Tháng mười năm Kiến An thứ tám, Khương Hồ xâm phạm biên giới.
Đặng Phàm Bàng Thống cùng thiết kế bãi Phượng Minh, tiêu diệt toàn bộ ba vạn đại quân Khương Hồ, chém giết hai hào thũng là Nga Già Tắc và Chủ Thiêu Qua,bắt hào thũng Nhã Đan làm tù binh. Sau khi Khương Vương Đường Đề trở về Hưu Chư trạch, liền bị bệnh, từ đó về sau Khương Hồ liền lâm vào phân liệt.
Quân Mã gia ở phía tây Hồng Trạch, liên tục rút lui về phía sau, đạt đến cự ly năm trăm dặm.
Mã Thiết tiến thoái lưỡng nan, lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Cuối tháng mười, Lương Châu tuyết rơi nhiều!
Đây là trận tuyết mùa đông đầu tiên trong tám năm của Kiến An, sức tuyết rất lớn.
Cuồng phong gào thét, cuốn bông tuyết tung bay, khắp nơi đầy trời bị các màn che đều bị tuyết bao phủ, cảnh tượng một mảng trời mênh mông trắng phau phau.
Đậu Lan ngồi ngay ngắn trong sảnh đường, ánh mắt có chút ngây dại nhìn chằm chằm ra phía bông tuyết bên ngoài bay phất phơ, không nói thật lâu. Phòng khách to như vậy, lúc này lại lạnh tanh. Ngoại trừ Đậu Hổ cùng mấy tên tâm phúc ra, không có ai khác nữa.
Hít một hơi khí thật sâu, Đậu Lan nhẹ giọng nói:
- Các vị đại nhân, đã về hết rồi chứ?
- Vâng!
- Chư quân có tính toán gì không?
Vài tên đại nhân bộ lạc nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Hơn nửa ngày, chỉ nhìn thấy Thu Nô đứng dậy, chắp tay nói:
- Lão Đậu, không phải ta muốn đi, mà cơn tuyết lớn này lại tới, trong bộ lạc ta tất nhiên sẽ xuất hiện nhiều loại vấn đề. Nay Khương Hồ đã bại, Mã Đằng hàn binh trăm dặm, Hồng Trạch đã mất đi trở ngại, cho nên ta nghĩ, hay là sớm trở về là tốt. Nghe nói có không ít người đã di chuyển về phía huyện Hồng Thủy. Nếu như ta lại không trở về, chỉ sợ rất khó mà tiếp nhận đám bộ lạc đó, thì sẽ chia năm xẻ bảy, còn hãy tha thứ.
Mấy người khác, cũng ầm ầm gật đầu.
Đậu Lan nhăn mày khổ sở, trong lòng cũng có chút mơ màng.
Ông nhìn ra được, theo đại thắng bãi Phượng Minh, di dân Trung Nguyên đều đi đến Hà Tây, thế cục này đã có chút khống chế không được rồi.
Tim tan, đội ngũ không tốt rồi!
Đại nhân các bộ lạc, đều mang tư tâm.
Mấy ngày này ầm ầm rời khỏi, nói là trở về bộ lạc, nhưng trên thực tế, khẳng định là muốn liên hệ bằng được với đại doanh Hồng Thủy càng sớm càng tốt.
Chẳng lẽ nói, Hồng Trạch này quy thuộc Hán, đã không thể vãn hồi?
Đậu Lan đối với việc quy về Hán, cũng không có mâu thuẫn quá lớn.
Nhưng ông vẫn còn hy vọng, có thể giữ lại quyền lực quy thuận Hán của chính mình, mà không phải là hai tay trống không, trở thành người dựa trong tay người khác.
Khi mưu tổ tiên Đậu Hiến ông vô cùng lợi hại!
Tay nắm chắc trăm vạn người ở Hà Tây, tinh binh vô số, mãnh tướng như mây.
Khi binh quyền chưa giao ra, Hán đế đối với Đậu Hiến kính sợ như hổ. Nhưng khi quay về Trĩ Dương, binh quyền trong tay lại theo đó mà ra ngoài, tiếp đó bị ban cho tội chết, một mạng đi đứt, ngay cả chút xíu sức phản kháng cũng không có, con cháu bị lưu đày biên hoang.
