- Cô ngủ rồi hả?
- Không có.
- Không phải cô bảo tôi đến hầu cô ngủ sao?
- Ngủ không được.
- À…
- Cô sống bao lâu rồi?
- Hai trăm năm rồi, bất quá, phần lớn thời gian tôi đều nằm trong quan tài. Thật ra, nếu tính kỹ, thời gian tôi đường đường chính chính sống ở bên ngoài không đến 20 năm.
- Cô cảm thấy ông chủ của mình là người thế nào?
- Không được tốt lắm, cũng không phóng khoáng cho lắm.
- Tôi cũng thấy vậy.
- Hôm nay anh ấy đã mắng cô à?
- Là tôi làm sai.
- À…
- Thật ra, tôi luôn rất hiếu kỳ, ông chủ và cô thường xuyên nhắc đến một người, hắn ta là người như thế nào?
- Là người như thế nào?
- Ừm.
- Thế này, nếu ngày hôm qua, hắn và ông chủ của cô đổi vị trí cho nhau, không cần đợi tôi ra tay, hắn đã tự tay giết chết con rối kia, cũng không hề lo sợ bị bại lộ, càng không chạy lên hỏi tôi sao lại xen vào việc của người khác.
- À, ra là vậy. - Bạch Oanh Oanh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói. - Người như vậy sống không lâu đâu!
Đường Thi trầm mặc.
- Thật ra, con người ông chủ có rất nhiều khuyết điểm, có đôi khi không đủ cứng rắn, làm việc gì cũng lo trước lo sau, trong lòng vẫn luôn so đo, cân nhắc. Nhưng nói tóm lại, thật ra cũng không tồi, mỗi người có cuộc sống khác nhau, hiển nhiên sẽ có tính cách khác nhau.
- Ngài ấy thích cẩn thận, giống như một con sóc thích khuân đồ trữ trong nhà, sau đó hưởng thụ cảm giác mệt mỏi của một gã thủ kho. Mà loại tính cách này có được là bởi vì trước kia ngài ấy từng sống ở cô nhi viện, vốn chỉ có hai bàn tay trắng.
- Cô có thể hiểu được anh ta?
- Khoan nói tới chuyện hiểu hay không hiểu, nói thật nhé, tôi không muốn mình biến thành cô bây giờ. Tôi thích mỗi ngày bấm điện thoại, chơi game, xem phim, hưởng thụ cuộc sống, bù đắp lại 200 năm sống trong quan tài. Ở phương diện này, ông chủ vẫn có thể dung túng tôi, thỏa mãn tôi. Vậy là đủ!
- Cuộc sống không có thử thách, không có khát vọng… Thú vị sao?
- Không phải ai cũng hướng tới cuộc sống đầy kích thích, đầy thử thách, mỗi người đều có một phương thức sống của riêng mình, chỉ cần mình thích là được.
- Nói thật lòng, có đôi khi, tôi thấy ông chủ cứ nhẫn như vậy, tôi rất sợ một ngày nào đó ngài ấy nhịn không được nữa, sẽ biến thành cái vị mà cô hay nhắc đến.
- Sợ?
- Ừm, rất sợ.
- Đã chết qua một lần rồi thì còn sợ cái gì? Anh ta không hợp khẩu vị của tôi, nhìn thì rất hào hoa phong nhã, nhưng thực chất bên trong là chủ nghĩa tiểu nam nhân tự tư tự lợi, chỉ biết suy nghĩ cho mình, nói trắng ra là ích kỷ.
- Ông chủ xem như không tồi.
- Cô không đồng ý?
- Không đồng ý là đúng rồi, tôi biết lúc phu nhân công đức viên mãn xuống Địa Ngục, có đem tôi giao cho ông chủ, bảo rằng phải xử lý tôi… Nhưng ông chủ vẫn không làm.
- Hơn nữa, tôi còn biết là bởi vì có tôi trong tiệm, cho nên quỷ mới đến ít như vậy, nhưng ông chủ vẫn không đuổi tôi đi.
- Đó là bởi vì anh ta xem cô là gối đầu, muốn có được một giấc ngủ an ổn mà thôi.
- Một người nguyện ý vì gối đầu mà buông tha cho công trạng… Chẳng lẽ không được?
Nghe vậy…
Đường Thi sửng sốt hồi lâu.
Không biết sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh vị kia bưng một cái ghế ra trước cửa minh điếm ngồi phơi nắng.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn…
Giống như một ông lão.
