Anh đứng đó, không biết nên nói gì với hai người họ. Nhìn họ thật tình cảm, một thứ tình cảm thật trong sáng, ngây thơ. Và đặc biệt hơn, anh cảm thấy một thứ tình cảm thân thiết như huynh đệ phát ra từ cậu bé kia. Nhưng không biết phải nói thế nào. Mới chuyển nhà, anh muốn làm quen, thân với các bạn bè ở nơi mới nhưng không biết phải nói thế nào, phải làm những gì. Cho nên anh bị gắn mác là trầm tính và giao tiếp kém, anh cũng nghĩ như vậy. Anh đã quan sát Lam Kì và Vương Nguyên được khoảng 10 phút rồi, thấy họ chơi vui vẻ như vậy, anh thực sự muốn nhập cuộc nhưng không biết phải làm thế nào để làm quen một cách tự nhiên nhất. Liền nghĩ ra cách bảo Vương Nguyên xin lỗi Lam Kì để bắt chuyện. Tim anh cứ đập thình thịch vì đây là lần đầu tiên anh chủ động làm quen với một người bạn. Anh cũng không ngờ kết quả lại tệ đến mức như thế này. Bị ăn một cú đấm và suýt nữa đã ra tay với người bạn mới quen.
Vô tình, nhà anh ngay kế bên nhà cô bé mặc vày hồng ban nãy. Ba người thân nhau từ đó, đi đâu cũng có nhau.
Rồi ngày mà Nguyên và Khải đi dự thi các chương trình, gia nhập công ty. Cô ít gặp mặt hai người hơn, cảm thấy chán và khó chịu, thỉnh thoảng đi học một mình, mặt cô cúi gằm xuống. Cô vấp ngã không ai đỡ cô dậy, không ai chọc cô khi cô khóc. Cô bị bạn bè trêu, bắt nạt, không ai bênh vực cô, lao vào đánh nhau với chúng để bảo vệ cô. Cô thấy tủi thân lắm, nước mắt khẽ tuôn rơi. Cô nhớ hai người họ da diết. Buổi chiều cố gắng hoàn thành bài tập về nhà để buổi tối có thể xem chương trình China got talent để cô có thể nhìn thấy người ấy.
><><><><><><><><><><
Năm tháng trôi qua, cô đã quá quen với việc có hai người ấy cũng cười đùa, trò chuyện, quen với những lúc vắng bóng hai người ấy, quen với việc hai người ấy cùng đồng đội xuất hiện trên sân khấu bên dưới có háng triệu fans hâm mộ hò hét. Khoảng cách dần xa nhưng tình cảm vẫn như thuở ban đầu.
Cô cùng họ trưởng thành, tất cả cũng đã lớn. Cũng đã biết điều chỉnh tình cảm, cũng đã biết yêu. Nhưng cô vẫn không thể phân biệt được, rốt cuộc cô yêu ai? Là ai chứ? Khải hay Nguyên? Mỗi khi nghĩ về chuyện này, đầu óc cô rối bời. Ai mới là người chiếm lĩnh trái tim cô. Cô khẽ nhắm mắt, lắc lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ ấy.
- Lam Kì, em có sao không? Không khoẻ hả? – Tiếng của Mẫn tỷ, người cùng lớp múa với cô.
- Em không sao.
- Vậy thì tốt. Vào tập đi em, hết giờ nghỉ rồi. – Mẫn tỷ dịu dàng mỉm cười đáp.
- Dạ.
Nó đi theo Mẫn tỷ vào phòng tập. Tiếp tục tập luyện. Bản nhạc nhẹ nhàng trầm bổng lại vang lên, cơ thể mềm dẻo uốn theo từng điệu nhạc, trút bỏ tâm tư trong lòng, hoà cùng giai điệu ấy.
***
“I’m always happy about anything that gives publicity to architects or architecture because it is very under-discussed subjects in our lives and people talk about handbags more than they talk about the building in which they live and it drives me crazy…”
Giọng Anh-Mỹ phát ra từ chiếc loa trên bàn giáo viên, cả phòng học im lặng chăm chú nghe. Nó cố gắng hiểu nội dung của bài nghe nhưng thực sự rất khó. Kĩ năng nghe của nó khá kém, chỉ tốt ngữ pháp, từ vựng và đọc. Chính vì vậy mà ngay khi sang bên này, nó quyết định đi tim một lớp học thêm Tiếng Anh luyện đủ các kĩ năng nghe-nói-đọc-viết. Hoàn thành bài tập nghe, trong khi ngồi chờ các bạn khác hoàn thành bài tập, nó lại ngồi ngẩn ngơ nghĩ lung tung, tưởng tượng mơ mộng hão huyền. Nó nhớ lại cảm giác lúc đứng cùng anh ấy trên tầng thượng, nhớ lúc được anh ấy vuốt tóc, nhớ lại ánh mắt trìu mến của anh nhìn nó, thật ấm áp. Nó đỏ mặt mỉm cười. Nó còn nhớ rõ cảm xúc lúc đó, nó chỉ muốn mãi mãi được như vậy. Nó nghĩ về những cảnh lãng mạn trong ngôn tình nó hay đọc rồi lại tưởng tượng ra cảnh anh và nó, nó lại cười thầm một mình, người ngoài nhìn vào chắc tưởng nó bị thần kinh.