Cho nên, Đậu Lan đối với quyền lực rất coi trọng, vượt quá người khác.
Nhưng tình hình trước mặt rất rõ ràng, Tào Bằng dần dần biểu lộ ra thái độ dũng mãnh, tuyệt đối không dễ dàng phân chia binh quyền cho ông. Mà Đậu Lan thì, cũng không muốn để cho quyền lực mất trong tay như vậy, thế cho nên thế cục trở nên cực kỳ khó xử.
Nên làm thế nào cho tốt?
Đậu Lan nhìn Thu Nô liếc mắt một cái, gật gật đầu:
- Lão Thu nói vậy cũng không sai. Hiện giờ trong lòng người Hồng Trạch hoảng sợ, phải ổn định đã.. Các vị, chúng ta giao hảo tốt, ngươi ta lại lớn lên từ nhỏ. Thế cục hôm nay, cần mọi người giúp nhau tương trợ, đồng tâm hiệp lực. Đậu mỗ còn mong mọi người, hãy cố bảo trọng.
Thu Nô nhìn Đậu Lan, miệng mở ra, nhưng nói không được, nên nuốt trở vào.
- Lão Đậu, ngươi cũng nên bảo trọng. Cần thiết giúp đỡ, thông báo một tiếng, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, quyết sẽ không thể tùy tiện không có. Ta…xin cáo từ trước!
- Cáo từ!
- Cô đại nhân, cáo từ!
Vài vị đại nhân bộ lạc ầm âm đứng dậy, chắp tay và nói lời từ biệt
- Cha, bọn họ là muốn chạy à.
Đợi đám người Thu Nô rời khỏi, Đậu Hổ đứng dậy.
- Cho tới nay, chúng ta đối đãi với bọn họ không tệ, nhưng thời điểm quan trọng này... Cha, chẳng lẽ để cho bọn họ đi như vậy?
- Nếu không thì làm sao bây giờ? Giết bọn họ ư?
Đậu Lan cười gượng nói:
- Giết bọn họ rồi, chỉ sợ đám bộ lạc đó sẽ lập tức đầu hướng huyện Hồng Thủy. Hơn nữa, lão Thu nói cũng có lý, việc chỉnh hợp bọn họ vẫn chưa kết thúc, lần này không phải là Mã Đằng xâm phạm biên giới, cũng sẽ không đuổi qua. Hiện tại đánh bại Khương Hồ, Mã Đằng cũng không tạo thành uy hiếp, bọn họ lại không trở về, chỉ sợ bộ lạc thật sự rối loạn… Vào lúc này, vẫn là đừng so đo nhiều như vậy. Giữ lại một con đường ra, ngày sau cũng gặp lại cũng tốt. Dù cứng rắn giữ bọn họ ở lại, càng khiến cho tình cảm này, trở nên mỏng manh hơn.
Đậu Hổ ngậm miệng lại, cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Nhưng nhìn ra được, trong lòng hắn cũng không phục, chỉ là lúc nhất thời, tìm không ra một lý do phản bác thích hợp…
Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là ý chí quá cao!
Nếu như là lúc trước, ý chí cao một chút thì đã không tính cái gì rồi. Nhưng mà với tình hình trước mắt, ý chí cao lại dễ dàng đánh mất tính mạng.
Đậu Lan sao lại nghĩ không rõ, thế cục này ở một tháng trước, còn nằm trong tay hắn.
Nhưng ở thời gian trong nháy mắt, toàn bộ thế cục đều nghịch chuyển. Lúc đầu Tào Bằng muốn dựa dẫm vào ông, mà hiện tại, ông lại muốn xem sắc mặt của Tào Bằng. Đương nhiên rồi, nếu như có thể giữ được tự chủ, Đậu Lan thật sự có thể suy xét một chút. Nhưng ông cũng hiếu được đạo lý một núi không thể có hai hổ. Hà Tây, một tiếng cũng đã đủ rồi!
Bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, Đậu Lan nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, ngoài phòng khách truyền đnế một trận hỗn loạn náo động.
- Ta muốn gặp Đậu thúc phụ, ta muốn gặp Đậu thúc phụ!