Bất kể như thế nào, vấn đề của Vô Diện Nữ ít nhất cũng đã được giải quyết tạm thời, hiện tại chỉ cần chờ đợi. Chờ kết quả cuối cùng từ Dung thành.
Đương nhiên, chuyện này có thể đợi, nhưng dọn nhà thì không đợi được nữa. Hứa Thanh Lãng sau khi xem xét đã chọn được một mặt bằng, nằm ở gần trục đường phía nam khu trung tâm Thông thành. Chỗ đó là trung tâm thương mại rất được cư dân Thông thành ưa chuộng, lưu lượng người rất cao.
Ngày hôm qua, Châu Trạch nhận được một tấm thiệp mời đến dự tang lễ của Lưu tiểu thư. Châu Trạch không rõ lắm vì sao hắn lại được mời, vốn cũng không định đi, thế nhưng sau khi Hứa Thanh Lãng nhìn thấy chữ ký cuối thiệp thì lại mãnh liệt yêu cầu Châu Trạch phải đi. Bởi vì cái mặt bằng mà hắn nhìn trúng chính là sản nghiệp của Lưu gia.
Trong tang lễ của người ta lại đi bàn chuyện làm ăn hình như có hơi sai, tuy nhiên, căn cứ theo phương châm có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, Châu Trạch liền đồng ý.
Bắt xe đi đến địa chỉ trên thiệp mời, Châu Trạch phát hiện chỗ này không phải nhà tang lễ, mà là một tòa biệt thự được xây dựng giữa đồng.
Giờ đang là mùa hoa cải dầu, biệt thự thấp thoáng trong biển hoa mang đến cho người ta cảm giác vừa lạnh lùng vừa trong trẻo.
Người đến cũng không nhiều, trước cửa đỗ 4, 5 chiếc xe gì đó.
Lúc bước xuống xe, Châu Trạch nhìn thấy Thôi Nhất Lang cùng đám người của Hội những người yêu thích truyện kinh dị đứng trong sân, cả đám tụ chung một chỗ, thấp giọng trò chuyện.
Không có người ra chào Châu Trạch, cũng không có người đến thu tiền điếu, lẻ tẻ vài người cứ đi loanh quanh trong sân như đang đi chơi tiết thanh minh.
Căn nhà này có vẻ ngoài thoạt nhìn tương tự như nhà ba gian ở nông thôn, thế nhưng khi đi vào liền phát hiện nội thất bên trong lại mang phong cách Tây Âu.
Nhìn lên xà nhà, lại nhìn xuống chén trà… Khiến cho người ta có cảm giác hoảng hốt như lạc bước vào một vở kịch đậm chất Anh.
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, không phải một khúc nhạc tang thông thường, mà là Điệu Valse Ly Biệt của Chopin. Mặc dù tên là Ly Biệt, thế nhưng làn điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những ca khúc buồn trong nước.
Vài người phụ nữ mặc áo lụa màu đen từ trên lầu đi xuống, đây là chủ nhà.
Một vị cha sứ cầm trong tay Thánh Kinh bước đến vị trí trung tâm.
Mọi người cũng tụ lại, cùng nhau chia sẻ bi thương.
Châu Trạch đứng cạnh quầy bar, tự rót cho mình một ly cà phê, hớp một ngụm nhỏ.
Tập tục mai táng trong nước dạo gần đây đã cải cách rất nhiều lần, thậm chí có thể nói là nhiều lần bị phá vỡ, hình thức thổ táng đã bị cấm từ lâu.
Ở nông thôn, xử lý tang sự đều là dựng một cái rạp trong sân nhà mình để cúng kiến, làm lễ. Còn ở thành phố thì làm tại khu cư xá của mình hoặc dứt khoát thuê chỗ ở nhà tang lễ là xong.
Loại tang lễ theo phong cách phương Tây này là lần đầu tiên Châu Trạch gặp phải.
Hắn nhớ trước kia có nghe ai đó từng nói, một số quốc gia ở phương Tây có không ít gia đình “Tấn nghi tác phường” (1), có nghĩa là trong nhà dùng lầu 1 để làm nơi sinh hoạt, đồng thời cho người ta thuê làm nơi tổ chức tang lễ, còn có thêm những dịch vụ khác như thu nhặt xác, liễm dung,...
(1) Nhà tang lễ gia đình.
