- Thì có ai bảo cậu không phải là con người đâu. Cậu là Vũ Bảo An siêu-lười-biếng, siêu-ở-bẩn. Có sai chỗ nào không? – Thiên Ân trêu bạn.
- Hả? Cái gì mà siêu lười biếng với siêu ở bẩn chứ. Sống như thế là một nghệ thuật đấy. Hơn nữa phòng bừa bộn có thể tránh tà mà. Hi hi. – Bảo An cố gắng bao biện lý do cho mình.
- Ặc. Nghệ thuật cái con khỉ. Lười thì nhận ngay đi, làm bộ. Thôi, bye bye, tớ đi ăn đây. Dạ dày tớ sắp bị tiêu hóa đến nơi rồi. – Thiên Ân tạm biệt bạn để đi ăn.
- Ừ. Bye bye. – Bảo An cũng đáp lại.
Điện thoại vừa nhấc ra khỏi tai lập tức sập nguồn.
- A. Trời ơi. Quên mất không sạc pin. Tội nghiệp “dế yêu” ghê! – Miệng nói tội nghiệp mà hành hạ nó làm việc đến sập cả nguồn. Lúc nào cũng vậy, hành hạ đủ thể loại mà miệng vẫn thốt ra từ “tội nghiệp” . Khi tức giận cái gì đó lại ném điện thoại khắp giường. May mà nó cũng biết ném lên đệm, ít nhất thì nó cũng biết tiếc của.
Cắm sạc điện thoại, nó xuống nhà.
- Mẹ ơi! Con ra ngoài đi chơi chút nhé. – Nó gọi mẹ để mẹ biết nó ra ngoài.
- Ừ. Con đi đi. Đi cho quen chỗ, sau đỡ thấy lạ lẫm. – Cô Vũ vui vẻ đồng ý cho nó ra ngoài.
Giống như bao thành phố khác, Trùng Khánh cũng là một thành phố nhộn nhịp, bận rộn. Trùng Khánh là một thành phố có khá nhiều đồi núi. Những đồi núi được bao phủ bởi cây xanh. Một thanh phố hiện đại, giàu có hòa quyện với những hình ảnh thiên nhiên khiến cho người ta một cảm giác thú vị, tò mò để khám phá. Nó đi quanh quanh các đừng phố, cửa hàng chơi. “Wow!!! Có hẳn một shop bán đày đủ đồ thần tượng luôn nè.” Không cần nghĩ ngợi nhiều, nó giống như thanh sắt còn cửa hàng giống như nam châm hút nó vào. “Wow! Nhiều đồ thật đấy!” Nó vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước một đống đồ thần tượng. Ở Việt Nam cũng có một vài shop đồ thần tượng nhưng quy mô khá nhỏ và thường bán online. Nhưng ở đây vừa có thể mua trực tiếp vừa có thể mua qua các trang mạng xã hội. Ở shop này có đủ đồ của các nhóm nhạc, ca sĩ thần tượng. T-ara, Big Bang, Exo, SNSD, BTS, 2NE1 ... có cả Giả Nãi Lượng,Dương Dương, Lý Dịch Phong, Dương Mịch, Thẩm Mộng Thần, Cúc Tịnh Y, Châu Kiệt Luân, Trần Vĩ Đình nữa, có cả Luhan, Kris, TFBOYS… Wow! Không thể kể hết được. Và nó không khó khăn gì để tìm ra khu hàng TFBOYS, nó dường như to hơn một chút so với các gian hàng khác và rất nổi bật, nổi bật nhất trong shop. Nó đi lại xem từng thứ đồ về TFBOYS. Có cả ảnh cả nhóm cũng có riêng từng người. Nó tìm thấy một poster in hình Vương Tuấn Khải mà cái ảnh đó vừa được Khải Khải up weibo cách đây không lâu đã có poster rồi sao? Nó mua cái poster đó và mua thêm một poster cả nhóm nữa. Tiện thể nó mua luôn cả vở TFBOYS, nó biết nó sẽ không bao giờ dùng đến vở đó nhưng cứ mua về để trưng đấy cho đẹp. Bởi vì nó sợ khi dùng sẽ làm cũ, hỏng mất và khi viết hết thì phải làm thế nào? Nó còn mua thêm cả cặp sách nữa, sắp vào năm học rồi mà. Và dĩ nhiên đó cũng là đồ TFBOYS. Mua xong, ra khỏi cửa hàng mà tâm trạng nó phấn khích không tả nổi. Nó mỉm cười dễ thương một cái rồi tiếp tục đi. Nó đi dạo quanh công viên một lúc rồi trở về. Trước khi về, nó không quên mua sim điện thoại Trung Quốc cho “dế yêu”. Vừa bước vào nhà, nó gặp mẹ.
