- Chẳng lẽ bộ dạng thật sự của sư phụ là như thế này?
Không chỉ Thiên Mặc ngạc nhiên mà Song Nhi một bên cũng phải mang lòng hiếu kì. Ninh lão hất cằm khinh thường nhìn Thiên Mặc, mở miệng:
- Ngươi nghĩ sao? Hừ, tưởng ta lụ khụ thật sao?
Nói xong, Ninh lão lại hóa thành bộ dạng già khọm lúc trước. Song Nhi một bên nhìn thấy vậy liền hiếu kì hỏi:
- Tiền bối, tại sao bình thường người không để bộ dạng trung niên như vậy?
Ninh lão thở dài, hớp một ngụm linh trà rồi từ từ nói:
- Hai za! Để bộ dạng như thế này mới có nhiều người chào hỏi ta, mà dù sao tuổi thật của ta cũng đã cao, cũng không cần đem bộ dạng trung niên làm gì.
Thiên Mặc nghe câu trả lời của sư phụ hắn không khỏi dâng lên một cảm giác cổ quái, kiểu này là sư phụ hắn muốn biến mình già già để người khác phải chào hỏi nhiều hơn a.
Ninh lão đắc ý lại cầm một linh quả lên cắn một miếng. Thiên Mặc thấy vậy thì cũng không có để ý nhiều, gọi ra Tiểu Hắc. Con rùa nhỏ này còn đang chơi đùa cùng bạch Vũ liền bị Thiên Mặc lôi ra ngoài đặt lên bàn, lúc này nó đã lớn hơn không ít, cái mai của nó cũng xuất hiện thêm vài đường chỉ màu vàng, cực kì lạ mắt. Nó nhìn Thiên Mặc, trong mắt chỉ có sự nhu hòa, nhưng khi nó nhìn sang Song Nhi và Ninh lão liền mang theo sự cảnh giác. Thiên Mặc thấy vậy liền bật cười nói:
- Tiểu Hắc, đây là thê tử của ta, ngươi không cần sợ, còn kia là...tên chuyên bắt trộm động vật quý hiếm, ngươi phải cẩn thận!
Tiểu Hắc nghe vậy lại không có dè dặt với Song Nhi nữa mà thay vào đó là càng thêm cảnh giác với Ninh lão.
- Tướng công, con rùa này nhìn lạ vậy, nó là tiểu hắc sao? Ồ! Lại còn có trữ vật giới chỉ nữa!
Song Nhi mang một bộ hứng thú nhìn nhìn Tiểu Hắc. Nghe Song Nhi nói thì Thiên Mặc cũng mới để ý Tiểu Hắc này cũng lên cấp một hậu kì rồi, chỉ là kích thước của nó cũng không lớn thêm bao nhiêu.
- Để ta xem đan dược của ngươi!
Thiên Mặc nói rồi rót thần niệm vào bên trong nhẫn treo trên chân con rùa, khi thấy đan dược bên trong vẫn còn hai phần ba liền có chút cười mỉm, con rùa này quả thực là biết tích trữ, nếu số đan dược này đưa cho Bạch Vũ thì chắc đã sớm hết rồi.
- Mặc quái, con rùa này thật đặc biệt nha, ngươi cho ta nuôi đi!
Ninh lão nhìn vào con rùa nhỏ này liền sáng lên cả mắt. Chỉ là đệ tử của lão rất tàn khốc với lão:
- Sư phụ cứ nằm mơ đi!
Thiên Mặc liếc sư phụ hắn lại nhìn xuống con rùa nhỏ lên tiếng:
- Tiểu hắc, ngươi có thích ăn mấy linh quả này không?
Lắc lắc , con rùa nhỏ nhìn Thiên Mặc lắc lắc cái đầu nhỏ của mình. Thiên Mặc thấy vậy lại cười, ném thêm đan dược vào chiếc nhẫn.