Thời gian tập luyện cũng hết, bốn người cùng nhua đi về. Giờ này không thể mặc quần áo kín mít như lúc chiều nên nó và Lam Kì phải đi cách Khải và Nguyên hơn hai mét. Tiếng nói cũng ít đi. Nó bước chân theo bóng lưng cao cao ấm áp đằng trước kia, mắt không rời khỏi bóng lưng ấy. Chợt, một vài thanh niên nhìn có vẻ “dân chơi”, xã hội xuất hiện đi xung quanh nó và Lam Kì, cô định hét lên nhưng nó đã giữ cô lại. Nó sợ Khải và Nguyên sẽ lo lắng, sẽ quay lại, bọn họ nhận ra rồi hai người sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Nó và Lam Kì sợ hãi, run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng vững, ánh mắt long lanh nhìn chăm chăm vào đám thanh niên kia nửa tức giận nửa sợ hãi. Bọn họ tiến gần đến nó và Lam Kì, dùng ngón tay dơ bẩn vuốt lên làn da mịn màng kia, nó theo bản năng gạt tay hắn ra. Chết tiệt, chỗ này vắng, không có nhà dân cũng không có ai đi qua đây vào giờ này, trời đất tối, ranh giới thời gian giữa chiều và tối. Ánh đèn đường mập mờ, không gian tĩnh lặng đáng sợ. Hai trái tim nhỏ đang đập một cách liên hồi trong sự sợ hãi. Mồ hôi túa ra, hơi thở nó không đều. Bảo An và Lam Kì cảm thấy những khuôn mặt gầy gầy, xăm trổ kia thật đáng sợ.
- Hai tiểu thư xinh đẹp đi đâu về muộn thế này? Muốn đi chơi với bọn anh không?
Tên có vẻ là cầm đầu đi qua đi lại trước mặt nó và Lam Kì. Mùi khói thuốc lá khó chịu phả và mặt hai người, nó và cô nhăn mặt.
- Mấy người là ai?
- Là ai ư? Là ai thì cũng đâu có cần thiết. Quan trọng bây giờ hai em có muốn đi chơi cùng tụi này không? Đi với bọn anh, bọn anh chiều.
Hắn nở một nụ cười đểu. Nó và cô cảm thấy ghê tởm.
***
Đi một quãng, cậu không thấy tiếng nói chuyện đằng sau, cậu quay mặt lại. Không thấy nó và Lam kì đâu, cậu giật mình, lo lắng hỏi Khải ca:
- Bảo An và Lam Kì đâu?
Anh cũng quay mặt lại. Cảm giác bất an, trái tim có cảm giác khó thở. Không suy nghĩ, anh chạy một mạch ra phía đằng sau, con đường anh vừa đi qua. Cậu cũng chạy theo, linh cảm không hay.
Cô ấy đâu? Tối như vậy rồi cô ấy còn đi đâu nữa? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh chạy nhanh nhất có thể. Cầu trời cho hai người ấy bình an. Anh chợt dừng lại, thở dốc. Khải và Nguyên nhìn thấy họ đang bị bao vây bở một đám thanh niên hư hỏng, chắc chắn họ đang sợ hãi. Nhưng anh phải làm gì? Phải làm gì đây? Trong tình cảnh này, anh không biết mình nên làm gì để cứu họ. Cho dù anh có liều mạng lao vào đánh chúng thì cũng không thể.
Khải và Nguyên nhìn nhau gật đầu, lấy khẩu trang, mũ và áo ra mặc, tiến tới chỗ bọn họ.
- Mấy người là ai? Tại sao lại bắt nạt hai cô ấy? – Nguyên dùng giọng khác để nói chuyện với chúng, hy vọng không cần phải dùng tới nắm đấm vì chắc chắn nếu như vậy, cậu và Khải ca sẽ thua.
- Mày là đứa nào? Dũng cảm nhỉ? Anh hùng cứu mĩ nhân cơ đấy. Tao đâu có bắt nạt hai cô bé, tao chỉ mượn hai cô bé xinh xắn này đi chơi một chút thôi. Liên can gì đến mày. Xéo.
Bốp. Một cú đấm trời giáng vào mặt tên đầu sỏ. Hắn nghiến răng, lấy ngón trỏ quệt chút máu dính trên mép.