Giờ nhìn lại, hình như chỗ này cũng đi theo phong cách đó, nhưng ở trong nước, hầu hết không ai tiếp nhận được loại này.
Đến xem dung nhan người chết sau khi được liễm dung, mọi người đi thành một hàng, bước từng bước qua, cảm tình tốt một chút thì có thể vịn quan tài trò chuyện, tệ hơn thì giả vờ giả vịt thở dài một tiếng.
Đến lượt Châu Trạch, hắn liếc nhìn bên trong quan tài, phát hiện Lưu tiểu thư mặc một bộ lễ phục màu đen chỉnh tề nằm trong đó, nhìn cứ như đang ngủ.
Khiến Châu Trạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là Lưu tiểu thư té lầu ngay trước mắt hắn, vô luận có dùng cách nào cũng không thể che đi được bộ dạng lúc chết của cô ta, thế nhưng, vẻ ngoài của Lưu tiểu thư lúc này được liễm dung rất tinh xảo, phục hồi gần như nguyên trạng.
Điều này làm Châu Trạch không khỏi thấy người mà tủi thân ta, lúc trước, tên liễm sư kia dùng bút lông vẽ loạn lên mặt hắn, bộ dạng không chút kiên nhẫn, đúng là hắn không có phúc nhận được loại đãi ngộ này.
Người chết không thể bình luận, cũng không thể đánh sao, thật là không công bằng.
Sau khi xem xong dung nhan người chết, tất cả mọi người đến sảnh trước dùng cơm. Tiệc được tổ chức theo phong cách Tây, là dạng tiệc đứng, đồ ăn cũng không nhiều, chỉ có một ít bánh ngọt cùng đồ nướng. Loại này giống như tiệc trà chiều, lót dạ thì được, chứ ăn no thì miễn đi.
Châu Trạch rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm, sau đó đi ra sảnh trước, hắn định tìm người nhà của Lưu tiểu thư bàn chuyện thuê mặt bàn.
Hứa Thanh Lãng nói hắn sẽ ra tiền thuê trước 1 năm, sau đó Châu Trạch trả cho hắn từng tháng. Dựa vào việc Châu Trạch không thể đưa ra số tiền nhiều như vậy trong một lúc, cho nên hắn cũng phải bánh chưng đi thì bánh chocolate lại, thay Hứa Thanh Lãng đi nói chuyện giá cả với người ta.
Tìm một vòng, Châu Trạch không tìm được người nhà của Lưu tiểu thu, trái lại, hắn trông thấy vị cha sứ lúc nãy đang đứng hút thuốc ở bậc thang.
Lúc Châu Trạch bước qua, cha sứ đưa cho hắn một điếu thuốc.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, hút thuốc.
Cha sứ không phải là người ngoại quốc, cũng là người châu Á, tuổi độ ba mươi, nhìn có hơi non.
Cả hai không nói gì, hút thuốc xong, cha sứ liền đi. Châu Trạch dụi tắt tàn thuốc, trùng hợp nhìn thấy một cái cầu thang đi thông xuống bên dưới.
Hẳn là tầng hầm.
Gia đình người Hoa thông thường không làm tầng hầm, có chút tò mò, Châu Trạch bước xuống dưới, nhìn thấy một cái thang máy ở cuối đường, bên cạnh còn có một cánh cửa kim loại.
Cửa không khóa, đẩy cửa bước vào, Châu Trạch cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.
Trước mặt hắn có hai cái giường thép, còn có một cái kho lạnh, rất giống nhà xác trong bênh viện, bất quá, có thêm một vài thiết bị khác...
Khiến cho người ta có cảm giác chỗ này giống lò sát sinh hơn.
Đi đến cạnh giường thép, Châu Trạch giơ tay sờ. Chỗ này hẳn là nơi người chết nằm, lúc trước, rất có thể Lưu tiểu thư cũng nằm ở đây, đón nhận lần trang điểm cuối cùng.
Chỗ này là... Thẩm mỹ viện của người chết.
- Tiên sinh, nơi này không tiếp người ngoài.
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đứng ở cửa ra vào nói.
Châu Trạch áy náy gật đầu. Là do hắn đường đột.
- Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi? - Châu Trạch mở miệng hỏi, bởi vì hắn cảm thấy người này có chút quen.
- Có lẽ vậy, đây là danh thiếp của tôi, đương nhiên, tôi không hi vọng ngài sẽ liên lạc với số điện thoại trên đó.
