Thiên Tỉ đứng đó nhìn Vương Nguyên và Nam Nam mà cười:
- Cậu đưa cho nó ăn nhỡ đâu nó giống cậu thì làm sao?
- Hả? Ý cậu là gì? Giống tớ cái gì? – Vương Nguyên thắc mắc hỏi lại.
- Háu ăn đó. Câu chẳng phải thấy đồ ăn là sáng mắt lên còn gì. – Thiên Tỉ nói khiến cho Tuấn Khải cười lớn.
- Đúng! Đúng! Đúng! – Tuấn Khải tán thành. Nói với Thiên Tỉ. – Đợi thời cơ lợi dụng tính háu ăn của Nguyên Tử chúng ta đặt bẫy hại nó một phen. – Anh cười để lộ chiếc răng hổ mặc dù đã được niềng nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
- Hai người dám… Dám làm hại Tiểu Nguyên bé bỏng này hả? Tiểu Thang Viên sẽ làm thịt hai người đó. – Vương Nguyên chống trả.
- Woa. Sợ quá sợ quá!!! Ha ha ha. – Thiên và Khải cười lớn.
Cùng lúc đó, Nguyên và Thiên chợt lóe lên cùng một suy nghĩ.
- Hay là… - Cả ha người cùng đồng thanh. Nguyên và Thiên nhìn nhau cười dường như hiểu ý nhau. Khải vẫn ngồi nhìn hai đứa em mà không hiểu gì.
- Rốt cuộc hai đứa muốn gì? Mau nói ra đi. Sốt ruột quá! Nhìn mặt hai đứa là biết có ý nghĩ không đẹp đẽ gì rồi. – Khải vẫn chưa hiểu.
- Anh nhìn tụi em mà không đoán ra ư? Anh thật sự không hiểu gì à? Tiểu Thiên Thiên hiểu em nghĩ gì mà. – Nguyên quay sang cười với Thiên. Còn Khải vẫn ngu ngơ chưa hiểu gì.
- Nguyên Nguyên, cậu quên rồi sao? Anh ấy là người già, làm sao như chúng ta được. – Thiên đùa và như để giải thích cho Nguyên.
- Đúng rồi. Lão Khải. Lão Khải. – Nguyên và Thiên cười nẻ nhà còn Khải đang nhìn hai đứa em đang cười nhạo mình bằng ánh mắt hình viên đạn khiến cho tiếng cười có giảm volume đi một chút.
- Tóm lại hai đứa có nói không hả? – Khải lớn tiếng chữa ngượng và nghĩ: “ Mình kém thông minh hay mình già thật rồi ta? ”.
-Là thế này. Lão Khải… Í lộn. Khải ca. Nhân lúc cô Dịch vắng nhà, đội quân TFBOYS chúng ta hãy… quẩy lên... – Vương Nguyên nhiệt tình nói suy nghĩ của mình và Thiên cho “lão” Khải nghe. Đúng là chỉ cách nhau một năm, người đầu năm 10x, người cuối năm 9x mà khó để hiểu từng suy nghĩ của nhau.
- Quẩy đê!!! – Thiên Tỉ vừa reo vừa lắc lắc cái mông, Tứ Diệp Thảo mà thấy chắc cười nẻ bụng. Tuấn Khải cũng cười như đồng tình với ý kiến của hai thằng em.
- Music! – Vương Nguyên vừa nói vừa lôi ipad ra, Thiên Tỉ và Tuấn Khải mỗi người cũng cầm một cái điện thoại phụ họa. – Bài gì bây giờ? –Vương Nguyên quay sang hỏi hai anh em.
Nghĩ vài giây, Tuấn Khải kêu lên:
- Small Apple à lộn, Little Apple. Nào!
Nhạc lên, Vương Nguyên lắc lắc cái đầu, cái ta khua khua khắp nơi. Thiên Tỉ thể hiện khả năng nhay của mình nhảy lung tung. Tuấn Khải cũng không kém, anh cúi đầu xuống cho mái tóc rũ xuống nhìn không khác gì một cái chổi, lắc qua lắc lại không ngừng. Cả ba vừa hát vừa múa phụ họa.