- Người nào ồn ào?
Đậu Lan nhăn mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Đậu Hổ theo sát phía sau Đậu Lan, hai phụ tử đi ra ngoài phòng khách, liền thấy một thiếu niên, toàn thân đầy bông tuyết, đi hướng ra phòng khách.
- Tiểu Quân?
Đậu Lan liếc mắt nhận ra, tên thiếu niên đó là con thứ của Cảnh Khánh, Cảnh Quân.
Ông liền vội vàng đi ra phòng khách, quát bảo thị vệ ngưng việc ngăn trở.
- Tiểu Quân, sao ngươi lại tới đây.
- Đậu thúc phụ, người mau đi khuyên nhủ cha cháu đi.
Cảnh Quân chạy một mạch, trên đường còn thiếu chút nữa bị trượt chân, càng đạp thấy được dưới bậc thang.
- Cha ngươi làm sao?
Cảnh Khánh hiện giờ đang đóng giữ ngoài bãi cỏ Lý gia, cùng với Lý Kỳ liên thủ phòng bị tránh Mã gia đột nhiên tập kích. Cảnh Quân đột nhiên đến, khiến Đậu Lan đột nhiên nảy sinh ra một điềm xấu. Ông vội vàng nhảy xuống bậc thang, đỡ Cảnh Quân đứng lên, vội vàng hỏi.
- Đậu thúc phụ, cha cháu ông ấy muốn trở về.
- Trở về?
Đậu Lan trong lòng lộp bộp một chút,
- Ông ấy phải về đâu?
- Về Hồng Thủy, ông ấy muốn về Hồng Thủy!
Đậu Lan nhăn mày, ra vẻ thoải mái nói:
- Ồ, hóa ra là phải về nhà, điều này cũng rất bình thường mà, có việc gì mà phải kinh sợ như vậy.
- Không phải, không phải!
Cảnh Quân nóng nảy, liều mạng lắc đầu nói:
- Cháu nghe ý của cha cháu, là chuẩn bị cúi đầu khuất phục trước tên tiểu tử Tào gia.
Đậu Lan, hít một hơi!
Vậy thật sự sợ cái gì, đến cái đó mà.
Cảnh Khánh cũng được xem như tâm phúc của ông. cho tới nay, đều kiên định ủng hộ bất di bất dịch quyết định của Đậu Lan.
Mà nay, hắn ta cũng muốn cúi đầu trước Tào Bằng sao?
Làm cho trái tim Đậu Lan nguội lạnh nhất, là Cảnh Khánh chuẩn bị không từ mà biệt. Nếu như không phải Cảnh Quân chạy tới báo tin, chỉ sợ Cảnh Khánh sẽ lặng lẽ quay trở về doanh trại. Trước đây, Lý Kỳ mệnh cho Lý Đinh đi tới ủy lạo quân đội ở bãi Phượng Minh, nhưng lại đi không trở về. Trong lòng Đậu Lan tuy rằng khó chịu, nhưng dù sao Lý Kỳ vẫn còn đóng giữ ở trên bãi cỏ Lý gia, ông cũng không trách cứ Lý Kỳ…
Mà hiện tại, Cảnh Khánh không ngờ lại im hơi lặng tiếng rời khỏi.
Dụng ý của hắn ta chính là không cần nói cũng biết, là chuẩn bị tiến thêm một bước tiếp xúc với Tào Bằng, rất có khả năng sẽ quy phục Tào Bằng.
Sư xuất nổi danh!
Đây chính là sức ảnh hưởng của sư xuất nổi danh…
Mặc kệ nói như thế nào, Tào Bằng cũng là mệnh quan triều đình, là chính thống. Điều này đối với đám người đó mà nói, không thể nghi ngờ là có sức hấp dẫn cực lớn. Nếu như Cảnh Khánh đầu phục Tào Bằng, ắt sẽ phát sinh ra một loạt rung chuyển, toàn bộ Hồng Trạch sẽ sụp đổ.
Mà là, ông có thể ngăn chặn được không?
Hồng Trạch quy Hán, xu thế tất yếu.
Mà nay, Tào Bằng đã đem xu thế này tạo rất tốt!