Anh mất bình tĩnh, ra tay đấm hắn, lửa trong lòng anh rực lên. Anh thực sự tức giận. Bảo An, Lam Kì và Nguyên há hốc mồm miệng càng lo lắng. Lo anh sẽ bị bọn chúng đánh nhừ tử. Quả thật là như vậy. Tên đầu sỏ tức giận, hắn ra hiệu cho đàn em xông vào đánh Tuấn Khải. Anh không kịp phản ứng, bị một tên đẩy mạnh ngã xuống đất. Nó lo lắng, sợ hãi liền vùng khỏi bàn tay rắn chắc của một tên rồi lao tới dùng karate hạ mấy tên đang chuẩn bị đánh anh. Bàn chân nó run run, đây giống như là một hành động không suy nghĩ, làm theo trái tim mách bảo, nó chỉ muốn cố gắng bảo vệ người mà nó yêu thương. Nó không muốn anh bị thương, không muốn anh chịu đau, không muốn anh bị đánh, không muốn danh tính của anh bị lộ và ảnh hưởng đến sự nghiệp, vì nó. Trái tim nó đang đập thình thịch, bao cảm xúc xen lẫn, hỗn độn khó tả. Chân tay nó như rụng rời nhưng vẫn cố đứng vững bởi nếu nó gục ngã thì Nguyên ca, Lam Kì và cả người nó yêu nữa đều sẽ gặp nguy hiểm.
Tên đầu sỏ thấy vậy, liền tới túm chặt vai Lam Kì, cô sợ hãi, nước mắt tuôn ra. Cậu nhìn thấy mà đau lòng, cậu có thể làm gì đây? Hắn mạnh tay khiến cô đau đớn, nước mắt cứ thế thay nhau chảy dài. Một tia sáng loé lên từ túi áo khoác của hắn, một con dao găm nhỏ sắc nhọn đưa lên cổ của cô. Cậu giơ cánh tay tiến về phía cô một bước, hắn ghè sâu hơn, khiến cô đau đớn về thể xác.
Anh từ dưới đất đứng dậy, nhanh tay bấm số cảnh sát, chưa kịp nhấn gọi thì đã bị hắn đe doạ.
- Mày mà gọi cảnh sát con nhỏ này sẽ chết.
Ngón tay run run, anh không dám nhấn. Anh sợ nếu anh chỉ nhấn một lần thôi có thể sẽ không gặp được Lam Kì nữa. Hắn là dân xã hội, cái gì hắn cũng dám làm cho nên không được đùa với hắn.
Nó nắm chặt tay thành quyền. Nó giận bản thân mình vì không làm được gì cho Lam Kì, cậu ấy đang rất đau đớn và sợ hãi. Nước mắt nó cứ tuôn ra, không thể ngăn lại được. Nó phải làm gì đó, không thể cứ mềm yếu đứng không mà khóc như thế được. Nó cố nhớ lại những kĩ thuật karate đã được học, đôi mắt long lanh mọng nước nhắm nghiền lại, tay nắm chặt. Nó nhanh chóng chạy lại phía hắn, dùng tay mạnh mẽ gạt tay cầm dao của hắn ra, rồi đá vào cánh tay ấy, thêm một cú xoay ngược, mặt hắn ăn nguyên một dấu chân của nó trên mặt. Hắn ngã văng ra, con dao tung lên rồi rơi xuống đất khiến tất cả đều tái xanh mặt.
Tiếng dao rơi trên mặt đất, mũi và chuôi dao thay phiên nhau gõ từng nhịp xuống mặt đất tạo nên tiếng leng keng sắc nhọn. Ánh đèn đường sáng trắng phản chiếu trên lưỡi dao nhỏ bén loé lên tia sáng nhỏ nhưng sắc. Mọi người hết nhìn con dao rồi nhìn hắn nằm lăn trên mặt đường, tay phải ôm mặt, khuỷu tay trái chống trên mặt đường có vẻ rất đau, hắn nghiến răng, bò lại chỗ con dao. Anh nhanh chóng dùng chân đá con dao vào phía bụi cây gần đó, con dao biến mất trong tầm mắt của mọi người. Hắn mất vũ khí. Nguyên đứng cạnh đó, hắn liền đứng dậy định tấn công Nguyên, cậu hoảng sợ, né tránh. Nó vội chạy lại cho hắn một cước thẳng lưng, Nguyên né được, chạy về chỗ Lam Kì. Hắn nằm sấp xuống, đau đớn, hết sức. Anh liền bấm máy gọi cho cảnh sát. Chạy đến chỗ Lam Kì. Anh và Nguyên vồn vã hỏi han cô. Nó đứng đó, toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mắt cứ rơi.
Khải, Nguyên cởi bỏ bộ đồ hoá trang, đến hỏi thăm Lam Kì.
- Cậu có bị sao không? Có đau không?
- Hắn có làm gì em không? Không bị thương chứ?
- Em không sao. Hai người đừng lo lắng. Chỉ là sợ hãi chút thôi.
Không ai hỏi nó. Không ai lo cho nó. Không ai hỏi nó có bị thương không. Và lệ cứ nối lệ mà rơi. Nó đưa tay gạt dòng nước mắt mặn chát. Tự an ủi bản thân, nó khóc chỉ là do quá sợ. Không phải vì chuyện khác. Anh ấy chỉ quan tâm Lam Kì thôi, có lẽ, người trong trái tim anh là Lam Kì, không phải nó. Phải rồi. Lam Kì bị hắn bắt làm con tin, bị hắn kè dao vào cổ nên được quan tâm là phải. Không có gì là lạ cả. Nó tự nhủ với bản thân như vậy nhưng tâm trí nó đâu cho phép nó chấp nhận suy nghĩ đó.
