Lâm Ca kinh ngạc nhìn Hứa Kha. Sắc mặt anh trắng bệch, khiếp sợ, khổ sở, thương tâm và có cả bất đắc dĩ.
Đón nhận ánh mắt của anh, nhìn vào khuôn mặt anh, trong lòng Hứa Kha có một cảm giác đau nhức chầm chậm mà nặng nề. Hai năm yêu nhau chưa bao giờ cô nghĩ sẽ chia tay với anh nhưng giờ phút này chỉ trong giây lát ý niệm chia tay đã hiện sẵn trong đầu, thậm chí còn không có một chút do dự hay chần chừ nào, có thể nói ra miệng ngay được, chỉ có thể nói trong khoảng thời gian 2 năm này, cô vẫn đang dùng bản thân mình để lừa chính mình. Hoặc là, nhẫn nại đã tới cực hạn rồi, lại đúng lúc bị một ngọn lửa bén vào, rốt cục không thể chịu đựng thêm nữa, bùng cháy.
Cô đa đánh giá quá cao khả nặng bao dung nhẫn nại của mình, đánh giá quá cao ấn tượng về cô trong con mắt của Lâm gia, đánh giá quá cao tình yêu của hai người, thứ duy nhất đánh giá thấp có lẽ chính là thế tục và sức mạnh của đồng tiền. Chỉ là 10 vạn đồng, cộng thêm một tấm ảnh nữa đã khiến tất cả lộ ra nguyên hình của nó, trong chốc lát đã hủy hoại sự cố gắng trong hai năm nay, cô không biết là nên cảm thấy may mắn hay buồn thương nữa.
Trong phòng khách im lặng khác thường, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo trên tường, phát ra tiếng vang tích tắc tích tắc.
Lý Bình Ngọc dường như có vẻ bất ngờ với thái độ quyết tuyệt của Hứa Kha, im lặng ngồi một bên.
Lòng Hứa Kha đã mệt mỏi đến mức không muốn nói ra suy nghĩ của mình nữa, cũng chẳng muốn nghe Lý Bình Ngọc hay Lâm Dao nói bất cứ điều gì cả, vội vàng cầm áo khoác ngoài, cầm theo túi xách đi ra khỏi cửa.
"Tiểu Kha, em muốn đi đâu?" Lâm Ca kéo tay cô lại, khẩn trương dường như sợ cô một đi sẽ không trở lại nữa.
"Em tới bệnh viện."
"Anh đi cùng em."
Hứa Kha không đồng ý cũng không từ chối, yên lặng đi giày vào, đi ra khỏi căn phòng nơi duy nhất khiến cô an toàn trong thành phố rộng lớn này.
Hành lang tối om, một bóng đèn cảm ứng bỗng sáng lên, từng tầng từng tầng sáng trưng, sau đó từng tầng từng tầng lại tối om, giống như hành trình trong một đời người, một đoạn khó khăn, một đoạn bằng phẳng, một đoạn xám tối, một đoạn sáng rõ.
Ra khỏi hành lang, một cơn gió quật thẳng vào người cô, lòng cô càng thêm thê lương hơn. Giờ phút này khi tình cảm đã đi tới sơn cùng thủy tận, thì thứ còn lại chỉ là bất đắc dĩ và đau lòng mà thôi.
Đột nhiên, Lâm Ca mạnh mẽ ôm lấy cô, chưa bao giờ ôm mạnh đến thế, giống như có một loại sức lực mới được sinh ra trong cơ thể anh. Một giọt nước mắt ấm nóng, rớt lên trên gáy cô.
Giọng nói của anh có vẻ nghẹn ngào, "Tiểu Kha, ngày mai là ngày 5 tháng 5."
Nước mắt Hứa Kha trong giây lát ngập tràn đầy khóe mắt.
"Tiểu Kha, chúng ta đừng chia tay."
