Bạch Thất đã ra tay, Hồ Hạo Thiên cảm thấy nếu mình còn không bỏ đá xuống giếng thì sau không còn cơ hội nữa rồi.
Vì vậy, Hồ Hạo Thiên liền nâng tay làm một động tác như bắn súng, con ngươi hơi nheo lại, khẽ nở nụ cười. Hồ Hạo Thiên nhắm vào gáy Hạ Kiệt, miệng phát ra tiếng: “Bùm!”
Động tác cùng âm thanh do Hồ Hạo Thiên phát ra cùng lúc khiến cho tốc độ tim đập của Hạ Kiệt tăng nhanh.
Thịch, thịch, thịch…
Thân thể Hạ Kiệt không tự chủ được hơi run lên một chút.
Vừa rồi, vừa rồi, hắn còn tưởng là súng thật. Đây rõ ràng chỉ là động tác bắn súng trong trò chơi của mấy đứa nhỏ.
Thấy một màn này, tất cả mọi người trong đoàn xe nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sự phẫn nộ trong mắt dần trở thành khoái ý, cả đám đều nở nụ cười.
Khá lắm!
Phải chậm rãi chơi như thế này chứ!
Đến cả Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cũng không còn tức giận như trước.
Cái kẻ chỉ biết làm con sâu làm rầu nồi canh này, thực sự không cần khách khí với hắn!
“Đội trưởng Hạ, anh cảm thấy sao rồi?” Hồ Hạo Thiên thu lại ngón tay vừa làm súng, ánh mắt hài hước nhìn Hạ Kiệt.
Hạ Kiệt cùng đoàn đội của hắn đều vô cùng tức giận, khuôn mặt vặn vẹo không rõ cảm xúc gì nữa…phẫn nộ, hận thù…?
Thế nhưng bọn họ không thể đứng lên chống đối lại đoàn đội Tuỳ Tiện.
Lý do đơn giản là vì thời điểm một loạt băng đao bay đến, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, tự nhận là mình không có khả năng đỡ được đòn này. Càng không nói đến chuyện ngăn cản, có nhìn thấy nó bay đến lúc nào đâu!
Thấy cảnh này, một ít dị năng giả khác cũng thấp giọng thảo luận.
“Bọn họ cảm thấy Hạ Kiệt là người gây ra chuyện này?”
“Chắc chắn là vậy đi, nếu không sao họ chỉ nhằm vào một mình hắn mà không đả động gì đến người khác.”
“Hạ Kiệt đắc tội với bọn họ rồi.”
“Người đàn ông sở hữu dị năng hệ Băng kia thật mạnh.”
“Chắc là mới tăng cấp.”
Tiếng các dị năng giả thảo luận lọt vào tai Hạ Kiệt khiến cho sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Hiện tại tất cả mọi người đều không tin hắn!
Ánh mắt đầy oán độc của Hạ Kiệt bắn về phía Bạch Thất.
Vệ Lam nói: “Đội trưởng Hạ, muốn để mọi chuyện đơn giản thì tốt nhất anh nên xuống xe giải thích với bọn họ.
Đồng đội trong xe Hạ Kiệt cắn răng nói: “Vệ thiếu, chúng tôi đi theo anh ra ngoài làm nhiệm vụ chứ không phải đi chịu chết, sao anh có thể trơ mắt nhìn người khác làm tổn thương đồng đội của chúng tôi…”
Nhưng người này còn chưa kịp nói xong, bả vai Hạ Kiệt lại cắm thêm một lưỡi băng đao.
Đồng bạn: “…”
Hạ Kiệt đang ôm vai: “…”
Cmn chứ, chưa nói gì đã ra tay rồi!
Vệ lam cười khổ, quay sang nói với Bạch Thất: “Bạch Ngạn,anh không thể làm như vậy, sự tình còn chưa rõ ràng mà đã tuỳ ý đả thương người khác, điều này trái với quy định.”
“Vậy sao?” Bạch Thất nắm tay Đường Nhược đi tới, nhìn thương thế Hạ Kiệt, gật đầu nói: Xác thực chảy không ít máu, mặt mũi đội trưởng Hạ trắng bệch rồi!”