Rầm! , bỗng trận pháp của ghế lô mà ba người Thiên Mặc đang ngồi bị đập nát tan tành. Thực ra thì dùng thực lực của Ninh lão chỉ cần đặt lên một cái cấm chế thì tu vi hóa nguyên cũng không phá được, nhưng là lão già này lại không muốn làm, cho nên trận pháp này là do quán trà làm ra, trận pháp cấp hai, hộ trận và cách âm trận. Tu vi kim đan cũng có thể dễ dàng phá bỏ.
Trận pháp bị người ta phá làm Ninh lão đang uống trà cũng phải phun hết ra ngoài. Mấy nghìn năm rồi, chưa có ai dám cả gan làm như vậy với lão a. Thiên Mặc cũng có phần kinh ngạc, chằng lẽ trong thành này còn có kẻ không nghe tới danh tiếng của hắn?
Ba người ngưng mắt nhìn vào người đã phá trận pháp, chỉ thấy một cái thanh niên áo trắng có phần tiêu sái, khuôn mặt cao ngạo đang đứng ở đó. Xem ra là một cái thiên kiêu trong Phong Long thành, coi trời bằng vung, kiểu này là giống với Dương Vũ nha, chỉ là người này làm một thiên kiêu trong thành chẳng lẽ còn chưa biết chuyện truyền kì mà Thiên Mặc làm ra sao?
- Ngươi là kẻ nào? Lại đi phá trận pháp của chúng ta?
Thiên Mặc dù trong lòng đang phẫn nộ nhưng vẫn là nhịn xuống hỏi.
- Bản thiếu gia là Đông Thành Phong, Đông gia, ngươi biết Đông gia chúng ta sao? Vậy cút đi! Ta muốn cái ghế lô này!
Áo trắng thanh niên này khinh thường nhìn ba người Thiên Mặc. Không trách Đông Thành Phong này được, tên này hai tám tuổi, mang tư chất tam đỉnh cấp, dị linh căn phong hệ, tu vi kim đan tầng hai. Hắn là đại thiếu gia Đông gia, được xem là một đầu hắc mã trong gia tộc, thậm chí Đông gia còn muốn cho Đông Thành Phong vào một tông môn bảy sao. Dù sao dị linh căn không phải ai cũng có được, linh căn của hắn lại khá tinh thuần rất được tông môn lớn coi trọng, chỉ là tuổi tên này đã cao cho nên sợ là không có tông môn cấp tám trở lên nhận vào, nếu nhận cũng chỉ được làm ngoại môn đệ tử mà thôi. Cho nên vào tông môn bảy sao mới thích hợp. Thường ngày Đông Thành Phong được gia tộc coi trọng nên hoành hành trong Phong Long thành đã quen, thích gì được nấy. Lúc đến trà quán này nhin thấy ghế lô của Thiên Mặc lại không có gia cố trận pháp mà giữ nguyên của trà quán liền xem thường muốn gây sự một phen, người khác khi vào ghế lô đều tự mình đặt thêm cấm chế hoặc trận pháp mà mấy người Thiên Mặc lại không làm như vậy khiến Đông Thành Phong hiểu lầm, khi Đông Thành Phong nhìn thấy trên bàn của Thiên Mặc cũng chỉ toàn là linh quả cấp một liền càng chắc chắn là mấy người Thiên Mặc thực sự tầm thường, đặc biệt là trong thời gian này Đông Thành Phong vẫn đang bế quan tu luyện cho nên không biết chuyện của Thiên Mặc đã gây ra trong thành. Ở bên cạnh Đông Thành Phong còn có một nữ tu khá là xinh đẹp, đây là Đông Thành Phong mới gặp được, nữ tu này khi biết đây là một thiếu gia của Đông gia liền vui vẻ chấp nhận làm đạo lữ của hắn, ngay cả Đông gia nàng cũng đi vào rồi, phụ thân Đông Thành Phong cũng là đồng ý cho hai người, ở trong mắt nữ tu này ngoại trừ người Đông gia ra, tất cả đều là cỏ rác, vì vậy khi nhìn ba người Thiên Mặc cũng lộ rõ vẻ khinh thường. Như là đã suy nghĩ thêm điều gì đó, ĐôngThành Phong lại nói tiếp:
- Hai ngươi cút, để lại nữ nhân kia cùng với con rùa này, được rồi, lăn nhanh đi, bản thiếu gia không có nhiều thời gian!