- Mẹ. Con về rồi.
- Ừ. Lại mua một đống đồ TFBOYS rồi. Cái gì cũng có hình TFBOYS. Không biết chán à? – Mẹ nó lần nào cũng phàn nàn vì nó mua quá nhiều đồ TFBOYS nhưng mẹ nó chẳng có ý gì phản đối việc nó hâm mộ TFBOYS. Trái lại còn vui khi nó có thần tượng và đặc biệt là có suy nghĩ tích cực, biết nỗ lực, cố gắng vì thần tượng, có ước mơ, cố gắng có mục đích. Nhiều khi cô Vũ cảm thấy những thiếu niên như nó, như TFBOYS có những suy nghĩ thật cao đẹp, trong sáng và có khi còn trưởng thành hơn cả người lớn, khiến nhiều người lớn phải học tập. Hơn nữa cô Vũ cũng là một bà mẹ hiểu tâm lý con gái, hiểu tâm lý của một thiếu niên mới lớn cho nên việc con gái mình hâm mộ thần tượng cô rất ủng hộ, chỉ cần nó đi theo hướng tích cực. Thỉnh thoảng cô nói vài câu bông đùa tạo cảm giác gần gũi với con gái, biến mình thành người bạn của con gái. – Con định biến phòng con thành cái phòn tràn ngập hình TFBOYS luôn à? – Ui. Mẹ nó nói đúng cái ước mơ và suy nghĩ bấy lâu nay của nó. – Hay để mẹ thuê người phun hình TFBOYS lên một bức tường cho tha hồ mà ngắm nhé. – Mẹ nó đùa mà nó lại được nước lấn tới.
- Thật hả mẹ? Dạ dạ. Con đồng ý liền. Ngay hôm nay nha mẹ. – Nó hí hửng.
Mẹ nó liền quay phắt mặt đi và nói:
- Thôi đi cô, tôi đùa thôi. Tiền đâu mà làm mấy thứ vớ vẩn như thế. Mau vào bếp giúp mẹ sắp bữa trưa ra đi.
Câu nói đó làm nó tiu ngỉu, thất vọng. Tại sao mẹ lại nỡ dội một gáo nước lạnh vào đầu nó chứ? Mà cũng tại nó chứ. Ai bảo nó tin. Tại nó cung Song Ngư mà, dễ tin người, úc nà cũng bị lừa mà chưa chừa. Nó liền vác đống đồ lên phòng rồi xuống bếp giúp mẹ. Ba nó bận rộn tối ngày. Vừa mới đến Trùng Khánh mà đã đi làm rồi.
_______________________________________________________________
Thời điểm trước bữa trưa khảng 1 tiếng ở Bắc Kinh…
Thiên Ân vừa kéo vali vào nhà mới. Ăn no rồi, giờ chỉ muốn ngủ thôi. Thật sự bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi, cho dù động đất, sóng thần hay Obama phát biểu thì nó cũng mặc kệ, ngủ đã rồi ra sao thì ra. Vừa đặt lưng xuống giường, mắt vừa nhắm lại, bỗng nó nghe tiếng ôn ào từ phía nhà bên cạnh.
Địa điểm: nhà bên cạnh nhà Thiên Ân.
