Lên lầu hai, Châu Trạch nhìn thấy người nhà Lưu tiểu thư, có hơi kỳ quái chính là không thấy đàn ông, chỉ có ba người phụ nữ.
Một người tóc hoa râm, tuổi đã về chiều. Một người phong thái ung, khoảng trung niên. Người còn lại tuổi tác không chênh lệch so với Lưu tiểu thư nhiều lắm.
Lúc Châu Trạch bước tới, phát hiện cha sứ cũng ở đó, đang trò chuyện cùng người phụ nữ cao tuổi, dường như đang khuyên bà ấy.
Bà lão nghiêm túc nghe, cha sứ cũng nghiêm túc nói, mọi người nhìn như đang làm hết bổn phận của mình, diễu hành ngang qua sân khấu một cái, muốn có bao nhiêu bi thương thì có bấy nhiêu... Đều là giả dối.
Đương nhiên, không thể nặng lời trách móc người sống quá mức lạnh nhạt với người chết được, bởi vì còn sống thì vẫn phải sống tiếp tục sống.
- Xin chảo, cho hỏi vị này là Lưu Yến Hoa Lưu phu nhân đúng không? - Châu Trạch đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, hỏi.
- Đúng vậy, là tôi! - Lưu phu nhân lấy khăn tay ra xoa xoa mắt.
Châu Trạch cảm thấy bà ta giống như đang chà mắt chứ không phải lau, bởi vì thật sự không có nước mắt.
Xương quai xanh của Lưu phu nhân lộ rõ, dáng người thon gầy, xương trán lồi ra, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Thật ra... Đây là tướng khắc phu.
Văn hóa là một vật dẫn, một đơn vị, trong từng thời đại, bất kể là chính trị, kinh tế, thậm chí từ các bậc thầy phong thủy, tướng số,... cho đến những thứ đồ mai táng, tất cả đều bị văn hóa ảnh hưởng.
Liên quan đến cách nói “khắc chồng” ở cổ đại, quan niệm này dùng để áp đặt lên vẻ ngoài của phụ nữ trong xã hội nam quyền, rất không công bằng, có thể dẫn đến những phán đoán sai lầm.
Châu Trạch vốn không tin quan niệm này, dù hắn là quỷ.
Nhưng ngẫm lại mà xem.
Một nhà ba đời không có lấy một gã đàn ông.
Bạn có muốn không tin thì cũng hơi khó.
Châu Trạch nói rõ mục đích của mình. Trước đó, Hứa Thanh Lãng đã tiếp xúc với Lưu phu nhân, hai bên cũng đã trao đổi sơ bộ, tuy nhiên vẫn chưa bàn về giá cả.
- Chu tiên sinh có thể đến tham gia tang lễ của tiểu nữ, tôi thay tiểu nữ cảm tạ ngài. Về phần cái cửa hàng kia, Chu tiên sinh nếu đã xem trọng thì mời ngài hãy đưa ra một con số, chỉ cần không quá mức vô lý, tôi sẽ không từ chối.
Dễ nói chuyện như vậy?
Châu Trạch có hơi bất ngờ, đời trước hắn là bác sĩ, chưa bàn chuyện kinh doanh lần nào, cho nên lần đầu đi nói chuyện giá cả với người ta cũng có hơi ngượng, thế nhưng vị Lưu phu nhân này lại có vẻ rất rộng rãi.
Châu Trạch gật đầu, nói vài câu “nén bi thương” các kiểu, sau đó rất thức thời, quay người rời đi. Chuyện sau đó cứ đưa Hứa Thanh Lãng giải quyết là được.
Bước xuống cầu thang, ở góc rẽ, Châu Trạch lại lần nữa bước đến trước cánh cửa kim loại, giơ tay cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Hắn gõ gõ vài cái.
Bên trong không có ai đáp lại.
Rất bất đắc dĩ.
Cũng rất rối rắm.
Với tư cách là một quỷ sai...
Ngay cả một cái cửa cũng có thể cản hắn, cái này... Quá mất mặt.
Đáng tiếc, Châu Trạch không thể giống như tiểu loli.
- Vù! - Đi ra.
- Vù! - Lại tiến vào.
Hắn... Quả thật không có cách nào mở cánh cửa này ra.
