Edit: Hanthienanh13697
Beta: Sakura
Phan Đại Vĩ hỏi con gái nhà mình: “Huyên Huyên, hôm qua sao tự nhiên con lại ngã xuống vậy?”
Phan Hiểu Huyên trước giờ không hề nương tay với kẻ thù, càng không nói đến chuyện che giấu cho hắn, đến thêm mắm muối cũng không thèm, trực tiếp nói ra một cái tên: “Hạ Kiệt!”
Nghe đến cái tên Phan Hiểu Huyên thốt ra, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Lam.
Đương nhiên Vệ Lam cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Anh ta thấy người của đoàn đội Tùy Tiện đều nhìn qua, tưởng rằng bọn họ sẽ cực kỳ phẫn nộ nhưng thực tế chuyện này không hề xảy ra. Vẻ mặt của bọn họ không hề có chút gì gọi là nôn nóng, tức giận. Nhưng anh thấy sát ý mơ hồ trên người họ.
Kỳ thật, thời điểm mọi người đội Tùy Tiện gặp lại bốn người đồng đội của mình thì đã bình tĩnh lại, kể cả khi nghe thấy Phan Hiểu Huyên nhắc đến ‘Hạ Kiệt’, dù tức giận khẳng định là có nhưng họ cảm thấy cũng không cần thiết phải phẫn hận. Chỉ là một Hạ Kiệt mà thôi, dù có bầm thây vạn đoạn cũng chỉ là sự trừng phạt một lần. Bọn họ không phải là muốn thủ hạ lưu tình với hắn, bọn họ còn muốn để cho hắn ta trải qua cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong!
Bốn người Bạch Thất giới thiệu tiến sĩ Lâm cho Vệ Lam đồng thời nói về chuyện gián biển cắn ông ta, chuyện tiếp theo đương nhiên là trả thù.
Hồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: “Vệ thiếu, lúc trước không phải cậu đã đáp ứng yêu cầu của tôi sao, hôm nay nhân chứng đều ở đây, ai đó chỉ sợ không thể chối cãi được nữa.”
Vệ Lam nói: “Đúng vậy, đúng là lúc đầu tôi có nói như vậy nhưng sự thật như thế nào chúng ta vẫn nên để hai bên cùng nói rõ ràng.”
Vệ Lam thân là người phụ trách nhiệm vụ lần này cũng có chút bối rối, Hạ Kiệt này cũng rất khó xử lý.
Đoàn đội Hào Kiệt tại căn cứ thành phố H cũng là đoàn đội cấp B. Có vô số công lao cộng thêm mạng lưới quan hệ rộng lớn
Người ra nhập đoàn đội ngày càng nhiều, muốn đơn phương xử lý một người cũng không phải là chuyện đơn giản, đối với các thành viên trong đoàn cũng không tiện nói rõ ràng.
Hơn nữa, nếu như đoàn đội Hào Kiệt phản kháng…cũng tạo nên khó khăn không nhỏ.
Sắc mặt Hồ Hạo Thiên trầm xuống, cũng không nói thêm gì mà đi về phía xe Hạ Kiệt.
Hôm nay tiến sĩ đã được cứu về, mọi người cũng không cần đi lại làm nhiệm vụ. Tuy trong lòng có chút khó chịu vì đi một chuyến không công nhưng lại có thể xem trực tiếp tranh chấp của đám nhân vật trong đoàn đội lớn có liên hệ với căn cứ, đám dị năng tỏ vẻ: Chuyến đi này thực ra cũng không tệ.
Vì thế có rất nhiều người ghé vào cửa xe để hóng chuyện.
Có một số ít không nhìn được gì cũng chẳng nghe thấy gì thì trực tiếp xuống xe, túm tụm lại một chỗ để hóng hớt.
Hạ Kiệt nhìn Hồ Hạo Thiên đi về phía xe mình thì trái tim như lỡ mất một nhịp.
Trong lòng hắn thầm nói: Không có khả năng, chẳng lẽ bản thân bị lộ rồi?
Bước chân của Hồ Hạo Thiên rất nhanh, nhanh chóng tiến đến trước mặt Hạ Kiệt, không chút do dự đạp một cước vào xe.
Hạ Kiệt thấy xe bị đạp một cái, có chút lơ mơ: “Anh làm cái gì vậy? Đang êm đẹp, chạy đến đạp vào xe chúng tôi làm gì, bị điên à?”
