Phập, á , cũng chẳng thấy Ninh lão làm gì mà cánh tay phải của Đông thành phong tự nhiên rơi ra, máu tuôn như suối, cảm giác đau đớn khiến Đông Thành Phong cũng không thể nói ra từ ngữ gì nữa, chỉ biết ôm cánh tay gào rú thảm thiết, nếu còn có tu vi thì hắn cũng có thể hạn chế cơn đau, còn lúc này hắn tu vi mất hết, không khác người thường là bao, vì vậy mà ngoài cách gào rú để giải tỏa ra, hắn còn thật sự không có cách nào khác.
- A, các ngươi?!
Nữ tu quyễn rũ bên cạnh Đông Thành Phong kia đã sớm triệt để ngây ngốc, cô ta nhìn Đông Thành Phong đang gào thét trong vũng máu, chỉ biết ôm miệng thở dốc, chẳng phải là Đông gia là một thế lực lớn sao? Sao hôm nay mới ra ngoài đã bị người ta phế tu vi lẫn chặt một cánh tay rồi? Hay ba người này không biết thực lực của Đông gia cho nên mới dám làm càn?
- Mau...truyền tin...về cho...Đông...gia!
Đông Thành Phong thấy cái thê tử hờ của mình chỉ biết ngây ngốc tại chỗ lại càng là phẫn nộ, cố gắng rít ra từng chữ.
- À... Ừ, được!
Nữ tu này lúc này mới tỉnh ngộ lại, lúc này không phải là lúc để ngây ngốc, phải nhanh báo tin về cho Đông gia, nếu không sợ là nàng cũng phải bị liên lụy. Nữ tu quyến rũ này lại lôi ra một cái ngọc giản truyền tin, nói sơ qua về tình hình của Đông Thành Phong, sau đó lại cất ngọc giản, nhìn về phía ba người kia:
- Các ngươi lại dám động vào Phong ca, các ngươi chọc phải lão thiên rồi! Các ngươi có giỏi thì ở đây, đừng đi đâu cả, người của Đông gia sẽ tới nhanh thôi.
Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn hai người Đông Thành Phong, mở miệng:
- Ta còn sợ chúng không dám tới đây!
Thiên Mặc không nói thì thôi, hắn vừa nói liền khiến Đông Thành Phong cảm giác được một sự bất an, chỉ là hắn cũng rất nhanh vứt bỏ cảm giác đó, hắn còn thật không tin Đông gia sẽ không thu thập được mấy người này.
Sự việc ở đây cũng hấp dẫn nhiều người xung quanh đang uống trà để ý tới, khk thấy kẻ nằm trong vũng máu kia là đại thiếu gia của Đông gia liền run rẩy, khi nhìn thấy ba người Thiên Mặc lại càng run rẩy hơn. Chuyện của Thiên Mặc, không nói toàn thành nhưng chín phần mười người dân cũng biết, thậm chí có kẻ còn có cả thủy tinh cầu ghi lại hình ảnh nữa. Vì vậy, mấy người này chỉ liếc một cái liền rủ nhau ra khỏi quán trà, đi chỗ khác, sợ bị vạ lây. Mà khi mấy người này lục tục kéo nhau ra khỏi quán trà cũng khiến cho nhiều người bên ngoài ngạc nhiên, khi hỏi lại biết chuyện thì là cùng nhau rời xa quán trà, cuối cùng trong phạm vi trăm mét quán trà này không còn một bóng người, các cửa hàng gần đó cũng đóng cử, chủ quán trà này cũng nhận ra điều đó nhưng cũng không dám ho he gì, hắn còn sợ mình dám lèo nhèo thì người ta một tát đập quán trà của lão thành tro bụi. Thần niệm của Thiên Mặc quét ra ngoài, khi thấy tình hình như vậy cũng sờ sờ mũi, chẳng lẽ hung danh của hắn lớn như vậy?
Cùng lúc đó tại phòng của đại đương gia Đông gia - Đông Thành Vũ, sau khi nghe xong tin tức của nữ tu quyến rũ kia truyền về liền nổi lên một cơn thịnh nộ, Đông Thành Phong chính là đứa con trai đầu của lão, cũng là chỗ mà Đông gia tương lai dựa vào, bây giờ lại bị người ta phế tu vi, lại nói chuyện có kẻ dám ở trong thành này phế tu vi lại còn chặt mất tay của con lão, đây chẳng phải là đang vả vào bộ mặt Đông gia sao? Nếu như cứ để yên chuyện này thì sợ rằng sau này càng có nhiều chuyện như vậy xảy ra, cuối cùng cũng không có chỗ đứng trong thành này nữa.