Trở lại sảnh, khách đến phúng điếu đã rời đi, hội trường cũng đã được dọn dẹp, cỗ quan tài bị khiêng đi từ lúc nào. Về phần Lưu tiểu thư, hẳn là sẽ sớm đến nơi hỏa táng.
Người chết như đèn tắt, chung quy cũng chỉ là một khối đất mà thôi.
Mỗi một đám tang đều mang đến loại cảm xúc tiêu cực này.
Châu Trạch ngăn một nữ nhân viên vệ sinh lại, hỏi:
- Xin hỏi cô có biết Trần Trạch Sinh không?
- À, lúc trước, anh ấy là ông chủ ở đây. - Nữ nhân viên có hơi kinh ngạc đáp. - Anh ấy chết rồi, hôm qua vừa tổ chức tang lễ xong.
- À! - Châu Trạch gật gật đầu, sau đó lại hỏi. - Cho hỏi một chút, hiện tại, ông chủ của các người là ai?
- Là em trai của ông chủ trước, anh ấy vừa mới xuống tầng hầm rồi. - Nữ nhân viên đáp, kế đó, dường như sợ Châu Trạch nghe không hiểu, cô ta còn giải thích thêm. - Chính là chỗ ở gần bậc thang, chuyên dùng để trang điểm cho người chết.
- Cảm ơn.
- Đừng khách sáo!
Châu Trạch đi đến trước cánh cửa kim loại kia.
Hắn phải vào đó.
Sau đó, bắt cái tên đã chết không rõ nguyên do còn dám đưa danh thiếp để trêu ghẹo hắn.
Những cánh cửa này...
Rốt cuộc phải mở bằng cách nào?
Dùng sức gõ mạnh vài cái.
Cửa vẫn không có động tĩnh, bên trong cũng không có tiếng đáp lại.
Nữ nhân viên có nói ông chủ của cô ta vừa vào đây, cái này có hơi sai sai đâu đó. Đương nhiên, Châu Trạch không quan tâm lắm đến việc ông chủ đương nhiệm có gặp phải chuyện gì hay không, hắn còn chưa nhân từ đến mức như vậy.
Ngay khi Châu Trạch định tìm thứ gì đó nạy cửa thì...
Hắn phát hiện cửa mở.
Bên trong có một người thanh niên đang đứng, hắn mặc đồ tây đen, trên ngực đeo một đóa hoa trắng.
- Có việc gì à? - Người thanh niên hỏi.
Người này không phải cái tên vừa nhét danh thiếp cho Châu Trạch, nếu đoán không lầm thì hắn chính là ông chủ đương nhiệm, em ruột của Trần Trạch Sinh.
- Có chuyện, muốn tìm cậu tâm sự về anh trai của cậu. - Châu Trạch nói.
Hắn đã quyết định, nếu như không nói chuyện được với tên này, vậy thì cứ đánh bất tỉnh hắn ta trước, sau đó đi tìm tên Trần Trạch Sinh kia.
- À, được, mời vào.
Người thanh niên có vẻ rất dễ nói chuyện, hắn làm động tác mời Châu Trạch vào.
Châu Trạch liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn đi vào.
Hai cái giường thép vẫn y như lúc trước, tủ đông cũng nằm ở chỗ cũ.
- Di thể của anh trai cậu ở đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Tang lễ của anh trai tôi đã cử hành ngày hôm qua, tiên sinh, ngài là bạn của anh ấy?
- Cứ cho là vậy đi. - Châu Trạch nói qua loa.
- Di thể của ca ca đã bị hỏa táng ngày hôm qua rồi.
Tên này định lừa quỷ à?
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu đã biết, sau đó xoat người rời khỏi.
Người thanh niên mặc âu phục nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.
Gió đêm hơi lạnh, dưới ánh trăng, biệt thự nằm lọt thỏm trong rừng hoa cải dầu khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều. Tựa như một hồi tang lễ long trọng, mà tất cả đều chỉ để phô trương và làm đẹp.
Đám công nhân đều đã tan tầm, tuy là ở đây rất lớn, cũng rất rộng rãi, thế nhưng không có chỗ nghỉ lại, mà cho dù có thì đám công nhân cũng không dám ở.
Trong sảnh có một gã thanh niên mặc đồ tây đen đang đặt từng món ăn lên bàn tròn, đều là đồ lạnh, không có chút nhiệt.
Sau đó gã rót rượu, là Lão Hoàng tửu.