Giọng nói của Hồ Hạo Thiên lạnh lùng: “Chẳng lẽ đội trưởng Hạ không biết nguyên nhân sao?”
Hạ Kiệt lúc này ngẩng cao đầu, có chút kiêu căng: “Hoá ra đội trưởng Hồ tìm tôi sao?”
Đến lúc này Hạ Kiệt mới nhớ ra đằng sau mình còn có lực lượng của đoàn đội, vì thế liền bày ra tư thế đánh chết cũng không nhận tội.
Dù sao cũng là nói miệng không bằng chứng, Phan Hiểu Huyên chỉ đích danh hắn thì hắn cũng có thể bảo đối phương đang vu hãm mình.
Hắn cũng không tin trước mặt nhiều người như vậy, đoàn đội Tùy Tiện có thể ra tay với mình.
Phía sau xe Hạ Kiệt là xe của Hứa Bân Minh và Tô Vũ Vi.
Tô Vũ Vi trước nghe Hứa Bân Minh thuật lại mọi chuyện, sau lại quay sang nhìn bốn người Bạch Thất đã tìm thấy đường sống trong cõi chết, bình an trở về, khẽ cụp mắt xuống che đi ý phức tạp dưới đáy mắt.
Cô biết rõ chân tướng nhưng bây giờ không thể nói ra được.
Giờ phút này, cô có chút hối hận vì đã bỏ qua mất cơ hội nói ra sự thật. Nếu như ngày hôm qua, ngay sau lúc phát sinh sự việc, cô nói hết mọi chuyện với Hồ Hạo Thiên, có phải sẽ tạo được ấn tượng tốt với đối phương không, có phải khi đó mối quan hệ của mình với đoàn đội Tuỳ Tiện sẽ tiến thêm một bước không?
Nhưng nếu hôm nay cô đứng ra vạch trần lời Hạ Kiệt nói… vậy thì lại trở thành kẻ gió thổi chiều nào xoay chiều ấy, là kẻ hai mặt, hai lòng.
Mặc dù cô chưa trải đời nhưng cũng hiểu được không ai thích người bất trung.
Trong mắt đoàn đội Tùy Tiện ngay cả người cùng đội với cô như Hạ Kiệt, cô còn có thể bán đứng được thì sao lại không thể bán đứng họ.
Vì thế lần này Tô Vũ Vi chỉ có thể giả câm giả điếc, coi như không biết gì, tiếp tục làm người ngoài cuộc xem kịch.
Hồ Hạo Thiên vô cùng phẫn nộ với hành vi tiểu nhân lại mặt dày chối tội của Hạ Kiệt, trực tiếp cầm một cục đá đập vào xe của đối phương: “Đừng tưởng ông đây không nhận mày đang phô trương thanh thế!”
Hạ Kiệt liếc nhìn dị năng giả lực lượng bên cạnh, đưa tay chặn cục đá kia lại, cười cười nói: “Tôi không hiểu đội trưởng Hồ đang nói gì cả?”
Dù sao hắn cũng là đội trưởng một đoàn đội, hắn không tin đối phương chỉ có mười người lại dám đối đầu với cả một đoàn đội.
Hạ Kiệt vừa dứt lời thì vài thanh băng đao từ xa bay tới.
Thanh băng đao phá kính chắn gió bay vào, vừa vặn cắm vào vị trí chỗ ngồi của hắn.
Hạ Kiệt giật mình.
Không chỉ như thế, tất cả mọi người trong xe hắn đều cảm thấy hoảng sợ.
Dị năng thật mạnh!
Người đàn ông sở hữu dị năng hệ Băng kia của đội Tùy Tiện thật sự có khả năng giết chết bọn họ.
Ý tưởng cho rằng bọn họ sẽ không dám động thủ ở đây của Hạ Kiệt nhất thời bị dập tắt, hắn như quả bóng vốn căng tròn nay bị chọc cho xì hơi.
Nhưng dù sao hắn cũng làm đội trưởng của một đoàn đội tại tận thế được bốn tháng, không có khả năng chỉ vì một động tác như vậy mà bị doạ sợ: “Mấy người còn định giết người diệt khẩu sao?”
Trước tình huống này, Vệ Lam cũng không thể làm như không thấy.
Hắn tin tưởng, nếu như Bạch Thất không cố kỵ điều lệ căn cứ cùng sự xuất hiện của nhiều đồng đội ở đây, chắc chắn Bạch Thất sẽ trực tiếp ra taylấy đầu đối phương.