Lòng Hứa Kha chợt mềm nhũn, khoảng thời gian đã qua khi ơ bên anh lại tái hiện trong đầu cô một lần nữa. Nhưng dường như trong tất cả các hình ảnh, đều có bóng dáng của Lâm Dao, trong vài hình ảnh khác còn có cả sự xuất hiện của Lý Bình Ngọc. Thì ra, trong vô tri vô giác, tình yêu của hai người đã không phải đơn giản là của riêng hai người nữa, dần dần bị những người khác ngăn cách, khoảng cách càng lúc càng xa.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, yên lặng nâng tay lau nước mắt trên mặt anh.
"Không lâu trước đây, mẹ em lấy chiếc váy cũ của em làm lại thành một chiếc váy liền thân. Sau khi em mặc thử liền quay tròn một vòng. Mẹ em nhìn em, thì thào tự nói, con gái của bà là người con gái xinh đẹp nhất trên đời, nhất định phải được gả cho hoàng tử đẹp trai nhất. Mẹ em, lúc nào cũng luôn luôn như vậy. Rồi sẽ có một ngày, em được làm mẹ, em cũng sẽ muốn con em phải có được cô gái tốt nhất trên đời. Tình yêu như vậy vừa ích kỉ lại vừa vĩ đại. Em vẫn luôn rất hiểu mẹ anh, giống như vừa rồi, bà nói em như vậy, suy cho cùng em vẫn chỉ hơi thất vọng và tức giận chứ không hề oán giận bà."
"Vậy chúng ta đừng xa nhau."
"Xa nhau, là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì anh không thể vứt bỏ người thân của anh được, em cũng không thể. Em và anh ở bên nhau, mãi mãi cũng sẽ tạo ra những nghịch cảnh. Hôn nhân là để cho bản thân mình hạnh phúc chứ không phải để cho bản thân mình đau khổ. Em không muốn anh phải mệt mỏi như vậy, cũng không muốn chính bản thân mình mệt mỏi đến thế."
Trước kia, cô luôn dựa vào một loại nhiệt huyết để làm tê liệt bản thân, thuyết phục bản thân, cố ý coi thường loại tai hoạ ngầm không nhìn thấy này, mãi đến hôm nay, một khi đã bùng nổ rồi lại không có nhiệt huyết nào mà tiếp tục nữa, chỉ có thể rơi lệ. Cô hiện tại bây giờ chỉ muốn bỏ mọi áp lực trên người xuống, vui vẻ và làm mới chính mình.
Lâm Ca chậm rãi buông cô ra, trong lòng tỉnh táo khác thường cũng đau xót lạ thường. Hứa Kha là một người khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, anh vô cùng hiểu rõ điểm này, hơn nữa những việc làm của em gái anh và của mẹ anh đã bức anh đến con đường cùng, anh thậm chí không thể giữ lại phần tình cảm này nữa, bởi vì biết rõ sai lầm thuộc về người thân mình nhưng cũng không thể bỏ đi càng không thể mặc kệ. Cuộc sống luôn luôn là bất đác dĩ như thế, bắt người ta phải buông một thứ mà người ta không hề muốn buông tay.
Trong ngõ nhỏ đèn đường nhạt nhòa, kéo dài hai hình ảnh cô đơn ra.
Hai người cả đường đi đều không nói gì, cách không xa có một trạm xe buýt.
Trên xe trống không , cô và anh lẳng lặng ngồi vào bên trong.
Đoạn đường này rất dài, mà trong kí ức của anh chỉ còn lại một chút.
Trước cửa bệnh viện, Hứa Kha dừng chân, yên lặng nhìn anh, trước mắt có chút mơ hồ.
"Anh đi về đi, Vài hôm nữa, em sẽ tìm một căn nhà khác để chuyển ra ngoài."
Lâm Ca lại ôm chặt lấy cô, bỏ vào trong túi áo khoác của cô một thứ.
"Tiểu Kha, đây là lòng tự trọng cuối cùng của anh. Anh mãi mãi cũng sẽ không quên em, em là người thứ ba trên đời này anh chấp nhận thua."
