Ba mẹ Bảo Nhi phải đi công tác tại Ý trong khoảng thời gian một tuần, vì họ phải ra mặt ký hợp đồng với một đối tác làm ăn khó tính.
Tại sân bay, mẹ nó dặn dò nó rất nhiều. Từ ở nhà phải khóa cửa thật chặt, nếu không trộm sẽ vào gõ cửa; rồi ăn uống phải đúng giờ, không được nhịn; sáng phải dậy sớm để đi học, dậy muộn thì cắt tiền tiêu vặt từ tháng sau; không được thức khuya, vân vân và mây mây. Rất nhiều điều cần dặn nó, nhưng tại thời gian có hạn lên mẹ nó đành ngậm ngùi cùng ba xác nhận hộ chiếu.
Bảo Nhi vẫy vẫy tay ra vẻ tạm biệt, vẻ mặt đáng thương và mệt mỏi khi nghe những điều mẹ dặn. Mẹ cứ coi nó là con nít không bằng, không tin tưởng nó có thể ở nhà ngoan ngoãn sao mà phải đe dọa. Hừm...
Trưa hôm ấy, nó xuống bếp lần mò xem có thứ gì ăn được hay không. Kết quả là con số không. Thức ăn thì không còn mà mì gói lại hết. Nó lại đang mắc bệnh lười phổ biến, không thích nấu cơm nên đành đi ăn ở ngoài.
-Tiền tháng này kẹt quá! Mình tiêu gần hết rồi!
Bảo Nhi vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Hai tay xỏ vào túi áo, mũ áo được trùm lên đầu. Đại khái hôm nay nó mặc một cây đen: áo khoác da màu đen, chiếc quần jeans và đôi giày thể thao, thêm chiếc kính dâm đen nữa. Nhìn nó giờ chả khác gì một tên xã hội đen chuyên đi chấn lột tiền người khác hay ví như một tên chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ gọi là gì nhỉ? À, đi bụi.
Thấy cục đá nhỏ chắn ngang đường mình đi, nó ngứa mắt quá liền dùng chân đá một cái cho bõ tức. Cửa hàng bánh ngọt ở gần nơi nó sống nổi tiếng là ngon, nó đã ăn ở đây vài lần. Ôi, mùi vị thật không sao để chê mà, nên giờ nó mới bị nghiện cửa hàng bánh ở đây a~
Đẩy cửa bước vào, mọi người trong tiệm thấy Bảo Nhi thì vô cùng ngạc nhiên. Nó không quan tâm lắm nên đi ra chỗ tủ kính xem mấy cái bánh ngọt ngon tuyệt. Chủ cửa hàng cũng là người quen với nó nhưng giờ thì chả nhận ra nó là ai khi mặc bộ đồ xã hội đen thế này.
-Bác Hạ ơi, lấy cháu cái bánh này đi!
Bảo Nhi chỉ chỉ cái bánh này. Một lúc lâu sau, không thấy người kia phản ứng gì, nó ngước mắt nhìn. A~ người ta đang mặt xanh mắt mèo nhìn nó đầy sợ hãi kia kìa.
-Xã... xã hội đen! À, lộn. Quý khách dùng gì?
Trời ạ, bác ấy thực không nhận ra nó sao? Nó bỏ mũ và kính ra. Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp lộ ra trước mắt, cuối cùng bác Hạ cũng nhận ra. Nó cười toe toét:
-Cháu là Bảo Nhi đây! Giờ bác đã nhận ra cháu chưa? Lâu ngày không gặp bác đã quên rồi!
Bác Hạ thở phào, tay vuốt vuốt ngực rồi với tay đập vào vai nó một cái nói:
-Cái con nhỏ này, ăn mặc cái kiểu gì mà kì cục hết biết. Làm bác tưởng xã hội đen vào quậy quán bác chứ! Bác trai đi vắng rồi, mỗi bác ở nhà sao chống nổi!
Giọng nói đùa cợt của Bác Hạ cùng hành động đánh yêu kia làm nó bật cười. Đúng là Bảo Nhi có tố chất làm diễn viên thật! Một khi đã cải trang,chắc hẳn người quen của nó sẽ không nhận ra nó. Trừ mẹ nó! Bà đương nhiên phải nhận ra con mình, dù nó mặc kì cục như thế nào đi chăng nữa!
Hai bác cháu cười đùa vui vẻ, cho đến khi bác Hạ chợt gọi ai đó:
-A,Thiên Tỉ! Vào đây đi!
Thiên Tỉ? Không phải chứ? Cậu ấy cũng quen với bác Hạ sao? Trong thâm tâm, nó thầm nghĩ khi có sự góp mặt của anh. Nó quay ta nhìn và vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh đi cùng với... Lục Thanh Thanh. Hai người khoác tay nhau cùng nhau bước vào trong, thật đẹp đôi và khiến mọi người xung quanh phải ganh tị (ngay cả nó).
