Cô không tin Thiệu Nhất Bình không phải mẹ ruột của cô.
Bởi vì, tình yêu của Thiệu Nhất Bình với cô, là tình yêu cô thấy ở rất nhiều người mẹ khác, từ nhỏ tới lớn bà luôn quan tâm trân trọng chăm chút cho cô, ngay cả một tiếng quát lớn cũng chưa bao giờ nói với cô. Dù bà biết cô đã thất thân với Thẩm Mộ cũng không hề trách móc cô một câu nào, chỉ đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Thẩm Mộ và lên chính mình. Nhưng trong lòng Hứa Kha hiểu rõ, nếu không phải chính cô đã từng có một chút lưu luyến si mê với Thẩm Mộ thì làm sao anh có cơ hội để trả thù chứ?
Đó cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều năm nay cô không hề hận anh, mọi việc đều có luật nhân quả, là chính cô trước đây si mê anh, cho nên sau này cô mới bị anh lừa gạt. Bắt đầu từ lúc đó, cô luôn dùng cách đóng chặt chính mình để tự bảo vệ, trái tim không rung động thì sẽ không thương tổn.
Doãn Vãn Thừa khẽ mỉm cười, nâng ly chạm nhẹ vào ly rượu của cô.
"Vì chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cho nên cụng ly đi."
Ngón tay bưng ly của Hứa Kha có chút run rẩy. Cô vốn đã chẳng có tâm trí nào mà uống rượu lại bị Doãn Vãn Thừa lôi kéo cho nên một chút sợ hãi ban đầu giờ như lá bị gió thổi bay, lan tràn khắp nơi, không thể chặn lại.
Sự thoải mái tự tại của anh càng khiến sự bất an của cô trở nên nhiều hơn, cô chưa bao giờ thấy một người nhẹ nhàng bâng quơ khi kể về thân thế phức tạp của mình như thế, nên tin hay không đây?
Loại giống thật mà là giả, nửa tin nửa ngờ ấy càng giày vò lòng người mãnh liệt hơn.
"Tôi cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Trên đời này có rất nhiều người giống nhau." Cô không kìm được mà cao giọng nói với anh, nói với anh nhưng càng giống như đang nói với chính bản thân mình. Nhưng nhớ lại khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Chương Uyển Nhược trước đó, khi ấy cô cũng rất bất ngờ, rất khó tin rằng trên thế gian này lại có người giống cô đến thế cơ mà.
Doãn Vãn Thừa gật gật đầu, nheo mắt lại khiến nụ cười của anh thật vô tội: "Chỉ mong vậy."
Câu nói "Chỉ mong vậy" nhẹ nhàng bâng quơ đó lại giống như một tảng đá tạo nên những cơn sóng kích động trong lòng cô, giống như một chiếc lá cây trong phút chốc bị đẩy vào trong sóng to gió lớn, cố gắng thoát ra cũng vô ích. Cô bắt đầu không tự chủ được mà đoán mò, trái tim đã mệt mỏi lại càng rối loạn hơn.
Doãn Vãn Thừa mỉm cười nâng cằm lên, "Bây giờ nên nói tới bí mật của cậu rồi. Cậu vì sao lại thích Lâm Ca thế?"
Câu hỏi của anh trực tiếp và bất ngờ như thế, mạnh mẽ đem suy nghĩ rối bời của cô kéo về một hướng khác cũng chẳng mấy tích cực hơn. Vì sao lại thích anh? Cô dường như chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này.
Khi đó, cô ở mãi trong tổn thương mà Thẩm Mộ gây ra cho mình, không thể thoát ra, kháng cự tình cảm của người khác, sợ hãi, không tin tưởng vào bản thân, tự khép mình trong cô đơn. Trong số rất nhiều người theo đuổi cô, Lâm Ca là một im lặng chờ đợi, là người kiên trì tới phút cuối, cũng là người giản dị đơn thuần nhất, nhưng chính sự giản dị đơn thuần ấy lại khiến cô cảm thấy an toàn, dần dần chấp nhận anh, vết thương cũng dần dần bình phục.
Cô đã tỉnh lại trong tình yêu say đắm với Thẩm Mộ, cô hiểu rằng đó là một cái đích quá xa, cô quá si tâm vọng tưởng, mơ ước quá xa vời, cho nên mới ngã đau đến vậy. Còn tình cảm của cô với Lâm Ca, êm đềm như suối, trong sáng như trăng, bình yên như gió, cô nghĩ rằng nó không mặn mà nhưng sẽ vững bền.
Tình yêu sâu sắc với Thẩm Mộ kia như sóng tràn bờ nhưng cứ bồng bềnh bồng bềnh, dường như đã hút hết nhiệt huyết và tâm lực trong tình yêu của cô, cô cảm thấy cô chẳng còn một chút sức lực nào để trải qua một quá trình dài với ba năm yêu thầm, từ thầm kín đến công khai, từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục.