Xong việc, gã đồ tây đi đến đầu cầu thang, ngẩng đầu lên hô:
- Tiệc tối đã chuẩn bị xong.
Ba người phụ nữ, từ trẻ đến già, theo thứ tự đi xuống lầu. Bọn họ không chút khách khí, trực tiếp ngồi xuống bàn.
Vị cha sứ kia cũng chưa rời đi, bước đến đứng cạnh bàn.
Gã đồ tây lại đi xuống tầng hầm, đẩy một cái băng ca bên trong ra, phía trên có đắp một tấm vải trắng. Kế đó, lại quay vào đẩy cái thứ hai, thứ ba, và cuối cùng là thứ tư.
Trong sảnh tràn ngập mùi nhựa plastic cùng với mùi thuốc tiêu độc.
Người phụ nữ cao tuổi bắt đầu ho khan.
Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ không vui.
Cô gái trẻ tuổi bịt mũi, phẩy phẩy tay.
- Sao lại nhiều người như vậy? - Lưu phu nhân bất mãn hỏi.
- Nếu muốn để anh trai tôi và chị dâu kết minh hôn thì phải có bố mẹ tôi tham gia mới được xem là chính thức.
- Cả nhà cậu thật là biến thái! - Người phụ nữ cao tuổi lẩm bẩm. - Khó trách cái tên anh trai kia của cậu lại đi xui khiến tôn nữ tôi nhảy lầu cùng với cậu ta.
- Chuyện này không thể trách anh trai tôi được, anh ấy vẫn luôn lo liệu chuyện kinh doanh trong nhà, căn bản không bỏ được. Là do nhà các người một mực giữ lấy cái truyền thống đàn ông phải tự sát, chị dâu bị ảnh hưởng bởi gia giáo, cho nên mới rủ anh trai tôi cùng tự sát.
- Hừ! - Người phụ nữ cao tuổi chẳng muốn tiếp tục đôi co chuyện này nữa, thúc giục. - Muốn làm thì làm nhanh đi, tôi mệt rồi.
- Được.
Gã đồ tây xốc miếng vải trắng trên một cái băng ca lên, để lộ ra thi thể của Lưu tiểu thư.
Sau đó ôm lấy cô ta đặt lên ghế, rồi dùng mấy cái dây thừng dẻo cố định, giúp Lưu tiểu thư giữ được tư thế ngồi đoan trang.
Kế tiếp, gã đồ tây lại xốc lên miếng vải trắng trên băng ca chở thi thể anh trai gã, cũng ôm lên, rồi đặt lên cái ghế cạnh Lưu tiểu thư.
Tuy nhiên, tư thế ngồi của anh trai dường như khá chuẩn, cho nên không cần phải buộc dây cố định.
Gã đồ tây có hơi bất ngờ, nhưng cũng không để tâm cho lắm.
- Hai đứa nhỏ sổ khổ này, tội gì phải làm như thế?
Bà lão cố nặn ra vài giọt nước mắt, đúng là cực khổ.
Lưu phu nhân an ủi mẹ mình.
Con gái bà ta thì an ủi bà ta.
Ba người phụ nữ rúc vào nhau, khóc lóc, an ủi, kể lể.
Nhưng đôi tân nhân lại chỉ ngồi đó, lạnh lẽo, yên tĩnh.
Mí mắt khép chặt.
Bọn họ nhìn không thấy.
Bàn đồ ăn này là chuẩn bị cho bọn họ.
Nhưng vở kịch trước mắt lại chẳng chút liên quan đến họ.
Gã đồ tây lần lượt kết hoa hồng trước ngực cho anh trai và chị dâu, vốn dĩ gã còn định tô điểm cho bọn họ nhìn vui vẻ lên một chút, thế nhưng lại khiến cho người nhìn có cảm giác rét lạnh.
- Đừng có mở mắt ra, đừng quấy rầy bọn nó.
Lưu phu nhân thấy gã đồ tây định dùng băng dán cố định mí mắt của thi thể liền mở miệng ngăn cản.
Để đồng ý tổ chức minh hôn, bà đã vượt qua chướng ngại tâm lý vô cùng lớn, hiện tại, ngồi cùng bà với hai cái xác đã như ngồi trên đống lửa, nếu để chúng mở mắt nhìn chằm chằm thì bà thật sự không chịu nổi nữa.
Gã đồ tây sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, gã quay sang một cái băng ca khác, hô:
- Mẹ, hôm nay là ngày cưới của anh trai, mời mẹ tới dự.