Đậu Lan đương nhiên có thể đi ngăn cản Cảnh Khánh, thậm chí có thể xuất binh tấn công. Có thể vấn đề là ở chỗ, ông đánh xong Cảnh Khánh, còn có thể có Lý Khánh Dương Khánh nhảy ra. Chẳng lẽ trấn áp một đám sao? Nếu như là vậy, không cần Tào Bằng hành động, Hồng Trạch tự mình đã xong rồi, Đậu Lan nhẹ nhàng vỗ trán, hoa tuyết lạnh lẽo lạc trên người, xuyên thẳng cái lạnh vào trong lòng ông.
- Tiểu Quân, ngươi là một đứa con tốt. Tuy nhiên, cha ngươi nếu đã quyết định như vậy, vậy thì hắn nhất định có lý do. Thì mới khiến cho hắn đi.Thúc phục đa tạ ngươi đến báo cho biết. Ngươi, quay trở về đi.
- Phụ thân!
Đậu Hổ vừa nghe liền nóng nảy
- Tuyệt không thể cho Cảnh thúc phụ trở về.
- Vậy ngươi muốn sao? Để ta xuất binh tấn công Cảnh Khánh sao? Chỉ cần ta dám động thủ, tên tiểu tử Tào gia kia liền có thể danh chính ngôn thuận dụng binh Hồng Trạch. Hiện tại, chúng ta bất động, Tào gia vẫn còn vô kế khả thi, thiếu một tên. Chỉ cần ta dám có chút động thủ, Hồng Thủy Tập thất tất có tai ương ngập đầu. Ngươi cho rằng, hiện tại mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực sao?
- Nhưng…
- Không có nhưng nhị gì hết!
Trong lòng Đậu Lan đang âm thâm phát khổ.
Trời muốn sấm nổ, cô gái phải lấy chồng, cá nhân cố cá nhân gặp.
- Thúc phụ, cháu không quay về đâu.
Cảnh Quân không ngờ nói với Đậu Lan, trên mặt lộ ra vẻ quật cường
- Cháu ở lại, nếu như Tào gia dám dụng binh, cháu nguyện mã đạp hán cách, lấy thủ cấp của tiểu tử Tào gia.
- Huynh đệ tốt, quả nhiên là huynh đệ tốt của ta.
Đậu Hổ hưng phấn không thôi, liên thanh la lên.
Năm đó Hồng Trạch tam thiếu, hiện giờ chỉ còn hắn và Cảnh Quân.
Lý Đinh đi bãi Phượng Minh, không trở về nữa, Đậu Hổ hiểu được, Lý Đinh rất có thể sẽ không quay về nữa…
Trong lòng, vẫn còn có một chút hận.
Nếu không có Tào Bằng, đám bằng hữu này của hắn sao lại có mỗi người một ngả được?
Nhưng Đậu Lan lại chỉ cười rồi cười
- Tiểu Quân này có tâm ý, cũng thấy thỏa mãn. Ngươi muốn ở lại, thì ở lại thôi. Ngày khác nếu như muốn trở về đó, nói cho ta biết một tiếng, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.
- Cháu tuyệt không quay về!
Đậu Lan giơ tay, vỗ vỗ bả vai Cảnh Quân.
Kỳ thật, có trở về hay không, kết quả chỉ sợ rằng cũng không có gì khác nhau.
Trong lòng đột nhiên có một chút sầu não, có một loại bang hoàng không đường của anh hùng. Ta, còn muốn kiên trì sao?
Tuyết, ngừng rồi.
Nhưng nhiệt độ không khí, càng ngày càng lạnh.
Tích nước thành băng, Hồng Trạch mùa đông này, thật là lạnh. Tạt đi ra ngoài nhất cái muôi thủy, trong chớp mắt sẽ ngưng kết thành băng.
Đại doanh Hồng THủy, vô cùng náo nhiệt
Tào Bằng đứng trên vọng lầu, nhìn công trường bận rộn, trên mặt tràn đầy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
- Nguyên Trực, chuẩn bị tốt hết chưa?
- Công tử yên tâm, đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Từ Thứ khẽ mỉm cười, chắp tay trả lời.
- Vậy là tốt rồi!
Tào Bằng xoay người, hướng về phía tây đưa mắt nhìn ra phía xa.