Cô tình nguyện cùng Lâm Ca sống một cuộc sống bình thản, chỉ là không thể ngờ rằng trong cuộc đời bình thản ấy sẽ có một loại trắc trở khác.
Cô im lặng nhất thời không thể nói đáp án cho Doãn Vãn Thừa, anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, anh không biết tới quá khứ của cô, cho nên không hiểu tại sao cô lại lựa chọn như vậy. Nhưng biết được bí mật này rồi, với anh, có ý nghĩa gì sao?
Doãn Vãn Thừa lại lấy ly rượu chạm vào ly của cô, ra vẻ bất mãn, "Ồ , tôi đã nói ra bí mật của tôi rồi, nhưng cậu chưa nói mà, thế này không công bằng, vừa rồi đã ngoắc tay rồi mà."
Hứa Kha nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu, ngừng một lát rồi mới thấp giọng nói: "Tôi...thích sự bình thường trầm ổn của anh ấy, điều đó làm tôi cảm thấy an tâm. Có một câu nói, năm tháng tĩnh lặng, đời người an ổn, đó chính là điều trong lòng tôi muốn."
Doãn Vãn Thừa đột nhiên nhíu mày: "Vậy tại sao cậu lai tự ti như thế?"
Tự ti? Hứa Kha ngẩn người, nhướn mắt lên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình tự ti.
Anh híp mắt lại, lẳng lặng nhìn cô chậm rãi nói: "Bằng cấp của cậu, tính nết, công việc, vẻ ngoài, đều rất tốt. Tôi không hiểu tại sao yêu cầu của cậu đối với tình yêu lại thấp như thế. Hoặc cậu tự ti, hoặc là từng có một chuyện gì đó khó quên."
Hứa Kha lại kinh ngạc lần nữa. Đôi mắt anh rất sáng, ánh mắt như sao đêm, nhưng lại không sắc bén đến mức khiến người ta phản cảm, là một loại thông hiểu rõ ràng.
Anh chầm chậm nói: "Không phải tôi muốn tìm hiểu đời tư của cậu, chỉ là muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng cậu thôi. Tôi cảm thấy cậu tuy rằng dung gian như ngọc, nhưng tuổi của cậu thì không còn trẻ nữa. Tôi và cậu rất có duyên, có lẽ bởi vì cậu được dì Thiệu nuôi lớn, trên người cậu mang theo hương vị của bà, còn tôi, trong người lại chảy dòng máu của bà."
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh, lòng cô hoảng sợ. Anh rốt cục cũng làm rõ sự suy đoán trong lòng cô, ý niệm này vẫn luôn tạo thành một loại áp lực với cô, bây giờ lại chảy mạnh ra như nước, nhưng lại không có cách nào ngăn chặn.
"Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như thế?"
"Tôi hai mươi lăm tuổi, nhưng hoàn toàn khác cậu. Tôi đã biết lâu rồi, chỉ là giấu kín trong lòng."
Khẩu khí của anh rất nghiêm túc, giờ phút này, Hứa Kha thực sự cảm nhận được anh cũng hai mươi lăm tuổi nhưng trưởng thành hơn cô rất nhiều, nhưng vẻ khẳng định của anh, lại làm cho Hứa Kha muốn trốn chạy theo bản năng.
Cô không muốn nói thêm điều gì nữa, tránh khỏi tầm mắt của anh, thấp giọng nói: "Tôi vào bệnh viện, cậu về nghỉ ngơi đi. Tất cả chờ mẹ tỉnh dậy rồi nói sau, tất nhiên nếu là bà muốn nói."
Doãn Vãn Thừa với phản ứng của cô tuyệt đối không có chút gì ngoài ý muốn, anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, còn cô, vừa mới nghe thấy tất nhiên không thể có được sự bình tĩnh này của anh.
Anh đứng dậy mở cửa đi tới quầy thu tiền, cùng Hứa Kha đi ra khỏi nhà hàng.
Gió đêm tấp vào mặt, Hứa Kha đột nhiên cảm thấy lòng buồn thương. Tối nay, đã có quá nhiều biến cố khiến cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chia tay với Lâm Ca, dĩ nhiên cảm thấy mất đi một chỗ dựa an ổn, nhưng giờ phút này thân thế của cô cũng lâm vào một màn sương mù dày đặc, nếu là sự thật, như vậy thì cô chỉ còn lại có bản thân mình. Cô không muốn tin, nhưng lý trí tỉnh táo lại nói với cô rằng, lời nói của Doãn Vãn Thừa chính là sự thật.
"Tiểu Kha, cậu về nhà tôi nghỉ ngơi đi. Đêm nay không cần túc trực ở đây đâu."