Vệ Lam đành đi qua nói với Hạ Kiệt: “đội trưởng Hạ, anh vẫn nên xuống xe để nói chuyện nghiêm túc.”
Hạ Kiệt không chịu xuống xe: “Vệ thiếu, tôi không biết gì cả, anh muốn tôi phải đi chứng minh cái gì?”
“ Chuyện này, Phan…”
Vệ Lam còn chưa nói hết câu, một thanh băng đao đồng dạng lại bay đến nhưng không cắm vào xe như trước mà chém vào vai phải của Hạ Kiệt.
Sau đó, máu tươi chảy ra như suối. Bả vai Hạ Kiệt nhuộm đầy máu.
Mọi người quay lại nhìn Bạch Thất, chỉ thấy thái độ anh tuỳ ý, bề ngoài lại tuấn tú đặc biệt khiến người ta chú ý.
Mà nói chung, các thành viên của đoàn đội Tùy Tiện đều có vẻ ngoài không tầm thường thế nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại không giống nhau.
Rất mạnh.
Nhưng hành động có chút tuỳ tiện, lười biếng.
Nếu lần đầu đối mặt với băng đao của Bạch Thất, Hạ Kiệt chỉ cảm thấy hơi sợ hãi nhưng lần này thì sợ đến run rẩy.
“Anh, mấy người… mấy người các cậu thật quá đáng, đây là cố ý gây thương tích, Vệ thiếu, anh phải cho tôi một cái công đạo.”
Vèo.
Trả lời hắn lại là một thanh băng đao bay đến, trực tiếp cắm vào miệng vết thương trên bả vai Hạ Kiệt.
“Tê…” Hạ Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mức không nói lên lời.
Khí tức phẫn nộ xung quanh Hồ Hạo Thiên gần như biến mất. Lúc này anh chỉ muốn cười thật lớn.
Không hổ là Bạch Ngạn, đến vu oan giá hoạ cũng có thể dùng đến mức này.
Thật sự quá khốc.
Nhìn Bạch Thất, anh đang ôm lấy Đường Nhược, vẫn mang vẻ điềm tĩnh, tựa hồ mấy lưỡi băng đao kia chỉ là ảo giác.
Hồ Hạo Thiên tự nhận tài nghệ không bằng người!
Beta: Sakura
Phan Đại Vĩ hỏi con gái nhà mình: “Huyên Huyên, hôm qua sao tự nhiên con lại ngã xuống vậy?”
Phan Hiểu Huyên trước giờ không hề nương tay với kẻ thù, càng không nói đến chuyện che giấu cho hắn, đến thêm mắm muối cũng không thèm, trực tiếp nói ra một cái tên: “Hạ Kiệt!”
Nghe đến cái tên Phan Hiểu Huyên thốt ra, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Lam.
Đương nhiên Vệ Lam cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Anh ta thấy người của đoàn đội Tùy Tiện đều nhìn qua, tưởng rằng bọn họ sẽ cực kỳ phẫn nộ nhưng thực tế chuyện này không hề xảy ra. Vẻ mặt của bọn họ không hề có chút gì gọi là nôn nóng, tức giận. Nhưng anh thấy sát ý mơ hồ trên người họ.
Kỳ thật, thời điểm mọi người đội Tùy Tiện gặp lại bốn người đồng đội của mình thì đã bình tĩnh lại, kể cả khi nghe thấy Phan Hiểu Huyên nhắc đến ‘Hạ Kiệt’, dù tức giận khẳng định là có nhưng họ cảm thấy cũng không cần thiết phải phẫn hận. Chỉ là một Hạ Kiệt mà thôi, dù có bầm thây vạn đoạn cũng chỉ là sự trừng phạt một lần. Bọn họ không phải là muốn thủ hạ lưu tình với hắn, bọn họ còn muốn để cho hắn ta trải qua cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong!
Bốn người Bạch Thất giới thiệu tiến sĩ Lâm cho Vệ Lam đồng thời nói về chuyện gián biển cắn ông ta, chuyện tiếp theo đương nhiên là trả thù.
Hồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: “Vệ thiếu, lúc trước không phải cậu đã đáp ứng yêu cầu của tôi sao, hôm nay nhân chứng đều ở đây, ai đó chỉ sợ không thể chối cãi được nữa.”
Vệ Lam nói: “Đúng vậy, đúng là lúc đầu tôi có nói như vậy nhưng sự thật như thế nào chúng ta vẫn nên để hai bên cùng nói rõ ràng.”
