể tính toán gì? Chỉ xin ma ma thu giữ ta làm nha đầu nhóm lửa, có cơm ăn, có giường ngủ, ta đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.”
Bà ta dùng gương mặt đậm son, vén mái tóc lòa xòa trước trán ta, cười nói: “Thiên hạ này lại có một điều tuyệt diệu như vậy. Với vẻ đẹp của cô, chỉ làm nha đầu thật sự rất ủy khuất. Nếu đồng ý, để ma ma ta dạy dỗ cô. Không tới một năm, cô có thể trở thành hoa khôi Khởi Hương lâu.”
“Tần ma ma, ta cũng không muốn làm hoa khôi gì, chỉ muốn hỏi bà một chuyện. Làm nữ nhi trên đời này, phải làm thế nào để mình không khổ?”
“Bảo vệ tâm của mình.” –Tần ma ma nhanh nhảu nhìn ta – “Vĩnh viễn cũng đừng tin lời nam nhân. Đừng giao tâm mình ra, như vậy sẽ không có thống khổ.”
“Ta hiểu rồi.” –Ta gật đầu – “Ta nguyện ý ở lại.”
Vẻ mặt Tần ma ma mừng rỡ: “Còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương?”
“Ta họ Thẩm, nhũ danh Vô Tâm”
“Thẩm Vô Tâm, tên này thật sự rất đặc biệt.”
Đúng vậy, Liễu Nguyệt Doanh thật sự đã chết rồi. Từ hôm nay trở đi, ta là Thẩm Vô Tâm.
/9
|