Hứa Kha yên lặng lắc đầu, đột nhiên nhận ra bản thân cô chẳng còn nơi nào để về nữa cả.
Doãn Vãn Thừa đứng bên cạnh cô, dường như cảm nhận được điều gì đó, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô.
"Đừng lo, cũng đừng sợ. Cậu sẽ không mất đi điều gì đâu, mà còn nhận được nhiều thứ hơn, ví như anh trai là tôi này."
Hứa Kha quay đầu nhìn anh, anh không giống như đang nói giỡn, ngữ khí rất chân thành tha thiết.
Đột nhiên, điện thoại anh đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra, cười cười với cô: "Là dì Lê."
"Cháu đang ở bên ngoài bệnh viện, Dì Thiệu hiện giờ đang ở trong phòng theo dõi, hôm nay không cần túc trực, Hứa Kha à, cô ấy đang ở bên cạnh cháu."
Ngắt điện thoại, Doãn Vãn Thừa nói: "dì Lê đến thăm mẹ cậu, bây giờ đang đứng ở đại sảnh tầng 1, chúng ta qua đó đi."
Hứa Kha im lặng không nói gì, đi sau anh quay lại bệnh viện, dọc đường lòng cô rất mâu thuẫn, không biết khi nhìn thấy Lê Cảnh Hoa, cô nên nói điều gì. Những ân oán khúc mắc đã qua đã khắc rất sâu vào trong trí nhớ của cô, bây giờ chợt hiện lên, cô thực sự không quen.
Đèn trong đại sảnh rất sáng, đã muộn thế này cho nên rất ít người. Hứa Kha liếc mắt nhìn một cái đã thấy Lê Cảnh Hoa đang ở đâu. Vóc dáng bà cao gầy, một mình đứng trong đại sảnh vắng vẻ, có chút cô đơn bất lực.
Ánh mắt bà từ trên mặt Hứa Kha rơi lên gương mặt Doãn Vãn Thừa, rồi quay lại trên người Hứa Kha.
Doãn Vãn Thừa mỉm cười qua đó, "Dì Lê đã muộn thế này rồi, dì vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Nghe nói phẫu thuật thành công lắm. Dì tới xem một chút. Vãn Thừa, cháu về nhà nghỉ ngơi trước đi, mẹ cháu sắp về nước rồi, cháu nên bảo quản gia dọn dẹp nhà cửa lại một chút."
Nói xong, bà lại nhìn Hứa Kha, "TA có chuyện muốn nói với cháu."
Hứa Kha lập tức ý thức được điều bà muốn nói, gắt gao nắm chặt bàn tay nhưng cũng chẳng thể áp chế sự căng thẳng và bối rối trong lòng.
Doãn Vãn Thừa gật gật đầu: "Vâng, tạm biệt dì Lê, Tiểu Kha, tạm biệt."
Lê Cảnh Hoa ngồi xuống hàng ghế dài trong đại sảnh. Hứa Kha cách bà một cái ghế, cũng ngồi xuống.
"Ta có một người bạn thân, tên là Chương Nguyệt Quang. Bà ấy thanh tao, trang nhã, vô cùng xinh đẹp. Mười bảy tuổi đã ra ngoài làm việc, được Doãn công tử nhất kiến chung tình. Doãn gia và nhà của ta là bằng hữu, Doãn lão gia là một người cực kì bảo thủ lạc hậu, gia giáo nghiêm ngặt, quan trọng nhất là môn đăng hộ đối. Doãn Triển Đồ trốn cha kết hôn với Chương Nguyệt Quang. Doãn lão gia vẫn không thừa nhận, đến khi cái bụng của Chương Nguyệt Quang không thể che giấu nổi nữa, sinh ra hai đứa con gái, Doãn lão gia ngay cả họ Doãn cũng không chịu đặt cho chúng. Chương Nguyệt Quang cũng là một người phụ nữ tâm huyết, khi biết mình mang thai đứa thứ ba vẫn đi cùng Doãn Triển Đồ tới thành phố L. Lúc ấy, Thẩm Tiếu Sơn ở thành phố L, hùn vốn cùng doãn gia xây một công trình tên là Cẩm Tú Giang Sơn."
Bà thở dài thật mạnh, chầm chậm nói: "Nhưng không ai ngờ được, Doãn Triển Đồ bị tai nạn xe, còn rất trẻ đã qua đời."
"Doãn Triển Đồ là con trai độc nhất, cho nên Doãn lão gia càng tức giận hơn lại càng thêm oán hận Chương Nguyệt Quang, nếu không phải là bà ấy thì ông ấy sẽ không tức giận mà quyết định tới thành phố L để xảy ra tai nạn xe. Doãn lão gia lúc ấy nói luôn, nếu cái thai thứ ba của Chương Nguyệt Quang vẫn là con gái, thì sẽ đem tất cả gia sản truyền lại cho cháu, không chấp nhận mẹ con họ."