Tuy tức giận nhưng mà Đông Thành Vũ vẫn là tỉnh táo, theo như lời của nữ tu kia thì có vẻ đối phương là một cái cao thủ, cần phải tìm phụ thân hắn đến bàn trước. Đông Mẫn gia chủ còn mới nuốt xuống một viên thuốc lắc liền thấy con hắn tới, bỗng trong lòng lão dâng lên một cảm giác không tốt, quả nhiên Đông Thành Phong vừa vào liền gấp gáp nói:
- Phụ thân có kẻ phế tu vi của Phong nhi!
- Cái gì?
Đông Mẫn vừa nghe tới đây liền một đột tử, lại có kẻ dám phá đi tương lai của Đông gia. Mà trong thành này thật sự có kẻ không biết sống chết, động tới người Đông gia sao? Nghĩ tới đây, Đông Mẫn liền có chút giật mình, hinh như lão đã nắm bắt được cái gì đó rồi thì phải, Đông Mẫn cố gắng để mình bình tĩnh lại, làm gia chủ của một gia tộc lớn bao lâu nay, điểm ấy lão vẫn có thể làm được.
- Có biết kẻ nào làm không? Đông Mẫn hỏi Đông Thành Vũ, trong giọng nói không hề có chút gì lộ ra sự vội vàng cả.
- Không rõ, chỉ nghe thê tử của nó nói là có ba người, hai trẻ một già, một cô gái và một thanh niên, một cái lão già.
Đông Thành Phong theo bản năng trả lời, chỉ là khi nói tới đây, hắn cũng có chút chậm lại. Sau đó hắn lại nhìn về phía phụ thân hắn, bốn con mắt bắt gặp, như là hai người đều có đáp án, khuôn mặt hai người biến sắc.
- Phụ thân, chẳng lẽ...
Đông Thành Vũ lo lắng, trong đầu hắn đang liên tưởng tới chuyện mà lão không nên nghĩ.
- Không biết trước được, nhưng phần lớn là có thể, mau gọi thêm mấy trưởng lão, chúng ta nhanh chóng tới đó, nếu thật là người đó, vậy Phong nhi..., hai za nếu là như vậy, Đông gia cũng phải vô tình...
- Phụ thân...
- Thôi, nhanh đi đi!
- Vâng!
Sau khi Đông Thành Vũ rời đi rồi, Đông Mẫn mới thở dài một hơi, có lẽ Đông Thành Phong nó đã chọc phải vị cường giả kia rồi, người ta ngay cả thành chủ cũng phải sợ chứ đừng nói Đông gia.
Một lát sau, từ Đông gia đi ra sáu người, đều là những người thượng tầng của Đông gia thường ngày ít gặp, cảnh tượng này hấp dẫn không ít người hiếu kì bàn tán to nhỏ, cũng có kẻ biết chuyện chỉ liếc mắt rồi bỏ qua, dù sao người ta cũng không phải là thế lực để mấy người có thể tò mò.
Lúc này ở trong quán trà kia, Đông Thành Phong không còn la hét nữa mà chỉ oán độc nhìn ba người Thiên Mặc, thực ra trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột vì đến giờ mà người nhà của hắn còn chưa đến, chỉ là hắn cũng không quá lo lắng mà chỉ nghĩ là mấy người đó còn có việc gì đó nên chưa đến kịp. Đông Thành Phong hắn từ nhỏ tới giờ còn chưa bị ai đánh một cái, hôm nay lại bị người ta phế đi tu vi còn chặt đi mất một cánh tay nữa, thù này không trả sợ rằng sau này khó có thể ngủ yên, nhất là lão già này, hắn phải ngày ngày hành hạ mới hả giận. Nữ tu quyến rũ lúc này đã đổ mồ hôi, đứng một bên, trong đầu cô ta bây giờ đang rất mù mịt, không biết phải làm gì.
- Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta thì ta cũng không ngại móc mắt ngươi cho rùa nhỏ ăn đâu!
Thiên Mặc thấy ánh mắt của tên ĐôngThành Phong này âm độc liền khó chịu nói. Đông Thành Phong bị câu nói của Thiên Mặc làm cho ngây ngất mất mấy giây mới hồi tỉnh, hắn nhìn vào Thiên Mặc gằn từng chữ:
- Ngươi muốn chết?
- Nghịch tử, không được vô lễ!