Nữ tu xinh đẹp một bên kia nghe Đông Thành Phong nói như vậy liền làm một bộ nũng nịu, cố tình đề phần mềm mềm trước người chạm vào cánh tay hắn mở miệng:
- Phong ca, chàng thích cái tiểu mĩ nhân kia sao? Không thích ta nữa?
Đông Thành Phong bị nữ tu kia kích thích liền không tự chủ được mà nhớ tới cảnh điên cuồng tối qua, quả thực không thể quên được, hắn cười cười vỗ vỗ vào bộ ng...à vỗ vào cánh tay nữ tu kia nói:
- Phỉ muội không cần lo, ta chỉ đem cô ta về làm lô đỉnh thôi, khi nào không cần nữa lại vứt, còn nàng thì ta phải mãi mãi yêu a!
- Vậy thì được!
Nữ tu này lại một bộ vui vẻ, càng là dùng lực một chút khiến phần mềm kia cũng bị biến dạng một chút.
Thiên Mặc nghe hai người nói chuyện lúc đầu thì chỉ định dạy cho tên này một bài học thôi, nhưng khi nghe tới câu nói muốn lấy Song Nhi làm lô đỉnh kia thì lại dẫn động sát tâm của hắn. Thiên Mặc hắn không muốn giết người không có nghĩa là hắn không dám giết người, động vào nghịch lân của hắn, hắn dám giết!
- Thế nào? Hai ngươi điếc sao? Còn không mau cút?!
Đông Thành Phong thấy ba kẻ vô danh trước mặt hắn chần chừ liền khó chịu. Ở trong tâm trí hắn, lấy biểu hiện này thì có lẽ là kẻ này tu vi rất thấp, hoặc nếu ba người này tu vi cao hắn cũng không sợ, Đông gia lớn như vậy, ba người này hẳn phải biết cân nhắc, không dám làm gì hắn đâu. Nghĩ vậy, Đông Thành Phong lại càng lớn gan.
- Tướng công...?!
Song Nhi là một cô gái lương thiện, rất hiếm thấy ở trong cái thế giới tu chân này, dù vậy trải qua chuyện của Dương Vũ cũng khiến nàng biết được cách sống một chút, lương thiện đúng lúc đúng chỗ đúng người!
Thiên Mặc quay sang nhu hòa nhìn Song Nhi cười mỉm, sau đó lại quay sang nhìn sư phụ hắn:
- Sư phụ, người thấy thế nào?
Ninh lão vừa mới ăn xong một cái linh quả, nhả ra một cái hạt trái cây trong tay, lão cười cười nhìn Thiên Mặc:
- Còn làm sao? E hèm, hôm nay lão phu cho ngươi một ít linh ngọc!
Nói xong, cái hạt trái cây trong tay lão cũng biến mất, cùng lúc Đông Thành Phong cũng vô căn vô cứ ngả ra phía sau hét lên âm ĩ, khí tức tu của hắn trên người hắn dần dần tản ra không gia, chớp mắt hắn đã không khác phàm nhân rồi, trong miệng phun máu liên tục, một lúc sau, hắn mới dùng ánh mắt ngoan độc nhìn Ninh lão, trong ánh mắt đó còn mang theo sự tuyệt vọng, tương lai của hắn, ánh sáng của hắn, trong miệng Đông Thành Phong rít ra từng chữ:
- Ngươi...dám phế tu vi của ta?...Đông gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ta phải thiêu đốt các ngươi bốn chín ngày, nữ tu kia ta phải hành ha, lão già, ta phải lột từng miếng thịt trên người của ngươi xuống cho chó ăn!
