- Bố có nghe con nói gì không? Công ty chúng ta đã được cứu rồi.
Bố tỉnh dậy đi. Con sẽ nghe lời bố. Sẽ làm việc ở công ty như ý bố. Hãy cho con biết con phải làm gì?
Yan đặt tay mình lên tay người đàn ông nọ.
Ông vẫn nằm yên với sắc thái phi phàm ngay cả lúc ngủ.
Thiết nghĩ bây giờ ngay cả khi công ty được cứu, liệu Yan có duy trì được sự sống cho nó?
Bản thân cậu chưa có kinh nghiệm lãnh đạo, hơn nữa một cú sốc lớn sắp diễn ra với cậu...
Bất chợt ngón trỏ của bố Yan cử động...
-Con... Con không nhìn nhầm chứ??
Bác sĩ... bác sĩ...
Tình trạng bệnh nhân tiến triển rất tốt. Đây đúng là kỳ tích..
....
Jun à bố tớ có hi vọng rồi, chẳng bao lâu ông ấy sẽ tỉnh
Cậu nhắn tin cho Jun.. Và gọi cho mẹ cậu...
****
Lúc về đến nhà cũng là lúc cảnh vật bao phủ một màu tối.
-Tớ về rồi đây cậu ơi!
Cậu ấy đi đâu rồi sao?
-Con về rồi à?
Thay bằng tiếng Yan là tiếng mẹ cậu.
-Dạ vâng. Jun đâu rồi mẹ?
-Mẹ cũng không rõ nữa..
Có chút gì đó ưu phiền đượm trong lời nói của bà...
-Có chuyện gì hả mẹ?
-Jun nó đi đâu thì phải con à. Không còn đồ đạc của nó nữa...
-Là sao? Sao mẹ lại nói thế?
Yan chạy vào phòng nó, mở tung tủ đồ nhưng tất cả đã biến mất.
Cậu lúng túng và nghĩ rằng chắc là nó đang có việc gì đó...
Cậu gọi điện cho nó...
Tiếng chuông cứ reo mãi mà không một tiếng trả lời. Cho đến khi..
...
-Cậu bắt máy rồi ư.. Tớ lo quá. Cậu đi đâu vậy?
-...
-Cậu sao thế? Sao lại không trả lời? Cậu đang ở đâu...? Hãy nói đi, tớ sẽ đến đó ngay bây giờ!
-Yan à... Tớ xin lỗi...
-Cậu đang nói gì thế???
-Cậu đã lấy lại được công ty. Một thời gian nữa rồi bố cậu sẽ tỉnh lại. Thế giới của cậu sẽ dần như trước. Có lẽ tớ nên trở lại vị trí của mình. Cậu đừng gọi điện cho tớ nữa...
-Cậu.. cậu có biết là mình đang nói gì không?
-Cậu hiểu mà. Tớ... phải ở bên người mà vốn dĩ tớ nên ở bên!
-Là Moo ư? Tại sao lại như vậy?
-Cậu đừng hỏi tại sao. Vì từ trước đến giờ... Tớ chỉ yêu Moo. Cậu ấy có tất cả, cậu thì không!
-Sự quan tâm và lời nói cậu dành cho tớ chỉ là giả dối ư?
-...
-Tớ sẽ cố gắng để có tất cả những gì cậu muốn. Hãy trở về bên tớ được không?
-Tút...
... Tút..
Tút...
- Hãy trả lời tớ. Đừng đùa như thế nữa...
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....
Jun à. Tớ cần cậu...!
***
Yan ngồi trong căn phòng nhỏ bé của nó .
Tất cả như sụp đổ trước mắt.
Cậu không ăn uống gì mà chỉ khư khư ôm lấy chiếc điện thoại. Gọi rồi tắt, gọi rồi tắt. Cậu như phát điên lên.
Tại sao khi mọi thứ gần như quay về thì nó lại ra đi.
Không được như thế này nữa. Cậu phải đến trước mặt nó lúc này... Rõ ràng lời yêu thương trước đây nó dành cho cậu rất thật.
Cậu phóng xe như điên dại trong đêm tối.
