Một tuần sau Lê Lợi trở về, hắn đem theo hai tin tốt và một tin xấu.
“Thứ nhất là ta đã tìm ra được phương pháp trợ giúp ngươi tăng triển về mặt chân khí và nội nguyên thần trong thân thể. Thứ hai là còn một tháng nữa là đến năm mới, đại hội Thần Bài năm nay sẽ không tổ chức ở Las Vegas nữa mà là trên một du thuyền ở khu vực Nam Thái Bình Dương.”
“Cái đầu thì em còn coi là tin tốt, nhưng cái vụ thần bài gì đó liên quan đếch gì đến chúng ta?”
“Ngu vãi, chú phải biết lúc đó ngoài vụ cờ bạc ra thì sẽ còn một đại hội đấu giá các cổ vật kỳ bảo trên thiên hạ, chúng ta sẽ tham gia tranh đoạt, nếu không tranh lại thì cướp.”
“Thì ra là vậy, còn tin xấu?”
“Arthur cũng tham gia, nàng lấy thân phận là công chúa của một đại gia tộc Anh Quốc.”
“Vậy cũng tốt, nhân tiện sẽ giải quyết luôn.”
Tuy là nói vậy nhưng Nhật Vũ vẫn mãi băn khoăn vì lý do gì mà trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ nàng ta biết trước là mình sẽ bị mấy món cổ bảo đó động tâm hay sao?
“Anh cũng nghe qua chuyện chú cứu người rồi, làm tốt lắm.”
“Cái đó tính là gì, nhưng thu hoạch lớn nhất chính là trong lúc niệm Chân Ngôn thì em đã cảm thấy tinh thần của mình bị ảnh hưởng, có cảm giác như bản thân mình rất vĩ đại, rất cao cả.”
Lê Lợi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này khá là trừu tượng một chút, nếu nói không sai thì đó chính là trạng thái ‘Vô Địch Xuất Thần’ trong truyền thuyết.”
Nhật Vũ thắc mắc: “Vô Địch Xuất Thần?”
“Đó là một hình thức trạng thái của một tuyệt kỹ xuất phát từ phương tây, đem bản thân tôn lên chí cao, đặt hết niềm tin vào bản ngã của chính mình, duy trì sự tự tin và đem thực lực đề thăng lên một khoảng không nhỏ.”
“Bắt nguồn từ chuyện năm xưa Jesus tuy công lực đã đại thành nhưng 12 đồ đệ của hắn tu vi vẫn chưa đâu vào đâu, suy nghĩ mãi nên Jesus đã quyết định sáng tạo ra cái gọi là ‘Vô Địch Xuất Thần’. Nhưng cái khó khăn nhất khi tu luyện môn này chính là đòi hỏi tinh thần và ý chí kiên định, thế là tuy tuyệt kỹ đó vốn rất bá đạo nhưng hầu như rất ít người luyện thành. Cải biến lại một lần, Jesus đem hình tượng của mình ra cho bọn đệ tử tôn thờ và áp dụng, thế là từ đó tôn giáo của hắn đã ra đời.”
Nhật Vũ vỗ đùi: “Bà mẹ nó thì ra là vậy, trong kinh thánh có đoạn chép rằng tên đồ đệ của Jesus sau khi tin tưởng hắn thì có thể bước đi trên mặt nước, căn bản chính là nhờ vào trạng thái ‘Vô Địch Xuất Thần’ này đây mà.”
“Không sai, thế nhưng tin vào người khác thì vẫn chưa chân chính gọi là ‘Vô Địch Xuất Thần’ được. Phải tin vào chính mình, phải đem bản thân mình trở thành hạch tâm của vũ trụ, trở thành Thần Thánh cao cao tại thượng.”
Một võ giả cần phải chú trọng hai thứ, đó là tâm cảnh và thân thể. Thân thể thì có thể tôi luyện nhưng tâm cảnh thì phi thường khó khăn. Thế nên mới nói trạng thái ‘Vô Địch Xuất Thần’ chính là tuyệt kỹ quá mức bá đạo, tùy tiện tự sướng một phát là đã có thể đem thực lực đề thăng lên rồi.
“Cái đó tính sau đi, trước mắt em muốn bế quan.”
Lê Lợi giật mình: “Bế quan? Làm gì?”
Nhìn sắc mặt Lê Lợi như ngây ra, Nhật Vũ cười bí hiểm một cách đê tiện.