“cheotnune nan banhaesseo
naneun ppajyeobeoryeosseo
sarangiran ireongeolkka?
neoege nan dagaga
hwak malhago sipeojyeo gaseum seollego itdago
(maeumi geureotago)
Hú Hú. Hây hây. Oh yeah!!!!”
Và đây chính là bản chất thật của mấy cậu bé nhóm TFBOYS. Vương Tuấn Khải, mĩ nam an tĩnh đâu rồi? Dịch Dương Thiên Tỉ, cao lãnh nay còn đâu! Thần tượng cũng chỉ là con người thôi mà, họ cũng có quyền có những giây phút điên rồ chứ. Phòng Thiên Tỉ bây giờ như một cái loa được vặn volume ở cỡ max.
Ở một phòng nhà bên cạnh, chính là phòng của Thiên Ân. Vừa lim dim được vài phút thì tiếng ồn ào ở nhà bên cạnh phá tan giấc ngủ “vàng” của nó. Bực bội, ngồi dậy, mất một lúc để có thể định vị chính xác tiếng ồn phát ra từ đâu. Là nhà bên cạnh. Chạy ra ban công, nó hét to để mấy người nhà bên cạnh đủ để nghe thấy:
- Này, ai ở bên đấy vậy? Ồn ào quá! Trưa rồi không để người ta nghỉ ngơi hả?
Hét xong, nó chợt bình tĩnh lại. Mấy giọng này nghe quen quá. Sao giống giọng mấy soái ca của nó vậy. Phòng Thiên Tỉ dần yên lặng. Vương Nguyên lên tiếng:
- Hình như có người gọi chúng ta phải không?
- Phải. Chính xác hơn là quát. – Tuấn Khải tiếp lời.
- Tớ nghe được hình như là “ồn ào”, “buổi trưa” , “nghỉ ngơi” gì đó. – Thiên Tỉ bình tĩnh nói.
- Vậy là người ta phàn nàn tụi mình rồi. tại hai đứa đó, ai bảo quẩy làm gì, thật là. – Tuấn Khải trách hai đứa em.
- Đâu phải tại hai bọn em đâu. Anh cũng quẩy mà. Hơn nữa anh là đội trưởng phải ngăn bọn em lại chứ, đằng này anh lại còn hùa theo. – Nguyên cãi lại.
- Em nói vậy mà cũng nghe được à? Thôi được rồi. Cả ba cùng có lỗi, không trách riêng ai cả. – Khải nhanh chóng giải quyết rắc rối nội bộ.
- Cái người phàn nàn đó, hình như giọng nữ, tầm tuổi trên dưới tụi mình. – Thiên nói tiếp.
- Tớ cũng có nghe, nghe có vẻ bà chị này khá đanh đá. – Vương Nguyên tiếp lời Thiên Tỉ.
- Hai đứa thôi bình luận người ta đi được không? Nếu mà có sang đây thì tìm cách mà xin lỗi người ta. Ở đó mà phán này nọ. – Khải ca khuyên.
Cùng lúc, ở phòng Thiên Ân. Nó định chạy sang nhà bên nhưng thấy yên lặng rồi nên thôi, trở lại giường ngủ tiếp.
Trùng Khánh – Buổi chiều.
Tiếng chuông cửa nhà Bảo An vang lên. Cô Vũ ra mở cửa.
- Cháu chào cô. Cháu là Lam Kì hàng xóm nhà cô đây ạ. Buổi sáng cô cũng đã biết cháu rồi. Cháu sang đây làm quen và chơi với Bảo An ạ. – Đó là Lam Kì. Cô bé hàng xóm với Bảo An.
- A. Lam Kì hả cháu? Cháu vào nhà chơi với Bảo An đi. Con bé nó ở trên phòng. Cháu lên chơi với nó cho vui. – Cô Vũ niềm nở, mời Lam Kì vào nhà đưa cô bé lên phòng Bảo An rồi nhanh chóng xuống bếp pha nước cam mang lên phòng Bảo An. – Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé!
- Cháu cảm ơn cô. – Nói rồi Lam Kì mở cánh cửa, bước vào phòng Bảo An.