Người thanh niên đưa cho Châu Trạch một tấm danh thiếp.
Trên danh thiếp viết 3 chữ: Trần Trạch Sinh. Bên dưới ghi chú là Quán trưởng nhà tang lễ phương tây tại Thông Thành.
- Kinh doanh ổn không? - Châu Trạch hỏi.
Từ trước đến nay, đều là người khác hỏi Châu Trạch “Kinh doanh ổn không?”, giờ thì hắn cũng có cơ hội hỏi câu này rồi.
Đương nhiên, Châu Trạch hiểu rõ, lúc người khác hỏi hắn làm ăn có được không, thật ra, trong lòng họ đang nghĩ: Mở nhà sách ở cái chỗ rách nát này mà làm ăn được... Có mà gặp quỷ!
- Có hơi vắng vẻ, dù sao cũng không có nhiều người tiếp nhận phong tục mai táng dạng này. - Trần Trạch Sinh cười khổ.
- Ừm. - Hỏi xong, Châu Trạch cảm thấy khá thoải mái.
- Đúng rồi, thân nhân của người chết ở lầu hai. - Trần Trạch Sinh nhắc nhở.
- Được, cám ơn.
Châu Trạch rời khỏi tầng hầm.
Chỉ có điều, lúc hắn vừa bước lên bậc thang, bàn tay đang cầm danh thiếp chợt run lên một cái. Châu Trạch cúi đầu nhìn lại cái tên trong danh thiếp lần nữa...
Trần Trạch Sinh.
Hình như...
Người tự sát cùng một chỗ với Lưu tiểu thư ngay ngày hôm sau... Cũng họ Trần?
Đóng cửa kim loại lại.
Người thanh niên mang giày tây nằm lên giường thép.
Hắn giơ tay chà xát má phải, làn da đã gấp nếp, khô cứng, bên trong còn chảy ra nước thuốc màu xanh lá.
Hắn lắc đầu.
Thở dài nói:
- Mìnhvừa chết, hai vị liễm trang sư trong nhà đãbắt đầu lười biếng rồi!
- Tiếp tục như vậy thì làm sao kinh doanh được nữa?
- Không có.
- Không phải cô bảo tôi đến hầu cô ngủ sao?
- Ngủ không được.
- À…
- Cô sống bao lâu rồi?
- Hai trăm năm rồi, bất quá, phần lớn thời gian tôi đều nằm trong quan tài. Thật ra, nếu tính kỹ, thời gian tôi đường đường chính chính sống ở bên ngoài không đến 20 năm.
- Cô cảm thấy ông chủ của mình là người thế nào?
- Không được tốt lắm, cũng không phóng khoáng cho lắm.
- Tôi cũng thấy vậy.
- Hôm nay anh ấy đã mắng cô à?
- Là tôi làm sai.
- À…
- Thật ra, tôi luôn rất hiếu kỳ, ông chủ và cô thường xuyên nhắc đến một người, hắn ta là người như thế nào?
- Là người như thế nào?
- Ừm.
- Thế này, nếu ngày hôm qua, hắn và ông chủ của cô đổi vị trí cho nhau, không cần đợi tôi ra tay, hắn đã tự tay giết chết con rối kia, cũng không hề lo sợ bị bại lộ, càng không chạy lên hỏi tôi sao lại xen vào việc của người khác.
- À, ra là vậy. - Bạch Oanh Oanh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói. - Người như vậy sống không lâu đâu!
Đường Thi trầm mặc.
- Thật ra, con người ông chủ có rất nhiều khuyết điểm, có đôi khi không đủ cứng rắn, làm việc gì cũng lo trước lo sau, trong lòng vẫn luôn so đo, cân nhắc. Nhưng nói tóm lại, thật ra cũng không tồi, mỗi người có cuộc sống khác nhau, hiển nhiên sẽ có tính cách khác nhau.
- Ngài ấy thích cẩn thận, giống như một con sóc thích khuân đồ trữ trong nhà, sau đó hưởng thụ cảm giác mệt mỏi của một gã thủ kho. Mà loại tính cách này có được là bởi vì trước kia ngài ấy từng sống ở cô nhi viện, vốn chỉ có hai bàn tay trắng.
- Cô có thể hiểu được anh ta?