Đúng lúc này một cái lời nói vang lên từ phía đằng sau. Là đám người Đông gia, mà người vừa nói câu nói đó chính là Đông Thành Vũ. Lúc này khuôn mặt của mấy người Đông gia đều trắng bệch, bởi điều mà họ không mong muốn lại xảy ra, sợ rằng Đông gia sắp bị Đông Thành Phong phá nát rồi.
- A, các ngươi?!
Nữ tu quyễn rũ bên cạnh Đông Thành Phong kia đã sớm triệt để ngây ngốc, cô ta nhìn Đông Thành Phong đang gào thét trong vũng máu, chỉ biết ôm miệng thở dốc, chẳng phải là Đông gia là một thế lực lớn sao? Sao hôm nay mới ra ngoài đã bị người ta phế tu vi lẫn chặt một cánh tay rồi? Hay ba người này không biết thực lực của Đông gia cho nên mới dám làm càn?
- Mau...truyền tin...về cho...Đông...gia!
Đông Thành Phong thấy cái thê tử hờ của mình chỉ biết ngây ngốc tại chỗ lại càng là phẫn nộ, cố gắng rít ra từng chữ.
- À... Ừ, được!
Nữ tu này lúc này mới tỉnh ngộ lại, lúc này không phải là lúc để ngây ngốc, phải nhanh báo tin về cho Đông gia, nếu không sợ là nàng cũng phải bị liên lụy. Nữ tu quyến rũ này lại lôi ra một cái ngọc giản truyền tin, nói sơ qua về tình hình của Đông Thành Phong, sau đó lại cất ngọc giản, nhìn về phía ba người kia:
- Các ngươi lại dám động vào Phong ca, các ngươi chọc phải lão thiên rồi! Các ngươi có giỏi thì ở đây, đừng đi đâu cả, người của Đông gia sẽ tới nhanh thôi.
Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn hai người Đông Thành Phong, mở miệng:
- Ta còn sợ chúng không dám tới đây!
Thiên Mặc không nói thì thôi, hắn vừa nói liền khiến Đông Thành Phong cảm giác được một sự bất an, chỉ là hắn cũng rất nhanh vứt bỏ cảm giác đó, hắn còn thật không tin Đông gia sẽ không thu thập được mấy người này.
Sự việc ở đây cũng hấp dẫn nhiều người xung quanh đang uống trà để ý tới, khk thấy kẻ nằm trong vũng máu kia là đại thiếu gia của Đông gia liền run rẩy, khi nhìn thấy ba người Thiên Mặc lại càng run rẩy hơn. Chuyện của Thiên Mặc, không nói toàn thành nhưng chín phần mười người dân cũng biết, thậm chí có kẻ còn có cả thủy tinh cầu ghi lại hình ảnh nữa. Vì vậy, mấy người này chỉ liếc một cái liền rủ nhau ra khỏi quán trà, đi chỗ khác, sợ bị vạ lây. Mà khi mấy người này lục tục kéo nhau ra khỏi quán trà cũng khiến cho nhiều người bên ngoài ngạc nhiên, khi hỏi lại biết chuyện thì là cùng nhau rời xa quán trà, cuối cùng trong phạm vi trăm mét quán trà này không còn một bóng người, các cửa hàng gần đó cũng đóng cử, chủ quán trà này cũng nhận ra điều đó nhưng cũng không dám ho he gì, hắn còn sợ mình dám lèo nhèo thì người ta một tát đập quán trà của lão thành tro bụi. Thần niệm của Thiên Mặc quét ra ngoài, khi thấy tình hình như vậy cũng sờ sờ mũi, chẳng lẽ hung danh của hắn lớn như vậy?
Cùng lúc đó tại phòng của đại đương gia Đông gia - Đông Thành Vũ, sau khi nghe xong tin tức của nữ tu quyến rũ kia truyền về liền nổi lên một cơn thịnh nộ, Đông Thành Phong chính là đứa con trai đầu của lão, cũng là chỗ mà Đông gia tương lai dựa vào, bây giờ lại bị người ta phế tu vi, lại nói chuyện có kẻ dám ở trong thành này phế tu vi lại còn chặt mất tay của con lão, đây chẳng phải là đang vả vào bộ mặt Đông gia sao? Nếu như cứ để yên chuyện này thì sợ rằng sau này càng có nhiều chuyện như vậy xảy ra, cuối cùng cũng không có chỗ đứng trong thành này nữa.