Vệ Lam thân là người phụ trách nhiệm vụ lần này cũng có chút bối rối, Hạ Kiệt này cũng rất khó xử lý.
Đoàn đội Hào Kiệt tại căn cứ thành phố H cũng là đoàn đội cấp B. Có vô số công lao cộng thêm mạng lưới quan hệ rộng lớn
Người ra nhập đoàn đội ngày càng nhiều, muốn đơn phương xử lý một người cũng không phải là chuyện đơn giản, đối với các thành viên trong đoàn cũng không tiện nói rõ ràng.
Hơn nữa, nếu như đoàn đội Hào Kiệt phản kháng…cũng tạo nên khó khăn không nhỏ.
Sắc mặt Hồ Hạo Thiên trầm xuống, cũng không nói thêm gì mà đi về phía xe Hạ Kiệt.
Hôm nay tiến sĩ đã được cứu về, mọi người cũng không cần đi lại làm nhiệm vụ. Tuy trong lòng có chút khó chịu vì đi một chuyến không công nhưng lại có thể xem trực tiếp tranh chấp của đám nhân vật trong đoàn đội lớn có liên hệ với căn cứ, đám dị năng tỏ vẻ: Chuyến đi này thực ra cũng không tệ.
Vì thế có rất nhiều người ghé vào cửa xe để hóng chuyện.
Có một số ít không nhìn được gì cũng chẳng nghe thấy gì thì trực tiếp xuống xe, túm tụm lại một chỗ để hóng hớt.
Hạ Kiệt nhìn Hồ Hạo Thiên đi về phía xe mình thì trái tim như lỡ mất một nhịp.
Trong lòng hắn thầm nói: Không có khả năng, chẳng lẽ bản thân bị lộ rồi?
Bước chân của Hồ Hạo Thiên rất nhanh, nhanh chóng tiến đến trước mặt Hạ Kiệt, không chút do dự đạp một cước vào xe.
Hạ Kiệt thấy xe bị đạp một cái, có chút lơ mơ: “Anh làm cái gì vậy? Đang êm đẹp, chạy đến đạp vào xe chúng tôi làm gì, bị điên à?”
Giọng nói của Hồ Hạo Thiên lạnh lùng: “Chẳng lẽ đội trưởng Hạ không biết nguyên nhân sao?”
Hạ Kiệt lúc này ngẩng cao đầu, có chút kiêu căng: “Hoá ra đội trưởng Hồ tìm tôi sao?”
Đến lúc này Hạ Kiệt mới nhớ ra đằng sau mình còn có lực lượng của đoàn đội, vì thế liền bày ra tư thế đánh chết cũng không nhận tội.
Dù sao cũng là nói miệng không bằng chứng, Phan Hiểu Huyên chỉ đích danh hắn thì hắn cũng có thể bảo đối phương đang vu hãm mình.
Hắn cũng không tin trước mặt nhiều người như vậy, đoàn đội Tùy Tiện có thể ra tay với mình.
Phía sau xe Hạ Kiệt là xe của Hứa Bân Minh và Tô Vũ Vi.
Tô Vũ Vi trước nghe Hứa Bân Minh thuật lại mọi chuyện, sau lại quay sang nhìn bốn người Bạch Thất đã tìm thấy đường sống trong cõi chết, bình an trở về, khẽ cụp mắt xuống che đi ý phức tạp dưới đáy mắt.
Cô biết rõ chân tướng nhưng bây giờ không thể nói ra được.
Giờ phút này, cô có chút hối hận vì đã bỏ qua mất cơ hội nói ra sự thật. Nếu như ngày hôm qua, ngay sau lúc phát sinh sự việc, cô nói hết mọi chuyện với Hồ Hạo Thiên, có phải sẽ tạo được ấn tượng tốt với đối phương không, có phải khi đó mối quan hệ của mình với đoàn đội Tuỳ Tiện sẽ tiến thêm một bước không?
Nhưng nếu hôm nay cô đứng ra vạch trần lời Hạ Kiệt nói… vậy thì lại trở thành kẻ gió thổi chiều nào xoay chiều ấy, là kẻ hai mặt, hai lòng.
Mặc dù cô chưa trải đời nhưng cũng hiểu được không ai thích người bất trung.
Trong mắt đoàn đội Tùy Tiện ngay cả người cùng đội với cô như Hạ Kiệt, cô còn có thể bán đứng được thì sao lại không thể bán đứng họ.
