Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Mịi
---------------------
- CMN… Ngươi muốn làm gì?
Người Châu Trạch hỏi chính là Đường Thi.
Rất rõ ràng.
Trước đó, cô bé kia nói:
-Giúp tôi, nếu không tôi sẽ chết trong tiệm sách của anh!
Thật ra, đó chỉ là một cách nói mà thôi, giống như chủ nhiệm lớp luôn nói với học trò của mình:
- Các cô cậu là lứa học sinh kém cỏi nhất mà tôi từng dạy!
Năm học nào mà hắn chẳng nói vậy, thật sự không đáng tin.
Châu Trạch không nghĩ là cô bé sẽ dám tự sát, hơn nữa, loại phụ nữ như cô ta sẽ không bao giờ đi tự sát. Cô ta yêu quý bản thân mình như thế kia mà!
Thế nhưng, cô bé lại đột ngột ra tay, thậm chí còn không thèm uy hiếp đến câu thứ hai, ngay cả nước mắt cũng không biểu diễn, cứ thế đâm dao vào cổ mình.
Nhất là vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, càng nói rõ một điều, chính cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Ôi trời ơi… Tôi tự sát!
Chỉ có một cách duy nhất giải thích cho chuyện này. Đó chính là có người điều khiển dao của cô ta, khiến cô ta hoàn thành mục tiêu cao cả: Tự sát.
Mà cái người có thể làm chuyện này… Không ai khác chính là vị đang nằm trên lầu.
Nói không chừng, vị hung thủ kia vẫn còn đang nhấm nháp kẹo bơ hiệu Thỏ trắng nữa đấy.
- Sao vậy? Chuyện gì vậy?
Đang nấu cơm sát vách, lão đạo nghe thấy tiếng hét của Châu Trạch, lập tức quay về thì nhìn thấy cô bé đang nằm trên mặt đất. Lúc này, ông ta càng hoảng hơn.
- Má ơi, cô gái nhỏ, cô sao rồi?
Lão đạo lập tức chạy qua, chuẩn bị cứu người.
Còn Châu Trạch thì chạy thẳng lên lầu. Hắn trông thấy Đường Thi vẫn nằm thản nhiên trên chiếu.
- Cô có ý gì hả?
- Bớt giận. - Đường Thi cười cười, cô ta vẫn không thể nhúc nhích, hiện tại chỉ có thể nói chuyện và cười mà thôi. - Chuyện này… Có thể để người hầu của anh lên ngủ cùng tôi không?
- Cô định hại chết tôi đúng không? - Châu Trạch chất vấn.
Đường Thi có hơi kinh ngạc:
- Không định cám ơn tôi à?
- Cảm ơn cái đầu cô! - Châu Trạch một cước đạp đổ chén trà trước mặt, nước trà văng đầy đấy, còn cái ly thì nên thẳngvào vách tường, nát bấy.
- Tôi không tin anh không nhìn ra, nếu không sao anh không lo cứu người trước mà lại chạy lên đây. Anh là một bác sĩ, cứu người hẳn là bản năng!
- Anh không trực tiếp cứu người mà chạy lên chất vấn tôi… Bộ định giả bộ hồ đồ cho qua à?
Đường Thi trầm giọng nói.
- Cũng bởi vì lão tử nhìn ra cho nên mới không thèm quan tâm đến cô ta, chẳng lẽ cô không biết ấn ký trên tay của tôi là ai cho à? Còn nữa, cô không biết hiện tại Vô Diện Nữ đứng ở phe nào?
- Cô không biết ai là người thả ả ta ra, đồng thời dẫn đám quỷ sai khác đến Dung thành tìm vị kia à?
- Cô cảm thấy cô oai lắm hả? Thông minh lắm hả?
- Cô cho rằng mọi người đều say chỉ mình cô tỉnh?
- Cô ra tay chẳng phải trực tiếp nói cho ả biết cô đang ở đây à?