- Aiiy… Hôm nay chụp hình cũng không mệt lắm nhưng mà cũng khá mệt. Nhưng cũng không phải là mệt, mà cũng khá là mệt. Chung quy là mệt bình thường mà cũng không thể nói là mệt. – Nguyên Nguyên nói mà không để ý có bốn con mắt nghĩa là hai cặp mắt đang trừng trừng nhìn mình.
- Em đang nói cái gì vậy? Em thừa năng lượng à? – Khải ca hỏi.
Thiên Tỉ cười một cái vì sự thừa năng lượng của Vương Nguyên. Quay sang Nam Nam hỏi:
- Mẹ đâu Nam Nam. Sao ở nhà một mình thế?
- Mẹ đi chợ rồi ạ. – Nam Nam đáp lại.
-Vậy sao em không đi cùng mẹ. Ở nhà một mình làm gì? – Thiên hỏi.
- Em biết mấy anh sắp về nên em ở nhà chờ. Khải ca với Nguyên ca ở nhà em chơi luôn nhé, mấy hôm nữa về. – Nam Nam còn nhỏ mà đã khôn khéo như vậy rồi.
- Em không cần mời đâu. Không có việc gì thì có kẻ cũng không chịu về đâu. – Thiên Thiên vừa nói vừa liếc mắt nhìn “ai đó”.
Khải ca ngồi cười vì hiểu Thiên Tỉ đang ám chỉ ai. Nguyên Nguyên vội lên tiếng:
- Cậu ám chỉ tớ phải không? Như cậu nói, nếu không có việc gì tớ sẽ ở lại đúng không? Tại vì tờ rất quý Nam Nam, Nam Nam rất đáng yêu, đáng yêu y như tớ. – Vương Nguyên làm bộ mặt cute rồi lấy ngón tay chỉ vào mình. – Đúng không Nam Nam? – Quay qua Nam Nam. Thằng bé cười gật đầu. – Đó thấy chưa? Nam Nam chính là em trai tớ đấy. À. Anh có cái này cho Nam Nam nè. Tèn ten!! – Vương Nguyên lôi ra một hộp bánh chocolate đưa cho Nam Nam. – Của em nè. Ngon lắm đó! Bánh này anh rất thích.
- Hả? Cái gì mà siêu lười biếng với siêu ở bẩn chứ. Sống như thế là một nghệ thuật đấy. Hơn nữa phòng bừa bộn có thể tránh tà mà. Hi hi. – Bảo An cố gắng bao biện lý do cho mình.
- Ặc. Nghệ thuật cái con khỉ. Lười thì nhận ngay đi, làm bộ. Thôi, bye bye, tớ đi ăn đây. Dạ dày tớ sắp bị tiêu hóa đến nơi rồi. – Thiên Ân tạm biệt bạn để đi ăn.
- Ừ. Bye bye. – Bảo An cũng đáp lại.
Điện thoại vừa nhấc ra khỏi tai lập tức sập nguồn.
- A. Trời ơi. Quên mất không sạc pin. Tội nghiệp “dế yêu” ghê! – Miệng nói tội nghiệp mà hành hạ nó làm việc đến sập cả nguồn. Lúc nào cũng vậy, hành hạ đủ thể loại mà miệng vẫn thốt ra từ “tội nghiệp” . Khi tức giận cái gì đó lại ném điện thoại khắp giường. May mà nó cũng biết ném lên đệm, ít nhất thì nó cũng biết tiếc của.
Cắm sạc điện thoại, nó xuống nhà.
- Mẹ ơi! Con ra ngoài đi chơi chút nhé. – Nó gọi mẹ để mẹ biết nó ra ngoài.
- Ừ. Con đi đi. Đi cho quen chỗ, sau đỡ thấy lạ lẫm. – Cô Vũ vui vẻ đồng ý cho nó ra ngoài.