- Khoan nói tới chuyện hiểu hay không hiểu, nói thật nhé, tôi không muốn mình biến thành cô bây giờ. Tôi thích mỗi ngày bấm điện thoại, chơi game, xem phim, hưởng thụ cuộc sống, bù đắp lại 200 năm sống trong quan tài. Ở phương diện này, ông chủ vẫn có thể dung túng tôi, thỏa mãn tôi. Vậy là đủ!
- Cuộc sống không có thử thách, không có khát vọng… Thú vị sao?
- Không phải ai cũng hướng tới cuộc sống đầy kích thích, đầy thử thách, mỗi người đều có một phương thức sống của riêng mình, chỉ cần mình thích là được.
- Nói thật lòng, có đôi khi, tôi thấy ông chủ cứ nhẫn như vậy, tôi rất sợ một ngày nào đó ngài ấy nhịn không được nữa, sẽ biến thành cái vị mà cô hay nhắc đến.
- Sợ?
- Ừm, rất sợ.
- Đã chết qua một lần rồi thì còn sợ cái gì? Anh ta không hợp khẩu vị của tôi, nhìn thì rất hào hoa phong nhã, nhưng thực chất bên trong là chủ nghĩa tiểu nam nhân tự tư tự lợi, chỉ biết suy nghĩ cho mình, nói trắng ra là ích kỷ.
- Ông chủ xem như không tồi.
- Cô không đồng ý?
- Không đồng ý là đúng rồi, tôi biết lúc phu nhân công đức viên mãn xuống Địa Ngục, có đem tôi giao cho ông chủ, bảo rằng phải xử lý tôi… Nhưng ông chủ vẫn không làm.
- Hơn nữa, tôi còn biết là bởi vì có tôi trong tiệm, cho nên quỷ mới đến ít như vậy, nhưng ông chủ vẫn không đuổi tôi đi.
- Đó là bởi vì anh ta xem cô là gối đầu, muốn có được một giấc ngủ an ổn mà thôi.
- Một người nguyện ý vì gối đầu mà buông tha cho công trạng… Chẳng lẽ không được?
Nghe vậy…
Đường Thi sửng sốt hồi lâu.
Không biết sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh vị kia bưng một cái ghế ra trước cửa minh điếm ngồi phơi nắng.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn…
Giống như một ông lão.
Bất kể như thế nào, vấn đề của Vô Diện Nữ ít nhất cũng đã được giải quyết tạm thời, hiện tại chỉ cần chờ đợi. Chờ kết quả cuối cùng từ Dung thành.
Đương nhiên, chuyện này có thể đợi, nhưng dọn nhà thì không đợi được nữa. Hứa Thanh Lãng sau khi xem xét đã chọn được một mặt bằng, nằm ở gần trục đường phía nam khu trung tâm Thông thành. Chỗ đó là trung tâm thương mại rất được cư dân Thông thành ưa chuộng, lưu lượng người rất cao.
Ngày hôm qua, Châu Trạch nhận được một tấm thiệp mời đến dự tang lễ của Lưu tiểu thư. Châu Trạch không rõ lắm vì sao hắn lại được mời, vốn cũng không định đi, thế nhưng sau khi Hứa Thanh Lãng nhìn thấy chữ ký cuối thiệp thì lại mãnh liệt yêu cầu Châu Trạch phải đi. Bởi vì cái mặt bằng mà hắn nhìn trúng chính là sản nghiệp của Lưu gia.
Trong tang lễ của người ta lại đi bàn chuyện làm ăn hình như có hơi sai, tuy nhiên, căn cứ theo phương châm có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, Châu Trạch liền đồng ý.
Bắt xe đi đến địa chỉ trên thiệp mời, Châu Trạch phát hiện chỗ này không phải nhà tang lễ, mà là một tòa biệt thự được xây dựng giữa đồng.
Giờ đang là mùa hoa cải dầu, biệt thự thấp thoáng trong biển hoa mang đến cho người ta cảm giác vừa lạnh lùng vừa trong trẻo.
Người đến cũng không nhiều, trước cửa đỗ 4, 5 chiếc xe gì đó.
Lúc bước xuống xe, Châu Trạch nhìn thấy Thôi Nhất Lang cùng đám người của Hội những người yêu thích truyện kinh dị đứng trong sân, cả đám tụ chung một chỗ, thấp giọng trò chuyện.