Đường Thi im bặt, đột nhiên, cô cảm giác có chút lúng túng, cũng có chút thẹn thùng.
Nếu nói như vậy, Châu Trạch đã sớm nhìn ra, nhưng hắn lại cố ý hư dĩ ủy xà (1), mà cô thì lại tự cho mình thông minh, nhảy ra chặn ngang một cước, đẩy mọi chuyện vào vực sâu khó đoán.
(1) Lá mặt lá trái.
- Ai nha, mẹ nó, đừng có quấn tôi, đừng có quấn tôi! Không thở nổi nữa!!
Tiếng gào của lão đạo vang lên từ dưới lầu.
Châu Trạch liếc mắt nhìn Đường Thi vẫn đang nằm ngay đơ không nhúc nhích, lắc đầu:
- Đàn bà ngu xuẩn.
Ngay sau đó, hắn chạy xuống lầu, liền trông thấy lão đạo bị một bó tóc quấn lấy bên trong tiệm sách. Trông hệt như một cái bánh chưng cỡ lớn, còn cô bé vừa nãy ngã xuống đã biến mất vô tung vô ảnh.
Móng tay Châu Trạch dài ra, trực tiếp cắt đứt bó tóc kia.
- Roẹt… Lào xào… Lào xào.
Cùng với đó, búi tóc đứt đoạn, bay lả tả trên không trung.
Đám tóc còn lại trên mặt đất bao quanh một khuôn mặt bình thường tựa như một bức tranh thủy mặc. Rất duy mỹ, rất phục cỗ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được khuôn mặt này không có khắc họa ngũ quan rõ ràng.
- Khống vật? Năng lực mới của anh à?
Tiếng của một người phụ nữ vang lên từ bốn phía tiệm sách, trống rỗng, phảng phất như tiếng ngâm vọng đến từ Địa Ngục.
- Hay là… Tôi có phát hiện mới? Một phát hiện khiến người khác cảm thấy… Hết sức bất ngờ!
Nhìn như Vô Diện Nữ đang lầm bầm lầu bầy, nhưng trên thực tế, cô ta đang thị uy. Loại thị uy khi nắm được điểm yếu của cừu nhân.
Thật ra, cho đến nay, Châu Trạch vẫn không rõ lắm vì sao Vô Diện Nữ lại hận hắn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì móng tay của hắn đã đả thương ả ta trong cái đầm ở Địa Ngục?
Hay là vì… Ả ta có mục đích khác với hắn? Ví dụ như việc cô ta đã gào thét điên cuồng như một đứa tâm thần khi hắn rời khỏi Địa Ngục.
Nhưng chỉ cần là người bình thường, đối với loại người ăn ở không đột nhiên nhảy ra đâm mình một dao này thì đều sẽ cảm thấy phẫn hận.
Trước đó, Châu Trạch thật sự đã nhìn ra. Bởi vì tất cả mọi thứ đều quá hợp lý, cũng quá tự nhiên.
Manh mối hợp thành một mối trên người cô bé này. Ả dùng phương thức hợp lý nhất cùng với lý do hợp lý nhất để xuất hiện trước mặt hắn, gần như liền mạch với quỹ tích cuộc sống của hắn.
Không có chút nào đột ngột chính là đột ngột lớn nhất. Ả ta quá mức truy cầu hoàn mỹ, cũng quá mức tận lực, đã có vết xe đổ của bác sĩ Lâm lần trước, muốn Châu Trạch vô thanh vô tức trúng bẫy lần nữa… Cũng khó.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Châu Trạch cũng không cho rằng cô bé kia sau khi thấy bộ dạng của hắn lần trước còn dám xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa còn dám đùa giỡn với hắn, cầu xin hắn giúp đỡ.
Vừa rồi, thật ra ả có ý định sắc dụ với Châu Trạch, nhưng lại bị hắn lạnh lùng từ chối. Bộ ả tưởng mình là Dương Quý Phi à? Còn dám tới?