Nói xong, gã xốc tấm vải trăng lên, để lộ thi thể của một người phụ nữ trung niên.
Người này mặc sườn xám, thoạt nhìn rất phú quý, chỉ có điều là đã chết rất nhiều năm, cho nên dù dùng nhiều biện pháp chống phân hủy, vẫn không cách nào giữ được vẻ ngoài của bà ta.
Sâu trong làn da nổi lên ánh sáng màu xanh lá, đây chỉ là một cái túi da, vì để duy trì hình dạng ban đầu, nó đã trải qua rất nhiều quá trình xử lý đặc biệt.
Đặt mẹ của mình lên ghế, sau đó kéo bà ta đến gần lão phu nhân nhà họ Lưu.
Lão phu nhân bị dọa phát run, nhưng vẫn không nói gì.
Lưu phu nhân liếc nhìn “bà thông gia”, sau đó quay vội đi, không dám nhìn đến lần thứ hai.
Cuối cùng...
Gã đồ tây đi đến cái băng ca thứ tư.
- Cha, hôm nay anh trai kết hôn, ngài tỉnh...
- Haiz...
Vải trắng rơi xuống, bên trong vang lên âm thanh đáp lại.
Gã đồ tây giật bắn người, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Ba người phụ nữ ngồi trên bàn cũng bị dọa run lẩy bẩy, cô gái trẻ gần như hét ầm lên, nhưng đã kịp che miệng lại.
Ngay cả vị cha sứ cũng nghi hoặc ngẩng đầu, thật sự không hiểu âm thanh đó từ đâu ra.
Gã đồ tây không dám giơ tay nhấc tấm vải trắng lên lần nữa.
Nhưng người bên trong lại chủ động xốc nó lên.
Châu Trạch duỗi lưng ngáp một cái, giật giật cổ, phát ra tiếng “răng rắc”, có hơi áy náy nói:
- Ngại quá, hôm qua gối của tôi bị một người đàn bà ngu xuẩn chiếm mất, cho nên mới mượn kho lạnh nhà cậu ngủ tạm.
- Cũng không tệ.
- Sống dễ chịu đã lâu, giờ ngủ tủ lạnh cảm thấy cả người đều nhức mỏi.
Một người tóc hoa râm, tuổi đã về chiều. Một người phong thái ung, khoảng trung niên. Người còn lại tuổi tác không chênh lệch so với Lưu tiểu thư nhiều lắm.
Lúc Châu Trạch bước tới, phát hiện cha sứ cũng ở đó, đang trò chuyện cùng người phụ nữ cao tuổi, dường như đang khuyên bà ấy.
Bà lão nghiêm túc nghe, cha sứ cũng nghiêm túc nói, mọi người nhìn như đang làm hết bổn phận của mình, diễu hành ngang qua sân khấu một cái, muốn có bao nhiêu bi thương thì có bấy nhiêu... Đều là giả dối.
Đương nhiên, không thể nặng lời trách móc người sống quá mức lạnh nhạt với người chết được, bởi vì còn sống thì vẫn phải sống tiếp tục sống.
- Xin chảo, cho hỏi vị này là Lưu Yến Hoa Lưu phu nhân đúng không? - Châu Trạch đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, hỏi.
- Đúng vậy, là tôi! - Lưu phu nhân lấy khăn tay ra xoa xoa mắt.
Châu Trạch cảm thấy bà ta giống như đang chà mắt chứ không phải lau, bởi vì thật sự không có nước mắt.
Xương quai xanh của Lưu phu nhân lộ rõ, dáng người thon gầy, xương trán lồi ra, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Thật ra... Đây là tướng khắc phu.
Văn hóa là một vật dẫn, một đơn vị, trong từng thời đại, bất kể là chính trị, kinh tế, thậm chí từ các bậc thầy phong thủy, tướng số,... cho đến những thứ đồ mai táng, tất cả đều bị văn hóa ảnh hưởng.
Liên quan đến cách nói “khắc chồng” ở cổ đại, quan niệm này dùng để áp đặt lên vẻ ngoài của phụ nữ trong xã hội nam quyền, rất không công bằng, có thể dẫn đến những phán đoán sai lầm.
Châu Trạch vốn không tin quan niệm này, dù hắn là quỷ.
Nhưng ngẫm lại mà xem.