-Cháu chào bác!
Thiên Tỉ và Thanh Thanh đồng thanh chào bác Hạ, hai người cúi đầu chào một cách lễ phép thể hiện sự tôn kính với người lớn tuổi. Bảo Nhi thu sự ngạc nhiên lại, rất nhanh lấy được vẻ mặt bình thường như đã từng chứng kiến nhiều.
-A, hôm nay lại còn dẫn bạn gái đến nữa à? Trông hai đứa xứng đôi lăm á!
Bác Hạ trêu cứ như thật vậy.Gương maqjt đầy nết nhăn qua nhiều năm tháng kia, khi cười thì nết nhăn co rúm lại với nhau. Mắt bác híp lại, cười cứ như không thấy Tổ Quốc đâu.
Thanh Thanh xấu hổ, mặt đỏ tía tai, nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi tay Thiên Tỉ và quay mặt đi. Còn Thiên Tỉ, anh cũng cười theo lộ ra hai đồng điếu dễ thương. Thực ra anh cũng muốn được như bác nói lắm nhưng chưa tới thời cơ thích hợp để bày tỏ à nha!
-Bác cứ đùa, cháu và Thanh Thanh chỉ là bạn bè bình thường thôi!
Bác Hạ ngừng cười, nheo mứt nhìn Thiên Tỉ với vẻ nghi ngờ nói:
-Có thật không? Thôi, bác biết rồi! Ngại không muốn công khai đúng không? Hai đứa không qua được mắt già này đâu! À phải rồi, đây là Bảo Nhi khách quen của bác!
Nhắc đến tên mình. Bảo Nhi liền giật mình, tại vừa nãy toàn nhìn thái độ của Thiên Tỉ và Thanh Thanh, nghĩ ngợi lung tunh ấy chứ. Còn cuộc hội thoại họ nói nó có để ý đâu!
-Ơ, Bảo Nhi! Cậu cũng tới đây sao?
Thanh Thanh nghe thấy tên nó liền ra nắm lấy tay nó. Vẻ mặt mừng rỡ như gặp được người bạn lâu ngày xa cách vậy. Nó ngượng cười, gật đầu thay cho lời nói. Bác Hạ ngạc nhiên liền hỏi:
-Hai đứa quen nhau hả? Thiên Tỉ cũng quen nhóc này không?
Cả ba cùng gật đầu nghĩa là *có*
Tại sân bay, mẹ nó dặn dò nó rất nhiều. Từ ở nhà phải khóa cửa thật chặt, nếu không trộm sẽ vào gõ cửa; rồi ăn uống phải đúng giờ, không được nhịn; sáng phải dậy sớm để đi học, dậy muộn thì cắt tiền tiêu vặt từ tháng sau; không được thức khuya, vân vân và mây mây. Rất nhiều điều cần dặn nó, nhưng tại thời gian có hạn lên mẹ nó đành ngậm ngùi cùng ba xác nhận hộ chiếu.
Bảo Nhi vẫy vẫy tay ra vẻ tạm biệt, vẻ mặt đáng thương và mệt mỏi khi nghe những điều mẹ dặn. Mẹ cứ coi nó là con nít không bằng, không tin tưởng nó có thể ở nhà ngoan ngoãn sao mà phải đe dọa. Hừm...
Trưa hôm ấy, nó xuống bếp lần mò xem có thứ gì ăn được hay không. Kết quả là con số không. Thức ăn thì không còn mà mì gói lại hết. Nó lại đang mắc bệnh lười phổ biến, không thích nấu cơm nên đành đi ăn ở ngoài.
-Tiền tháng này kẹt quá! Mình tiêu gần hết rồi!
Bảo Nhi vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Hai tay xỏ vào túi áo, mũ áo được trùm lên đầu. Đại khái hôm nay nó mặc một cây đen: áo khoác da màu đen, chiếc quần jeans và đôi giày thể thao, thêm chiếc kính dâm đen nữa. Nhìn nó giờ chả khác gì một tên xã hội đen chuyên đi chấn lột tiền người khác hay ví như một tên chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ gọi là gì nhỉ? À, đi bụi.
Thấy cục đá nhỏ chắn ngang đường mình đi, nó ngứa mắt quá liền dùng chân đá một cái cho bõ tức. Cửa hàng bánh ngọt ở gần nơi nó sống nổi tiếng là ngon, nó đã ăn ở đây vài lần. Ôi, mùi vị thật không sao để chê mà, nên giờ nó mới bị nghiện cửa hàng bánh ở đây a~
Đẩy cửa bước vào, mọi người trong tiệm thấy Bảo Nhi thì vô cùng ngạc nhiên. Nó không quan tâm lắm nên đi ra chỗ tủ kính xem mấy cái bánh ngọt ngon tuyệt. Chủ cửa hàng cũng là người quen với nó nhưng giờ thì chả nhận ra nó là ai khi mặc bộ đồ xã hội đen thế này.