Đặng Phàm Bàng Thống cùng thiết kế bãi Phượng Minh, tiêu diệt toàn bộ ba vạn đại quân Khương Hồ, chém giết hai hào thũng là Nga Già Tắc và Chủ Thiêu Qua,bắt hào thũng Nhã Đan làm tù binh. Sau khi Khương Vương Đường Đề trở về Hưu Chư trạch, liền bị bệnh, từ đó về sau Khương Hồ liền lâm vào phân liệt.
Quân Mã gia ở phía tây Hồng Trạch, liên tục rút lui về phía sau, đạt đến cự ly năm trăm dặm.
Mã Thiết tiến thoái lưỡng nan, lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Cuối tháng mười, Lương Châu tuyết rơi nhiều!
Đây là trận tuyết mùa đông đầu tiên trong tám năm của Kiến An, sức tuyết rất lớn.
Cuồng phong gào thét, cuốn bông tuyết tung bay, khắp nơi đầy trời bị các màn che đều bị tuyết bao phủ, cảnh tượng một mảng trời mênh mông trắng phau phau.
Đậu Lan ngồi ngay ngắn trong sảnh đường, ánh mắt có chút ngây dại nhìn chằm chằm ra phía bông tuyết bên ngoài bay phất phơ, không nói thật lâu. Phòng khách to như vậy, lúc này lại lạnh tanh. Ngoại trừ Đậu Hổ cùng mấy tên tâm phúc ra, không có ai khác nữa.
Hít một hơi khí thật sâu, Đậu Lan nhẹ giọng nói:
- Các vị đại nhân, đã về hết rồi chứ?
- Vâng!
- Chư quân có tính toán gì không?
Vài tên đại nhân bộ lạc nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Hơn nửa ngày, chỉ nhìn thấy Thu Nô đứng dậy, chắp tay nói:
- Lão Đậu, không phải ta muốn đi, mà cơn tuyết lớn này lại tới, trong bộ lạc ta tất nhiên sẽ xuất hiện nhiều loại vấn đề. Nay Khương Hồ đã bại, Mã Đằng hàn binh trăm dặm, Hồng Trạch đã mất đi trở ngại, cho nên ta nghĩ, hay là sớm trở về là tốt. Nghe nói có không ít người đã di chuyển về phía huyện Hồng Thủy. Nếu như ta lại không trở về, chỉ sợ rất khó mà tiếp nhận đám bộ lạc đó, thì sẽ chia năm xẻ bảy, còn hãy tha thứ.
Mấy người khác, cũng ầm ầm gật đầu.
Đậu Lan nhăn mày khổ sở, trong lòng cũng có chút mơ màng.
Ông nhìn ra được, theo đại thắng bãi Phượng Minh, di dân Trung Nguyên đều đi đến Hà Tây, thế cục này đã có chút khống chế không được rồi.
Tim tan, đội ngũ không tốt rồi!
Đại nhân các bộ lạc, đều mang tư tâm.
Mấy ngày này ầm ầm rời khỏi, nói là trở về bộ lạc, nhưng trên thực tế, khẳng định là muốn liên hệ bằng được với đại doanh Hồng Thủy càng sớm càng tốt.
Chẳng lẽ nói, Hồng Trạch này quy thuộc Hán, đã không thể vãn hồi?
Đậu Lan đối với việc quy về Hán, cũng không có mâu thuẫn quá lớn.
Nhưng ông vẫn còn hy vọng, có thể giữ lại quyền lực quy thuận Hán của chính mình, mà không phải là hai tay trống không, trở thành người dựa trong tay người khác.
Khi mưu tổ tiên Đậu Hiến ông vô cùng lợi hại!
Tay nắm chắc trăm vạn người ở Hà Tây, tinh binh vô số, mãnh tướng như mây.
Khi binh quyền chưa giao ra, Hán đế đối với Đậu Hiến kính sợ như hổ. Nhưng khi quay về Trĩ Dương, binh quyền trong tay lại theo đó mà ra ngoài, tiếp đó bị ban cho tội chết, một mạng đi đứt, ngay cả chút xíu sức phản kháng cũng không có, con cháu bị lưu đày biên hoang.