Nói thật, nếu cẩn thận ngẫm lại, sẽ phát hiện Vô Diện Nữ giả làm bác sĩ Lâm lần trước có rất nhiều sơ hở. Nhưng lúc đó, Châu Trạch vừa biết được chuyện Từ Nhạc thuê người giết mình, tâm trạng không ổn định, cho nên mới bị trúng bẫy.
Nói tóm lại, Vô Diện Nữ là do vô số oán niệm của người chết trên đường hoàng tuyền hội tụ mà thành, ả ta là dị loại, không phải người.
Cầm thú có biến hóa như thế nào thì cũng chỉ đến đó mà thôi.
- Anh tiêu rồi, tôi sẽ nói cho cô ấy biết anh đang làm gì. Đừng quên thân phận của anh bây giờ là cô ấy cho.
Giọng của Vô Diện Nữ rõ ràng mang theo chút hả hê, tựa như bạn nhỏ trong nhà trẻ bắt được lỗi của bạn học liền muốn đi méc cô giáo.
Nhưng đúng lúc này, Châu Trạch chợt phát hiện bọt nước trên mặt đất bắt đầu bay lên, sau đó đọng lại bên trên khung cửa thủy tinh.
- Đây chỉ là phân thân của ả mà thôi, lưu lại nó, chuyện ở đây sẽ không ai biết.
Đây là lời nhắc nhở của Đường Thi. Có lẽ, cô ta đang đền bù cho cái tính tự cho là đúng của mình. Trong nháy mắt, bọt nước ở bốn phía bắt đầu lao nhanh, trực tiếp vọt về phía đám tóc ít ỏi trên mặt đất.
Vô Diện Nữ cũng nhìn thấy mấy chữ kia, cô ta hét lên một tiếng, tóc tụ lại một chỗ. Đánh ra một đạo âm phong, sau đó trực tiếp xông ra cửa.
Nhưng mà hơi nước do Đường Thi ngưng tụ lúc này giống như một vách ngăn làm trì hoãn tốc độ di động của búi tóc.
Bạch Oanh Oanh cũng phát giác được có chuyện không đúng, vội vàng chạy về tiệm sách liền thấy một màn này. Cô há miệng, ngơ ngác đứng đó.
- Muốn ngăn tôi? - Vô Diện Nữ phát ra một tiếng “hừ” khinh bỉ. - Tôi xem các người ngăn thế nào?
- Đùng!!!
Tóc vốn bó thành một búi lúc này nổ tung, trong chớp mắt, tiệm sách biến thành hiệu cắt tóc, rất nhiều sợi tóc tháo chạy bốn phương tám hướng.
Có sợi định đi qua lỗ thông gió, có sợi định lên lầu hai, cũng có sợi muốn chui vào cống thoát nước trong nhà vệ sinh.
Chỉ cần một sợi tóc trốn được ra ngoài thì tin tức ở đây có thể truyền đến bản tôn. Như vậy, tội danh chứa chấp “Khâm phạm” của Châu Trạch sẽ bại lộ.
Móng tay Châu Trạch không ngừng vung vẩy trên không, những sợi tóc bị hắn bắt được lập tức hóa thành tro bụi.
Lão đạo sờ đũng quần, móc ra 2 lá bùa, đập loạn lên không, phàm là sợi tóc nào đụng phải đều bị dính chặt, y hệt như vợt đập ruồi, đập muỗi, vô cùng hữu dụng.
Một quyển sách bài tập bị xé nát, từng trang giấy lần lượt bay ra, tựa như một thanh đao quét ngang quan, chặt đứt vô số tóc. Sau khi rơi xuống, đám tóc kia lập tức héo rũ.
Đường Thi nằm ở lầu hai ho khan, máu tươi tràn ra khóe miệng. Vốn dĩ cô đang bị thương, nhưng cô hiểu rất rõ, ở thời điểm này, tuyệt không thể lưu lực.