Hứa Kha ôm chặt lấy anh, nước mắt lã chã chảy xuống, "Không, anh không thua em gì cả, em mãi mãi vẫn luôn cảm ơn anh, em đã từng khép kín như vậy, là anh, anh đã cho em dũng khí và sự tin tưởng."
Cô buông anh ra, quay đầu, vội vàng đi vào cửa bệnh viện. Cô không dám quay lại, rất sợ quyến luyến, rất sợ ỷ lại. Quen có một người bạn trong suốt hai năm qua, quen với sự ấm áp của anh, quen áp chế sự bức xúc của mình xuống, đột nhiên hôm nay được giải thoát, là thoải mái, nhưng cũng là không đành lòng. Trong khoảnh khắc buông anh ra đó, trong lòng chợt có cảm giác cô đơn không nơi nương tựa.
Ở góc hành lang có một người đang đứng đó. Hứa sợ hãi, không tự chủ được mà dừng bước. Cô nghĩ rằng khi cô đi rồi, Doãn Vãn Thừa cũng sẽ về nhà nghỉ ngơi , không ngờ mãi đến bây giờ anh mới rời đi.
Anh có vẻ đã thấy hết mọi chuyện, nhìn cô thật sâu, ánh mắt khác thường, sâu xa đặc biệt.
Hứa Kha có chút xấu hổ, thấp giọng hỏi "Cậu không về nghỉ ngơi sao?"
"Tôi đang định về, không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Hứa Kha à một tiếng, cúi đầu đi vào trong.
Đột nhiên, Doãn Vãn Thừa đưa tay ngăn cô lại.
"Tôi vẫn chưa ăn cơm, cậu có thể cùng tôi đi ăn một bữa không?"
Hứa Kha hơi chần chờ một lúc, gật gật đầu.
Hai người chậm rãi ra khỏi cửa bệnh viện. Lâm Ca đã đi rồi. Hứa Kha nhìn nơi anh vừa đứng, một trận hoảng hốt.Tayđể trong túi áo khoác, chạm phải một chiếc thẻ ngân hàng nó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, anh nói đây là tự trọng cuối cùng của anh. Mũi cô chua xót, ngẩng đầu lên. Màn đêm dày đặc sao cũng chẳng có mấy, ánh sáng nhạt nhòa lẻ loi.
Gần đây có một quán bán món cay Tứ Xuyên, đã qua giờ cơm lâu rồi, nhà hàng rất vắng vẻ.
Doãn Vãn Thừa ngồi cạnh cửa sổ, gọi hai món ăn, sau đó gọi thêm một chai rượu vang nữa.
"Cậu còn uống rượu nữa à?"
"Ờ, gọi cả cho cậu mà."
"Tôi không uống đâu."
"Không sao, rượu vang không mạnh đâu." Anh không dỗ dành nữa, rót một ly đưa cho Hứa Kha.
Ly rượu màu đỏ đậm, sóng sánh vài cái trong chiếc ly chân dài, rồi từ từ đứng lặng lại, dưới ánh đèn, màu đỏ sậm của ly rượu tỏa ra một loại mê hoặc kì lạ.
Hứa Kha nâng ly lên. Trong trí nhớ, Thẩm Mộ là người rất thích rượu vang , đã dạy cô cách thử rượu như thế nào. Cho nên, rất nhiều lúc cô không muốn động và rượu vang, một khi đã động vào, những lời anh đã từng nói này sẽ vang vọng bên tai cô, những kí ức không được chào đón sẽ lập tức xuất hiện ngay.
"Vừa rồi, tôi vô tình mới nhìn thấy hai người."
Hứa Kha thấp giọng ừ một tiếng, không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới, thoáng có vẻ xấu hổ.
"Cậu và anh ta định chia tay à?"
Hứa Kha nhấp một ngụm rượu, hơi gật gật đầu.
Doãn Vãn Thừa mỉm cười: "Vậy hôm nay tôi đúng là phải uống rượu mừng rồi."
Hứa Kha cười chua xót, uống cạn số rượu còn lại trong ly.