Hồ Hạo Thiên có chút lơ đễnh: “Một chút vết thương thế này không chết được, nhờ một dị năng hệ Quang trị liệu là tốt rồi.”
“Vậy là được rồi.” Bạch Thất lại gật đầu, ngoắc tay với Dương Lê: “Làm phiền chị Dương đến giúp đội trưởng Hạ trị liệu một chút!”
Dương Lê không biết Bạch Thất đang nghĩ gì nhưng cũng không cự tuyệt, vươn tay phóng một đoàn ánh sáng trắng về phía bả vai Hạ Kiệt.
Không còn một chút dấu tích nào kể cả vết sẹo trên bả vai Hạ Kiệt, hắn cũng không dám phô trương thanh thế, khoé miệng run rẩy nói: “Mấy người, mấy người rốt cục muốn làm gì?”
“Sư thật?” Bạch Ngạn nhàn nhạt nói.
Hạ Kiệt ngẩng đầu nhìn Bạch Thất.
Anh đứng dưới ánh chiều tà, như bông hoa sen sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, chỉ có phảng phất hương thơm tinh khiết.
Hạ Kiệt có cảm giác, cho dù hôm nay người này có giết chết mình thì vẫn giữ được cái dáng vẻ không nhiễm bụi trần đó.
Hạ Kiệt rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt như du hồn trong đêm: “Nếu như, nếu như tôi nói, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Bạch Thất vẫn giữ trạng thái bình lặng trước đó: “Xem tâm tình.”
Hạ Kiệt há hốc mồm, mặt mũi đầy vẻ thê lương, tự lừa gạt bản thân mình: “Tôi không có làm gì, là nam tử hán đại trượng phu, tôi…”
Hắn còn chưa nói hết câu, hai thanh băng đao trong tay Bạch Thất lập tức cắm vào hai bả vai hắn. Máu tươi một lần nữa dũng mãnh chảy ra thấm đẫm áo.
Lần này hắn không còn đơn giản cảm thấy đau đớn nơi bờ vai nữa, hai thanh băng đao kia tựa hồ cắm vào cốt tuỷ, mang đến hơi lạnh tràn ngập toàn thân hắn…
“Nói tiếp đi…” Bạch Thất xoa xoa khoé miệng, đôi môi thấp thoáng nụ cười.
Khuôn mặt anh vốn như tranh vẽ, nụ cười này xuất hiện trên mặt anh cho dù so với phụ nữ cũng đẹp hơn nhiều. Nhưng trong mắt Hạ Kiệt lúc này chỉ cảm thấy sự khủng bố.
“Nói tiếp đi, đội trưởng Hạ.” Hồ Hạo Thiên nói: “Thời điểm máu chảy quá nhiều còn có vợ tôi, không cần lo lắng, anh mau thành thật nói hết, để cho chúng tôi xem đoàn đội Hào Kiệt thành phố H là người như thế nào.”
Phan Đại Vĩ cũng cùng con gái mình đi tới.
Hôm nay Bạch Thất đứng trước mặt mọi người làm ra hành động như thế cũng vì muốn lấy cho đoàn đội mình một cái công đạo. Đã như thế, ông cũng muốn tự thân xuất mã, đem áp lực dư luận quay về phía đối phương. Nếu không chỉ vì một Hạ Kiệt mà đắc tội với cả một đoàn đội cấp B, nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy có lợi.
Phan Đại Vĩ nghĩ thế liền mở miệng tiếp lời Hồ Hạo Thiên: “Đúng vậy, đội trưởng Hạ nên thành thật, đừng nói mình không biết chuyện gì xảy ra, mình không làm chuyện này, nói chúng tôi không có việc gì cứ nhằm vào cậu, nói con gái tôi đang yên đang lành tự nhiên nhảy xuống rồi trở về lấy cớ gây sự, đâu có ai oan uổng cậu đâu!”
Vừa rồi hành động có chút biến thái của Bạch Thất khiến đoàn đội Hào Kiệt sinh ra sự tuyệt vọng. Hiện tại Phan Đại Vĩ ra mặt lại khiến bọn họ có chút ngờ vực. Có người cũng nghĩ đến việc trong tình huống đó Hạ Kiệt cách đoàn đội Tùy Tiện khá gần.