Không có người ra chào Châu Trạch, cũng không có người đến thu tiền điếu, lẻ tẻ vài người cứ đi loanh quanh trong sân như đang đi chơi tiết thanh minh.
Căn nhà này có vẻ ngoài thoạt nhìn tương tự như nhà ba gian ở nông thôn, thế nhưng khi đi vào liền phát hiện nội thất bên trong lại mang phong cách Tây Âu.
Nhìn lên xà nhà, lại nhìn xuống chén trà… Khiến cho người ta có cảm giác hoảng hốt như lạc bước vào một vở kịch đậm chất Anh.
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, không phải một khúc nhạc tang thông thường, mà là Điệu Valse Ly Biệt của Chopin. Mặc dù tên là Ly Biệt, thế nhưng làn điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những ca khúc buồn trong nước.
Vài người phụ nữ mặc áo lụa màu đen từ trên lầu đi xuống, đây là chủ nhà.
Một vị cha sứ cầm trong tay Thánh Kinh bước đến vị trí trung tâm.
Mọi người cũng tụ lại, cùng nhau chia sẻ bi thương.
Châu Trạch đứng cạnh quầy bar, tự rót cho mình một ly cà phê, hớp một ngụm nhỏ.
Tập tục mai táng trong nước dạo gần đây đã cải cách rất nhiều lần, thậm chí có thể nói là nhiều lần bị phá vỡ, hình thức thổ táng đã bị cấm từ lâu.
Ở nông thôn, xử lý tang sự đều là dựng một cái rạp trong sân nhà mình để cúng kiến, làm lễ. Còn ở thành phố thì làm tại khu cư xá của mình hoặc dứt khoát thuê chỗ ở nhà tang lễ là xong.
Loại tang lễ theo phong cách phương Tây này là lần đầu tiên Châu Trạch gặp phải.
Hắn nhớ trước kia có nghe ai đó từng nói, một số quốc gia ở phương Tây có không ít gia đình “Tấn nghi tác phường” (1), có nghĩa là trong nhà dùng lầu 1 để làm nơi sinh hoạt, đồng thời cho người ta thuê làm nơi tổ chức tang lễ, còn có thêm những dịch vụ khác như thu nhặt xác, liễm dung,...
(1) Nhà tang lễ gia đình.
Giờ nhìn lại, hình như chỗ này cũng đi theo phong cách đó, nhưng ở trong nước, hầu hết không ai tiếp nhận được loại này.
Đến xem dung nhan người chết sau khi được liễm dung, mọi người đi thành một hàng, bước từng bước qua, cảm tình tốt một chút thì có thể vịn quan tài trò chuyện, tệ hơn thì giả vờ giả vịt thở dài một tiếng.
Đến lượt Châu Trạch, hắn liếc nhìn bên trong quan tài, phát hiện Lưu tiểu thư mặc một bộ lễ phục màu đen chỉnh tề nằm trong đó, nhìn cứ như đang ngủ.
Khiến Châu Trạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là Lưu tiểu thư té lầu ngay trước mắt hắn, vô luận có dùng cách nào cũng không thể che đi được bộ dạng lúc chết của cô ta, thế nhưng, vẻ ngoài của Lưu tiểu thư lúc này được liễm dung rất tinh xảo, phục hồi gần như nguyên trạng.
Điều này làm Châu Trạch không khỏi thấy người mà tủi thân ta, lúc trước, tên liễm sư kia dùng bút lông vẽ loạn lên mặt hắn, bộ dạng không chút kiên nhẫn, đúng là hắn không có phúc nhận được loại đãi ngộ này.
Người chết không thể bình luận, cũng không thể đánh sao, thật là không công bằng.
Sau khi xem xong dung nhan người chết, tất cả mọi người đến sảnh trước dùng cơm. Tiệc được tổ chức theo phong cách Tây, là dạng tiệc đứng, đồ ăn cũng không nhiều, chỉ có một ít bánh ngọt cùng đồ nướng. Loại này giống như tiệc trà chiều, lót dạ thì được, chứ ăn no thì miễn đi.
Châu Trạch rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm, sau đó đi ra sảnh trước, hắn định tìm người nhà của Lưu tiểu thư bàn chuyện thuê mặt bàn.
Hứa Thanh Lãng nói hắn sẽ ra tiền thuê trước 1 năm, sau đó Châu Trạch trả cho hắn từng tháng. Dựa vào việc Châu Trạch không thể đưa ra số tiền nhiều như vậy trong một lúc, cho nên hắn cũng phải bánh chưng đi thì bánh chocolate lại, thay Hứa Thanh Lãng đi nói chuyện giá cả với người ta.