- Bảo An, em giỏi thật đấy! May mà có em không thì tiêu rồi. Màn karate của em quá đẹp mắt!
Nguyên Bảo giơ tay hình dấu like thán phục nó. Nó vọi vàng lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt của nó nhưng anh đã kịp nhìn thấy. Khoé mắt nó đỏ hoe, hàng lông mi còn dính chút nước mắt.
- Em cũng không sao chứ?
Anh nhẹ giọng hỏi han nó.
- Em không sao. Anh không thấy em hạ được mấy tên côn đồ này sao? - Nó lè lưỡi cười đáp lại anh.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của nó. Khuôn mặt tươi cười, vô tư nhưng đôi mắt có gì đó như chực vỡ oà, mang một nỗi buồn man mác và có chút đau khổ trong lòng.
- Em mạnh mẽ thật đấy. Hôm nào dạy anh mấy chiêu nhé. – Nguyên vẫn chưa hết thán phục nó.
- Uhm. – Nó đáp lại, khoé miệng cong lên. Lại là một nụ cười.
Một lát sau, cảnh sát đến, đưa hắn cùng đồng bọn về trụ sở. Bốn người ra về, quyết định giấu bố mẹ chuyện này bởi không ai muốn bố mẹ mình lo lắng. Đi được một đoạn, nó chợt dừng lại.
- Mọi người cứ về trước đi, em có thứ cần mua cho mẹ. Em đi đường lớn nên sẽ không sao đâu. Mọi người cứ về đi.
- Hay để bọn tớ đi cùng. Đi một mình nguy hiểm lắm. – Lam Kì lo lắng cho nó.
- Không sao mà. Mọi người cứ về đi. Tớ đi đường lớn, lại có karate phòng thân, không phải lo đâu.
Ba người miễn cưỡng đồng ý đi trước, nó quay lại con đường lúc nãy. Khoé mắt bắt đầu thấy cay cay. Nó lại khóc ư? Nó muốn đến một chỗ nào đó chỉ có mình nó, để khóc cho thoả, không nén lại trong lòng. Nó bắt đầu chạy. Từng giọt nước mắt chảy dài trên bờ má rồi rơi xuống mặt đường về phía đằng sau.
***
Anh dừng lại, bảo Vương Nguyên đưa Lam Kì về.
- Hai đứa cứ về trước đi. Nguyên nhớ đưa Lam Kì về tận nhà. Anh quay lại tìm Bảo An. Bảo An có karate nhưng dù sao vẫn là con gái, không nên để cô ấy đi một mình vào lúc trời tối như thế này. Anh không yên tâm.
- Uhm. Cũng được.
Hai người gật đầu, bước tiếp.
Anh chạy theo hướng nó đi ban nãy. Anh biết nó nói dối. Anh biết nó đang trốn ở một góc nào đó.
Nó trốn trong một khe nhỏ giữa hai ngôi nhà cao tầng. Trong bóng tối, nó ngồi xuống góc tường, hai tay ôm hai đầu gối, mặt gục vào đó, khẽ nấc lên từng tiếng. Nó sợ hãi và bị tổn thương. Tại sao anh không quan tâm nó? Tại sao anh không vội vàng hỏi thăm nó? Tại sao anh không lo lắng cho nó như Lam Kì? Lúc ấy, người nó mềm nhũn như sợi bún mỏng manh, dùng hết sức để bảo vệ những con người luôn kề vai sát cánh với nó mà sao không ai thèm quan tâm nó? Nó lo lắng cho anh nên đã dùng hết dũng khí của mình để đánh lũ đồng bọ của tên kia. Nước mắt nó rơi, ai lau cho nó? Nó mệt mỏi, sợ hãi, ai hỏi han nó? Nó đánh tên kia, bị thương hay không, ai lo lắng cho nó? Không, không ai cả. Trái tim nó tổn thương, một mình nó chịu đựng. Giờ chân nó bị thương vì thực hiện sai một động tác nhỏ nhưng vẫn cố gắng đi bình thường, thụt lại phía sau một chút để mọi người không biết, không lo lắng cho nó. Nó chạy đi trong bóng đêm, vấp ngã, trẹo chân vẫn cố gắng đi. Giờ đây, không ai nhìn thấy nó cả. Không ai biết nó ở đây. Chỉ mình nó… mình nó chịu nỗi đau thể xác, mình nó chịu nỗi đau trong trái tim nhỏ bé kia. Từng cơn đau nhói lên thành đợt. Nó thổn thức, khóc, khóc mãi, nước mắt nối đuôi nhau không ngừng. Nước mắt làm ướt đẫm đầu gối chiếc quần bò màu đen đơn sắc. Không thể nhìn thấy giọt nước mắt đó bởi những giọt nước mắt đã đã được che dấu đi bởi màu đen sẫm của chiếc quần. Nó ngồi một mình trong một góc nhỏ, đau lòng. Màn đêm đen bảo phủ nó. Ánh đèn sáng tới đâu cũng không thể chiếu sáng tới góc nó ngồi. Nó khóc, nước mắt tuôn rơi.