- Cậu đưa cho nó ăn nhỡ đâu nó giống cậu thì làm sao?
- Hả? Ý cậu là gì? Giống tớ cái gì? – Vương Nguyên thắc mắc hỏi lại.
- Háu ăn đó. Câu chẳng phải thấy đồ ăn là sáng mắt lên còn gì. – Thiên Tỉ nói khiến cho Tuấn Khải cười lớn.
- Đúng! Đúng! Đúng! – Tuấn Khải tán thành. Nói với Thiên Tỉ. – Đợi thời cơ lợi dụng tính háu ăn của Nguyên Tử chúng ta đặt bẫy hại nó một phen. – Anh cười để lộ chiếc răng hổ mặc dù đã được niềng nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
- Hai người dám… Dám làm hại Tiểu Nguyên bé bỏng này hả? Tiểu Thang Viên sẽ làm thịt hai người đó. – Vương Nguyên chống trả.
- Woa. Sợ quá sợ quá!!! Ha ha ha. – Thiên và Khải cười lớn.
Cùng lúc đó, Nguyên và Thiên chợt lóe lên cùng một suy nghĩ.
- Hay là… - Cả ha người cùng đồng thanh. Nguyên và Thiên nhìn nhau cười dường như hiểu ý nhau. Khải vẫn ngồi nhìn hai đứa em mà không hiểu gì.
- Rốt cuộc hai đứa muốn gì? Mau nói ra đi. Sốt ruột quá! Nhìn mặt hai đứa là biết có ý nghĩ không đẹp đẽ gì rồi. – Khải vẫn chưa hiểu.
- Anh nhìn tụi em mà không đoán ra ư? Anh thật sự không hiểu gì à? Tiểu Thiên Thiên hiểu em nghĩ gì mà. – Nguyên quay sang cười với Thiên. Còn Khải vẫn ngu ngơ chưa hiểu gì.
- Nguyên Nguyên, cậu quên rồi sao? Anh ấy là người già, làm sao như chúng ta được. – Thiên đùa và như để giải thích cho Nguyên.
- Đúng rồi. Lão Khải. Lão Khải. – Nguyên và Thiên cười nẻ nhà còn Khải đang nhìn hai đứa em đang cười nhạo mình bằng ánh mắt hình viên đạn khiến cho tiếng cười có giảm volume đi một chút.
- Tóm lại hai đứa có nói không hả? – Khải lớn tiếng chữa ngượng và nghĩ: “ Mình kém thông minh hay mình già thật rồi ta? ”.
-Là thế này. Lão Khải… Í lộn. Khải ca. Nhân lúc cô Dịch vắng nhà, đội quân TFBOYS chúng ta hãy… quẩy lên... – Vương Nguyên nhiệt tình nói suy nghĩ của mình và Thiên cho “lão” Khải nghe. Đúng là chỉ cách nhau một năm, người đầu năm 10x, người cuối năm 9x mà khó để hiểu từng suy nghĩ của nhau.
- Quẩy đê!!! – Thiên Tỉ vừa reo vừa lắc lắc cái mông, Tứ Diệp Thảo mà thấy chắc cười nẻ bụng. Tuấn Khải cũng cười như đồng tình với ý kiến của hai thằng em.
- Music! – Vương Nguyên vừa nói vừa lôi ipad ra, Thiên Tỉ và Tuấn Khải mỗi người cũng cầm một cái điện thoại phụ họa. – Bài gì bây giờ? –Vương Nguyên quay sang hỏi hai anh em.
Nghĩ vài giây, Tuấn Khải kêu lên:
- Small Apple à lộn, Little Apple. Nào!
Nhạc lên, Vương Nguyên lắc lắc cái đầu, cái ta khua khua khắp nơi. Thiên Tỉ thể hiện khả năng nhay của mình nhảy lung tung. Tuấn Khải cũng không kém, anh cúi đầu xuống cho mái tóc rũ xuống nhìn không khác gì một cái chổi, lắc qua lắc lại không ngừng. Cả ba vừa hát vừa múa phụ họa.