Cho nên, Đậu Lan đối với quyền lực rất coi trọng, vượt quá người khác.
Nhưng tình hình trước mặt rất rõ ràng, Tào Bằng dần dần biểu lộ ra thái độ dũng mãnh, tuyệt đối không dễ dàng phân chia binh quyền cho ông. Mà Đậu Lan thì, cũng không muốn để cho quyền lực mất trong tay như vậy, thế cho nên thế cục trở nên cực kỳ khó xử.
Nên làm thế nào cho tốt?
Đậu Lan nhìn Thu Nô liếc mắt một cái, gật gật đầu:
- Lão Thu nói vậy cũng không sai. Hiện giờ trong lòng người Hồng Trạch hoảng sợ, phải ổn định đã.. Các vị, chúng ta giao hảo tốt, ngươi ta lại lớn lên từ nhỏ. Thế cục hôm nay, cần mọi người giúp nhau tương trợ, đồng tâm hiệp lực. Đậu mỗ còn mong mọi người, hãy cố bảo trọng.
Thu Nô nhìn Đậu Lan, miệng mở ra, nhưng nói không được, nên nuốt trở vào.
- Lão Đậu, ngươi cũng nên bảo trọng. Cần thiết giúp đỡ, thông báo một tiếng, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, quyết sẽ không thể tùy tiện không có. Ta…xin cáo từ trước!
- Cáo từ!
- Cô đại nhân, cáo từ!
Vài vị đại nhân bộ lạc ầm âm đứng dậy, chắp tay và nói lời từ biệt
- Cha, bọn họ là muốn chạy à.
Đợi đám người Thu Nô rời khỏi, Đậu Hổ đứng dậy.
- Cho tới nay, chúng ta đối đãi với bọn họ không tệ, nhưng thời điểm quan trọng này... Cha, chẳng lẽ để cho bọn họ đi như vậy?
- Nếu không thì làm sao bây giờ? Giết bọn họ ư?
Đậu Lan cười gượng nói:
- Giết bọn họ rồi, chỉ sợ đám bộ lạc đó sẽ lập tức đầu hướng huyện Hồng Thủy. Hơn nữa, lão Thu nói cũng có lý, việc chỉnh hợp bọn họ vẫn chưa kết thúc, lần này không phải là Mã Đằng xâm phạm biên giới, cũng sẽ không đuổi qua. Hiện tại đánh bại Khương Hồ, Mã Đằng cũng không tạo thành uy hiếp, bọn họ lại không trở về, chỉ sợ bộ lạc thật sự rối loạn… Vào lúc này, vẫn là đừng so đo nhiều như vậy. Giữ lại một con đường ra, ngày sau cũng gặp lại cũng tốt. Dù cứng rắn giữ bọn họ ở lại, càng khiến cho tình cảm này, trở nên mỏng manh hơn.
Đậu Hổ ngậm miệng lại, cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Nhưng nhìn ra được, trong lòng hắn cũng không phục, chỉ là lúc nhất thời, tìm không ra một lý do phản bác thích hợp…
Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là ý chí quá cao!
Nếu như là lúc trước, ý chí cao một chút thì đã không tính cái gì rồi. Nhưng mà với tình hình trước mắt, ý chí cao lại dễ dàng đánh mất tính mạng.
Đậu Lan sao lại nghĩ không rõ, thế cục này ở một tháng trước, còn nằm trong tay hắn.
Nhưng ở thời gian trong nháy mắt, toàn bộ thế cục đều nghịch chuyển. Lúc đầu Tào Bằng muốn dựa dẫm vào ông, mà hiện tại, ông lại muốn xem sắc mặt của Tào Bằng. Đương nhiên rồi, nếu như có thể giữ được tự chủ, Đậu Lan thật sự có thể suy xét một chút. Nhưng ông cũng hiếu được đạo lý một núi không thể có hai hổ. Hà Tây, một tiếng cũng đã đủ rồi!
Bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, Đậu Lan nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, ngoài phòng khách truyền đnế một trận hỗn loạn náo động.
- Ta muốn gặp Đậu thúc phụ, ta muốn gặp Đậu thúc phụ!
- Người nào ồn ào?