Bạch Oanh Oanh tay mắt lanh lẹ, hai tay không ngừng hoạt động, mỗi một lần đều nắm được một sợi tóc, sau đó trực tiếp kéo đứt.
Tiệm sách vốn vắng lặng gần như không có sinh ý, đúng lúc này, lại bắt đầu tổng vệ sinh, khí thế ngất trời, cứ như sắp có lãnh đạo đến thị sát.
Rốt cục, mọi thứ nhìn như đã kết thúc. Vô Diện Nữ phát ra tiếng thét không cam lòng, cuối cùng, trong tiệm cũng hết tóc.
Châu Trạch ngồi xuống một cái ghế nhựa, vết máu trên mặt hắn đã sớm biết mất, bởi vì ngoại trừ đám tóc kia thì không có gì là thật.
- Lão bản, xong việc rồi, mệt chết ta! - Lão đạo co quắp ngồi bệt xuống đất, há miệng thở phì phò.
Bạch Oanh Oanh thì đi rót cho Châu Trạch một chén trà, trái lại, cô ta không thấy mệt mỏi chút nào:
- Lão bản, lại là người lần trước.
Châu Trạch gật đầu, nhận lấy chén trà, uống một ngụm.
- Cô ấy vừa ý anh rồi đó, thật là chấp nhất mà. - Bạch Oanh Oanh thè lưỡi.
Châu Trạch không nói gì, chỉ có điều tâm trạng có hơi nặng nề. Vô Diện Nữ không phải là phiền toái quá lớn, nhưng lại khiến cho cuộc sống hàng ngày khó có thể yên ổn, ai cũng không muốn bị một đối thủ như vậy nhìn chằm chằm.
Dựa theo cách nói của cái phân thân kia, bản tôn của ả hẳn đang theo chân tiểu loli đi Dung thành, để lại một đám tóc đến trêu ghẹo hắn.
Dù là không thành công, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy rất buồn nôn.
Loại địch nhân cấp thấp như vậy thật sự khiến người ta nổi điên mà!
Hiện tại, ý niệm duy nhất trong đầu Châu Trạch chính là cái vị ở Dung thành kia tốt nhất là tóm gọn tiểu loli cùng với Vô Diện Nữ, thuận tiện đem phiền phức của hắn ném vào bồn cầu, dội sạch.
Tuy là độ khó có hơi cao, nhưng mộng tưởng luôn phải có, không đúng sao?
Ở một cái góc nào đó không ai chú ý, một sợi tóc từ khe hở tạp chí vụng trộm di chuyển ra ngoài, sau đó rơi xuống đất, bay về phía khe cửa.
- Cót két!!!
Cửa thủy tinh bị đẩy ra.
Sợi tóc trùng hợp bị một chiếc giày da giẫm lên.
Hứa Thanh Lãng cúi người, nhặt sợi tóc kia lên, sau đó trực tiếp kéo đứt.
Trong tăm tối dường như có tiếng gào thét không cam long của một mụ đàn bà.
Đúng là thất bại trong gan tấc.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt, hình như hắn nghe có ai đó vừa chửi mình.
Thế nhưng, ngay lập tức, hắn nổi giận đùng đùng chỉ về phía Châu Trạch quát:
- Giỏi, tôi chạy tới chạy lui ngoài trời lạnh tìm mặt bằng cho anh, còn anh thì sao, nhìn sợi tóc này xem…
- Có nữ độc giả xinh đẹp nào chạy vào tiệm hàn huyên với anh hả?
Nói bóng gió là…
Lão nương chạy ngược chạy xuôi vì tương lai đôi ta.
Còn anh thì trốn trong tiệm, hưởng thụ điều hòa, lại còn đùa giỡn với muội tử tóc dài!
Anh không thấy phụ lòng tôi sao?