-Bác Hạ ơi, lấy cháu cái bánh này đi!
Bảo Nhi chỉ chỉ cái bánh này. Một lúc lâu sau, không thấy người kia phản ứng gì, nó ngước mắt nhìn. A~ người ta đang mặt xanh mắt mèo nhìn nó đầy sợ hãi kia kìa.
-Xã... xã hội đen! À, lộn. Quý khách dùng gì?
Trời ạ, bác ấy thực không nhận ra nó sao? Nó bỏ mũ và kính ra. Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp lộ ra trước mắt, cuối cùng bác Hạ cũng nhận ra. Nó cười toe toét:
-Cháu là Bảo Nhi đây! Giờ bác đã nhận ra cháu chưa? Lâu ngày không gặp bác đã quên rồi!
Bác Hạ thở phào, tay vuốt vuốt ngực rồi với tay đập vào vai nó một cái nói:
-Cái con nhỏ này, ăn mặc cái kiểu gì mà kì cục hết biết. Làm bác tưởng xã hội đen vào quậy quán bác chứ! Bác trai đi vắng rồi, mỗi bác ở nhà sao chống nổi!
Giọng nói đùa cợt của Bác Hạ cùng hành động đánh yêu kia làm nó bật cười. Đúng là Bảo Nhi có tố chất làm diễn viên thật! Một khi đã cải trang,chắc hẳn người quen của nó sẽ không nhận ra nó. Trừ mẹ nó! Bà đương nhiên phải nhận ra con mình, dù nó mặc kì cục như thế nào đi chăng nữa!
Hai bác cháu cười đùa vui vẻ, cho đến khi bác Hạ chợt gọi ai đó:
-A,Thiên Tỉ! Vào đây đi!
Thiên Tỉ? Không phải chứ? Cậu ấy cũng quen với bác Hạ sao? Trong thâm tâm, nó thầm nghĩ khi có sự góp mặt của anh. Nó quay ta nhìn và vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh đi cùng với... Lục Thanh Thanh. Hai người khoác tay nhau cùng nhau bước vào trong, thật đẹp đôi và khiến mọi người xung quanh phải ganh tị (ngay cả nó).
-Cháu chào bác!
Thiên Tỉ và Thanh Thanh đồng thanh chào bác Hạ, hai người cúi đầu chào một cách lễ phép thể hiện sự tôn kính với người lớn tuổi. Bảo Nhi thu sự ngạc nhiên lại, rất nhanh lấy được vẻ mặt bình thường như đã từng chứng kiến nhiều.
-A, hôm nay lại còn dẫn bạn gái đến nữa à? Trông hai đứa xứng đôi lăm á!
Bác Hạ trêu cứ như thật vậy.Gương maqjt đầy nết nhăn qua nhiều năm tháng kia, khi cười thì nết nhăn co rúm lại với nhau. Mắt bác híp lại, cười cứ như không thấy Tổ Quốc đâu.
Thanh Thanh xấu hổ, mặt đỏ tía tai, nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi tay Thiên Tỉ và quay mặt đi. Còn Thiên Tỉ, anh cũng cười theo lộ ra hai đồng điếu dễ thương. Thực ra anh cũng muốn được như bác nói lắm nhưng chưa tới thời cơ thích hợp để bày tỏ à nha!
-Bác cứ đùa, cháu và Thanh Thanh chỉ là bạn bè bình thường thôi!
Bác Hạ ngừng cười, nheo mứt nhìn Thiên Tỉ với vẻ nghi ngờ nói:
-Có thật không? Thôi, bác biết rồi! Ngại không muốn công khai đúng không? Hai đứa không qua được mắt già này đâu! À phải rồi, đây là Bảo Nhi khách quen của bác!
Nhắc đến tên mình. Bảo Nhi liền giật mình, tại vừa nãy toàn nhìn thái độ của Thiên Tỉ và Thanh Thanh, nghĩ ngợi lung tunh ấy chứ. Còn cuộc hội thoại họ nói nó có để ý đâu!
-Ơ, Bảo Nhi! Cậu cũng tới đây sao?
Thanh Thanh nghe thấy tên nó liền ra nắm lấy tay nó. Vẻ mặt mừng rỡ như gặp được người bạn lâu ngày xa cách vậy. Nó ngượng cười, gật đầu thay cho lời nói. Bác Hạ ngạc nhiên liền hỏi:
-Hai đứa quen nhau hả? Thiên Tỉ cũng quen nhóc này không?
Cả ba cùng gật đầu nghĩa là *có*
/42
|