“cheotnune nan banhaesseo
naneun ppajyeobeoryeosseo
sarangiran ireongeolkka?
neoege nan dagaga
hwak malhago sipeojyeo gaseum seollego itdago
(maeumi geureotago)
Hú Hú. Hây hây. Oh yeah!!!!”
Và đây chính là bản chất thật của mấy cậu bé nhóm TFBOYS. Vương Tuấn Khải, mĩ nam an tĩnh đâu rồi? Dịch Dương Thiên Tỉ, cao lãnh nay còn đâu! Thần tượng cũng chỉ là con người thôi mà, họ cũng có quyền có những giây phút điên rồ chứ. Phòng Thiên Tỉ bây giờ như một cái loa được vặn volume ở cỡ max.
Ở một phòng nhà bên cạnh, chính là phòng của Thiên Ân. Vừa lim dim được vài phút thì tiếng ồn ào ở nhà bên cạnh phá tan giấc ngủ “vàng” của nó. Bực bội, ngồi dậy, mất một lúc để có thể định vị chính xác tiếng ồn phát ra từ đâu. Là nhà bên cạnh. Chạy ra ban công, nó hét to để mấy người nhà bên cạnh đủ để nghe thấy:
- Này, ai ở bên đấy vậy? Ồn ào quá! Trưa rồi không để người ta nghỉ ngơi hả?
Hét xong, nó chợt bình tĩnh lại. Mấy giọng này nghe quen quá. Sao giống giọng mấy soái ca của nó vậy. Phòng Thiên Tỉ dần yên lặng. Vương Nguyên lên tiếng:
- Hình như có người gọi chúng ta phải không?
- Phải. Chính xác hơn là quát. – Tuấn Khải tiếp lời.
- Tớ nghe được hình như là “ồn ào”, “buổi trưa” , “nghỉ ngơi” gì đó. – Thiên Tỉ bình tĩnh nói.
- Vậy là người ta phàn nàn tụi mình rồi. tại hai đứa đó, ai bảo quẩy làm gì, thật là. – Tuấn Khải trách hai đứa em.
- Đâu phải tại hai bọn em đâu. Anh cũng quẩy mà. Hơn nữa anh là đội trưởng phải ngăn bọn em lại chứ, đằng này anh lại còn hùa theo. – Nguyên cãi lại.
- Em nói vậy mà cũng nghe được à? Thôi được rồi. Cả ba cùng có lỗi, không trách riêng ai cả. – Khải nhanh chóng giải quyết rắc rối nội bộ.
- Cái người phàn nàn đó, hình như giọng nữ, tầm tuổi trên dưới tụi mình. – Thiên nói tiếp.
- Tớ cũng có nghe, nghe có vẻ bà chị này khá đanh đá. – Vương Nguyên tiếp lời Thiên Tỉ.
- Hai đứa thôi bình luận người ta đi được không? Nếu mà có sang đây thì tìm cách mà xin lỗi người ta. Ở đó mà phán này nọ. – Khải ca khuyên.
Cùng lúc, ở phòng Thiên Ân. Nó định chạy sang nhà bên nhưng thấy yên lặng rồi nên thôi, trở lại giường ngủ tiếp.
Trùng Khánh – Buổi chiều.
Tiếng chuông cửa nhà Bảo An vang lên. Cô Vũ ra mở cửa.
- Cháu chào cô. Cháu là Lam Kì hàng xóm nhà cô đây ạ. Buổi sáng cô cũng đã biết cháu rồi. Cháu sang đây làm quen và chơi với Bảo An ạ. – Đó là Lam Kì. Cô bé hàng xóm với Bảo An.
- A. Lam Kì hả cháu? Cháu vào nhà chơi với Bảo An đi. Con bé nó ở trên phòng. Cháu lên chơi với nó cho vui. – Cô Vũ niềm nở, mời Lam Kì vào nhà đưa cô bé lên phòng Bảo An rồi nhanh chóng xuống bếp pha nước cam mang lên phòng Bảo An. – Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé!
- Cháu cảm ơn cô. – Nói rồi Lam Kì mở cánh cửa, bước vào phòng Bảo An.
/29
|