Aizô! Trái Đất đúng là rất tròn nha! Bất cứ nơi đâu, bất cứ chỗ nào Bảo Nhi cũng dễ dàng gặp được hai người họ trong mọi tình huống. Đúng là *oan gia ngõ hẹp* mà!
Ba người cùng ngồi vào một cái bàn, Bảo Nhi ngồi đối diên với Thiên Tỉ và Thanh Thanh. Nó cứ nhìn chằm chằm vào hai người họ. Đôi lúc cũng nhìn về chỗ cửa kính, nơi xe cộ và người đi bộ vẫn đi lại tấp nập.
-Bánh ngọt đến rồi đây! Các cháu cứ ăn uống, nói chuyện tự nhiên nha! Bác đi làm bánh đây!
Cả ba cùng gật đầu, cảm ơn bác. Bác Hạ cười tươi rồi thong thả bước về quầy bánh. Nó cầm ly cà phê sữa (thứ nó thích uống nhất) lên, một làn khói mỏng bay nhẹ trước mặt nó, hương vị của cà phê hòa quyện với vị sữa đặc. Nó uống một ngụm, thật ấm nóng và ngọt lịu trong lưỡi khiến nó không thể bớt yêu thích sự ngọt ngào này!
-Bảo Nhi thích uống cà phê sữa sao?
Thanh Thanh cũng cầm ly cà phê nóng kia lên, cô bỗng hỏi Bảo Nhi. Làm nó suýt sặc. Thật hại người mà! Nó Ừm rồi đặt ly cà phê xuống.
-Cậu ít nói thật đấy! Giống Thiên Tỉ quá đi!
Bảo Nhi mà ít nói sao? Chả qua hôm nay không có tâm trạng nói thôi! Mỗi hôm nó còn nói nhiều hơn Thiên Tỉ ấy chứ!
-Ai bảo Thanh là Thiên Tỉ nói ít?
Thiên Tỉ phản bác lại lời nói của Thanh Thanh. Chả có lý do gì để anh chấp nhận điều so sánh này của Thanh Thanh cả. Thanh Thanh đặt ly cà phê xuống, ngân cổ lên nói rồi cười nhẹ:
-Tớ bảo đấy! Không phải là cậu nói rất ít sao? Mà cậu uống cà phê đen không thấy đắng sao?
Giờ nó mới thấy, đúng thật là Thiên Tỉ uống loại cà phê đen (thứ nó chúa ghét). Sở thích của anh đúng là khác lạ! Uống cái đấy đắng kinh ấy, vậy mà anh lại thích uống! Thiên Tỉ cầm ly cà phê lên nhấm nháp một chút rồi nói:
-Ngon mà! Uống cà phê sữa chả ra gì hết! Ăn bánh ngọt là phải uống cái này mới ngon chứ!
Anh lấy dĩa, xâu một ít bánh ở đĩa rồi đưa lên miệng ăn. Vị ngọt của bánh và vị đắng của cà phê hòa quyện với nhau tạo thành hương vị của cả hai. Cũng giống như trong tình yêu. Hai thứ tình cảm ấy luôn luôn song song với nhau vậy. Ít khi nó có thể hòa quyện với nhau lắm!
-Hứ, ai bảo cậu cà phê sữa không ra gì? Có mà cà phê đen không ra gì í!
Thanh Thanh hất mặy lên, cử chỉ rất đáng yêu khiến Thiên Tỉ phải bật cười. Cô cũng uống chút cà phê sữa! Thanh Thanh bỗng để ý thấy ánh mắt buồn của Bảo Nhi đang lơ đãng nhìn hướng ngoài cửa kính. Nơi ấy có thứ gì để nó chú ý đến vậy sao?
-Bảo Nhi, ngoài ấy có thứ gì mà cậu cứ nhìn suốt thế?
Thanh Thanh bỗng hỏi khiến nó giật mình, quay ra nhìn cô, nhẹ mỉm cười nó lắc đầu đưa ly cà phê lên uống! Bảo Nhi cũng ăn một miếng bánh ngọt, hương vị ngọt của nó giờ nhạt đi phần nào. Không còn ngọt ngào mà tha thiết làm Nhi phải lưu luyến! Nó thật chẳng có tâm trạng để thưởng thức hương vị nó luôn *nhớ* này nữa!
Thanh Thanh cũng không để ý nhiều về nó nữa! Cô và Thiên Tỉ vẫn cùng nhau tranh luận về các đề tài. Bảo Nhi thầm lặng, liếc nhìn anh, nó cảm thấy buồn hơn. Tất nhiên, sẽ không bộc lộ cảm xúc bên ngoài mà nó đang tích lũy trong trái tim nhỏ bé kia!
.
.
.
-Chết rồi, tớ quên mất! Hôm nay tớ có hẹn với bạn! Các cậu ở lại nói chuyện vui vẻ nhé! Tớ đi trước đây!
Bảo Nhi làm dáng vẻ vội vàng khi nhìn vào chiếc điện thoại của mình, chỉ để ngụy trang sự đau đớn và buồn bã cuta bản thân khi họ vui vẻ thôi!
Hành động này thật khó tránh được ánh mắt sắc vén của Thiên Tỉ. Dù nó có ngụy trang giỏi đi chăng nữa! Có lẽ cảm xúc của nó, anh có thể thấy! Nhưng không thể nhận ra thứ cảm xúc phức tạp ấy là gì!