Doãn Vãn Thừa cười tủm tỉm nói: "Như vậy đi, tôi nói cho cậu một bí mật của tôi, đổi lấy một bí mật của cậu, thế nào?"
Giờ phút này tâm trạng cô rất rối loạn, không có vui vẻ với bất cứ điều gì, cùng anh tới đây ăn cơm tối cũng là vì hai ngày nay anh luôn ở bên Thiệu Nhất Bình, với bí mật của anh, cô cũng chẳng có chút hứng thú nào. Cho nên, thấp giọng nói đúng hai chữ: "Không đổi."
"Bí mật này, cũng cs liên quan tới cậu đấy, có đổi không?"
Hứa Kha chuyển điểm nhìn từ ly rượu lên gương mặt anh. Hắn Thần sắc này rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
Cô cuối cùng vẫn cứ tò mò, tùy tiện nói: "Được, cậu nói đi."
Doãn Vãn Thừa vươn ngón tay út ra, "Nào, ngoắc tay đi."
Hành động này trẻ con quá đi. Hứa Kha không khỏi mỉm cười, đưa ngón tay út ra ngoắc vào tay anh một cái, sau đó, nâng ly rượu lên, nhợt nhạt nhấp một ngụm. Tối nay, không biết vì sao trong tiềm thức cô rất muốn uống rượu, rất muốn say một lần.
"Lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết tôi không phải con ruột của mẹ ."
Hứa Kha suýt nữa bị sặc rượu, ánh mắt lập tức ngẩng lên nhìn Doãn Vãn Thừa.
Anh nhẹ nhàng cười, thần sắc thoải mái, giống nh đang nói tới quá khứ của một người khác.
"Trước đây tôi rất bướng bỉnh, nhưng gia giáo nhà tôi thì lại rất nghiêm. Có một lần đánh nhau với người ta, bị thương nhưng không dám nói với người nhà, vụng trộm tự đi bệnh viện, lúc truyền máu, vô tình hỏi về nhóm máu của mình."
Anh giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm, thở dài: "Vì thế, tôi không bướng bỉnh nữa, rất ngoan ngoãn, cũng rát hiếu thuận với mẹ tôi. Tôi học rát giỏi được ra nước ngoài du học, sau khi học xong mẹ tôi nói về nước chăm sóc một người."
"Dì Thiệu là ai, tôi không biết, mẹ tôi bảo tôi tới đây chăm sóc bà, tôi lập tức đi tới. Nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái, nhìn thấy cậu tôi đã biết bà là ai ."
Hứa Kha kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trong lòng bắt đầu bất an không yên.
Anh hơi nhướn mày: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh, giọng nói nhẹ bẫng như không phải của mình, "25."
Doãn Vãn Thừa mỉm cười: "Ừ, tôi cũng 25."
Lòng Hứa Kha bắt đầu sợ hãi.
"Sinh nhật tôi là 12 tháng 6 , còn cậu?"
"Tôi cũng 12 tháng 6."
Anh mỉm cười, dường như chẳng có chút bất ngờ nào "Giờ nào thì tôi không hỏi nữa, cậu làm em gái tôi thì được rồi."
Hứa Kha cảm thấy đầu choáng váng, "Cậu đang nói lung tung vớ vẩn gì thế. Tôi về hỏi lại mẹ tôi."
"Cậu không cảm thấy lạ sao, mẹ tôi đột nhiên bảo tôi tới chăm sóc một vị ân nhân mà 20 năm nay tôi chưa bao giờ nghe thấy tên, còn mẹ cậu nhìn thấy tôi lại kích động như thế, một chút cũng không có cảm giác xa lạ với tôi."
"Hơn nữa, cậu và chị hai của tôi giống nhau như vậy. Có điều cậu còn xinh đẹp hơn cả chị ấy. Chị ấy như một cái kim nhọn, còn cậu thì nhẹ nhàng giống một đám sương mù."
Hứa Kha cảm thấy trái tim đập mạnh như sắp muốn chui ra.Taycô nâng ly rượu lên, rượu trong ly khẽ sóng sánh sóng sánh.