“Em mạnh mẽ thật đấy!” Câu nói của Nguyên ca hiên lên trong óc nó.
Mạnh mẽ ư?
“Giá như em thực sự mạnh mẽ thì tốt biết mấy.”
Vô tình, nhà anh ngay kế bên nhà cô bé mặc vày hồng ban nãy. Ba người thân nhau từ đó, đi đâu cũng có nhau.
Rồi ngày mà Nguyên và Khải đi dự thi các chương trình, gia nhập công ty. Cô ít gặp mặt hai người hơn, cảm thấy chán và khó chịu, thỉnh thoảng đi học một mình, mặt cô cúi gằm xuống. Cô vấp ngã không ai đỡ cô dậy, không ai chọc cô khi cô khóc. Cô bị bạn bè trêu, bắt nạt, không ai bênh vực cô, lao vào đánh nhau với chúng để bảo vệ cô. Cô thấy tủi thân lắm, nước mắt khẽ tuôn rơi. Cô nhớ hai người họ da diết. Buổi chiều cố gắng hoàn thành bài tập về nhà để buổi tối có thể xem chương trình China got talent để cô có thể nhìn thấy người ấy.
><><><><><><><><><><
Năm tháng trôi qua, cô đã quá quen với việc có hai người ấy cũng cười đùa, trò chuyện, quen với những lúc vắng bóng hai người ấy, quen với việc hai người ấy cùng đồng đội xuất hiện trên sân khấu bên dưới có háng triệu fans hâm mộ hò hét. Khoảng cách dần xa nhưng tình cảm vẫn như thuở ban đầu.
Cô cùng họ trưởng thành, tất cả cũng đã lớn. Cũng đã biết điều chỉnh tình cảm, cũng đã biết yêu. Nhưng cô vẫn không thể phân biệt được, rốt cuộc cô yêu ai? Là ai chứ? Khải hay Nguyên? Mỗi khi nghĩ về chuyện này, đầu óc cô rối bời. Ai mới là người chiếm lĩnh trái tim cô. Cô khẽ nhắm mắt, lắc lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ ấy.
- Lam Kì, em có sao không? Không khoẻ hả? – Tiếng của Mẫn tỷ, người cùng lớp múa với cô.
- Em không sao.
- Vậy thì tốt. Vào tập đi em, hết giờ nghỉ rồi. – Mẫn tỷ dịu dàng mỉm cười đáp.
- Dạ.
Nó đi theo Mẫn tỷ vào phòng tập. Tiếp tục tập luyện. Bản nhạc nhẹ nhàng trầm bổng lại vang lên, cơ thể mềm dẻo uốn theo từng điệu nhạc, trút bỏ tâm tư trong lòng, hoà cùng giai điệu ấy.
***
“I’m always happy about anything that gives publicity to architects or architecture because it is very under-discussed subjects in our lives and people talk about handbags more than they talk about the building in which they live and it drives me crazy…”
Giọng Anh-Mỹ phát ra từ chiếc loa trên bàn giáo viên, cả phòng học im lặng chăm chú nghe. Nó cố gắng hiểu nội dung của bài nghe nhưng thực sự rất khó. Kĩ năng nghe của nó khá kém, chỉ tốt ngữ pháp, từ vựng và đọc. Chính vì vậy mà ngay khi sang bên này, nó quyết định đi tim một lớp học thêm Tiếng Anh luyện đủ các kĩ năng nghe-nói-đọc-viết. Hoàn thành bài tập nghe, trong khi ngồi chờ các bạn khác hoàn thành bài tập, nó lại ngồi ngẩn ngơ nghĩ lung tung, tưởng tượng mơ mộng hão huyền. Nó nhớ lại cảm giác lúc đứng cùng anh ấy trên tầng thượng, nhớ lúc được anh ấy vuốt tóc, nhớ lại ánh mắt trìu mến của anh nhìn nó, thật ấm áp. Nó đỏ mặt mỉm cười. Nó còn nhớ rõ cảm xúc lúc đó, nó chỉ muốn mãi mãi được như vậy. Nó nghĩ về những cảnh lãng mạn trong ngôn tình nó hay đọc rồi lại tưởng tượng ra cảnh anh và nó, nó lại cười thầm một mình, người ngoài nhìn vào chắc tưởng nó bị thần kinh.