Người đàn ông kia chỉ cần một lưỡi băng đao đã có thể giải quyết đội trưởng nhà mình rồi, nếu không phải vì ép Hạ Kiệt nói ra sự thật thì việc gì phải làm chuyện phiền toái như thế.
Kỳ thật, có nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ một chút đều có thể tìm ra sự thật.
Đoàn đội Hào kiệt với tư cách là đoàn đội cấp B của thành phố H, đương nhiên sẽ không chỉ có đội trưởng Hạ Kiệt mà còn có hai đội phó nữa.
Mà trong nhiệm vụ lần này, đội phó Tạ Thiện cũng đi cùng. Nguyên nhân chính là người này có dị năng hệ Thuỷ, có thể cung cấp nước cho cả đội. Còn một nguyên nhân khác hắn là người đưa ra mọi quyết sách cho đội, cũng là người chân chính thành lập đoàn đội Hào Kiệt.
Đội trưởng của đoàn có khi cũng chỉ là người nói lên ý kiến của mọi người nhưng không có nghĩa là người này có quyền quyết định tất cả.
Rất nhiều người kỳ thật không muốn bộc lộ tài năng, bọn họ tình nguyện nắm quyền nhưng không muốn đứng ở vị trí cao để làm bia ngắm cho người khác.
Tạ Thiện có thể thành lập một đoàn đội như vậy, đưa nó phát triển đến cấp độ B tự nhiên sẽ không phải là người lỗ mãng như Hạ Kiệt, có thể để cho mọi người châm ngòi chỉ trích.
Hắn vốn dĩ tìm Hạ Kiệt làm đoàn trưởng vì hắn cảm thấy người này dễ lừa gạt lại nghe lời mình. Lần trước không có ngăn cản Hạ Kiệt đi khiêu khích Bạch Thất chỉ vì cảm thấy đoàn đội cấp S này có đắc tội cũng chẳng sao cả.
Có điều sau khi nhận thấy sức mạnh của người đàn ông sở hữu dị năng hệ Băng này, hắn lại có suy nghĩ khác.
Thế giới tận thế, sức mạnh là trên hết, nếu đắc tội người đàn ông này….
Hậu quả lúc này có thể thấy được một chút…
Vì vậy, Hồ Hạo Thiên liền nâng tay làm một động tác như bắn súng, con ngươi hơi nheo lại, khẽ nở nụ cười. Hồ Hạo Thiên nhắm vào gáy Hạ Kiệt, miệng phát ra tiếng: “Bùm!”
Động tác cùng âm thanh do Hồ Hạo Thiên phát ra cùng lúc khiến cho tốc độ tim đập của Hạ Kiệt tăng nhanh.
Thịch, thịch, thịch…
Thân thể Hạ Kiệt không tự chủ được hơi run lên một chút.
Vừa rồi, vừa rồi, hắn còn tưởng là súng thật. Đây rõ ràng chỉ là động tác bắn súng trong trò chơi của mấy đứa nhỏ.
Thấy một màn này, tất cả mọi người trong đoàn xe nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sự phẫn nộ trong mắt dần trở thành khoái ý, cả đám đều nở nụ cười.
Khá lắm!
Phải chậm rãi chơi như thế này chứ!
Đến cả Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cũng không còn tức giận như trước.
Cái kẻ chỉ biết làm con sâu làm rầu nồi canh này, thực sự không cần khách khí với hắn!
“Đội trưởng Hạ, anh cảm thấy sao rồi?” Hồ Hạo Thiên thu lại ngón tay vừa làm súng, ánh mắt hài hước nhìn Hạ Kiệt.
Hạ Kiệt cùng đoàn đội của hắn đều vô cùng tức giận, khuôn mặt vặn vẹo không rõ cảm xúc gì nữa…phẫn nộ, hận thù…?
Thế nhưng bọn họ không thể đứng lên chống đối lại đoàn đội Tuỳ Tiện.
Lý do đơn giản là vì thời điểm một loạt băng đao bay đến, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, tự nhận là mình không có khả năng đỡ được đòn này. Càng không nói đến chuyện ngăn cản, có nhìn thấy nó bay đến lúc nào đâu!
Thấy cảnh này, một ít dị năng giả khác cũng thấp giọng thảo luận.