Không chỉ Thiên Mặc ngạc nhiên mà Song Nhi một bên cũng phải mang lòng hiếu kì. Ninh lão hất cằm khinh thường nhìn Thiên Mặc, mở miệng:
- Ngươi nghĩ sao? Hừ, tưởng ta lụ khụ thật sao?
Nói xong, Ninh lão lại hóa thành bộ dạng già khọm lúc trước. Song Nhi một bên nhìn thấy vậy liền hiếu kì hỏi:
- Tiền bối, tại sao bình thường người không để bộ dạng trung niên như vậy?
Ninh lão thở dài, hớp một ngụm linh trà rồi từ từ nói:
- Hai za! Để bộ dạng như thế này mới có nhiều người chào hỏi ta, mà dù sao tuổi thật của ta cũng đã cao, cũng không cần đem bộ dạng trung niên làm gì.
Thiên Mặc nghe câu trả lời của sư phụ hắn không khỏi dâng lên một cảm giác cổ quái, kiểu này là sư phụ hắn muốn biến mình già già để người khác phải chào hỏi nhiều hơn a.
Ninh lão đắc ý lại cầm một linh quả lên cắn một miếng. Thiên Mặc thấy vậy thì cũng không có để ý nhiều, gọi ra Tiểu Hắc. Con rùa nhỏ này còn đang chơi đùa cùng bạch Vũ liền bị Thiên Mặc lôi ra ngoài đặt lên bàn, lúc này nó đã lớn hơn không ít, cái mai của nó cũng xuất hiện thêm vài đường chỉ màu vàng, cực kì lạ mắt. Nó nhìn Thiên Mặc, trong mắt chỉ có sự nhu hòa, nhưng khi nó nhìn sang Song Nhi và Ninh lão liền mang theo sự cảnh giác. Thiên Mặc thấy vậy liền bật cười nói:
- Tiểu Hắc, đây là thê tử của ta, ngươi không cần sợ, còn kia là...tên chuyên bắt trộm động vật quý hiếm, ngươi phải cẩn thận!
Tiểu Hắc nghe vậy lại không có dè dặt với Song Nhi nữa mà thay vào đó là càng thêm cảnh giác với Ninh lão.
- Tướng công, con rùa này nhìn lạ vậy, nó là tiểu hắc sao? Ồ! Lại còn có trữ vật giới chỉ nữa!
Song Nhi mang một bộ hứng thú nhìn nhìn Tiểu Hắc. Nghe Song Nhi nói thì Thiên Mặc cũng mới để ý Tiểu Hắc này cũng lên cấp một hậu kì rồi, chỉ là kích thước của nó cũng không lớn thêm bao nhiêu.
- Để ta xem đan dược của ngươi!
Thiên Mặc nói rồi rót thần niệm vào bên trong nhẫn treo trên chân con rùa, khi thấy đan dược bên trong vẫn còn hai phần ba liền có chút cười mỉm, con rùa này quả thực là biết tích trữ, nếu số đan dược này đưa cho Bạch Vũ thì chắc đã sớm hết rồi.
- Mặc quái, con rùa này thật đặc biệt nha, ngươi cho ta nuôi đi!
Ninh lão nhìn vào con rùa nhỏ này liền sáng lên cả mắt. Chỉ là đệ tử của lão rất tàn khốc với lão:
- Sư phụ cứ nằm mơ đi!
Thiên Mặc liếc sư phụ hắn lại nhìn xuống con rùa nhỏ lên tiếng:
- Tiểu hắc, ngươi có thích ăn mấy linh quả này không?
Lắc lắc , con rùa nhỏ nhìn Thiên Mặc lắc lắc cái đầu nhỏ của mình. Thiên Mặc thấy vậy lại cười, ném thêm đan dược vào chiếc nhẫn.