Giống như bao thành phố khác, Trùng Khánh cũng là một thành phố nhộn nhịp, bận rộn. Trùng Khánh là một thành phố có khá nhiều đồi núi. Những đồi núi được bao phủ bởi cây xanh. Một thanh phố hiện đại, giàu có hòa quyện với những hình ảnh thiên nhiên khiến cho người ta một cảm giác thú vị, tò mò để khám phá. Nó đi quanh quanh các đừng phố, cửa hàng chơi. “Wow!!! Có hẳn một shop bán đày đủ đồ thần tượng luôn nè.” Không cần nghĩ ngợi nhiều, nó giống như thanh sắt còn cửa hàng giống như nam châm hút nó vào. “Wow! Nhiều đồ thật đấy!” Nó vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước một đống đồ thần tượng. Ở Việt Nam cũng có một vài shop đồ thần tượng nhưng quy mô khá nhỏ và thường bán online. Nhưng ở đây vừa có thể mua trực tiếp vừa có thể mua qua các trang mạng xã hội. Ở shop này có đủ đồ của các nhóm nhạc, ca sĩ thần tượng. T-ara, Big Bang, Exo, SNSD, BTS, 2NE1 ... có cả Giả Nãi Lượng,Dương Dương, Lý Dịch Phong, Dương Mịch, Thẩm Mộng Thần, Cúc Tịnh Y, Châu Kiệt Luân, Trần Vĩ Đình nữa, có cả Luhan, Kris, TFBOYS… Wow! Không thể kể hết được. Và nó không khó khăn gì để tìm ra khu hàng TFBOYS, nó dường như to hơn một chút so với các gian hàng khác và rất nổi bật, nổi bật nhất trong shop. Nó đi lại xem từng thứ đồ về TFBOYS. Có cả ảnh cả nhóm cũng có riêng từng người. Nó tìm thấy một poster in hình Vương Tuấn Khải mà cái ảnh đó vừa được Khải Khải up weibo cách đây không lâu đã có poster rồi sao? Nó mua cái poster đó và mua thêm một poster cả nhóm nữa. Tiện thể nó mua luôn cả vở TFBOYS, nó biết nó sẽ không bao giờ dùng đến vở đó nhưng cứ mua về để trưng đấy cho đẹp. Bởi vì nó sợ khi dùng sẽ làm cũ, hỏng mất và khi viết hết thì phải làm thế nào? Nó còn mua thêm cả cặp sách nữa, sắp vào năm học rồi mà. Và dĩ nhiên đó cũng là đồ TFBOYS. Mua xong, ra khỏi cửa hàng mà tâm trạng nó phấn khích không tả nổi. Nó mỉm cười dễ thương một cái rồi tiếp tục đi. Nó đi dạo quanh công viên một lúc rồi trở về. Trước khi về, nó không quên mua sim điện thoại Trung Quốc cho “dế yêu”. Vừa bước vào nhà, nó gặp mẹ.
- Mẹ. Con về rồi.
- Ừ. Lại mua một đống đồ TFBOYS rồi. Cái gì cũng có hình TFBOYS. Không biết chán à? – Mẹ nó lần nào cũng phàn nàn vì nó mua quá nhiều đồ TFBOYS nhưng mẹ nó chẳng có ý gì phản đối việc nó hâm mộ TFBOYS. Trái lại còn vui khi nó có thần tượng và đặc biệt là có suy nghĩ tích cực, biết nỗ lực, cố gắng vì thần tượng, có ước mơ, cố gắng có mục đích. Nhiều khi cô Vũ cảm thấy những thiếu niên như nó, như TFBOYS có những suy nghĩ thật cao đẹp, trong sáng và có khi còn trưởng thành hơn cả người lớn, khiến nhiều người lớn phải học tập. Hơn nữa cô Vũ cũng là một bà mẹ hiểu tâm lý con gái, hiểu tâm lý của một thiếu niên mới lớn cho nên việc con gái mình hâm mộ thần tượng cô rất ủng hộ, chỉ cần nó đi theo hướng tích cực. Thỉnh thoảng cô nói vài câu bông đùa tạo cảm giác gần gũi với con gái, biến mình thành người bạn của con gái. – Con định biến phòng con thành cái phòn tràn ngập hình TFBOYS luôn à? – Ui. Mẹ nó nói đúng cái ước mơ và suy nghĩ bấy lâu nay của nó. – Hay để mẹ thuê người phun hình TFBOYS lên một bức tường cho tha hồ mà ngắm nhé. – Mẹ nó đùa mà nó lại được nước lấn tới.