"Khi đó, trong công trình xây dựng Cẩm Tú Giang Sơn có một người tên là Hứa Văn Cử, ông ta mỗi ngày đều ở trong công trường lo lắng, sợ bệnh tim của vợ ông ta tái phát, hai cái mạng cả lớn cả nhỏ đều khó mà giữ được, cho nên, toàn bộ mọi người xây dựng công trình này đều biết vợ ông ta sắp sinh con."
Nghe thấy tên cha mình, tim Hứa Kha đập nhanh kì lạ, Lê Cảnh Hoa, quả nhiên là muốn nói chuyện về thân thế của cô.
"Thật bất hạnh, Chương Nguyệt Quang sinh con gái, còn vợ của Hứa Văn Cử, được thông báo là bệnh tình trở nên nguy kịch khi sinh con."
"Lúc ấy, là ta, đi tìm Hứa Văn Cử nói chuyện . Ta đưa ông ấy một vạn đồng, muốn lấy đứa con của ông ta. Còn ông ta thì cầm một vạn đồng kia đi để cứu vợ mình."
"Không ngờ, hai tháng sau, vợ ông ta tìm được ta, muốn lấy con về. Ta lúc ấy rất tức giận, nghĩ rằng nhà đó đã hứa mà không giữ lời, đã lấy tiền của người ta rồi lại còn lật lọng. Hoặc giả, họ đang muốn vòi thêm tiền. Người như vậy, ta đã thấy nhiều rồi. Lúc ấy ta còn trẻ rất dễ tức giận, nhục nhã bà một hồi rồi đuổi đi. Sau khi ta trở lại tỉnh nhà rồi ra nước ngoài luôn, chuyện này nhiều năm quá rồi, ta cũng lãng quên luôn."
"Mãi cho tới một ngày, Thẩm Tiếu Sơn đột nhiên bảo ta, muốn ly hôn với ta, lấy một người đàn bà tên là Thiệu Nhất Bình. Ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày Thẩm Tiếu Sơn sẽ rời khỏi ta, mặc dù ta cũng chẳng hề yêu ông ấy. Lúc ấy ta từ nước ngoài trở về, lúc nhìn thấy Thiệu Nhất Bình, căn bản là không nhớ ra bà ấy là ai. Chuyện cũ kia đã xảy ra tận hai mươi năm rồi, ta làm sao có thể ngờ được bà chính là vợ của Hứa Văn Cử."
Nghe tới đó, Hứa Kha đã cảm thấy chính mình sợ hãi đến mức sắp ngất đi. Cô nhanh tay nắm chặt tay ghế.
"Lúc ta tức giận mắng Thiệu Nhất Bình, bà ấy kích động, nói với ta vài điều. Lúc ấy ta vẫn chẳng nhớ bà là ai, lại còn hiểu lầm theo một hướng khác. Bà ấy nói, bà ấy đã sớm biết Thẩm Tiếu Sơn kết hôn với ta, lúc ở thành phố L, bà ấy còn nói, Hứa Kha, đứa trẻ này căn bản không phải họ Hứa."
"Vừa nghĩ tới bà mười mấy năm thủ tiết không lập gia đình, nhưng vừa gặp Thẩm Tiếu Sơn không bao lâu thì đã đồng ý kết hôn. Ta cho rằng khả năng duy nhất chính là bà chính là tình nhân của Thẩm Tiếu Sơn ở thành phố L hai mươi mấy năm về trước, hai người chỉ là nối lại tình xưa mà thôi. Còn cháu ta tưởng cháu là con riêng của Tiếu Sơn. Sự tức giận và hận thù của ta lúc đó, cháu có thể tưởng tượng được không? Cả đời ta cao ngạo thanh tao, chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, lại còn bị một người đàn bà như vậy cướp mất chồng."
"Trong bữa tiệc sinh nhật năm đó của Thẩm Mộ, ta mở champagne, trong lòng rất vui vẻ, không có chồng, nhưng ta còn có con. Nhưng câu nói đầu tiên của nó sau khi mở miệng ra chính là nó muốn ở cùng cháu. Lúc ấy, ly rượu trong tay ta loảng xoảng một tiếng rơi xuống nền đá cẩm thạch. TA vẫn còn nhớ rõ tâm trạng mình lúc đó, tức giận, tuyệt vọng còn có cả mất hết can đảm. Ta lái xe ra ngoài, đêm đó, tai nạn xe cộ xảy ra."
"Sau khi tỉnh lại, ta nói với Thẩm Mộ, trên thế giới này trừ cháu ra, nó lấy ai cũng được."
"Nó không tin muốn về nước tìm hiểu. Ta chỉ nói với nó một câu, ngày nào nó về nước ngày đó chính là ngày giỗ của ta."