Tìm một vòng, Châu Trạch không tìm được người nhà của Lưu tiểu thu, trái lại, hắn trông thấy vị cha sứ lúc nãy đang đứng hút thuốc ở bậc thang.
Lúc Châu Trạch bước qua, cha sứ đưa cho hắn một điếu thuốc.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, hút thuốc.
Cha sứ không phải là người ngoại quốc, cũng là người châu Á, tuổi độ ba mươi, nhìn có hơi non.
Cả hai không nói gì, hút thuốc xong, cha sứ liền đi. Châu Trạch dụi tắt tàn thuốc, trùng hợp nhìn thấy một cái cầu thang đi thông xuống bên dưới.
Hẳn là tầng hầm.
Gia đình người Hoa thông thường không làm tầng hầm, có chút tò mò, Châu Trạch bước xuống dưới, nhìn thấy một cái thang máy ở cuối đường, bên cạnh còn có một cánh cửa kim loại.
Cửa không khóa, đẩy cửa bước vào, Châu Trạch cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.
Trước mặt hắn có hai cái giường thép, còn có một cái kho lạnh, rất giống nhà xác trong bênh viện, bất quá, có thêm một vài thiết bị khác...
Khiến cho người ta có cảm giác chỗ này giống lò sát sinh hơn.
Đi đến cạnh giường thép, Châu Trạch giơ tay sờ. Chỗ này hẳn là nơi người chết nằm, lúc trước, rất có thể Lưu tiểu thư cũng nằm ở đây, đón nhận lần trang điểm cuối cùng.
Chỗ này là... Thẩm mỹ viện của người chết.
- Tiên sinh, nơi này không tiếp người ngoài.
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đứng ở cửa ra vào nói.
Châu Trạch áy náy gật đầu. Là do hắn đường đột.
- Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi? - Châu Trạch mở miệng hỏi, bởi vì hắn cảm thấy người này có chút quen.
- Có lẽ vậy, đây là danh thiếp của tôi, đương nhiên, tôi không hi vọng ngài sẽ liên lạc với số điện thoại trên đó.
Người thanh niên đưa cho Châu Trạch một tấm danh thiếp.
Trên danh thiếp viết 3 chữ: Trần Trạch Sinh. Bên dưới ghi chú là Quán trưởng nhà tang lễ phương tây tại Thông Thành.
- Kinh doanh ổn không? - Châu Trạch hỏi.
Từ trước đến nay, đều là người khác hỏi Châu Trạch “Kinh doanh ổn không?”, giờ thì hắn cũng có cơ hội hỏi câu này rồi.
Đương nhiên, Châu Trạch hiểu rõ, lúc người khác hỏi hắn làm ăn có được không, thật ra, trong lòng họ đang nghĩ: Mở nhà sách ở cái chỗ rách nát này mà làm ăn được... Có mà gặp quỷ!
- Có hơi vắng vẻ, dù sao cũng không có nhiều người tiếp nhận phong tục mai táng dạng này. - Trần Trạch Sinh cười khổ.
- Ừm. - Hỏi xong, Châu Trạch cảm thấy khá thoải mái.
- Đúng rồi, thân nhân của người chết ở lầu hai. - Trần Trạch Sinh nhắc nhở.
- Được, cám ơn.
Châu Trạch rời khỏi tầng hầm.
Chỉ có điều, lúc hắn vừa bước lên bậc thang, bàn tay đang cầm danh thiếp chợt run lên một cái. Châu Trạch cúi đầu nhìn lại cái tên trong danh thiếp lần nữa...
Trần Trạch Sinh.
Hình như...
Người tự sát cùng một chỗ với Lưu tiểu thư ngay ngày hôm sau... Cũng họ Trần?
Đóng cửa kim loại lại.
Người thanh niên mang giày tây nằm lên giường thép.
Hắn giơ tay chà xát má phải, làn da đã gấp nếp, khô cứng, bên trong còn chảy ra nước thuốc màu xanh lá.
Hắn lắc đầu.
Thở dài nói:
- Mìnhvừa chết, hai vị liễm trang sư trong nhà đãbắt đầu lười biếng rồi!
- Tiếp tục như vậy thì làm sao kinh doanh được nữa?
/100
|