Đã đến trước cổng nhà Moo. Cậu đứng đó ngẩng mặt lên nhìn vào ngôi nhà.
-JUN À!!! TÔI CẦN GẶP CẬU!!!!
Không một tiếng trả lời đáp lại. Bất chợt một cơn mưa đêm ngang qua làm ướt đẫm người cậu. Con người phũ phàng với cậu, ông trời cũng thế...
****
Nó thờ thẫn và không dám nhìn ra cửa sổ. Mưa mỗi lúc một lớn, cũng như lòng nó mỗi lúc lại đau như cắt...
- Cậu đau lòng không Jun?
Moo đã đứng cạnh nó từ lúc nào...
-Không...
Moo cười nhếch mép. Cậu đẩy nó xuống giường, đặt tay lên đôi vai mỏng manh của nó. Từ từ ghé sát người nó.
Nó như run sợ trước con người này. Nhưng bây giờ dù cậu ta có muốn làm gì nó cũng phải chấp nhận.
Moo đặt tay lên má nó, khuôn mặt cậu ghé sát mặt nó.
-Nếu cậu muốn đau lòng cho hắn cũng không được phép!
Nói rồi cậu đứng dậy quay đi. Và để lại mấy câu...
-Sắp có cuộc họp báo nói về việc kết hôn của chúng ta. Cậu hãy chuẩn bị đi!
.....
Con dại cái mang. Thằng dại gái này. Vì một đứa con gái mà mày trả lại cả công ty kia cho thằng đó!!!
....******
~Sáng hôm sau~
Moo đi làm từ sớm...
Ngạc nhiên thay một Yan tồi tàn vẫn quỳ ở đó sau một đêm mưa gió. Sắc mặt cậu trắng bệch ra.
Moo bước xuống xe... Cất tiếng nói:
-Nếu cậu đinh quỳ ở đây làm trò hề thì cũng là một ý hay đấy.
Yan vẫn không một câu trả lời...
-Số tiền tôi đầu tư vào công ty cậu cũng không nhỏ. Cậu nên làm việc để tôi thấy việc đầu tư của tôi không phải là sai lầm chứ nhỉ?
Nghe đến câu này Yan đứng dậy một cách khó nhọc và túm lấy cổ áo Moo.
- Đầu tư??? Cậu đang nói cái gì? Lẽ nào công ty tôi được cứu là do cậu ư?
Moo xua tay Yan ra và trả lời...
-Đúng vậy!
-Vậy thì Jun đến với cậu là vì tôi ư?
-Không phải. Cậu đề cao bản thân quá!
-Vậy thì tại sao???
- Bởi vì tôi cho cậu ấy cảm giác an toàn. Bởi vì, cậu là một thằng quá vô dụng nên cô ấy mới rời bỏ cậu. Nếu muốn cô ấy quay lại, thay bằng việc quỳ lạy ở đây hãy tích cực làm việc để ngang hàng được với tôi. Còn bây giờ, với bộ dạng này cậu chỉ xứng với.... chó thôi...
-Cậu...
-Hic.Chúng ta đi thôi chú!
Moo quay vào xe và tiếp tục đi để lại Yan ngồi đó..
Thái độ của cậu ta.... chỉ xem mình là chó ư??? Tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ dành lại Jun ... Tôi sẽ không đánh mất cậu ấy thêm một lần nào nữa
****
Vì cả đêm ngấm mưa mà bây giờ Yan đang bị sốt li bì ở nhà dưới sự chăm sóc của mẹ mình..
Mê man trong cơn mơ, cậu được gặp bố của mình. Bố vẫn cười hiền hậu và xoa đầu cậu như lúc nhỏ...
-Bố ơi. Có phải con nên bỏ cuộc không?
-Sao lại nói thế hả thằng nhóc này!
-Mọi thứ quá khó khăn với con..
-Con có nhìn thấy những chú chim non đằng kia không?
-Dạ có ạ. Chúng đang tập bay ạ!
-Đúng vậy, để bay được chúng phải tôi luyện và vượt qua những rào cản phía trước. Con trai của bố con cũng vậy. Muốn vượt qua vấp ngã con phải cố gắng tôi luyện bản thân. Con sẽ làm được. Hãy tự tin lên!