Đậu Lan nhăn mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Đậu Hổ theo sát phía sau Đậu Lan, hai phụ tử đi ra ngoài phòng khách, liền thấy một thiếu niên, toàn thân đầy bông tuyết, đi hướng ra phòng khách.
- Tiểu Quân?
Đậu Lan liếc mắt nhận ra, tên thiếu niên đó là con thứ của Cảnh Khánh, Cảnh Quân.
Ông liền vội vàng đi ra phòng khách, quát bảo thị vệ ngưng việc ngăn trở.
- Tiểu Quân, sao ngươi lại tới đây.
- Đậu thúc phụ, người mau đi khuyên nhủ cha cháu đi.
Cảnh Quân chạy một mạch, trên đường còn thiếu chút nữa bị trượt chân, càng đạp thấy được dưới bậc thang.
- Cha ngươi làm sao?
Cảnh Khánh hiện giờ đang đóng giữ ngoài bãi cỏ Lý gia, cùng với Lý Kỳ liên thủ phòng bị tránh Mã gia đột nhiên tập kích. Cảnh Quân đột nhiên đến, khiến Đậu Lan đột nhiên nảy sinh ra một điềm xấu. Ông vội vàng nhảy xuống bậc thang, đỡ Cảnh Quân đứng lên, vội vàng hỏi.
- Đậu thúc phụ, cha cháu ông ấy muốn trở về.
- Trở về?
Đậu Lan trong lòng lộp bộp một chút,
- Ông ấy phải về đâu?
- Về Hồng Thủy, ông ấy muốn về Hồng Thủy!
Đậu Lan nhăn mày, ra vẻ thoải mái nói:
- Ồ, hóa ra là phải về nhà, điều này cũng rất bình thường mà, có việc gì mà phải kinh sợ như vậy.
- Không phải, không phải!
Cảnh Quân nóng nảy, liều mạng lắc đầu nói:
- Cháu nghe ý của cha cháu, là chuẩn bị cúi đầu khuất phục trước tên tiểu tử Tào gia.
Đậu Lan, hít một hơi!
Vậy thật sự sợ cái gì, đến cái đó mà.
Cảnh Khánh cũng được xem như tâm phúc của ông. cho tới nay, đều kiên định ủng hộ bất di bất dịch quyết định của Đậu Lan.
Mà nay, hắn ta cũng muốn cúi đầu trước Tào Bằng sao?
Làm cho trái tim Đậu Lan nguội lạnh nhất, là Cảnh Khánh chuẩn bị không từ mà biệt. Nếu như không phải Cảnh Quân chạy tới báo tin, chỉ sợ Cảnh Khánh sẽ lặng lẽ quay trở về doanh trại. Trước đây, Lý Kỳ mệnh cho Lý Đinh đi tới ủy lạo quân đội ở bãi Phượng Minh, nhưng lại đi không trở về. Trong lòng Đậu Lan tuy rằng khó chịu, nhưng dù sao Lý Kỳ vẫn còn đóng giữ ở trên bãi cỏ Lý gia, ông cũng không trách cứ Lý Kỳ…
Mà hiện tại, Cảnh Khánh không ngờ lại im hơi lặng tiếng rời khỏi.
Dụng ý của hắn ta chính là không cần nói cũng biết, là chuẩn bị tiến thêm một bước tiếp xúc với Tào Bằng, rất có khả năng sẽ quy phục Tào Bằng.
Sư xuất nổi danh!
Đây chính là sức ảnh hưởng của sư xuất nổi danh…
Mặc kệ nói như thế nào, Tào Bằng cũng là mệnh quan triều đình, là chính thống. Điều này đối với đám người đó mà nói, không thể nghi ngờ là có sức hấp dẫn cực lớn. Nếu như Cảnh Khánh đầu phục Tào Bằng, ắt sẽ phát sinh ra một loạt rung chuyển, toàn bộ Hồng Trạch sẽ sụp đổ.
Mà là, ông có thể ngăn chặn được không?
Hồng Trạch quy Hán, xu thế tất yếu.
Mà nay, Tào Bằng đã đem xu thế này tạo rất tốt!