Vì thế lần này Tô Vũ Vi chỉ có thể giả câm giả điếc, coi như không biết gì, tiếp tục làm người ngoài cuộc xem kịch.
Hồ Hạo Thiên vô cùng phẫn nộ với hành vi tiểu nhân lại mặt dày chối tội của Hạ Kiệt, trực tiếp cầm một cục đá đập vào xe của đối phương: “Đừng tưởng ông đây không nhận mày đang phô trương thanh thế!”
Hạ Kiệt liếc nhìn dị năng giả lực lượng bên cạnh, đưa tay chặn cục đá kia lại, cười cười nói: “Tôi không hiểu đội trưởng Hồ đang nói gì cả?”
Dù sao hắn cũng là đội trưởng một đoàn đội, hắn không tin đối phương chỉ có mười người lại dám đối đầu với cả một đoàn đội.
Hạ Kiệt vừa dứt lời thì vài thanh băng đao từ xa bay tới.
Thanh băng đao phá kính chắn gió bay vào, vừa vặn cắm vào vị trí chỗ ngồi của hắn.
Hạ Kiệt giật mình.
Không chỉ như thế, tất cả mọi người trong xe hắn đều cảm thấy hoảng sợ.
Dị năng thật mạnh!
Người đàn ông sở hữu dị năng hệ Băng kia của đội Tùy Tiện thật sự có khả năng giết chết bọn họ.
Ý tưởng cho rằng bọn họ sẽ không dám động thủ ở đây của Hạ Kiệt nhất thời bị dập tắt, hắn như quả bóng vốn căng tròn nay bị chọc cho xì hơi.
Nhưng dù sao hắn cũng làm đội trưởng của một đoàn đội tại tận thế được bốn tháng, không có khả năng chỉ vì một động tác như vậy mà bị doạ sợ: “Mấy người còn định giết người diệt khẩu sao?”
Trước tình huống này, Vệ Lam cũng không thể làm như không thấy.
Hắn tin tưởng, nếu như Bạch Thất không cố kỵ điều lệ căn cứ cùng sự xuất hiện của nhiều đồng đội ở đây, chắc chắn Bạch Thất sẽ trực tiếp ra taylấy đầu đối phương.
Vệ Lam đành đi qua nói với Hạ Kiệt: “đội trưởng Hạ, anh vẫn nên xuống xe để nói chuyện nghiêm túc.”
Hạ Kiệt không chịu xuống xe: “Vệ thiếu, tôi không biết gì cả, anh muốn tôi phải đi chứng minh cái gì?”
“ Chuyện này, Phan…”
Vệ Lam còn chưa nói hết câu, một thanh băng đao đồng dạng lại bay đến nhưng không cắm vào xe như trước mà chém vào vai phải của Hạ Kiệt.
Sau đó, máu tươi chảy ra như suối. Bả vai Hạ Kiệt nhuộm đầy máu.
Mọi người quay lại nhìn Bạch Thất, chỉ thấy thái độ anh tuỳ ý, bề ngoài lại tuấn tú đặc biệt khiến người ta chú ý.
Mà nói chung, các thành viên của đoàn đội Tùy Tiện đều có vẻ ngoài không tầm thường thế nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại không giống nhau.
Rất mạnh.
Nhưng hành động có chút tuỳ tiện, lười biếng.
Nếu lần đầu đối mặt với băng đao của Bạch Thất, Hạ Kiệt chỉ cảm thấy hơi sợ hãi nhưng lần này thì sợ đến run rẩy.
“Anh, mấy người… mấy người các cậu thật quá đáng, đây là cố ý gây thương tích, Vệ thiếu, anh phải cho tôi một cái công đạo.”
Vèo.
Trả lời hắn lại là một thanh băng đao bay đến, trực tiếp cắm vào miệng vết thương trên bả vai Hạ Kiệt.
“Tê…” Hạ Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mức không nói lên lời.
Khí tức phẫn nộ xung quanh Hồ Hạo Thiên gần như biến mất. Lúc này anh chỉ muốn cười thật lớn.
Không hổ là Bạch Ngạn, đến vu oan giá hoạ cũng có thể dùng đến mức này.
Thật sự quá khốc.
Nhìn Bạch Thất, anh đang ôm lấy Đường Nhược, vẫn mang vẻ điềm tĩnh, tựa hồ mấy lưỡi băng đao kia chỉ là ảo giác.
Hồ Hạo Thiên tự nhận tài nghệ không bằng người!
/433
|