Bố tỉnh dậy đi. Con sẽ nghe lời bố. Sẽ làm việc ở công ty như ý bố. Hãy cho con biết con phải làm gì?
Yan đặt tay mình lên tay người đàn ông nọ.
Ông vẫn nằm yên với sắc thái phi phàm ngay cả lúc ngủ.
Thiết nghĩ bây giờ ngay cả khi công ty được cứu, liệu Yan có duy trì được sự sống cho nó?
Bản thân cậu chưa có kinh nghiệm lãnh đạo, hơn nữa một cú sốc lớn sắp diễn ra với cậu...
Bất chợt ngón trỏ của bố Yan cử động...
-Con... Con không nhìn nhầm chứ??
Bác sĩ... bác sĩ...
Tình trạng bệnh nhân tiến triển rất tốt. Đây đúng là kỳ tích..
....
Jun à bố tớ có hi vọng rồi, chẳng bao lâu ông ấy sẽ tỉnh
Cậu nhắn tin cho Jun.. Và gọi cho mẹ cậu...
****
Lúc về đến nhà cũng là lúc cảnh vật bao phủ một màu tối.
-Tớ về rồi đây cậu ơi!
Cậu ấy đi đâu rồi sao?
-Con về rồi à?
Thay bằng tiếng Yan là tiếng mẹ cậu.
-Dạ vâng. Jun đâu rồi mẹ?
-Mẹ cũng không rõ nữa..
Có chút gì đó ưu phiền đượm trong lời nói của bà...
-Có chuyện gì hả mẹ?
-Jun nó đi đâu thì phải con à. Không còn đồ đạc của nó nữa...
-Là sao? Sao mẹ lại nói thế?
Yan chạy vào phòng nó, mở tung tủ đồ nhưng tất cả đã biến mất.
Cậu lúng túng và nghĩ rằng chắc là nó đang có việc gì đó...
Cậu gọi điện cho nó...
Tiếng chuông cứ reo mãi mà không một tiếng trả lời. Cho đến khi..
...
-Cậu bắt máy rồi ư.. Tớ lo quá. Cậu đi đâu vậy?
-...
-Cậu sao thế? Sao lại không trả lời? Cậu đang ở đâu...? Hãy nói đi, tớ sẽ đến đó ngay bây giờ!
-Yan à... Tớ xin lỗi...
-Cậu đang nói gì thế???
-Cậu đã lấy lại được công ty. Một thời gian nữa rồi bố cậu sẽ tỉnh lại. Thế giới của cậu sẽ dần như trước. Có lẽ tớ nên trở lại vị trí của mình. Cậu đừng gọi điện cho tớ nữa...
-Cậu.. cậu có biết là mình đang nói gì không?
-Cậu hiểu mà. Tớ... phải ở bên người mà vốn dĩ tớ nên ở bên!
-Là Moo ư? Tại sao lại như vậy?
-Cậu đừng hỏi tại sao. Vì từ trước đến giờ... Tớ chỉ yêu Moo. Cậu ấy có tất cả, cậu thì không!
-Sự quan tâm và lời nói cậu dành cho tớ chỉ là giả dối ư?
-...
-Tớ sẽ cố gắng để có tất cả những gì cậu muốn. Hãy trở về bên tớ được không?
-Tút...
... Tút..
Tút...
- Hãy trả lời tớ. Đừng đùa như thế nữa...
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....
Jun à. Tớ cần cậu...!
***
Yan ngồi trong căn phòng nhỏ bé của nó .
Tất cả như sụp đổ trước mắt.
Cậu không ăn uống gì mà chỉ khư khư ôm lấy chiếc điện thoại. Gọi rồi tắt, gọi rồi tắt. Cậu như phát điên lên.
Tại sao khi mọi thứ gần như quay về thì nó lại ra đi.
Không được như thế này nữa. Cậu phải đến trước mặt nó lúc này... Rõ ràng lời yêu thương trước đây nó dành cho cậu rất thật.
Cậu phóng xe như điên dại trong đêm tối.
Đã đến trước cổng nhà Moo. Cậu đứng đó ngẩng mặt lên nhìn vào ngôi nhà.