Đón nhận ánh mắt của anh, nhìn vào khuôn mặt anh, trong lòng Hứa Kha có một cảm giác đau nhức chầm chậm mà nặng nề. Hai năm yêu nhau chưa bao giờ cô nghĩ sẽ chia tay với anh nhưng giờ phút này chỉ trong giây lát ý niệm chia tay đã hiện sẵn trong đầu, thậm chí còn không có một chút do dự hay chần chừ nào, có thể nói ra miệng ngay được, chỉ có thể nói trong khoảng thời gian 2 năm này, cô vẫn đang dùng bản thân mình để lừa chính mình. Hoặc là, nhẫn nại đã tới cực hạn rồi, lại đúng lúc bị một ngọn lửa bén vào, rốt cục không thể chịu đựng thêm nữa, bùng cháy.
Cô đa đánh giá quá cao khả nặng bao dung nhẫn nại của mình, đánh giá quá cao ấn tượng về cô trong con mắt của Lâm gia, đánh giá quá cao tình yêu của hai người, thứ duy nhất đánh giá thấp có lẽ chính là thế tục và sức mạnh của đồng tiền. Chỉ là 10 vạn đồng, cộng thêm một tấm ảnh nữa đã khiến tất cả lộ ra nguyên hình của nó, trong chốc lát đã hủy hoại sự cố gắng trong hai năm nay, cô không biết là nên cảm thấy may mắn hay buồn thương nữa.
Trong phòng khách im lặng khác thường, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo trên tường, phát ra tiếng vang tích tắc tích tắc.
Lý Bình Ngọc dường như có vẻ bất ngờ với thái độ quyết tuyệt của Hứa Kha, im lặng ngồi một bên.
Lòng Hứa Kha đã mệt mỏi đến mức không muốn nói ra suy nghĩ của mình nữa, cũng chẳng muốn nghe Lý Bình Ngọc hay Lâm Dao nói bất cứ điều gì cả, vội vàng cầm áo khoác ngoài, cầm theo túi xách đi ra khỏi cửa.
"Tiểu Kha, em muốn đi đâu?" Lâm Ca kéo tay cô lại, khẩn trương dường như sợ cô một đi sẽ không trở lại nữa.
"Em tới bệnh viện."
"Anh đi cùng em."
Hứa Kha không đồng ý cũng không từ chối, yên lặng đi giày vào, đi ra khỏi căn phòng nơi duy nhất khiến cô an toàn trong thành phố rộng lớn này.
Hành lang tối om, một bóng đèn cảm ứng bỗng sáng lên, từng tầng từng tầng sáng trưng, sau đó từng tầng từng tầng lại tối om, giống như hành trình trong một đời người, một đoạn khó khăn, một đoạn bằng phẳng, một đoạn xám tối, một đoạn sáng rõ.
Ra khỏi hành lang, một cơn gió quật thẳng vào người cô, lòng cô càng thêm thê lương hơn. Giờ phút này khi tình cảm đã đi tới sơn cùng thủy tận, thì thứ còn lại chỉ là bất đắc dĩ và đau lòng mà thôi.
Đột nhiên, Lâm Ca mạnh mẽ ôm lấy cô, chưa bao giờ ôm mạnh đến thế, giống như có một loại sức lực mới được sinh ra trong cơ thể anh. Một giọt nước mắt ấm nóng, rớt lên trên gáy cô.
Giọng nói của anh có vẻ nghẹn ngào, "Tiểu Kha, ngày mai là ngày 5 tháng 5."
Nước mắt Hứa Kha trong giây lát ngập tràn đầy khóe mắt.
"Tiểu Kha, chúng ta đừng chia tay."