Nước mắt của Hứa Kha không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
Bởi vì, tình yêu của Thiệu Nhất Bình với cô, là tình yêu cô thấy ở rất nhiều người mẹ khác, từ nhỏ tới lớn bà luôn quan tâm trân trọng chăm chút cho cô, ngay cả một tiếng quát lớn cũng chưa bao giờ nói với cô. Dù bà biết cô đã thất thân với Thẩm Mộ cũng không hề trách móc cô một câu nào, chỉ đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Thẩm Mộ và lên chính mình. Nhưng trong lòng Hứa Kha hiểu rõ, nếu không phải chính cô đã từng có một chút lưu luyến si mê với Thẩm Mộ thì làm sao anh có cơ hội để trả thù chứ?
Đó cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều năm nay cô không hề hận anh, mọi việc đều có luật nhân quả, là chính cô trước đây si mê anh, cho nên sau này cô mới bị anh lừa gạt. Bắt đầu từ lúc đó, cô luôn dùng cách đóng chặt chính mình để tự bảo vệ, trái tim không rung động thì sẽ không thương tổn.
Doãn Vãn Thừa khẽ mỉm cười, nâng ly chạm nhẹ vào ly rượu của cô.
"Vì chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cho nên cụng ly đi."
Ngón tay bưng ly của Hứa Kha có chút run rẩy. Cô vốn đã chẳng có tâm trí nào mà uống rượu lại bị Doãn Vãn Thừa lôi kéo cho nên một chút sợ hãi ban đầu giờ như lá bị gió thổi bay, lan tràn khắp nơi, không thể chặn lại.
Sự thoải mái tự tại của anh càng khiến sự bất an của cô trở nên nhiều hơn, cô chưa bao giờ thấy một người nhẹ nhàng bâng quơ khi kể về thân thế phức tạp của mình như thế, nên tin hay không đây?
Loại giống thật mà là giả, nửa tin nửa ngờ ấy càng giày vò lòng người mãnh liệt hơn.
"Tôi cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Trên đời này có rất nhiều người giống nhau." Cô không kìm được mà cao giọng nói với anh, nói với anh nhưng càng giống như đang nói với chính bản thân mình. Nhưng nhớ lại khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Chương Uyển Nhược trước đó, khi ấy cô cũng rất bất ngờ, rất khó tin rằng trên thế gian này lại có người giống cô đến thế cơ mà.
Doãn Vãn Thừa gật gật đầu, nheo mắt lại khiến nụ cười của anh thật vô tội: "Chỉ mong vậy."
Câu nói "Chỉ mong vậy" nhẹ nhàng bâng quơ đó lại giống như một tảng đá tạo nên những cơn sóng kích động trong lòng cô, giống như một chiếc lá cây trong phút chốc bị đẩy vào trong sóng to gió lớn, cố gắng thoát ra cũng vô ích. Cô bắt đầu không tự chủ được mà đoán mò, trái tim đã mệt mỏi lại càng rối loạn hơn.
Doãn Vãn Thừa mỉm cười nâng cằm lên, "Bây giờ nên nói tới bí mật của cậu rồi. Cậu vì sao lại thích Lâm Ca thế?"
Câu hỏi của anh trực tiếp và bất ngờ như thế, mạnh mẽ đem suy nghĩ rối bời của cô kéo về một hướng khác cũng chẳng mấy tích cực hơn. Vì sao lại thích anh? Cô dường như chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này.
Khi đó, cô ở mãi trong tổn thương mà Thẩm Mộ gây ra cho mình, không thể thoát ra, kháng cự tình cảm của người khác, sợ hãi, không tin tưởng vào bản thân, tự khép mình trong cô đơn. Trong số rất nhiều người theo đuổi cô, Lâm Ca là một im lặng chờ đợi, là người kiên trì tới phút cuối, cũng là người giản dị đơn thuần nhất, nhưng chính sự giản dị đơn thuần ấy lại khiến cô cảm thấy an toàn, dần dần chấp nhận anh, vết thương cũng dần dần bình phục.
Cô đã tỉnh lại trong tình yêu say đắm với Thẩm Mộ, cô hiểu rằng đó là một cái đích quá xa, cô quá si tâm vọng tưởng, mơ ước quá xa vời, cho nên mới ngã đau đến vậy. Còn tình cảm của cô với Lâm Ca, êm đềm như suối, trong sáng như trăng, bình yên như gió, cô nghĩ rằng nó không mặn mà nhưng sẽ vững bền.
Tình yêu sâu sắc với Thẩm Mộ kia như sóng tràn bờ nhưng cứ bồng bềnh bồng bềnh, dường như đã hút hết nhiệt huyết và tâm lực trong tình yêu của cô, cô cảm thấy cô chẳng còn một chút sức lực nào để trải qua một quá trình dài với ba năm yêu thầm, từ thầm kín đến công khai, từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục.