Một nhà ba đời không có lấy một gã đàn ông.
Bạn có muốn không tin thì cũng hơi khó.
Châu Trạch nói rõ mục đích của mình. Trước đó, Hứa Thanh Lãng đã tiếp xúc với Lưu phu nhân, hai bên cũng đã trao đổi sơ bộ, tuy nhiên vẫn chưa bàn về giá cả.
- Chu tiên sinh có thể đến tham gia tang lễ của tiểu nữ, tôi thay tiểu nữ cảm tạ ngài. Về phần cái cửa hàng kia, Chu tiên sinh nếu đã xem trọng thì mời ngài hãy đưa ra một con số, chỉ cần không quá mức vô lý, tôi sẽ không từ chối.
Dễ nói chuyện như vậy?
Châu Trạch có hơi bất ngờ, đời trước hắn là bác sĩ, chưa bàn chuyện kinh doanh lần nào, cho nên lần đầu đi nói chuyện giá cả với người ta cũng có hơi ngượng, thế nhưng vị Lưu phu nhân này lại có vẻ rất rộng rãi.
Châu Trạch gật đầu, nói vài câu “nén bi thương” các kiểu, sau đó rất thức thời, quay người rời đi. Chuyện sau đó cứ đưa Hứa Thanh Lãng giải quyết là được.
Bước xuống cầu thang, ở góc rẽ, Châu Trạch lại lần nữa bước đến trước cánh cửa kim loại, giơ tay cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Hắn gõ gõ vài cái.
Bên trong không có ai đáp lại.
Rất bất đắc dĩ.
Cũng rất rối rắm.
Với tư cách là một quỷ sai...
Ngay cả một cái cửa cũng có thể cản hắn, cái này... Quá mất mặt.
Đáng tiếc, Châu Trạch không thể giống như tiểu loli.
- Vù! - Đi ra.
- Vù! - Lại tiến vào.
Hắn... Quả thật không có cách nào mở cánh cửa này ra.
Trở lại sảnh, khách đến phúng điếu đã rời đi, hội trường cũng đã được dọn dẹp, cỗ quan tài bị khiêng đi từ lúc nào. Về phần Lưu tiểu thư, hẳn là sẽ sớm đến nơi hỏa táng.
Người chết như đèn tắt, chung quy cũng chỉ là một khối đất mà thôi.
Mỗi một đám tang đều mang đến loại cảm xúc tiêu cực này.
Châu Trạch ngăn một nữ nhân viên vệ sinh lại, hỏi:
- Xin hỏi cô có biết Trần Trạch Sinh không?
- À, lúc trước, anh ấy là ông chủ ở đây. - Nữ nhân viên có hơi kinh ngạc đáp. - Anh ấy chết rồi, hôm qua vừa tổ chức tang lễ xong.
- À! - Châu Trạch gật gật đầu, sau đó lại hỏi. - Cho hỏi một chút, hiện tại, ông chủ của các người là ai?
- Là em trai của ông chủ trước, anh ấy vừa mới xuống tầng hầm rồi. - Nữ nhân viên đáp, kế đó, dường như sợ Châu Trạch nghe không hiểu, cô ta còn giải thích thêm. - Chính là chỗ ở gần bậc thang, chuyên dùng để trang điểm cho người chết.
- Cảm ơn.
- Đừng khách sáo!
Châu Trạch đi đến trước cánh cửa kim loại kia.
Hắn phải vào đó.
Sau đó, bắt cái tên đã chết không rõ nguyên do còn dám đưa danh thiếp để trêu ghẹo hắn.
Những cánh cửa này...
Rốt cuộc phải mở bằng cách nào?
Dùng sức gõ mạnh vài cái.
Cửa vẫn không có động tĩnh, bên trong cũng không có tiếng đáp lại.
Nữ nhân viên có nói ông chủ của cô ta vừa vào đây, cái này có hơi sai sai đâu đó. Đương nhiên, Châu Trạch không quan tâm lắm đến việc ông chủ đương nhiệm có gặp phải chuyện gì hay không, hắn còn chưa nhân từ đến mức như vậy.
Ngay khi Châu Trạch định tìm thứ gì đó nạy cửa thì...
Hắn phát hiện cửa mở.
Bên trong có một người thanh niên đang đứng, hắn mặc đồ tây đen, trên ngực đeo một đóa hoa trắng.
- Có việc gì à? - Người thanh niên hỏi.