Lòng Hứa Kha chợt mềm nhũn, khoảng thời gian đã qua khi ơ bên anh lại tái hiện trong đầu cô một lần nữa. Nhưng dường như trong tất cả các hình ảnh, đều có bóng dáng của Lâm Dao, trong vài hình ảnh khác còn có cả sự xuất hiện của Lý Bình Ngọc. Thì ra, trong vô tri vô giác, tình yêu của hai người đã không phải đơn giản là của riêng hai người nữa, dần dần bị những người khác ngăn cách, khoảng cách càng lúc càng xa.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, yên lặng nâng tay lau nước mắt trên mặt anh.
"Không lâu trước đây, mẹ em lấy chiếc váy cũ của em làm lại thành một chiếc váy liền thân. Sau khi em mặc thử liền quay tròn một vòng. Mẹ em nhìn em, thì thào tự nói, con gái của bà là người con gái xinh đẹp nhất trên đời, nhất định phải được gả cho hoàng tử đẹp trai nhất. Mẹ em, lúc nào cũng luôn luôn như vậy. Rồi sẽ có một ngày, em được làm mẹ, em cũng sẽ muốn con em phải có được cô gái tốt nhất trên đời. Tình yêu như vậy vừa ích kỉ lại vừa vĩ đại. Em vẫn luôn rất hiểu mẹ anh, giống như vừa rồi, bà nói em như vậy, suy cho cùng em vẫn chỉ hơi thất vọng và tức giận chứ không hề oán giận bà."
"Vậy chúng ta đừng xa nhau."
"Xa nhau, là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì anh không thể vứt bỏ người thân của anh được, em cũng không thể. Em và anh ở bên nhau, mãi mãi cũng sẽ tạo ra những nghịch cảnh. Hôn nhân là để cho bản thân mình hạnh phúc chứ không phải để cho bản thân mình đau khổ. Em không muốn anh phải mệt mỏi như vậy, cũng không muốn chính bản thân mình mệt mỏi đến thế."
Trước kia, cô luôn dựa vào một loại nhiệt huyết để làm tê liệt bản thân, thuyết phục bản thân, cố ý coi thường loại tai hoạ ngầm không nhìn thấy này, mãi đến hôm nay, một khi đã bùng nổ rồi lại không có nhiệt huyết nào mà tiếp tục nữa, chỉ có thể rơi lệ. Cô hiện tại bây giờ chỉ muốn bỏ mọi áp lực trên người xuống, vui vẻ và làm mới chính mình.
Lâm Ca chậm rãi buông cô ra, trong lòng tỉnh táo khác thường cũng đau xót lạ thường. Hứa Kha là một người khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, anh vô cùng hiểu rõ điểm này, hơn nữa những việc làm của em gái anh và của mẹ anh đã bức anh đến con đường cùng, anh thậm chí không thể giữ lại phần tình cảm này nữa, bởi vì biết rõ sai lầm thuộc về người thân mình nhưng cũng không thể bỏ đi càng không thể mặc kệ. Cuộc sống luôn luôn là bất đác dĩ như thế, bắt người ta phải buông một thứ mà người ta không hề muốn buông tay.
Trong ngõ nhỏ đèn đường nhạt nhòa, kéo dài hai hình ảnh cô đơn ra.
Hai người cả đường đi đều không nói gì, cách không xa có một trạm xe buýt.
Trên xe trống không , cô và anh lẳng lặng ngồi vào bên trong.
Đoạn đường này rất dài, mà trong kí ức của anh chỉ còn lại một chút.
Trước cửa bệnh viện, Hứa Kha dừng chân, yên lặng nhìn anh, trước mắt có chút mơ hồ.
"Anh đi về đi, Vài hôm nữa, em sẽ tìm một căn nhà khác để chuyển ra ngoài."
Lâm Ca lại ôm chặt lấy cô, bỏ vào trong túi áo khoác của cô một thứ.
"Tiểu Kha, đây là lòng tự trọng cuối cùng của anh. Anh mãi mãi cũng sẽ không quên em, em là người thứ ba trên đời này anh chấp nhận thua."
Hứa Kha ôm chặt lấy anh, nước mắt lã chã chảy xuống, "Không, anh không thua em gì cả, em mãi mãi vẫn luôn cảm ơn anh, em đã từng khép kín như vậy, là anh, anh đã cho em dũng khí và sự tin tưởng."