Đậu Lan đương nhiên có thể đi ngăn cản Cảnh Khánh, thậm chí có thể xuất binh tấn công. Có thể vấn đề là ở chỗ, ông đánh xong Cảnh Khánh, còn có thể có Lý Khánh Dương Khánh nhảy ra. Chẳng lẽ trấn áp một đám sao? Nếu như là vậy, không cần Tào Bằng hành động, Hồng Trạch tự mình đã xong rồi, Đậu Lan nhẹ nhàng vỗ trán, hoa tuyết lạnh lẽo lạc trên người, xuyên thẳng cái lạnh vào trong lòng ông.
- Tiểu Quân, ngươi là một đứa con tốt. Tuy nhiên, cha ngươi nếu đã quyết định như vậy, vậy thì hắn nhất định có lý do. Thì mới khiến cho hắn đi.Thúc phục đa tạ ngươi đến báo cho biết. Ngươi, quay trở về đi.
- Phụ thân!
Đậu Hổ vừa nghe liền nóng nảy
- Tuyệt không thể cho Cảnh thúc phụ trở về.
- Vậy ngươi muốn sao? Để ta xuất binh tấn công Cảnh Khánh sao? Chỉ cần ta dám động thủ, tên tiểu tử Tào gia kia liền có thể danh chính ngôn thuận dụng binh Hồng Trạch. Hiện tại, chúng ta bất động, Tào gia vẫn còn vô kế khả thi, thiếu một tên. Chỉ cần ta dám có chút động thủ, Hồng Thủy Tập thất tất có tai ương ngập đầu. Ngươi cho rằng, hiện tại mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực sao?
- Nhưng…
- Không có nhưng nhị gì hết!
Trong lòng Đậu Lan đang âm thâm phát khổ.
Trời muốn sấm nổ, cô gái phải lấy chồng, cá nhân cố cá nhân gặp.
- Thúc phụ, cháu không quay về đâu.
Cảnh Quân không ngờ nói với Đậu Lan, trên mặt lộ ra vẻ quật cường
- Cháu ở lại, nếu như Tào gia dám dụng binh, cháu nguyện mã đạp hán cách, lấy thủ cấp của tiểu tử Tào gia.
- Huynh đệ tốt, quả nhiên là huynh đệ tốt của ta.
Đậu Hổ hưng phấn không thôi, liên thanh la lên.
Năm đó Hồng Trạch tam thiếu, hiện giờ chỉ còn hắn và Cảnh Quân.
Lý Đinh đi bãi Phượng Minh, không trở về nữa, Đậu Hổ hiểu được, Lý Đinh rất có thể sẽ không quay về nữa…
Trong lòng, vẫn còn có một chút hận.
Nếu không có Tào Bằng, đám bằng hữu này của hắn sao lại có mỗi người một ngả được?
Nhưng Đậu Lan lại chỉ cười rồi cười
- Tiểu Quân này có tâm ý, cũng thấy thỏa mãn. Ngươi muốn ở lại, thì ở lại thôi. Ngày khác nếu như muốn trở về đó, nói cho ta biết một tiếng, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.
- Cháu tuyệt không quay về!
Đậu Lan giơ tay, vỗ vỗ bả vai Cảnh Quân.
Kỳ thật, có trở về hay không, kết quả chỉ sợ rằng cũng không có gì khác nhau.
Trong lòng đột nhiên có một chút sầu não, có một loại bang hoàng không đường của anh hùng. Ta, còn muốn kiên trì sao?
Tuyết, ngừng rồi.
Nhưng nhiệt độ không khí, càng ngày càng lạnh.
Tích nước thành băng, Hồng Trạch mùa đông này, thật là lạnh. Tạt đi ra ngoài nhất cái muôi thủy, trong chớp mắt sẽ ngưng kết thành băng.
Đại doanh Hồng THủy, vô cùng náo nhiệt
Tào Bằng đứng trên vọng lầu, nhìn công trường bận rộn, trên mặt tràn đầy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
- Nguyên Trực, chuẩn bị tốt hết chưa?
- Công tử yên tâm, đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Từ Thứ khẽ mỉm cười, chắp tay trả lời.
- Vậy là tốt rồi!
Tào Bằng xoay người, hướng về phía tây đưa mắt nhìn ra phía xa.
/731
|