Thời gian tập luyện cũng hết, bốn người cùng nhua đi về. Giờ này không thể mặc quần áo kín mít như lúc chiều nên nó và Lam Kì phải đi cách Khải và Nguyên hơn hai mét. Tiếng nói cũng ít đi. Nó bước chân theo bóng lưng cao cao ấm áp đằng trước kia, mắt không rời khỏi bóng lưng ấy. Chợt, một vài thanh niên nhìn có vẻ “dân chơi”, xã hội xuất hiện đi xung quanh nó và Lam Kì, cô định hét lên nhưng nó đã giữ cô lại. Nó sợ Khải và Nguyên sẽ lo lắng, sẽ quay lại, bọn họ nhận ra rồi hai người sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Nó và Lam Kì sợ hãi, run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng vững, ánh mắt long lanh nhìn chăm chăm vào đám thanh niên kia nửa tức giận nửa sợ hãi. Bọn họ tiến gần đến nó và Lam Kì, dùng ngón tay dơ bẩn vuốt lên làn da mịn màng kia, nó theo bản năng gạt tay hắn ra. Chết tiệt, chỗ này vắng, không có nhà dân cũng không có ai đi qua đây vào giờ này, trời đất tối, ranh giới thời gian giữa chiều và tối. Ánh đèn đường mập mờ, không gian tĩnh lặng đáng sợ. Hai trái tim nhỏ đang đập một cách liên hồi trong sự sợ hãi. Mồ hôi túa ra, hơi thở nó không đều. Bảo An và Lam Kì cảm thấy những khuôn mặt gầy gầy, xăm trổ kia thật đáng sợ.
- Hai tiểu thư xinh đẹp đi đâu về muộn thế này? Muốn đi chơi với bọn anh không?
Tên có vẻ là cầm đầu đi qua đi lại trước mặt nó và Lam Kì. Mùi khói thuốc lá khó chịu phả và mặt hai người, nó và cô nhăn mặt.
- Mấy người là ai?
- Là ai ư? Là ai thì cũng đâu có cần thiết. Quan trọng bây giờ hai em có muốn đi chơi cùng tụi này không? Đi với bọn anh, bọn anh chiều.
Hắn nở một nụ cười đểu. Nó và cô cảm thấy ghê tởm.
***
Đi một quãng, cậu không thấy tiếng nói chuyện đằng sau, cậu quay mặt lại. Không thấy nó và Lam kì đâu, cậu giật mình, lo lắng hỏi Khải ca:
- Bảo An và Lam Kì đâu?
Anh cũng quay mặt lại. Cảm giác bất an, trái tim có cảm giác khó thở. Không suy nghĩ, anh chạy một mạch ra phía đằng sau, con đường anh vừa đi qua. Cậu cũng chạy theo, linh cảm không hay.
Cô ấy đâu? Tối như vậy rồi cô ấy còn đi đâu nữa? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh chạy nhanh nhất có thể. Cầu trời cho hai người ấy bình an. Anh chợt dừng lại, thở dốc. Khải và Nguyên nhìn thấy họ đang bị bao vây bở một đám thanh niên hư hỏng, chắc chắn họ đang sợ hãi. Nhưng anh phải làm gì? Phải làm gì đây? Trong tình cảnh này, anh không biết mình nên làm gì để cứu họ. Cho dù anh có liều mạng lao vào đánh chúng thì cũng không thể.
Khải và Nguyên nhìn nhau gật đầu, lấy khẩu trang, mũ và áo ra mặc, tiến tới chỗ bọn họ.
- Mấy người là ai? Tại sao lại bắt nạt hai cô ấy? – Nguyên dùng giọng khác để nói chuyện với chúng, hy vọng không cần phải dùng tới nắm đấm vì chắc chắn nếu như vậy, cậu và Khải ca sẽ thua.
- Mày là đứa nào? Dũng cảm nhỉ? Anh hùng cứu mĩ nhân cơ đấy. Tao đâu có bắt nạt hai cô bé, tao chỉ mượn hai cô bé xinh xắn này đi chơi một chút thôi. Liên can gì đến mày. Xéo.
Bốp. Một cú đấm trời giáng vào mặt tên đầu sỏ. Hắn nghiến răng, lấy ngón trỏ quệt chút máu dính trên mép.
Anh mất bình tĩnh, ra tay đấm hắn, lửa trong lòng anh rực lên. Anh thực sự tức giận. Bảo An, Lam Kì và Nguyên há hốc mồm miệng càng lo lắng. Lo anh sẽ bị bọn chúng đánh nhừ tử. Quả thật là như vậy. Tên đầu sỏ tức giận, hắn ra hiệu cho đàn em xông vào đánh Tuấn Khải. Anh không kịp phản ứng, bị một tên đẩy mạnh ngã xuống đất. Nó lo lắng, sợ hãi liền vùng khỏi bàn tay rắn chắc của một tên rồi lao tới dùng karate hạ mấy tên đang chuẩn bị đánh anh. Bàn chân nó run run, đây giống như là một hành động không suy nghĩ, làm theo trái tim mách bảo, nó chỉ muốn cố gắng bảo vệ người mà nó yêu thương. Nó không muốn anh bị thương, không muốn anh chịu đau, không muốn anh bị đánh, không muốn danh tính của anh bị lộ và ảnh hưởng đến sự nghiệp, vì nó. Trái tim nó đang đập thình thịch, bao cảm xúc xen lẫn, hỗn độn khó tả. Chân tay nó như rụng rời nhưng vẫn cố đứng vững bởi nếu nó gục ngã thì Nguyên ca, Lam Kì và cả người nó yêu nữa đều sẽ gặp nguy hiểm.