Cô tình nguyện cùng Lâm Ca sống một cuộc sống bình thản, chỉ là không thể ngờ rằng trong cuộc đời bình thản ấy sẽ có một loại trắc trở khác.
Cô im lặng nhất thời không thể nói đáp án cho Doãn Vãn Thừa, anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, anh không biết tới quá khứ của cô, cho nên không hiểu tại sao cô lại lựa chọn như vậy. Nhưng biết được bí mật này rồi, với anh, có ý nghĩa gì sao?
Doãn Vãn Thừa lại lấy ly rượu chạm vào ly của cô, ra vẻ bất mãn, "Ồ , tôi đã nói ra bí mật của tôi rồi, nhưng cậu chưa nói mà, thế này không công bằng, vừa rồi đã ngoắc tay rồi mà."
Hứa Kha nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu, ngừng một lát rồi mới thấp giọng nói: "Tôi...thích sự bình thường trầm ổn của anh ấy, điều đó làm tôi cảm thấy an tâm. Có một câu nói, năm tháng tĩnh lặng, đời người an ổn, đó chính là điều trong lòng tôi muốn."
Doãn Vãn Thừa đột nhiên nhíu mày: "Vậy tại sao cậu lai tự ti như thế?"
Tự ti? Hứa Kha ngẩn người, nhướn mắt lên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình tự ti.
Anh híp mắt lại, lẳng lặng nhìn cô chậm rãi nói: "Bằng cấp của cậu, tính nết, công việc, vẻ ngoài, đều rất tốt. Tôi không hiểu tại sao yêu cầu của cậu đối với tình yêu lại thấp như thế. Hoặc cậu tự ti, hoặc là từng có một chuyện gì đó khó quên."
Hứa Kha lại kinh ngạc lần nữa. Đôi mắt anh rất sáng, ánh mắt như sao đêm, nhưng lại không sắc bén đến mức khiến người ta phản cảm, là một loại thông hiểu rõ ràng.
Anh chầm chậm nói: "Không phải tôi muốn tìm hiểu đời tư của cậu, chỉ là muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng cậu thôi. Tôi cảm thấy cậu tuy rằng dung gian như ngọc, nhưng tuổi của cậu thì không còn trẻ nữa. Tôi và cậu rất có duyên, có lẽ bởi vì cậu được dì Thiệu nuôi lớn, trên người cậu mang theo hương vị của bà, còn tôi, trong người lại chảy dòng máu của bà."
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh, lòng cô hoảng sợ. Anh rốt cục cũng làm rõ sự suy đoán trong lòng cô, ý niệm này vẫn luôn tạo thành một loại áp lực với cô, bây giờ lại chảy mạnh ra như nước, nhưng lại không có cách nào ngăn chặn.
"Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như thế?"
"Tôi hai mươi lăm tuổi, nhưng hoàn toàn khác cậu. Tôi đã biết lâu rồi, chỉ là giấu kín trong lòng."
Khẩu khí của anh rất nghiêm túc, giờ phút này, Hứa Kha thực sự cảm nhận được anh cũng hai mươi lăm tuổi nhưng trưởng thành hơn cô rất nhiều, nhưng vẻ khẳng định của anh, lại làm cho Hứa Kha muốn trốn chạy theo bản năng.
Cô không muốn nói thêm điều gì nữa, tránh khỏi tầm mắt của anh, thấp giọng nói: "Tôi vào bệnh viện, cậu về nghỉ ngơi đi. Tất cả chờ mẹ tỉnh dậy rồi nói sau, tất nhiên nếu là bà muốn nói."
Doãn Vãn Thừa với phản ứng của cô tuyệt đối không có chút gì ngoài ý muốn, anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, còn cô, vừa mới nghe thấy tất nhiên không thể có được sự bình tĩnh này của anh.
Anh đứng dậy mở cửa đi tới quầy thu tiền, cùng Hứa Kha đi ra khỏi nhà hàng.
Gió đêm tấp vào mặt, Hứa Kha đột nhiên cảm thấy lòng buồn thương. Tối nay, đã có quá nhiều biến cố khiến cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chia tay với Lâm Ca, dĩ nhiên cảm thấy mất đi một chỗ dựa an ổn, nhưng giờ phút này thân thế của cô cũng lâm vào một màn sương mù dày đặc, nếu là sự thật, như vậy thì cô chỉ còn lại có bản thân mình. Cô không muốn tin, nhưng lý trí tỉnh táo lại nói với cô rằng, lời nói của Doãn Vãn Thừa chính là sự thật.
"Tiểu Kha, cậu về nhà tôi nghỉ ngơi đi. Đêm nay không cần túc trực ở đây đâu."
Hứa Kha yên lặng lắc đầu, đột nhiên nhận ra bản thân cô chẳng còn nơi nào để về nữa cả.