“Thứ nhất là ta đã tìm ra được phương pháp trợ giúp ngươi tăng triển về mặt chân khí và nội nguyên thần trong thân thể. Thứ hai là còn một tháng nữa là đến năm mới, đại hội Thần Bài năm nay sẽ không tổ chức ở Las Vegas nữa mà là trên một du thuyền ở khu vực Nam Thái Bình Dương.”
“Cái đầu thì em còn coi là tin tốt, nhưng cái vụ thần bài gì đó liên quan đếch gì đến chúng ta?”
“Ngu vãi, chú phải biết lúc đó ngoài vụ cờ bạc ra thì sẽ còn một đại hội đấu giá các cổ vật kỳ bảo trên thiên hạ, chúng ta sẽ tham gia tranh đoạt, nếu không tranh lại thì cướp.”
“Thì ra là vậy, còn tin xấu?”
“Arthur cũng tham gia, nàng lấy thân phận là công chúa của một đại gia tộc Anh Quốc.”
“Vậy cũng tốt, nhân tiện sẽ giải quyết luôn.”
Tuy là nói vậy nhưng Nhật Vũ vẫn mãi băn khoăn vì lý do gì mà trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ nàng ta biết trước là mình sẽ bị mấy món cổ bảo đó động tâm hay sao?
“Anh cũng nghe qua chuyện chú cứu người rồi, làm tốt lắm.”
“Cái đó tính là gì, nhưng thu hoạch lớn nhất chính là trong lúc niệm Chân Ngôn thì em đã cảm thấy tinh thần của mình bị ảnh hưởng, có cảm giác như bản thân mình rất vĩ đại, rất cao cả.”
Lê Lợi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này khá là trừu tượng một chút, nếu nói không sai thì đó chính là trạng thái ‘Vô Địch Xuất Thần’ trong truyền thuyết.”
Nhật Vũ thắc mắc: “Vô Địch Xuất Thần?”
“Đó là một hình thức trạng thái của một tuyệt kỹ xuất phát từ phương tây, đem bản thân tôn lên chí cao, đặt hết niềm tin vào bản ngã của chính mình, duy trì sự tự tin và đem thực lực đề thăng lên một khoảng không nhỏ.”
“Bắt nguồn từ chuyện năm xưa Jesus tuy công lực đã đại thành nhưng 12 đồ đệ của hắn tu vi vẫn chưa đâu vào đâu, suy nghĩ mãi nên Jesus đã quyết định sáng tạo ra cái gọi là ‘Vô Địch Xuất Thần’. Nhưng cái khó khăn nhất khi tu luyện môn này chính là đòi hỏi tinh thần và ý chí kiên định, thế là tuy tuyệt kỹ đó vốn rất bá đạo nhưng hầu như rất ít người luyện thành. Cải biến lại một lần, Jesus đem hình tượng của mình ra cho bọn đệ tử tôn thờ và áp dụng, thế là từ đó tôn giáo của hắn đã ra đời.”
Nhật Vũ vỗ đùi: “Bà mẹ nó thì ra là vậy, trong kinh thánh có đoạn chép rằng tên đồ đệ của Jesus sau khi tin tưởng hắn thì có thể bước đi trên mặt nước, căn bản chính là nhờ vào trạng thái ‘Vô Địch Xuất Thần’ này đây mà.”
“Không sai, thế nhưng tin vào người khác thì vẫn chưa chân chính gọi là ‘Vô Địch Xuất Thần’ được. Phải tin vào chính mình, phải đem bản thân mình trở thành hạch tâm của vũ trụ, trở thành Thần Thánh cao cao tại thượng.”
Một võ giả cần phải chú trọng hai thứ, đó là tâm cảnh và thân thể. Thân thể thì có thể tôi luyện nhưng tâm cảnh thì phi thường khó khăn. Thế nên mới nói trạng thái ‘Vô Địch Xuất Thần’ chính là tuyệt kỹ quá mức bá đạo, tùy tiện tự sướng một phát là đã có thể đem thực lực đề thăng lên rồi.
“Cái đó tính sau đi, trước mắt em muốn bế quan.”
Lê Lợi giật mình: “Bế quan? Làm gì?”
Nhìn sắc mặt Lê Lợi như ngây ra, Nhật Vũ cười bí hiểm một cách đê tiện.
/40
|