Rầm! , bỗng trận pháp của ghế lô mà ba người Thiên Mặc đang ngồi bị đập nát tan tành. Thực ra thì dùng thực lực của Ninh lão chỉ cần đặt lên một cái cấm chế thì tu vi hóa nguyên cũng không phá được, nhưng là lão già này lại không muốn làm, cho nên trận pháp này là do quán trà làm ra, trận pháp cấp hai, hộ trận và cách âm trận. Tu vi kim đan cũng có thể dễ dàng phá bỏ.
Trận pháp bị người ta phá làm Ninh lão đang uống trà cũng phải phun hết ra ngoài. Mấy nghìn năm rồi, chưa có ai dám cả gan làm như vậy với lão a. Thiên Mặc cũng có phần kinh ngạc, chằng lẽ trong thành này còn có kẻ không nghe tới danh tiếng của hắn?
Ba người ngưng mắt nhìn vào người đã phá trận pháp, chỉ thấy một cái thanh niên áo trắng có phần tiêu sái, khuôn mặt cao ngạo đang đứng ở đó. Xem ra là một cái thiên kiêu trong Phong Long thành, coi trời bằng vung, kiểu này là giống với Dương Vũ nha, chỉ là người này làm một thiên kiêu trong thành chẳng lẽ còn chưa biết chuyện truyền kì mà Thiên Mặc làm ra sao?
- Ngươi là kẻ nào? Lại đi phá trận pháp của chúng ta?
Thiên Mặc dù trong lòng đang phẫn nộ nhưng vẫn là nhịn xuống hỏi.
- Bản thiếu gia là Đông Thành Phong, Đông gia, ngươi biết Đông gia chúng ta sao? Vậy cút đi! Ta muốn cái ghế lô này!
Áo trắng thanh niên này khinh thường nhìn ba người Thiên Mặc. Không trách Đông Thành Phong này được, tên này hai tám tuổi, mang tư chất tam đỉnh cấp, dị linh căn phong hệ, tu vi kim đan tầng hai. Hắn là đại thiếu gia Đông gia, được xem là một đầu hắc mã trong gia tộc, thậm chí Đông gia còn muốn cho Đông Thành Phong vào một tông môn bảy sao. Dù sao dị linh căn không phải ai cũng có được, linh căn của hắn lại khá tinh thuần rất được tông môn lớn coi trọng, chỉ là tuổi tên này đã cao cho nên sợ là không có tông môn cấp tám trở lên nhận vào, nếu nhận cũng chỉ được làm ngoại môn đệ tử mà thôi. Cho nên vào tông môn bảy sao mới thích hợp. Thường ngày Đông Thành Phong được gia tộc coi trọng nên hoành hành trong Phong Long thành đã quen, thích gì được nấy. Lúc đến trà quán này nhin thấy ghế lô của Thiên Mặc lại không có gia cố trận pháp mà giữ nguyên của trà quán liền xem thường muốn gây sự một phen, người khác khi vào ghế lô đều tự mình đặt thêm cấm chế hoặc trận pháp mà mấy người Thiên Mặc lại không làm như vậy khiến Đông Thành Phong hiểu lầm, khi Đông Thành Phong nhìn thấy trên bàn của Thiên Mặc cũng chỉ toàn là linh quả cấp một liền càng chắc chắn là mấy người Thiên Mặc thực sự tầm thường, đặc biệt là trong thời gian này Đông Thành Phong vẫn đang bế quan tu luyện cho nên không biết chuyện của Thiên Mặc đã gây ra trong thành. Ở bên cạnh Đông Thành Phong còn có một nữ tu khá là xinh đẹp, đây là Đông Thành Phong mới gặp được, nữ tu này khi biết đây là một thiếu gia của Đông gia liền vui vẻ chấp nhận làm đạo lữ của hắn, ngay cả Đông gia nàng cũng đi vào rồi, phụ thân Đông Thành Phong cũng là đồng ý cho hai người, ở trong mắt nữ tu này ngoại trừ người Đông gia ra, tất cả đều là cỏ rác, vì vậy khi nhìn ba người Thiên Mặc cũng lộ rõ vẻ khinh thường. Như là đã suy nghĩ thêm điều gì đó, ĐôngThành Phong lại nói tiếp:
- Hai ngươi cút, để lại nữ nhân kia cùng với con rùa này, được rồi, lăn nhanh đi, bản thiếu gia không có nhiều thời gian!