Người này không phải cái tên vừa nhét danh thiếp cho Châu Trạch, nếu đoán không lầm thì hắn chính là ông chủ đương nhiệm, em ruột của Trần Trạch Sinh.
- Có chuyện, muốn tìm cậu tâm sự về anh trai của cậu. - Châu Trạch nói.
Hắn đã quyết định, nếu như không nói chuyện được với tên này, vậy thì cứ đánh bất tỉnh hắn ta trước, sau đó đi tìm tên Trần Trạch Sinh kia.
- À, được, mời vào.
Người thanh niên có vẻ rất dễ nói chuyện, hắn làm động tác mời Châu Trạch vào.
Châu Trạch liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn đi vào.
Hai cái giường thép vẫn y như lúc trước, tủ đông cũng nằm ở chỗ cũ.
- Di thể của anh trai cậu ở đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Tang lễ của anh trai tôi đã cử hành ngày hôm qua, tiên sinh, ngài là bạn của anh ấy?
- Cứ cho là vậy đi. - Châu Trạch nói qua loa.
- Di thể của ca ca đã bị hỏa táng ngày hôm qua rồi.
Tên này định lừa quỷ à?
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu đã biết, sau đó xoat người rời khỏi.
Người thanh niên mặc âu phục nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.
Gió đêm hơi lạnh, dưới ánh trăng, biệt thự nằm lọt thỏm trong rừng hoa cải dầu khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều. Tựa như một hồi tang lễ long trọng, mà tất cả đều chỉ để phô trương và làm đẹp.
Đám công nhân đều đã tan tầm, tuy là ở đây rất lớn, cũng rất rộng rãi, thế nhưng không có chỗ nghỉ lại, mà cho dù có thì đám công nhân cũng không dám ở.
Trong sảnh có một gã thanh niên mặc đồ tây đen đang đặt từng món ăn lên bàn tròn, đều là đồ lạnh, không có chút nhiệt.
Sau đó gã rót rượu, là Lão Hoàng tửu.
Xong việc, gã đồ tây đi đến đầu cầu thang, ngẩng đầu lên hô:
- Tiệc tối đã chuẩn bị xong.
Ba người phụ nữ, từ trẻ đến già, theo thứ tự đi xuống lầu. Bọn họ không chút khách khí, trực tiếp ngồi xuống bàn.
Vị cha sứ kia cũng chưa rời đi, bước đến đứng cạnh bàn.
Gã đồ tây lại đi xuống tầng hầm, đẩy một cái băng ca bên trong ra, phía trên có đắp một tấm vải trắng. Kế đó, lại quay vào đẩy cái thứ hai, thứ ba, và cuối cùng là thứ tư.
Trong sảnh tràn ngập mùi nhựa plastic cùng với mùi thuốc tiêu độc.
Người phụ nữ cao tuổi bắt đầu ho khan.
Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ không vui.
Cô gái trẻ tuổi bịt mũi, phẩy phẩy tay.
- Sao lại nhiều người như vậy? - Lưu phu nhân bất mãn hỏi.
- Nếu muốn để anh trai tôi và chị dâu kết minh hôn thì phải có bố mẹ tôi tham gia mới được xem là chính thức.
- Cả nhà cậu thật là biến thái! - Người phụ nữ cao tuổi lẩm bẩm. - Khó trách cái tên anh trai kia của cậu lại đi xui khiến tôn nữ tôi nhảy lầu cùng với cậu ta.
- Chuyện này không thể trách anh trai tôi được, anh ấy vẫn luôn lo liệu chuyện kinh doanh trong nhà, căn bản không bỏ được. Là do nhà các người một mực giữ lấy cái truyền thống đàn ông phải tự sát, chị dâu bị ảnh hưởng bởi gia giáo, cho nên mới rủ anh trai tôi cùng tự sát.
- Hừ! - Người phụ nữ cao tuổi chẳng muốn tiếp tục đôi co chuyện này nữa, thúc giục. - Muốn làm thì làm nhanh đi, tôi mệt rồi.
- Được.
Gã đồ tây xốc miếng vải trắng trên một cái băng ca lên, để lộ ra thi thể của Lưu tiểu thư.
Sau đó ôm lấy cô ta đặt lên ghế, rồi dùng mấy cái dây thừng dẻo cố định, giúp Lưu tiểu thư giữ được tư thế ngồi đoan trang.