“Bọn họ cảm thấy Hạ Kiệt là người gây ra chuyện này?”
“Chắc chắn là vậy đi, nếu không sao họ chỉ nhằm vào một mình hắn mà không đả động gì đến người khác.”
“Hạ Kiệt đắc tội với bọn họ rồi.”
“Người đàn ông sở hữu dị năng hệ Băng kia thật mạnh.”
“Chắc là mới tăng cấp.”
Tiếng các dị năng giả thảo luận lọt vào tai Hạ Kiệt khiến cho sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Hiện tại tất cả mọi người đều không tin hắn!
Ánh mắt đầy oán độc của Hạ Kiệt bắn về phía Bạch Thất.
Vệ Lam nói: “Đội trưởng Hạ, muốn để mọi chuyện đơn giản thì tốt nhất anh nên xuống xe giải thích với bọn họ.
Đồng đội trong xe Hạ Kiệt cắn răng nói: “Vệ thiếu, chúng tôi đi theo anh ra ngoài làm nhiệm vụ chứ không phải đi chịu chết, sao anh có thể trơ mắt nhìn người khác làm tổn thương đồng đội của chúng tôi…”
Nhưng người này còn chưa kịp nói xong, bả vai Hạ Kiệt lại cắm thêm một lưỡi băng đao.
Đồng bạn: “…”
Hạ Kiệt đang ôm vai: “…”
Cmn chứ, chưa nói gì đã ra tay rồi!
Vệ lam cười khổ, quay sang nói với Bạch Thất: “Bạch Ngạn,anh không thể làm như vậy, sự tình còn chưa rõ ràng mà đã tuỳ ý đả thương người khác, điều này trái với quy định.”
“Vậy sao?” Bạch Thất nắm tay Đường Nhược đi tới, nhìn thương thế Hạ Kiệt, gật đầu nói: Xác thực chảy không ít máu, mặt mũi đội trưởng Hạ trắng bệch rồi!”
Hồ Hạo Thiên có chút lơ đễnh: “Một chút vết thương thế này không chết được, nhờ một dị năng hệ Quang trị liệu là tốt rồi.”
“Vậy là được rồi.” Bạch Thất lại gật đầu, ngoắc tay với Dương Lê: “Làm phiền chị Dương đến giúp đội trưởng Hạ trị liệu một chút!”
Dương Lê không biết Bạch Thất đang nghĩ gì nhưng cũng không cự tuyệt, vươn tay phóng một đoàn ánh sáng trắng về phía bả vai Hạ Kiệt.
Không còn một chút dấu tích nào kể cả vết sẹo trên bả vai Hạ Kiệt, hắn cũng không dám phô trương thanh thế, khoé miệng run rẩy nói: “Mấy người, mấy người rốt cục muốn làm gì?”
“Sư thật?” Bạch Ngạn nhàn nhạt nói.
Hạ Kiệt ngẩng đầu nhìn Bạch Thất.
Anh đứng dưới ánh chiều tà, như bông hoa sen sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, chỉ có phảng phất hương thơm tinh khiết.
Hạ Kiệt có cảm giác, cho dù hôm nay người này có giết chết mình thì vẫn giữ được cái dáng vẻ không nhiễm bụi trần đó.
Hạ Kiệt rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt như du hồn trong đêm: “Nếu như, nếu như tôi nói, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Bạch Thất vẫn giữ trạng thái bình lặng trước đó: “Xem tâm tình.”
Hạ Kiệt há hốc mồm, mặt mũi đầy vẻ thê lương, tự lừa gạt bản thân mình: “Tôi không có làm gì, là nam tử hán đại trượng phu, tôi…”
Hắn còn chưa nói hết câu, hai thanh băng đao trong tay Bạch Thất lập tức cắm vào hai bả vai hắn. Máu tươi một lần nữa dũng mãnh chảy ra thấm đẫm áo.
Lần này hắn không còn đơn giản cảm thấy đau đớn nơi bờ vai nữa, hai thanh băng đao kia tựa hồ cắm vào cốt tuỷ, mang đến hơi lạnh tràn ngập toàn thân hắn…
“Nói tiếp đi…” Bạch Thất xoa xoa khoé miệng, đôi môi thấp thoáng nụ cười.
