Chap 10
Nó đi bộ dọc con phố chi tiêu bớt những thứ vừa ăn nó đi nắm nhì cảnh vật 2 bên đường từ cái cây, con người, xe cộ và nhữnh hoạt động nhộn nhịp của con người nó nhìn dòng xe qua lại mà lòng thấy nhẹ nhõm k chút bận tâm rồi nó cũng lết đc cái xác về đến nhà nhưng chẳng có ai ở ở nhà cả chỉ có mỗi dì Yến là người giúp việc anh đi làm cũng chưa về. Nó về phòng thả mk trên chiếc giường êm ái rồi thiếp đi lúc nào k hay, anh vừa về đã tìm nó thấy nó đang ngủ thì thở phào nhẹ nhõm anh lại gần đắp chăn cho nó cúi xuống hôn lên trán nó anh tự mỉ cười vs bả thân (ryo: anh điịnh làm gì z hả có ý đồ đen tối............anh:làm gì hả đen tối cái gì rõ ràng là ban ngày tối ở đâu ra............ryo:anh ơi mặt trời lặn rồi còn sáng cái nỗi gì..............anh:đâu sao k thấy nhỉ*ngó nghiêng*................ryo:nhà anh toàn đèn điện sáng như ban ngày thì k thấy là phải rồi............anh:ừ nhỉ...............ryo:*pó tay*) Lúc anh đến trường đốn nó thì biết nó đã về rồi liền phi thẳng về nhà anh sợ nó xảy ra chuyện gì bất chắc thì biết ăn nói thế nào vs ba mẹ nó. Nó tỉnh dậy vẫn còn mắt nhắm mắt mở
-mk ngủ quên sao
-em dậy rồi à-anh từ nhà tắm đi ra
-tôi ngủ lâu lắm sao
-ừ em mau đi tắm rồi ra ăn cơm
-ừm -nó lấy quần áo đi vào20 phút sau nó đi ra-ba mẹ đâu sao k gọi ra ăn cơm
-ba mẹ đi du lịch r
-thế còn dì Yến?
-về quê r-anh đùa à vừa nãy còn ở đây sao về nhanh z
-trong lúc em ngủ dì xin phép anh về r-hơ..người trong nhà này hay thiệt đi đâu là đi cùng nhau-nó lẩm bẩm
-em đói chưa để anh gọi đồ ăn- nhắc tới đồ ăn nó mới nhớ chiều nay nó ăn quá nhiều đến giờ vẫn còn no
-k đói anh tự ăn 1 mk đi -nó bỏ và phòng-cô ấy làm sao z nhỉ?-anh nhìn nó đi vào tự hỏi mk Nó k ăn anh cũng chẳng muốn ăn nữa cũng đi vào phòng lun
-em lại đọc sách sao-anh trông thấy nó đang đọc 1 cuốn tiểu thuyết dày-ngày nào cũng đọc k chán à?
-k
-thế thì chịu rồi chẳng hiểu tại sao mk lại có 1 cô vợ mê sách đến z
-có ai bắt anh lấy k-sau câu hỏi của nó anh mới nhớ lại trc khi cưới''mẹ à con chưa muốn lấy vk bây h ở công ty còn rất nhìu việc cần con giải quyết con k thể bỏ mặc đc'' ''con trai ta k có ý bảo con bỏ bê công việc chỉ cần con xuất hiện trong ngày cưới là đc rồi cò những việc khác ta sẽ tự lo liệu-bà Lâm khuyên anh'' ''k đc...-anh vẫn cương quyết từ chối'' ''con đừng để ta nói nhẹ k nghe cứ phải ưa bạo lực nha...đã thế con phải đưa con bé đi chụp ảnh cưới và làm mọi thủ tục như 1 cặp vkck..-khuôn mặt bà trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết'' và mọi sắp đặt anh đều phải nghe theo bà k thể chống lại
-như thế có gọi là ép buộc k nhỉ-anh lẩm bẩm(ngu dễ sợ như thế k gọi là ép thì gọi là gì hả anh)
-anh bị động cỡn hay sao mà nói chuyện một mk
-a..hả..em nói cái gì cơ-k-nó chán nản anh lại tiếp tục công việc tự kỉ của mk nhiều lúc anh đã tự hỏi rằng ''tại sao mk lại quan tâm cô ấy thế nhỉ?'' tại sao mk lại muốn chiếm doạt đến z?'' ''tại sao khi cô ấy buồn thì mk cũng k vui?'' ''tại sao mk lại quan tâm tới tâm trạng của cô ấy đến z mk trc kia đâu có như z đâu?'' hành loạt các câu hỏi đc đặt ra mà k có câu trả lời. Nó vì mải đọc sách ngủ quên lúc nào k hay anh tắt chế độ tự kỉ quay ra nhìn nó thì nó đã ngủ mất tiêu rồi, anh bế nó lên giường đắp chăn cho nó rồi ôm nó ngủ. Sáng hôm saukhi báo thức kêu nó cố nhoài người ra tắt nhưng k đc nó mở mắt ra thấy...anh đang ôm nó ngủ 1 cách ngon lành
-AAAAAa....-nó hét ầm lên
-có chuyện gì vậy-anh giật mk tỉnh dậy
-ai cho anh ôm tôi hả? Ai cho anh đắp chăn của tôi-nó hét ầm
-em nhìn xem ai đắp của ai-anh vênh mặt lên vì hai cái chăn gàn giống nhau chỉ khác hạo tiết
-ơ..a..chăn của anh....chẳng lẽ tôi...-nó ấp úng
-ai hả?-anh cố hỏi thêm làm nó ngượng k nó đc gì
-hừ...-nó xuồng giường đi thẳng vào WC-cũng may mk nhanh trí chứ k thì mất 1 đêm ngủ 1 một mk mà công nhận ấm thật bây h mới biết có vk cũng có lợi lần sau tiếp tục khà khà..
/27
|