Nữ tu xinh đẹp một bên kia nghe Đông Thành Phong nói như vậy liền làm một bộ nũng nịu, cố tình đề phần mềm mềm trước người chạm vào cánh tay hắn mở miệng:
- Phong ca, chàng thích cái tiểu mĩ nhân kia sao? Không thích ta nữa?
Đông Thành Phong bị nữ tu kia kích thích liền không tự chủ được mà nhớ tới cảnh điên cuồng tối qua, quả thực không thể quên được, hắn cười cười vỗ vỗ vào bộ ng...à vỗ vào cánh tay nữ tu kia nói:
- Phỉ muội không cần lo, ta chỉ đem cô ta về làm lô đỉnh thôi, khi nào không cần nữa lại vứt, còn nàng thì ta phải mãi mãi yêu a!
- Vậy thì được!
Nữ tu này lại một bộ vui vẻ, càng là dùng lực một chút khiến phần mềm kia cũng bị biến dạng một chút.
Thiên Mặc nghe hai người nói chuyện lúc đầu thì chỉ định dạy cho tên này một bài học thôi, nhưng khi nghe tới câu nói muốn lấy Song Nhi làm lô đỉnh kia thì lại dẫn động sát tâm của hắn. Thiên Mặc hắn không muốn giết người không có nghĩa là hắn không dám giết người, động vào nghịch lân của hắn, hắn dám giết!
- Thế nào? Hai ngươi điếc sao? Còn không mau cút?!
Đông Thành Phong thấy ba kẻ vô danh trước mặt hắn chần chừ liền khó chịu. Ở trong tâm trí hắn, lấy biểu hiện này thì có lẽ là kẻ này tu vi rất thấp, hoặc nếu ba người này tu vi cao hắn cũng không sợ, Đông gia lớn như vậy, ba người này hẳn phải biết cân nhắc, không dám làm gì hắn đâu. Nghĩ vậy, Đông Thành Phong lại càng lớn gan.
- Tướng công...?!
Song Nhi là một cô gái lương thiện, rất hiếm thấy ở trong cái thế giới tu chân này, dù vậy trải qua chuyện của Dương Vũ cũng khiến nàng biết được cách sống một chút, lương thiện đúng lúc đúng chỗ đúng người!
Thiên Mặc quay sang nhu hòa nhìn Song Nhi cười mỉm, sau đó lại quay sang nhìn sư phụ hắn:
- Sư phụ, người thấy thế nào?
Ninh lão vừa mới ăn xong một cái linh quả, nhả ra một cái hạt trái cây trong tay, lão cười cười nhìn Thiên Mặc:
- Còn làm sao? E hèm, hôm nay lão phu cho ngươi một ít linh ngọc!
Nói xong, cái hạt trái cây trong tay lão cũng biến mất, cùng lúc Đông Thành Phong cũng vô căn vô cứ ngả ra phía sau hét lên âm ĩ, khí tức tu của hắn trên người hắn dần dần tản ra không gia, chớp mắt hắn đã không khác phàm nhân rồi, trong miệng phun máu liên tục, một lúc sau, hắn mới dùng ánh mắt ngoan độc nhìn Ninh lão, trong ánh mắt đó còn mang theo sự tuyệt vọng, tương lai của hắn, ánh sáng của hắn, trong miệng Đông Thành Phong rít ra từng chữ:
- Ngươi...dám phế tu vi của ta?...Đông gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ta phải thiêu đốt các ngươi bốn chín ngày, nữ tu kia ta phải hành ha, lão già, ta phải lột từng miếng thịt trên người của ngươi xuống cho chó ăn!
/85
|