Cô buông anh ra, quay đầu, vội vàng đi vào cửa bệnh viện. Cô không dám quay lại, rất sợ quyến luyến, rất sợ ỷ lại. Quen có một người bạn trong suốt hai năm qua, quen với sự ấm áp của anh, quen áp chế sự bức xúc của mình xuống, đột nhiên hôm nay được giải thoát, là thoải mái, nhưng cũng là không đành lòng. Trong khoảnh khắc buông anh ra đó, trong lòng chợt có cảm giác cô đơn không nơi nương tựa.
Ở góc hành lang có một người đang đứng đó. Hứa sợ hãi, không tự chủ được mà dừng bước. Cô nghĩ rằng khi cô đi rồi, Doãn Vãn Thừa cũng sẽ về nhà nghỉ ngơi , không ngờ mãi đến bây giờ anh mới rời đi.
Anh có vẻ đã thấy hết mọi chuyện, nhìn cô thật sâu, ánh mắt khác thường, sâu xa đặc biệt.
Hứa Kha có chút xấu hổ, thấp giọng hỏi "Cậu không về nghỉ ngơi sao?"
"Tôi đang định về, không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Hứa Kha à một tiếng, cúi đầu đi vào trong.
Đột nhiên, Doãn Vãn Thừa đưa tay ngăn cô lại.
"Tôi vẫn chưa ăn cơm, cậu có thể cùng tôi đi ăn một bữa không?"
Hứa Kha hơi chần chờ một lúc, gật gật đầu.
Hai người chậm rãi ra khỏi cửa bệnh viện. Lâm Ca đã đi rồi. Hứa Kha nhìn nơi anh vừa đứng, một trận hoảng hốt.Tayđể trong túi áo khoác, chạm phải một chiếc thẻ ngân hàng nó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, anh nói đây là tự trọng cuối cùng của anh. Mũi cô chua xót, ngẩng đầu lên. Màn đêm dày đặc sao cũng chẳng có mấy, ánh sáng nhạt nhòa lẻ loi.
Gần đây có một quán bán món cay Tứ Xuyên, đã qua giờ cơm lâu rồi, nhà hàng rất vắng vẻ.
Doãn Vãn Thừa ngồi cạnh cửa sổ, gọi hai món ăn, sau đó gọi thêm một chai rượu vang nữa.
"Cậu còn uống rượu nữa à?"
"Ờ, gọi cả cho cậu mà."
"Tôi không uống đâu."
"Không sao, rượu vang không mạnh đâu." Anh không dỗ dành nữa, rót một ly đưa cho Hứa Kha.
Ly rượu màu đỏ đậm, sóng sánh vài cái trong chiếc ly chân dài, rồi từ từ đứng lặng lại, dưới ánh đèn, màu đỏ sậm của ly rượu tỏa ra một loại mê hoặc kì lạ.
Hứa Kha nâng ly lên. Trong trí nhớ, Thẩm Mộ là người rất thích rượu vang , đã dạy cô cách thử rượu như thế nào. Cho nên, rất nhiều lúc cô không muốn động và rượu vang, một khi đã động vào, những lời anh đã từng nói này sẽ vang vọng bên tai cô, những kí ức không được chào đón sẽ lập tức xuất hiện ngay.
"Vừa rồi, tôi vô tình mới nhìn thấy hai người."
Hứa Kha thấp giọng ừ một tiếng, không ngờ anh sẽ chủ động nhắc tới, thoáng có vẻ xấu hổ.
"Cậu và anh ta định chia tay à?"
Hứa Kha nhấp một ngụm rượu, hơi gật gật đầu.
Doãn Vãn Thừa mỉm cười: "Vậy hôm nay tôi đúng là phải uống rượu mừng rồi."
Hứa Kha cười chua xót, uống cạn số rượu còn lại trong ly.
Doãn Vãn Thừa cười tủm tỉm nói: "Như vậy đi, tôi nói cho cậu một bí mật của tôi, đổi lấy một bí mật của cậu, thế nào?"