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Mịi
---------------------
- CMN… Ngươi muốn làm gì?
Người Châu Trạch hỏi chính là Đường Thi.
Rất rõ ràng.
Trước đó, cô bé kia nói:
-Giúp tôi, nếu không tôi sẽ chết trong tiệm sách của anh!
Thật ra, đó chỉ là một cách nói mà thôi, giống như chủ nhiệm lớp luôn nói với học trò của mình:
- Các cô cậu là lứa học sinh kém cỏi nhất mà tôi từng dạy!
Năm học nào mà hắn chẳng nói vậy, thật sự không đáng tin.
Châu Trạch không nghĩ là cô bé sẽ dám tự sát, hơn nữa, loại phụ nữ như cô ta sẽ không bao giờ đi tự sát. Cô ta yêu quý bản thân mình như thế kia mà!
Thế nhưng, cô bé lại đột ngột ra tay, thậm chí còn không thèm uy hiếp đến câu thứ hai, ngay cả nước mắt cũng không biểu diễn, cứ thế đâm dao vào cổ mình.
Nhất là vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, càng nói rõ một điều, chính cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Ôi trời ơi… Tôi tự sát!
Chỉ có một cách duy nhất giải thích cho chuyện này. Đó chính là có người điều khiển dao của cô ta, khiến cô ta hoàn thành mục tiêu cao cả: Tự sát.
Mà cái người có thể làm chuyện này… Không ai khác chính là vị đang nằm trên lầu.
Nói không chừng, vị hung thủ kia vẫn còn đang nhấm nháp kẹo bơ hiệu Thỏ trắng nữa đấy.
- Sao vậy? Chuyện gì vậy?
Đang nấu cơm sát vách, lão đạo nghe thấy tiếng hét của Châu Trạch, lập tức quay về thì nhìn thấy cô bé đang nằm trên mặt đất. Lúc này, ông ta càng hoảng hơn.
- Má ơi, cô gái nhỏ, cô sao rồi?
Lão đạo lập tức chạy qua, chuẩn bị cứu người.
Còn Châu Trạch thì chạy thẳng lên lầu. Hắn trông thấy Đường Thi vẫn nằm thản nhiên trên chiếu.
- Cô có ý gì hả?
- Bớt giận. - Đường Thi cười cười, cô ta vẫn không thể nhúc nhích, hiện tại chỉ có thể nói chuyện và cười mà thôi. - Chuyện này… Có thể để người hầu của anh lên ngủ cùng tôi không?
- Cô định hại chết tôi đúng không? - Châu Trạch chất vấn.
Đường Thi có hơi kinh ngạc:
- Không định cám ơn tôi à?
- Cảm ơn cái đầu cô! - Châu Trạch một cước đạp đổ chén trà trước mặt, nước trà văng đầy đấy, còn cái ly thì nên thẳngvào vách tường, nát bấy.
- Tôi không tin anh không nhìn ra, nếu không sao anh không lo cứu người trước mà lại chạy lên đây. Anh là một bác sĩ, cứu người hẳn là bản năng!
- Anh không trực tiếp cứu người mà chạy lên chất vấn tôi… Bộ định giả bộ hồ đồ cho qua à?
Đường Thi trầm giọng nói.
- Cũng bởi vì lão tử nhìn ra cho nên mới không thèm quan tâm đến cô ta, chẳng lẽ cô không biết ấn ký trên tay của tôi là ai cho à? Còn nữa, cô không biết hiện tại Vô Diện Nữ đứng ở phe nào?
- Cô không biết ai là người thả ả ta ra, đồng thời dẫn đám quỷ sai khác đến Dung thành tìm vị kia à?
- Cô cảm thấy cô oai lắm hả? Thông minh lắm hả?
- Cô cho rằng mọi người đều say chỉ mình cô tỉnh?
- Cô ra tay chẳng phải trực tiếp nói cho ả biết cô đang ở đây à?