Doãn Vãn Thừa đứng bên cạnh cô, dường như cảm nhận được điều gì đó, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô.
"Đừng lo, cũng đừng sợ. Cậu sẽ không mất đi điều gì đâu, mà còn nhận được nhiều thứ hơn, ví như anh trai là tôi này."
Hứa Kha quay đầu nhìn anh, anh không giống như đang nói giỡn, ngữ khí rất chân thành tha thiết.
Đột nhiên, điện thoại anh đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra, cười cười với cô: "Là dì Lê."
"Cháu đang ở bên ngoài bệnh viện, Dì Thiệu hiện giờ đang ở trong phòng theo dõi, hôm nay không cần túc trực, Hứa Kha à, cô ấy đang ở bên cạnh cháu."
Ngắt điện thoại, Doãn Vãn Thừa nói: "dì Lê đến thăm mẹ cậu, bây giờ đang đứng ở đại sảnh tầng 1, chúng ta qua đó đi."
Hứa Kha im lặng không nói gì, đi sau anh quay lại bệnh viện, dọc đường lòng cô rất mâu thuẫn, không biết khi nhìn thấy Lê Cảnh Hoa, cô nên nói điều gì. Những ân oán khúc mắc đã qua đã khắc rất sâu vào trong trí nhớ của cô, bây giờ chợt hiện lên, cô thực sự không quen.
Đèn trong đại sảnh rất sáng, đã muộn thế này cho nên rất ít người. Hứa Kha liếc mắt nhìn một cái đã thấy Lê Cảnh Hoa đang ở đâu. Vóc dáng bà cao gầy, một mình đứng trong đại sảnh vắng vẻ, có chút cô đơn bất lực.
Ánh mắt bà từ trên mặt Hứa Kha rơi lên gương mặt Doãn Vãn Thừa, rồi quay lại trên người Hứa Kha.
Doãn Vãn Thừa mỉm cười qua đó, "Dì Lê đã muộn thế này rồi, dì vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Nghe nói phẫu thuật thành công lắm. Dì tới xem một chút. Vãn Thừa, cháu về nhà nghỉ ngơi trước đi, mẹ cháu sắp về nước rồi, cháu nên bảo quản gia dọn dẹp nhà cửa lại một chút."
Nói xong, bà lại nhìn Hứa Kha, "TA có chuyện muốn nói với cháu."
Hứa Kha lập tức ý thức được điều bà muốn nói, gắt gao nắm chặt bàn tay nhưng cũng chẳng thể áp chế sự căng thẳng và bối rối trong lòng.
Doãn Vãn Thừa gật gật đầu: "Vâng, tạm biệt dì Lê, Tiểu Kha, tạm biệt."
Lê Cảnh Hoa ngồi xuống hàng ghế dài trong đại sảnh. Hứa Kha cách bà một cái ghế, cũng ngồi xuống.
"Ta có một người bạn thân, tên là Chương Nguyệt Quang. Bà ấy thanh tao, trang nhã, vô cùng xinh đẹp. Mười bảy tuổi đã ra ngoài làm việc, được Doãn công tử nhất kiến chung tình. Doãn gia và nhà của ta là bằng hữu, Doãn lão gia là một người cực kì bảo thủ lạc hậu, gia giáo nghiêm ngặt, quan trọng nhất là môn đăng hộ đối. Doãn Triển Đồ trốn cha kết hôn với Chương Nguyệt Quang. Doãn lão gia vẫn không thừa nhận, đến khi cái bụng của Chương Nguyệt Quang không thể che giấu nổi nữa, sinh ra hai đứa con gái, Doãn lão gia ngay cả họ Doãn cũng không chịu đặt cho chúng. Chương Nguyệt Quang cũng là một người phụ nữ tâm huyết, khi biết mình mang thai đứa thứ ba vẫn đi cùng Doãn Triển Đồ tới thành phố L. Lúc ấy, Thẩm Tiếu Sơn ở thành phố L, hùn vốn cùng doãn gia xây một công trình tên là Cẩm Tú Giang Sơn."
Bà thở dài thật mạnh, chầm chậm nói: "Nhưng không ai ngờ được, Doãn Triển Đồ bị tai nạn xe, còn rất trẻ đã qua đời."
"Doãn Triển Đồ là con trai độc nhất, cho nên Doãn lão gia càng tức giận hơn lại càng thêm oán hận Chương Nguyệt Quang, nếu không phải là bà ấy thì ông ấy sẽ không tức giận mà quyết định tới thành phố L để xảy ra tai nạn xe. Doãn lão gia lúc ấy nói luôn, nếu cái thai thứ ba của Chương Nguyệt Quang vẫn là con gái, thì sẽ đem tất cả gia sản truyền lại cho cháu, không chấp nhận mẹ con họ."