Giờ phút này tâm trạng cô rất rối loạn, không có vui vẻ với bất cứ điều gì, cùng anh tới đây ăn cơm tối cũng là vì hai ngày nay anh luôn ở bên Thiệu Nhất Bình, với bí mật của anh, cô cũng chẳng có chút hứng thú nào. Cho nên, thấp giọng nói đúng hai chữ: "Không đổi."
"Bí mật này, cũng cs liên quan tới cậu đấy, có đổi không?"
Hứa Kha chuyển điểm nhìn từ ly rượu lên gương mặt anh. Hắn Thần sắc này rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
Cô cuối cùng vẫn cứ tò mò, tùy tiện nói: "Được, cậu nói đi."
Doãn Vãn Thừa vươn ngón tay út ra, "Nào, ngoắc tay đi."
Hành động này trẻ con quá đi. Hứa Kha không khỏi mỉm cười, đưa ngón tay út ra ngoắc vào tay anh một cái, sau đó, nâng ly rượu lên, nhợt nhạt nhấp một ngụm. Tối nay, không biết vì sao trong tiềm thức cô rất muốn uống rượu, rất muốn say một lần.
"Lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết tôi không phải con ruột của mẹ ."
Hứa Kha suýt nữa bị sặc rượu, ánh mắt lập tức ngẩng lên nhìn Doãn Vãn Thừa.
Anh nhẹ nhàng cười, thần sắc thoải mái, giống nh đang nói tới quá khứ của một người khác.
"Trước đây tôi rất bướng bỉnh, nhưng gia giáo nhà tôi thì lại rất nghiêm. Có một lần đánh nhau với người ta, bị thương nhưng không dám nói với người nhà, vụng trộm tự đi bệnh viện, lúc truyền máu, vô tình hỏi về nhóm máu của mình."
Anh giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm, thở dài: "Vì thế, tôi không bướng bỉnh nữa, rất ngoan ngoãn, cũng rát hiếu thuận với mẹ tôi. Tôi học rát giỏi được ra nước ngoài du học, sau khi học xong mẹ tôi nói về nước chăm sóc một người."
"Dì Thiệu là ai, tôi không biết, mẹ tôi bảo tôi tới đây chăm sóc bà, tôi lập tức đi tới. Nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái, nhìn thấy cậu tôi đã biết bà là ai ."
Hứa Kha kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trong lòng bắt đầu bất an không yên.
Anh hơi nhướn mày: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh, giọng nói nhẹ bẫng như không phải của mình, "25."
Doãn Vãn Thừa mỉm cười: "Ừ, tôi cũng 25."
Lòng Hứa Kha bắt đầu sợ hãi.
"Sinh nhật tôi là 12 tháng 6 , còn cậu?"
"Tôi cũng 12 tháng 6."
Anh mỉm cười, dường như chẳng có chút bất ngờ nào "Giờ nào thì tôi không hỏi nữa, cậu làm em gái tôi thì được rồi."
Hứa Kha cảm thấy đầu choáng váng, "Cậu đang nói lung tung vớ vẩn gì thế. Tôi về hỏi lại mẹ tôi."
"Cậu không cảm thấy lạ sao, mẹ tôi đột nhiên bảo tôi tới chăm sóc một vị ân nhân mà 20 năm nay tôi chưa bao giờ nghe thấy tên, còn mẹ cậu nhìn thấy tôi lại kích động như thế, một chút cũng không có cảm giác xa lạ với tôi."
"Hơn nữa, cậu và chị hai của tôi giống nhau như vậy. Có điều cậu còn xinh đẹp hơn cả chị ấy. Chị ấy như một cái kim nhọn, còn cậu thì nhẹ nhàng giống một đám sương mù."
Hứa Kha cảm thấy trái tim đập mạnh như sắp muốn chui ra.Taycô nâng ly rượu lên, rượu trong ly khẽ sóng sánh sóng sánh.
/35
|