Đường Thi im bặt, đột nhiên, cô cảm giác có chút lúng túng, cũng có chút thẹn thùng.
Nếu nói như vậy, Châu Trạch đã sớm nhìn ra, nhưng hắn lại cố ý hư dĩ ủy xà (1), mà cô thì lại tự cho mình thông minh, nhảy ra chặn ngang một cước, đẩy mọi chuyện vào vực sâu khó đoán.
(1) Lá mặt lá trái.
- Ai nha, mẹ nó, đừng có quấn tôi, đừng có quấn tôi! Không thở nổi nữa!!
Tiếng gào của lão đạo vang lên từ dưới lầu.
Châu Trạch liếc mắt nhìn Đường Thi vẫn đang nằm ngay đơ không nhúc nhích, lắc đầu:
- Đàn bà ngu xuẩn.
Ngay sau đó, hắn chạy xuống lầu, liền trông thấy lão đạo bị một bó tóc quấn lấy bên trong tiệm sách. Trông hệt như một cái bánh chưng cỡ lớn, còn cô bé vừa nãy ngã xuống đã biến mất vô tung vô ảnh.
Móng tay Châu Trạch dài ra, trực tiếp cắt đứt bó tóc kia.
- Roẹt… Lào xào… Lào xào.
Cùng với đó, búi tóc đứt đoạn, bay lả tả trên không trung.
Đám tóc còn lại trên mặt đất bao quanh một khuôn mặt bình thường tựa như một bức tranh thủy mặc. Rất duy mỹ, rất phục cỗ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được khuôn mặt này không có khắc họa ngũ quan rõ ràng.
- Khống vật? Năng lực mới của anh à?
Tiếng của một người phụ nữ vang lên từ bốn phía tiệm sách, trống rỗng, phảng phất như tiếng ngâm vọng đến từ Địa Ngục.
- Hay là… Tôi có phát hiện mới? Một phát hiện khiến người khác cảm thấy… Hết sức bất ngờ!
Nhìn như Vô Diện Nữ đang lầm bầm lầu bầy, nhưng trên thực tế, cô ta đang thị uy. Loại thị uy khi nắm được điểm yếu của cừu nhân.
Thật ra, cho đến nay, Châu Trạch vẫn không rõ lắm vì sao Vô Diện Nữ lại hận hắn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì móng tay của hắn đã đả thương ả ta trong cái đầm ở Địa Ngục?
Hay là vì… Ả ta có mục đích khác với hắn? Ví dụ như việc cô ta đã gào thét điên cuồng như một đứa tâm thần khi hắn rời khỏi Địa Ngục.
Nhưng chỉ cần là người bình thường, đối với loại người ăn ở không đột nhiên nhảy ra đâm mình một dao này thì đều sẽ cảm thấy phẫn hận.
Trước đó, Châu Trạch thật sự đã nhìn ra. Bởi vì tất cả mọi thứ đều quá hợp lý, cũng quá tự nhiên.
Manh mối hợp thành một mối trên người cô bé này. Ả dùng phương thức hợp lý nhất cùng với lý do hợp lý nhất để xuất hiện trước mặt hắn, gần như liền mạch với quỹ tích cuộc sống của hắn.
Không có chút nào đột ngột chính là đột ngột lớn nhất. Ả ta quá mức truy cầu hoàn mỹ, cũng quá mức tận lực, đã có vết xe đổ của bác sĩ Lâm lần trước, muốn Châu Trạch vô thanh vô tức trúng bẫy lần nữa… Cũng khó.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Châu Trạch cũng không cho rằng cô bé kia sau khi thấy bộ dạng của hắn lần trước còn dám xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa còn dám đùa giỡn với hắn, cầu xin hắn giúp đỡ.
Vừa rồi, thật ra ả có ý định sắc dụ với Châu Trạch, nhưng lại bị hắn lạnh lùng từ chối. Bộ ả tưởng mình là Dương Quý Phi à? Còn dám tới?