Tên đầu sỏ thấy vậy, liền tới túm chặt vai Lam Kì, cô sợ hãi, nước mắt tuôn ra. Cậu nhìn thấy mà đau lòng, cậu có thể làm gì đây? Hắn mạnh tay khiến cô đau đớn, nước mắt cứ thế thay nhau chảy dài. Một tia sáng loé lên từ túi áo khoác của hắn, một con dao găm nhỏ sắc nhọn đưa lên cổ của cô. Cậu giơ cánh tay tiến về phía cô một bước, hắn ghè sâu hơn, khiến cô đau đớn về thể xác.
Anh từ dưới đất đứng dậy, nhanh tay bấm số cảnh sát, chưa kịp nhấn gọi thì đã bị hắn đe doạ.
- Mày mà gọi cảnh sát con nhỏ này sẽ chết.
Ngón tay run run, anh không dám nhấn. Anh sợ nếu anh chỉ nhấn một lần thôi có thể sẽ không gặp được Lam Kì nữa. Hắn là dân xã hội, cái gì hắn cũng dám làm cho nên không được đùa với hắn.
Nó nắm chặt tay thành quyền. Nó giận bản thân mình vì không làm được gì cho Lam Kì, cậu ấy đang rất đau đớn và sợ hãi. Nước mắt nó cứ tuôn ra, không thể ngăn lại được. Nó phải làm gì đó, không thể cứ mềm yếu đứng không mà khóc như thế được. Nó cố nhớ lại những kĩ thuật karate đã được học, đôi mắt long lanh mọng nước nhắm nghiền lại, tay nắm chặt. Nó nhanh chóng chạy lại phía hắn, dùng tay mạnh mẽ gạt tay cầm dao của hắn ra, rồi đá vào cánh tay ấy, thêm một cú xoay ngược, mặt hắn ăn nguyên một dấu chân của nó trên mặt. Hắn ngã văng ra, con dao tung lên rồi rơi xuống đất khiến tất cả đều tái xanh mặt.
Tiếng dao rơi trên mặt đất, mũi và chuôi dao thay phiên nhau gõ từng nhịp xuống mặt đất tạo nên tiếng leng keng sắc nhọn. Ánh đèn đường sáng trắng phản chiếu trên lưỡi dao nhỏ bén loé lên tia sáng nhỏ nhưng sắc. Mọi người hết nhìn con dao rồi nhìn hắn nằm lăn trên mặt đường, tay phải ôm mặt, khuỷu tay trái chống trên mặt đường có vẻ rất đau, hắn nghiến răng, bò lại chỗ con dao. Anh nhanh chóng dùng chân đá con dao vào phía bụi cây gần đó, con dao biến mất trong tầm mắt của mọi người. Hắn mất vũ khí. Nguyên đứng cạnh đó, hắn liền đứng dậy định tấn công Nguyên, cậu hoảng sợ, né tránh. Nó vội chạy lại cho hắn một cước thẳng lưng, Nguyên né được, chạy về chỗ Lam Kì. Hắn nằm sấp xuống, đau đớn, hết sức. Anh liền bấm máy gọi cho cảnh sát. Chạy đến chỗ Lam Kì. Anh và Nguyên vồn vã hỏi han cô. Nó đứng đó, toàn thân vẫn còn run rẩy, nước mắt cứ rơi.
Khải, Nguyên cởi bỏ bộ đồ hoá trang, đến hỏi thăm Lam Kì.
- Cậu có bị sao không? Có đau không?
- Hắn có làm gì em không? Không bị thương chứ?
- Em không sao. Hai người đừng lo lắng. Chỉ là sợ hãi chút thôi.
Không ai hỏi nó. Không ai lo cho nó. Không ai hỏi nó có bị thương không. Và lệ cứ nối lệ mà rơi. Nó đưa tay gạt dòng nước mắt mặn chát. Tự an ủi bản thân, nó khóc chỉ là do quá sợ. Không phải vì chuyện khác. Anh ấy chỉ quan tâm Lam Kì thôi, có lẽ, người trong trái tim anh là Lam Kì, không phải nó. Phải rồi. Lam Kì bị hắn bắt làm con tin, bị hắn kè dao vào cổ nên được quan tâm là phải. Không có gì là lạ cả. Nó tự nhủ với bản thân như vậy nhưng tâm trí nó đâu cho phép nó chấp nhận suy nghĩ đó.
- Bảo An, em giỏi thật đấy! May mà có em không thì tiêu rồi. Màn karate của em quá đẹp mắt!
Nguyên Bảo giơ tay hình dấu like thán phục nó. Nó vọi vàng lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt của nó nhưng anh đã kịp nhìn thấy. Khoé mắt nó đỏ hoe, hàng lông mi còn dính chút nước mắt.