- Thật hả mẹ? Dạ dạ. Con đồng ý liền. Ngay hôm nay nha mẹ. – Nó hí hửng.
Mẹ nó liền quay phắt mặt đi và nói:
- Thôi đi cô, tôi đùa thôi. Tiền đâu mà làm mấy thứ vớ vẩn như thế. Mau vào bếp giúp mẹ sắp bữa trưa ra đi.
Câu nói đó làm nó tiu ngỉu, thất vọng. Tại sao mẹ lại nỡ dội một gáo nước lạnh vào đầu nó chứ? Mà cũng tại nó chứ. Ai bảo nó tin. Tại nó cung Song Ngư mà, dễ tin người, úc nà cũng bị lừa mà chưa chừa. Nó liền vác đống đồ lên phòng rồi xuống bếp giúp mẹ. Ba nó bận rộn tối ngày. Vừa mới đến Trùng Khánh mà đã đi làm rồi.
_______________________________________________________________
Thời điểm trước bữa trưa khảng 1 tiếng ở Bắc Kinh…
Thiên Ân vừa kéo vali vào nhà mới. Ăn no rồi, giờ chỉ muốn ngủ thôi. Thật sự bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi, cho dù động đất, sóng thần hay Obama phát biểu thì nó cũng mặc kệ, ngủ đã rồi ra sao thì ra. Vừa đặt lưng xuống giường, mắt vừa nhắm lại, bỗng nó nghe tiếng ôn ào từ phía nhà bên cạnh.
Địa điểm: nhà bên cạnh nhà Thiên Ân.
- Aiiy… Hôm nay chụp hình cũng không mệt lắm nhưng mà cũng khá mệt. Nhưng cũng không phải là mệt, mà cũng khá là mệt. Chung quy là mệt bình thường mà cũng không thể nói là mệt. – Nguyên Nguyên nói mà không để ý có bốn con mắt nghĩa là hai cặp mắt đang trừng trừng nhìn mình.
- Em đang nói cái gì vậy? Em thừa năng lượng à? – Khải ca hỏi.
Thiên Tỉ cười một cái vì sự thừa năng lượng của Vương Nguyên. Quay sang Nam Nam hỏi:
- Mẹ đâu Nam Nam. Sao ở nhà một mình thế?
- Mẹ đi chợ rồi ạ. – Nam Nam đáp lại.
-Vậy sao em không đi cùng mẹ. Ở nhà một mình làm gì? – Thiên hỏi.
- Em biết mấy anh sắp về nên em ở nhà chờ. Khải ca với Nguyên ca ở nhà em chơi luôn nhé, mấy hôm nữa về. – Nam Nam còn nhỏ mà đã khôn khéo như vậy rồi.
- Em không cần mời đâu. Không có việc gì thì có kẻ cũng không chịu về đâu. – Thiên Thiên vừa nói vừa liếc mắt nhìn “ai đó”.
Khải ca ngồi cười vì hiểu Thiên Tỉ đang ám chỉ ai. Nguyên Nguyên vội lên tiếng:
- Cậu ám chỉ tớ phải không? Như cậu nói, nếu không có việc gì tớ sẽ ở lại đúng không? Tại vì tờ rất quý Nam Nam, Nam Nam rất đáng yêu, đáng yêu y như tớ. – Vương Nguyên làm bộ mặt cute rồi lấy ngón tay chỉ vào mình. – Đúng không Nam Nam? – Quay qua Nam Nam. Thằng bé cười gật đầu. – Đó thấy chưa? Nam Nam chính là em trai tớ đấy. À. Anh có cái này cho Nam Nam nè. Tèn ten!! – Vương Nguyên lôi ra một hộp bánh chocolate đưa cho Nam Nam. – Của em nè. Ngon lắm đó! Bánh này anh rất thích.
/29
|