Khuôn mặt anh vốn như tranh vẽ, nụ cười này xuất hiện trên mặt anh cho dù so với phụ nữ cũng đẹp hơn nhiều. Nhưng trong mắt Hạ Kiệt lúc này chỉ cảm thấy sự khủng bố.
“Nói tiếp đi, đội trưởng Hạ.” Hồ Hạo Thiên nói: “Thời điểm máu chảy quá nhiều còn có vợ tôi, không cần lo lắng, anh mau thành thật nói hết, để cho chúng tôi xem đoàn đội Hào Kiệt thành phố H là người như thế nào.”
Phan Đại Vĩ cũng cùng con gái mình đi tới.
Hôm nay Bạch Thất đứng trước mặt mọi người làm ra hành động như thế cũng vì muốn lấy cho đoàn đội mình một cái công đạo. Đã như thế, ông cũng muốn tự thân xuất mã, đem áp lực dư luận quay về phía đối phương. Nếu không chỉ vì một Hạ Kiệt mà đắc tội với cả một đoàn đội cấp B, nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy có lợi.
Phan Đại Vĩ nghĩ thế liền mở miệng tiếp lời Hồ Hạo Thiên: “Đúng vậy, đội trưởng Hạ nên thành thật, đừng nói mình không biết chuyện gì xảy ra, mình không làm chuyện này, nói chúng tôi không có việc gì cứ nhằm vào cậu, nói con gái tôi đang yên đang lành tự nhiên nhảy xuống rồi trở về lấy cớ gây sự, đâu có ai oan uổng cậu đâu!”
Vừa rồi hành động có chút biến thái của Bạch Thất khiến đoàn đội Hào Kiệt sinh ra sự tuyệt vọng. Hiện tại Phan Đại Vĩ ra mặt lại khiến bọn họ có chút ngờ vực. Có người cũng nghĩ đến việc trong tình huống đó Hạ Kiệt cách đoàn đội Tùy Tiện khá gần.
Người đàn ông kia chỉ cần một lưỡi băng đao đã có thể giải quyết đội trưởng nhà mình rồi, nếu không phải vì ép Hạ Kiệt nói ra sự thật thì việc gì phải làm chuyện phiền toái như thế.
Kỳ thật, có nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ một chút đều có thể tìm ra sự thật.
Đoàn đội Hào kiệt với tư cách là đoàn đội cấp B của thành phố H, đương nhiên sẽ không chỉ có đội trưởng Hạ Kiệt mà còn có hai đội phó nữa.
Mà trong nhiệm vụ lần này, đội phó Tạ Thiện cũng đi cùng. Nguyên nhân chính là người này có dị năng hệ Thuỷ, có thể cung cấp nước cho cả đội. Còn một nguyên nhân khác hắn là người đưa ra mọi quyết sách cho đội, cũng là người chân chính thành lập đoàn đội Hào Kiệt.
Đội trưởng của đoàn có khi cũng chỉ là người nói lên ý kiến của mọi người nhưng không có nghĩa là người này có quyền quyết định tất cả.
Rất nhiều người kỳ thật không muốn bộc lộ tài năng, bọn họ tình nguyện nắm quyền nhưng không muốn đứng ở vị trí cao để làm bia ngắm cho người khác.
Tạ Thiện có thể thành lập một đoàn đội như vậy, đưa nó phát triển đến cấp độ B tự nhiên sẽ không phải là người lỗ mãng như Hạ Kiệt, có thể để cho mọi người châm ngòi chỉ trích.
Hắn vốn dĩ tìm Hạ Kiệt làm đoàn trưởng vì hắn cảm thấy người này dễ lừa gạt lại nghe lời mình. Lần trước không có ngăn cản Hạ Kiệt đi khiêu khích Bạch Thất chỉ vì cảm thấy đoàn đội cấp S này có đắc tội cũng chẳng sao cả.
Có điều sau khi nhận thấy sức mạnh của người đàn ông sở hữu dị năng hệ Băng này, hắn lại có suy nghĩ khác.
Thế giới tận thế, sức mạnh là trên hết, nếu đắc tội người đàn ông này….
Hậu quả lúc này có thể thấy được một chút…
/433
|