"Khi đó, trong công trình xây dựng Cẩm Tú Giang Sơn có một người tên là Hứa Văn Cử, ông ta mỗi ngày đều ở trong công trường lo lắng, sợ bệnh tim của vợ ông ta tái phát, hai cái mạng cả lớn cả nhỏ đều khó mà giữ được, cho nên, toàn bộ mọi người xây dựng công trình này đều biết vợ ông ta sắp sinh con."
Nghe thấy tên cha mình, tim Hứa Kha đập nhanh kì lạ, Lê Cảnh Hoa, quả nhiên là muốn nói chuyện về thân thế của cô.
"Thật bất hạnh, Chương Nguyệt Quang sinh con gái, còn vợ của Hứa Văn Cử, được thông báo là bệnh tình trở nên nguy kịch khi sinh con."
"Lúc ấy, là ta, đi tìm Hứa Văn Cử nói chuyện . Ta đưa ông ấy một vạn đồng, muốn lấy đứa con của ông ta. Còn ông ta thì cầm một vạn đồng kia đi để cứu vợ mình."
"Không ngờ, hai tháng sau, vợ ông ta tìm được ta, muốn lấy con về. Ta lúc ấy rất tức giận, nghĩ rằng nhà đó đã hứa mà không giữ lời, đã lấy tiền của người ta rồi lại còn lật lọng. Hoặc giả, họ đang muốn vòi thêm tiền. Người như vậy, ta đã thấy nhiều rồi. Lúc ấy ta còn trẻ rất dễ tức giận, nhục nhã bà một hồi rồi đuổi đi. Sau khi ta trở lại tỉnh nhà rồi ra nước ngoài luôn, chuyện này nhiều năm quá rồi, ta cũng lãng quên luôn."
"Mãi cho tới một ngày, Thẩm Tiếu Sơn đột nhiên bảo ta, muốn ly hôn với ta, lấy một người đàn bà tên là Thiệu Nhất Bình. Ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày Thẩm Tiếu Sơn sẽ rời khỏi ta, mặc dù ta cũng chẳng hề yêu ông ấy. Lúc ấy ta từ nước ngoài trở về, lúc nhìn thấy Thiệu Nhất Bình, căn bản là không nhớ ra bà ấy là ai. Chuyện cũ kia đã xảy ra tận hai mươi năm rồi, ta làm sao có thể ngờ được bà chính là vợ của Hứa Văn Cử."
Nghe tới đó, Hứa Kha đã cảm thấy chính mình sợ hãi đến mức sắp ngất đi. Cô nhanh tay nắm chặt tay ghế.
"Lúc ta tức giận mắng Thiệu Nhất Bình, bà ấy kích động, nói với ta vài điều. Lúc ấy ta vẫn chẳng nhớ bà là ai, lại còn hiểu lầm theo một hướng khác. Bà ấy nói, bà ấy đã sớm biết Thẩm Tiếu Sơn kết hôn với ta, lúc ở thành phố L, bà ấy còn nói, Hứa Kha, đứa trẻ này căn bản không phải họ Hứa."
"Vừa nghĩ tới bà mười mấy năm thủ tiết không lập gia đình, nhưng vừa gặp Thẩm Tiếu Sơn không bao lâu thì đã đồng ý kết hôn. Ta cho rằng khả năng duy nhất chính là bà chính là tình nhân của Thẩm Tiếu Sơn ở thành phố L hai mươi mấy năm về trước, hai người chỉ là nối lại tình xưa mà thôi. Còn cháu ta tưởng cháu là con riêng của Tiếu Sơn. Sự tức giận và hận thù của ta lúc đó, cháu có thể tưởng tượng được không? Cả đời ta cao ngạo thanh tao, chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, lại còn bị một người đàn bà như vậy cướp mất chồng."
"Trong bữa tiệc sinh nhật năm đó của Thẩm Mộ, ta mở champagne, trong lòng rất vui vẻ, không có chồng, nhưng ta còn có con. Nhưng câu nói đầu tiên của nó sau khi mở miệng ra chính là nó muốn ở cùng cháu. Lúc ấy, ly rượu trong tay ta loảng xoảng một tiếng rơi xuống nền đá cẩm thạch. TA vẫn còn nhớ rõ tâm trạng mình lúc đó, tức giận, tuyệt vọng còn có cả mất hết can đảm. Ta lái xe ra ngoài, đêm đó, tai nạn xe cộ xảy ra."
"Sau khi tỉnh lại, ta nói với Thẩm Mộ, trên thế giới này trừ cháu ra, nó lấy ai cũng được."
"Nó không tin muốn về nước tìm hiểu. Ta chỉ nói với nó một câu, ngày nào nó về nước ngày đó chính là ngày giỗ của ta."
Nước mắt của Hứa Kha không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
/35
|