Kế tiếp, gã đồ tây lại xốc lên miếng vải trắng trên băng ca chở thi thể anh trai gã, cũng ôm lên, rồi đặt lên cái ghế cạnh Lưu tiểu thư.
Tuy nhiên, tư thế ngồi của anh trai dường như khá chuẩn, cho nên không cần phải buộc dây cố định.
Gã đồ tây có hơi bất ngờ, nhưng cũng không để tâm cho lắm.
- Hai đứa nhỏ sổ khổ này, tội gì phải làm như thế?
Bà lão cố nặn ra vài giọt nước mắt, đúng là cực khổ.
Lưu phu nhân an ủi mẹ mình.
Con gái bà ta thì an ủi bà ta.
Ba người phụ nữ rúc vào nhau, khóc lóc, an ủi, kể lể.
Nhưng đôi tân nhân lại chỉ ngồi đó, lạnh lẽo, yên tĩnh.
Mí mắt khép chặt.
Bọn họ nhìn không thấy.
Bàn đồ ăn này là chuẩn bị cho bọn họ.
Nhưng vở kịch trước mắt lại chẳng chút liên quan đến họ.
Gã đồ tây lần lượt kết hoa hồng trước ngực cho anh trai và chị dâu, vốn dĩ gã còn định tô điểm cho bọn họ nhìn vui vẻ lên một chút, thế nhưng lại khiến cho người nhìn có cảm giác rét lạnh.
- Đừng có mở mắt ra, đừng quấy rầy bọn nó.
Lưu phu nhân thấy gã đồ tây định dùng băng dán cố định mí mắt của thi thể liền mở miệng ngăn cản.
Để đồng ý tổ chức minh hôn, bà đã vượt qua chướng ngại tâm lý vô cùng lớn, hiện tại, ngồi cùng bà với hai cái xác đã như ngồi trên đống lửa, nếu để chúng mở mắt nhìn chằm chằm thì bà thật sự không chịu nổi nữa.
Gã đồ tây sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, gã quay sang một cái băng ca khác, hô:
- Mẹ, hôm nay là ngày cưới của anh trai, mời mẹ tới dự.
Nói xong, gã xốc tấm vải trăng lên, để lộ thi thể của một người phụ nữ trung niên.
Người này mặc sườn xám, thoạt nhìn rất phú quý, chỉ có điều là đã chết rất nhiều năm, cho nên dù dùng nhiều biện pháp chống phân hủy, vẫn không cách nào giữ được vẻ ngoài của bà ta.
Sâu trong làn da nổi lên ánh sáng màu xanh lá, đây chỉ là một cái túi da, vì để duy trì hình dạng ban đầu, nó đã trải qua rất nhiều quá trình xử lý đặc biệt.
Đặt mẹ của mình lên ghế, sau đó kéo bà ta đến gần lão phu nhân nhà họ Lưu.
Lão phu nhân bị dọa phát run, nhưng vẫn không nói gì.
Lưu phu nhân liếc nhìn “bà thông gia”, sau đó quay vội đi, không dám nhìn đến lần thứ hai.
Cuối cùng...
Gã đồ tây đi đến cái băng ca thứ tư.
- Cha, hôm nay anh trai kết hôn, ngài tỉnh...
- Haiz...
Vải trắng rơi xuống, bên trong vang lên âm thanh đáp lại.
Gã đồ tây giật bắn người, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Ba người phụ nữ ngồi trên bàn cũng bị dọa run lẩy bẩy, cô gái trẻ gần như hét ầm lên, nhưng đã kịp che miệng lại.
Ngay cả vị cha sứ cũng nghi hoặc ngẩng đầu, thật sự không hiểu âm thanh đó từ đâu ra.
Gã đồ tây không dám giơ tay nhấc tấm vải trắng lên lần nữa.
Nhưng người bên trong lại chủ động xốc nó lên.
Châu Trạch duỗi lưng ngáp một cái, giật giật cổ, phát ra tiếng “răng rắc”, có hơi áy náy nói:
- Ngại quá, hôm qua gối của tôi bị một người đàn bà ngu xuẩn chiếm mất, cho nên mới mượn kho lạnh nhà cậu ngủ tạm.
- Cũng không tệ.
- Sống dễ chịu đã lâu, giờ ngủ tủ lạnh cảm thấy cả người đều nhức mỏi.
/100
|