Nói thật, nếu cẩn thận ngẫm lại, sẽ phát hiện Vô Diện Nữ giả làm bác sĩ Lâm lần trước có rất nhiều sơ hở. Nhưng lúc đó, Châu Trạch vừa biết được chuyện Từ Nhạc thuê người giết mình, tâm trạng không ổn định, cho nên mới bị trúng bẫy.
Nói tóm lại, Vô Diện Nữ là do vô số oán niệm của người chết trên đường hoàng tuyền hội tụ mà thành, ả ta là dị loại, không phải người.
Cầm thú có biến hóa như thế nào thì cũng chỉ đến đó mà thôi.
- Anh tiêu rồi, tôi sẽ nói cho cô ấy biết anh đang làm gì. Đừng quên thân phận của anh bây giờ là cô ấy cho.
Giọng của Vô Diện Nữ rõ ràng mang theo chút hả hê, tựa như bạn nhỏ trong nhà trẻ bắt được lỗi của bạn học liền muốn đi méc cô giáo.
Nhưng đúng lúc này, Châu Trạch chợt phát hiện bọt nước trên mặt đất bắt đầu bay lên, sau đó đọng lại bên trên khung cửa thủy tinh.
- Đây chỉ là phân thân của ả mà thôi, lưu lại nó, chuyện ở đây sẽ không ai biết.
Đây là lời nhắc nhở của Đường Thi. Có lẽ, cô ta đang đền bù cho cái tính tự cho là đúng của mình. Trong nháy mắt, bọt nước ở bốn phía bắt đầu lao nhanh, trực tiếp vọt về phía đám tóc ít ỏi trên mặt đất.
Vô Diện Nữ cũng nhìn thấy mấy chữ kia, cô ta hét lên một tiếng, tóc tụ lại một chỗ. Đánh ra một đạo âm phong, sau đó trực tiếp xông ra cửa.
Nhưng mà hơi nước do Đường Thi ngưng tụ lúc này giống như một vách ngăn làm trì hoãn tốc độ di động của búi tóc.
Bạch Oanh Oanh cũng phát giác được có chuyện không đúng, vội vàng chạy về tiệm sách liền thấy một màn này. Cô há miệng, ngơ ngác đứng đó.
- Muốn ngăn tôi? - Vô Diện Nữ phát ra một tiếng “hừ” khinh bỉ. - Tôi xem các người ngăn thế nào?
- Đùng!!!
Tóc vốn bó thành một búi lúc này nổ tung, trong chớp mắt, tiệm sách biến thành hiệu cắt tóc, rất nhiều sợi tóc tháo chạy bốn phương tám hướng.
Có sợi định đi qua lỗ thông gió, có sợi định lên lầu hai, cũng có sợi muốn chui vào cống thoát nước trong nhà vệ sinh.
Chỉ cần một sợi tóc trốn được ra ngoài thì tin tức ở đây có thể truyền đến bản tôn. Như vậy, tội danh chứa chấp “Khâm phạm” của Châu Trạch sẽ bại lộ.
Móng tay Châu Trạch không ngừng vung vẩy trên không, những sợi tóc bị hắn bắt được lập tức hóa thành tro bụi.
Lão đạo sờ đũng quần, móc ra 2 lá bùa, đập loạn lên không, phàm là sợi tóc nào đụng phải đều bị dính chặt, y hệt như vợt đập ruồi, đập muỗi, vô cùng hữu dụng.
Một quyển sách bài tập bị xé nát, từng trang giấy lần lượt bay ra, tựa như một thanh đao quét ngang quan, chặt đứt vô số tóc. Sau khi rơi xuống, đám tóc kia lập tức héo rũ.
Đường Thi nằm ở lầu hai ho khan, máu tươi tràn ra khóe miệng. Vốn dĩ cô đang bị thương, nhưng cô hiểu rất rõ, ở thời điểm này, tuyệt không thể lưu lực.