- Em cũng không sao chứ?
Anh nhẹ giọng hỏi han nó.
- Em không sao. Anh không thấy em hạ được mấy tên côn đồ này sao? - Nó lè lưỡi cười đáp lại anh.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của nó. Khuôn mặt tươi cười, vô tư nhưng đôi mắt có gì đó như chực vỡ oà, mang một nỗi buồn man mác và có chút đau khổ trong lòng.
- Em mạnh mẽ thật đấy. Hôm nào dạy anh mấy chiêu nhé. – Nguyên vẫn chưa hết thán phục nó.
- Uhm. – Nó đáp lại, khoé miệng cong lên. Lại là một nụ cười.
Một lát sau, cảnh sát đến, đưa hắn cùng đồng bọn về trụ sở. Bốn người ra về, quyết định giấu bố mẹ chuyện này bởi không ai muốn bố mẹ mình lo lắng. Đi được một đoạn, nó chợt dừng lại.
- Mọi người cứ về trước đi, em có thứ cần mua cho mẹ. Em đi đường lớn nên sẽ không sao đâu. Mọi người cứ về đi.
- Hay để bọn tớ đi cùng. Đi một mình nguy hiểm lắm. – Lam Kì lo lắng cho nó.
- Không sao mà. Mọi người cứ về đi. Tớ đi đường lớn, lại có karate phòng thân, không phải lo đâu.
Ba người miễn cưỡng đồng ý đi trước, nó quay lại con đường lúc nãy. Khoé mắt bắt đầu thấy cay cay. Nó lại khóc ư? Nó muốn đến một chỗ nào đó chỉ có mình nó, để khóc cho thoả, không nén lại trong lòng. Nó bắt đầu chạy. Từng giọt nước mắt chảy dài trên bờ má rồi rơi xuống mặt đường về phía đằng sau.
***
Anh dừng lại, bảo Vương Nguyên đưa Lam Kì về.
- Hai đứa cứ về trước đi. Nguyên nhớ đưa Lam Kì về tận nhà. Anh quay lại tìm Bảo An. Bảo An có karate nhưng dù sao vẫn là con gái, không nên để cô ấy đi một mình vào lúc trời tối như thế này. Anh không yên tâm.
- Uhm. Cũng được.
Hai người gật đầu, bước tiếp.
Anh chạy theo hướng nó đi ban nãy. Anh biết nó nói dối. Anh biết nó đang trốn ở một góc nào đó.
Nó trốn trong một khe nhỏ giữa hai ngôi nhà cao tầng. Trong bóng tối, nó ngồi xuống góc tường, hai tay ôm hai đầu gối, mặt gục vào đó, khẽ nấc lên từng tiếng. Nó sợ hãi và bị tổn thương. Tại sao anh không quan tâm nó? Tại sao anh không vội vàng hỏi thăm nó? Tại sao anh không lo lắng cho nó như Lam Kì? Lúc ấy, người nó mềm nhũn như sợi bún mỏng manh, dùng hết sức để bảo vệ những con người luôn kề vai sát cánh với nó mà sao không ai thèm quan tâm nó? Nó lo lắng cho anh nên đã dùng hết dũng khí của mình để đánh lũ đồng bọ của tên kia. Nước mắt nó rơi, ai lau cho nó? Nó mệt mỏi, sợ hãi, ai hỏi han nó? Nó đánh tên kia, bị thương hay không, ai lo lắng cho nó? Không, không ai cả. Trái tim nó tổn thương, một mình nó chịu đựng. Giờ chân nó bị thương vì thực hiện sai một động tác nhỏ nhưng vẫn cố gắng đi bình thường, thụt lại phía sau một chút để mọi người không biết, không lo lắng cho nó. Nó chạy đi trong bóng đêm, vấp ngã, trẹo chân vẫn cố gắng đi. Giờ đây, không ai nhìn thấy nó cả. Không ai biết nó ở đây. Chỉ mình nó… mình nó chịu nỗi đau thể xác, mình nó chịu nỗi đau trong trái tim nhỏ bé kia. Từng cơn đau nhói lên thành đợt. Nó thổn thức, khóc, khóc mãi, nước mắt nối đuôi nhau không ngừng. Nước mắt làm ướt đẫm đầu gối chiếc quần bò màu đen đơn sắc. Không thể nhìn thấy giọt nước mắt đó bởi những giọt nước mắt đã đã được che dấu đi bởi màu đen sẫm của chiếc quần. Nó ngồi một mình trong một góc nhỏ, đau lòng. Màn đêm đen bảo phủ nó. Ánh đèn sáng tới đâu cũng không thể chiếu sáng tới góc nó ngồi. Nó khóc, nước mắt tuôn rơi.
“Em mạnh mẽ thật đấy!” Câu nói của Nguyên ca hiên lên trong óc nó.
Mạnh mẽ ư?
“Giá như em thực sự mạnh mẽ thì tốt biết mấy.”
/29
|