Ba người cùng ngồi vào một cái bàn, Bảo Nhi ngồi đối diên với Thiên Tỉ và Thanh Thanh. Nó cứ nhìn chằm chằm vào hai người họ. Đôi lúc cũng nhìn về chỗ cửa kính, nơi xe cộ và người đi bộ vẫn đi lại tấp nập.
-Bánh ngọt đến rồi đây! Các cháu cứ ăn uống, nói chuyện tự nhiên nha! Bác đi làm bánh đây!
Cả ba cùng gật đầu, cảm ơn bác. Bác Hạ cười tươi rồi thong thả bước về quầy bánh. Nó cầm ly cà phê sữa (thứ nó thích uống nhất) lên, một làn khói mỏng bay nhẹ trước mặt nó, hương vị của cà phê hòa quyện với vị sữa đặc. Nó uống một ngụm, thật ấm nóng và ngọt lịu trong lưỡi khiến nó không thể bớt yêu thích sự ngọt ngào này!
-Bảo Nhi thích uống cà phê sữa sao?
Thanh Thanh cũng cầm ly cà phê nóng kia lên, cô bỗng hỏi Bảo Nhi. Làm nó suýt sặc. Thật hại người mà! Nó Ừm rồi đặt ly cà phê xuống.
-Cậu ít nói thật đấy! Giống Thiên Tỉ quá đi!
Bảo Nhi mà ít nói sao? Chả qua hôm nay không có tâm trạng nói thôi! Mỗi hôm nó còn nói nhiều hơn Thiên Tỉ ấy chứ!
-Ai bảo Thanh là Thiên Tỉ nói ít?
Thiên Tỉ phản bác lại lời nói của Thanh Thanh. Chả có lý do gì để anh chấp nhận điều so sánh này của Thanh Thanh cả. Thanh Thanh đặt ly cà phê xuống, ngân cổ lên nói rồi cười nhẹ:
-Tớ bảo đấy! Không phải là cậu nói rất ít sao? Mà cậu uống cà phê đen không thấy đắng sao?
Giờ nó mới thấy, đúng thật là Thiên Tỉ uống loại cà phê đen (thứ nó chúa ghét). Sở thích của anh đúng là khác lạ! Uống cái đấy đắng kinh ấy, vậy mà anh lại thích uống! Thiên Tỉ cầm ly cà phê lên nhấm nháp một chút rồi nói:
-Ngon mà! Uống cà phê sữa chả ra gì hết! Ăn bánh ngọt là phải uống cái này mới ngon chứ!
Anh lấy dĩa, xâu một ít bánh ở đĩa rồi đưa lên miệng ăn. Vị ngọt của bánh và vị đắng của cà phê hòa quyện với nhau tạo thành hương vị của cả hai. Cũng giống như trong tình yêu. Hai thứ tình cảm ấy luôn luôn song song với nhau vậy. Ít khi nó có thể hòa quyện với nhau lắm!
-Hứ, ai bảo cậu cà phê sữa không ra gì? Có mà cà phê đen không ra gì í!
Thanh Thanh hất mặy lên, cử chỉ rất đáng yêu khiến Thiên Tỉ phải bật cười. Cô cũng uống chút cà phê sữa! Thanh Thanh bỗng để ý thấy ánh mắt buồn của Bảo Nhi đang lơ đãng nhìn hướng ngoài cửa kính. Nơi ấy có thứ gì để nó chú ý đến vậy sao?
-Bảo Nhi, ngoài ấy có thứ gì mà cậu cứ nhìn suốt thế?
Thanh Thanh bỗng hỏi khiến nó giật mình, quay ra nhìn cô, nhẹ mỉm cười nó lắc đầu đưa ly cà phê lên uống! Bảo Nhi cũng ăn một miếng bánh ngọt, hương vị ngọt của nó giờ nhạt đi phần nào. Không còn ngọt ngào mà tha thiết làm Nhi phải lưu luyến! Nó thật chẳng có tâm trạng để thưởng thức hương vị nó luôn *nhớ* này nữa!
Thanh Thanh cũng không để ý nhiều về nó nữa! Cô và Thiên Tỉ vẫn cùng nhau tranh luận về các đề tài. Bảo Nhi thầm lặng, liếc nhìn anh, nó cảm thấy buồn hơn. Tất nhiên, sẽ không bộc lộ cảm xúc bên ngoài mà nó đang tích lũy trong trái tim nhỏ bé kia!
.
.
.
-Chết rồi, tớ quên mất! Hôm nay tớ có hẹn với bạn! Các cậu ở lại nói chuyện vui vẻ nhé! Tớ đi trước đây!
Bảo Nhi làm dáng vẻ vội vàng khi nhìn vào chiếc điện thoại của mình, chỉ để ngụy trang sự đau đớn và buồn bã cuta bản thân khi họ vui vẻ thôi!
Hành động này thật khó tránh được ánh mắt sắc vén của Thiên Tỉ. Dù nó có ngụy trang giỏi đi chăng nữa! Có lẽ cảm xúc của nó, anh có thể thấy! Nhưng không thể nhận ra thứ cảm xúc phức tạp ấy là gì!
/42
|