Tuy tức giận nhưng mà Đông Thành Vũ vẫn là tỉnh táo, theo như lời của nữ tu kia thì có vẻ đối phương là một cái cao thủ, cần phải tìm phụ thân hắn đến bàn trước. Đông Mẫn gia chủ còn mới nuốt xuống một viên thuốc lắc liền thấy con hắn tới, bỗng trong lòng lão dâng lên một cảm giác không tốt, quả nhiên Đông Thành Phong vừa vào liền gấp gáp nói:
- Phụ thân có kẻ phế tu vi của Phong nhi!
- Cái gì?
Đông Mẫn vừa nghe tới đây liền một đột tử, lại có kẻ dám phá đi tương lai của Đông gia. Mà trong thành này thật sự có kẻ không biết sống chết, động tới người Đông gia sao? Nghĩ tới đây, Đông Mẫn liền có chút giật mình, hinh như lão đã nắm bắt được cái gì đó rồi thì phải, Đông Mẫn cố gắng để mình bình tĩnh lại, làm gia chủ của một gia tộc lớn bao lâu nay, điểm ấy lão vẫn có thể làm được.
- Có biết kẻ nào làm không? Đông Mẫn hỏi Đông Thành Vũ, trong giọng nói không hề có chút gì lộ ra sự vội vàng cả.
- Không rõ, chỉ nghe thê tử của nó nói là có ba người, hai trẻ một già, một cô gái và một thanh niên, một cái lão già.
Đông Thành Phong theo bản năng trả lời, chỉ là khi nói tới đây, hắn cũng có chút chậm lại. Sau đó hắn lại nhìn về phía phụ thân hắn, bốn con mắt bắt gặp, như là hai người đều có đáp án, khuôn mặt hai người biến sắc.
- Phụ thân, chẳng lẽ...
Đông Thành Vũ lo lắng, trong đầu hắn đang liên tưởng tới chuyện mà lão không nên nghĩ.
- Không biết trước được, nhưng phần lớn là có thể, mau gọi thêm mấy trưởng lão, chúng ta nhanh chóng tới đó, nếu thật là người đó, vậy Phong nhi..., hai za nếu là như vậy, Đông gia cũng phải vô tình...
- Phụ thân...
- Thôi, nhanh đi đi!
- Vâng!
Sau khi Đông Thành Vũ rời đi rồi, Đông Mẫn mới thở dài một hơi, có lẽ Đông Thành Phong nó đã chọc phải vị cường giả kia rồi, người ta ngay cả thành chủ cũng phải sợ chứ đừng nói Đông gia.
Một lát sau, từ Đông gia đi ra sáu người, đều là những người thượng tầng của Đông gia thường ngày ít gặp, cảnh tượng này hấp dẫn không ít người hiếu kì bàn tán to nhỏ, cũng có kẻ biết chuyện chỉ liếc mắt rồi bỏ qua, dù sao người ta cũng không phải là thế lực để mấy người có thể tò mò.
Lúc này ở trong quán trà kia, Đông Thành Phong không còn la hét nữa mà chỉ oán độc nhìn ba người Thiên Mặc, thực ra trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột vì đến giờ mà người nhà của hắn còn chưa đến, chỉ là hắn cũng không quá lo lắng mà chỉ nghĩ là mấy người đó còn có việc gì đó nên chưa đến kịp. Đông Thành Phong hắn từ nhỏ tới giờ còn chưa bị ai đánh một cái, hôm nay lại bị người ta phế đi tu vi còn chặt đi mất một cánh tay nữa, thù này không trả sợ rằng sau này khó có thể ngủ yên, nhất là lão già này, hắn phải ngày ngày hành hạ mới hả giận. Nữ tu quyến rũ lúc này đã đổ mồ hôi, đứng một bên, trong đầu cô ta bây giờ đang rất mù mịt, không biết phải làm gì.
- Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta thì ta cũng không ngại móc mắt ngươi cho rùa nhỏ ăn đâu!
Thiên Mặc thấy ánh mắt của tên ĐôngThành Phong này âm độc liền khó chịu nói. Đông Thành Phong bị câu nói của Thiên Mặc làm cho ngây ngất mất mấy giây mới hồi tỉnh, hắn nhìn vào Thiên Mặc gằn từng chữ:
- Ngươi muốn chết?
- Nghịch tử, không được vô lễ!
Đúng lúc này một cái lời nói vang lên từ phía đằng sau. Là đám người Đông gia, mà người vừa nói câu nói đó chính là Đông Thành Vũ. Lúc này khuôn mặt của mấy người Đông gia đều trắng bệch, bởi điều mà họ không mong muốn lại xảy ra, sợ rằng Đông gia sắp bị Đông Thành Phong phá nát rồi.
/85
|