-JUN À!!! TÔI CẦN GẶP CẬU!!!!
Không một tiếng trả lời đáp lại. Bất chợt một cơn mưa đêm ngang qua làm ướt đẫm người cậu. Con người phũ phàng với cậu, ông trời cũng thế...
****
Nó thờ thẫn và không dám nhìn ra cửa sổ. Mưa mỗi lúc một lớn, cũng như lòng nó mỗi lúc lại đau như cắt...
- Cậu đau lòng không Jun?
Moo đã đứng cạnh nó từ lúc nào...
-Không...
Moo cười nhếch mép. Cậu đẩy nó xuống giường, đặt tay lên đôi vai mỏng manh của nó. Từ từ ghé sát người nó.
Nó như run sợ trước con người này. Nhưng bây giờ dù cậu ta có muốn làm gì nó cũng phải chấp nhận.
Moo đặt tay lên má nó, khuôn mặt cậu ghé sát mặt nó.
-Nếu cậu muốn đau lòng cho hắn cũng không được phép!
Nói rồi cậu đứng dậy quay đi. Và để lại mấy câu...
-Sắp có cuộc họp báo nói về việc kết hôn của chúng ta. Cậu hãy chuẩn bị đi!
.....
Con dại cái mang. Thằng dại gái này. Vì một đứa con gái mà mày trả lại cả công ty kia cho thằng đó!!!
....******
~Sáng hôm sau~
Moo đi làm từ sớm...
Ngạc nhiên thay một Yan tồi tàn vẫn quỳ ở đó sau một đêm mưa gió. Sắc mặt cậu trắng bệch ra.
Moo bước xuống xe... Cất tiếng nói:
-Nếu cậu đinh quỳ ở đây làm trò hề thì cũng là một ý hay đấy.
Yan vẫn không một câu trả lời...
-Số tiền tôi đầu tư vào công ty cậu cũng không nhỏ. Cậu nên làm việc để tôi thấy việc đầu tư của tôi không phải là sai lầm chứ nhỉ?
Nghe đến câu này Yan đứng dậy một cách khó nhọc và túm lấy cổ áo Moo.
- Đầu tư??? Cậu đang nói cái gì? Lẽ nào công ty tôi được cứu là do cậu ư?
Moo xua tay Yan ra và trả lời...
-Đúng vậy!
-Vậy thì Jun đến với cậu là vì tôi ư?
-Không phải. Cậu đề cao bản thân quá!
-Vậy thì tại sao???
- Bởi vì tôi cho cậu ấy cảm giác an toàn. Bởi vì, cậu là một thằng quá vô dụng nên cô ấy mới rời bỏ cậu. Nếu muốn cô ấy quay lại, thay bằng việc quỳ lạy ở đây hãy tích cực làm việc để ngang hàng được với tôi. Còn bây giờ, với bộ dạng này cậu chỉ xứng với.... chó thôi...
-Cậu...
-Hic.Chúng ta đi thôi chú!
Moo quay vào xe và tiếp tục đi để lại Yan ngồi đó..
Thái độ của cậu ta.... chỉ xem mình là chó ư??? Tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ dành lại Jun ... Tôi sẽ không đánh mất cậu ấy thêm một lần nào nữa
****
Vì cả đêm ngấm mưa mà bây giờ Yan đang bị sốt li bì ở nhà dưới sự chăm sóc của mẹ mình..
Mê man trong cơn mơ, cậu được gặp bố của mình. Bố vẫn cười hiền hậu và xoa đầu cậu như lúc nhỏ...
-Bố ơi. Có phải con nên bỏ cuộc không?
-Sao lại nói thế hả thằng nhóc này!
-Mọi thứ quá khó khăn với con..
-Con có nhìn thấy những chú chim non đằng kia không?
-Dạ có ạ. Chúng đang tập bay ạ!
-Đúng vậy, để bay được chúng phải tôi luyện và vượt qua những rào cản phía trước. Con trai của bố con cũng vậy. Muốn vượt qua vấp ngã con phải cố gắng tôi luyện bản thân. Con sẽ làm được. Hãy tự tin lên!
/32
|