Bạch Oanh Oanh tay mắt lanh lẹ, hai tay không ngừng hoạt động, mỗi một lần đều nắm được một sợi tóc, sau đó trực tiếp kéo đứt.
Tiệm sách vốn vắng lặng gần như không có sinh ý, đúng lúc này, lại bắt đầu tổng vệ sinh, khí thế ngất trời, cứ như sắp có lãnh đạo đến thị sát.
Rốt cục, mọi thứ nhìn như đã kết thúc. Vô Diện Nữ phát ra tiếng thét không cam lòng, cuối cùng, trong tiệm cũng hết tóc.
Châu Trạch ngồi xuống một cái ghế nhựa, vết máu trên mặt hắn đã sớm biết mất, bởi vì ngoại trừ đám tóc kia thì không có gì là thật.
- Lão bản, xong việc rồi, mệt chết ta! - Lão đạo co quắp ngồi bệt xuống đất, há miệng thở phì phò.
Bạch Oanh Oanh thì đi rót cho Châu Trạch một chén trà, trái lại, cô ta không thấy mệt mỏi chút nào:
- Lão bản, lại là người lần trước.
Châu Trạch gật đầu, nhận lấy chén trà, uống một ngụm.
- Cô ấy vừa ý anh rồi đó, thật là chấp nhất mà. - Bạch Oanh Oanh thè lưỡi.
Châu Trạch không nói gì, chỉ có điều tâm trạng có hơi nặng nề. Vô Diện Nữ không phải là phiền toái quá lớn, nhưng lại khiến cho cuộc sống hàng ngày khó có thể yên ổn, ai cũng không muốn bị một đối thủ như vậy nhìn chằm chằm.
Dựa theo cách nói của cái phân thân kia, bản tôn của ả hẳn đang theo chân tiểu loli đi Dung thành, để lại một đám tóc đến trêu ghẹo hắn.
Dù là không thành công, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy rất buồn nôn.
Loại địch nhân cấp thấp như vậy thật sự khiến người ta nổi điên mà!
Hiện tại, ý niệm duy nhất trong đầu Châu Trạch chính là cái vị ở Dung thành kia tốt nhất là tóm gọn tiểu loli cùng với Vô Diện Nữ, thuận tiện đem phiền phức của hắn ném vào bồn cầu, dội sạch.
Tuy là độ khó có hơi cao, nhưng mộng tưởng luôn phải có, không đúng sao?
Ở một cái góc nào đó không ai chú ý, một sợi tóc từ khe hở tạp chí vụng trộm di chuyển ra ngoài, sau đó rơi xuống đất, bay về phía khe cửa.
- Cót két!!!
Cửa thủy tinh bị đẩy ra.
Sợi tóc trùng hợp bị một chiếc giày da giẫm lên.
Hứa Thanh Lãng cúi người, nhặt sợi tóc kia lên, sau đó trực tiếp kéo đứt.
Trong tăm tối dường như có tiếng gào thét không cam long của một mụ đàn bà.
Đúng là thất bại trong gan tấc.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt, hình như hắn nghe có ai đó vừa chửi mình.
Thế nhưng, ngay lập tức, hắn nổi giận đùng đùng chỉ về phía Châu Trạch quát:
- Giỏi, tôi chạy tới chạy lui ngoài trời lạnh tìm mặt bằng cho anh, còn anh thì sao, nhìn sợi tóc này xem…
- Có nữ độc giả xinh đẹp nào chạy vào tiệm hàn huyên với anh hả?
Nói bóng gió là…
Lão nương chạy ngược chạy xuôi vì tương lai đôi ta.
Còn anh thì trốn trong tiệm, hưởng thụ điều hòa, lại còn đùa giỡn với muội tử tóc dài!
Anh không thấy phụ lòng tôi sao?
/100
|