-Con tỉnh dậy rồi à? Thằng bé này. Mày định làm mẹ lo chết ư?
-Con nằm đây bao lâu rồi mẹ?
-Gần hai ngày rồi.
-Sao lại thành ra thế này. Đã bỏ lỡ 2 ngày rồi.
-Con lại định đi đâu nữa vậy??? Thằng bé này!!!
.....
Yan rời khỏi giường.
Cậu chỉnh chu lại bản thân, gột bỏ vẻ ngoài phờ phạc ...
Từ bây giờ cậu sẽ bắt đầu đi làm ở công ty để tìm lại tất cả những gì đã đánh mất. Cậu không thể để cho bọn họ coi thường mình thêm được.
...
- Xin chào mọi người. Tôi là Yan, người sẽ chịu trách nhiệm quản lý công ty chúng ta trong thời gian tới...
Cho hỏi cậu đã từng học trường nào?
-Tôi học quản trị kinh doanh ở Singapore Management University.
-Cậu đã có kinh nghiệm gì trong việc quản lý chưa? Xin lỗi nhưng bảo chúng tôi nghe một người chưa từng có kinh nghiệm xem ra hơi khó!
-Thực ra tôi chưa từng có kinh nghiệm trong việc quản lý. Hơn nữa các bậc tiền bối ở đây đều đáng tuổi cha chú tôi. Bắt mọi người nghe lời tôi quả là không phải!
Khi Yan vừa nói xong, những người kia cười khẩy mỉa mai...
-Vậy thì nhiệm vụ cậu đang đảm nhiệm coi như thừa rồi.
-Tôi biết các vị là những người đã cùng làm việc với bố tôi nhiều năm. Mặc dù công ty có biến cố nhưng các vị vẫn kiên trì ở lại giúp ông ấy gìn giữ công ty... Tôi đến đây là để học hỏi và tiếp thu kinh nghiệm của mọi người, qua đó trau dồi kỹ năng để phát triển công ty tốt hơn. Không ai xuất sắc ngay từ đầu phải không?
-Cậu nói thì hay lắm. Nhưng chúng tôi không thể tin tưởng cậu ngay. Cổ phần của bố cậu và cậu vẫn ít hơn bọn tôi hợp lai. Hãy giao phó cho một người thích hợp!
Yan chẳng biết nói gì nữa. Dù có muốn quản công ty cũng chỉ là mình bố cậu muốn vậy. Cấp dưới tỏ thái độ bằng mặt mà không bằng lòng như thế này liệu có ngày đi lên. Bọ họ rõ ràng chẳng xem cậu ra gì.
-Xin lỗi! Các vị nhưng cổ phần của các vị chỉ chiếm 40%. Nghĩa là cậu ấy còn có cơ hội!
-Bác quản gia.. Sao bác lại ở đây?
Từ sau cánh cửa bước vào là bác quản gia của Yan đáp lời. Yan khá ngạc nhiên và hỏi nhỏ ông ấy. Cậu có vẻ bớt lúng túng đi. Tuy nhiên không át chế được hết nỗi lo lắng. Những người trong hội đồng công ty lại lên tiếng...
-Cậu ta, và chủ tịch chỉ chiếm 39% cổ phần. Làm sao hơn bọn tôi được? Người giữ 21% cổ phần chưa từng xuất hiện. Tôi nghĩ nếu người đó ở đây chắc chắn sẽ đứng về phía chúng tôi!
-Chưa hẳn ạ!
-Ông ta là ai? Chỉ là một lão quản gia sao xía vào nói chuyện!
-Tôi là người giữ 21% cổ phần còn lại. Tôi được cố chủ tịch giao cho số phần trăm này. Tôi định một lúc thích hợp sẽ giao cho cậu ấy nhưng bây giờ đã đến lúc. Các vị có thể yên tâm để cậu ấy quản lý rồi chứ!
Tiếng xì xào im bặt đi.
-Tôi mong mọi người sẽ tin tưởng tôi. Đây là tâm huyết của cả đời bố tôi. Vì ông ấy, tôi sẽ không khiến mọi người phải thất vọng.
Cuộc họp công ty tạm thời chấm dứt. Tuy phần thắng về phía cậu nhưng khó khăn vẫn còn ở phía trước...
****
Hôm nay các đầu báo đã đăng tràn ngập thông tin về việc đinh hôn và cưới xin của Moo và nó...
Hơn hai tháng nữa thôi... Họ sẽ làm đám cưới. Cậu mong rằng mình có thể thay đổi được tình thế. Tiền, tình và địa vị xã hội. Cậu sẽ cố gắng để cho bọn họ thấy cậu làm được như thế nào.
****
-Cậu chưa về à?
Bác quản gia giờ đã thành thư ký của cậu. Cũng phải thôi, trong công ty chỉ còn ông ấy là đáng tin cậy nhất.
-Bác về trước đi ạ!
-Đã khuya rồi. Cậu đừng cố sức. Mới ốm dậy mà đã như vậy!
-Cháu khỏe rồi. Bây giờ cố được thì cố thôi ạ. Bao nhiêu người đang nhìn vào cháu!
-Haizzz. Thôi được rồi. Có gì khó khăn hãy để tôi giúp nhes!
-Vâng ạ!
-À mà. Bà chủ dọn về nhà rồi. Cậu không dọn về sao?
-Không ạ! Cháu sẽ ở đó đợi cậu ấy về....
-Vâng...
****
Gió khẽ lùa qua ô cửa sổ... Nó khẽ đặt điểm nhìn ra phía xa....
Đèn đường dần tắt, khu phố cũng thưa dần. Căn phòng lạ lẫm chán ghét này chẳng khác gì nhà tù giam cầm nó.
Cảm giác thiếu vắng cái gì đó làm nó thấy trống trải hơn.
****
~~Ngày hôm sau~~
-Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!
-Xin lỗi, tôi sơ ý quá! Cô bé có sao không?
-Anh nhìn xem, áo tôi ... ơ?
-Tôi xin lỗi....
Sáng nay trên đường đi làm Yan có ghé qua mua coffee và đồ ăn sáng cho cả phòng ( Dù giữ chức vụ cao nhất nhưng cậu vẫn làm thêm việc này để được lòng cấp dưới)
Chẳng may cậu va phải một cô gái khá xinh tầm 16, 17 tuổi.
Đáng ra cô bé sẽ ăn vạ nhưng khi nhìn thấy nhan sắc của Yan, cô như bị thôi miên và trở nên hiền lành kỳ lạ...
-Em không sao đâu ạ! hì hì
-Sao lại không sao chứ. Nhìn áo em xem, coffee lem hết cả rồi. Em là học sinh trường đối diện à?
-Dạ!
Cô bé ngoan ngoãn như một con mèo con...
-Gần đây có tiệm bán áo đồng phục thì phải. Tôi sẽ mua đền cho em nhé!
-Dạ không cần đâu anh ạ!
-Không cần sao được. Đi thôi!
Nói rồi Yan chở cô bé lại tiệm gần đó và mua áo cho cô.
-Chào nhóc! Xin lỗi vì làm em muộn học. Anh đi đây!
-Dạ!
Nói rồi Yan quay đi... Khi Yan định mở cửa bước vào xe thì cô bé ới lại...
-Anh tốt bụng ơi, anh tên gì vậy? Em tên Trang, Linh Trang ạ!!!!
- Anh tên Yan.. Mau vào trường học đi em!
-Dạ!!!
(Anh ấy thật đẹp trai và tốt bụng. Anh Yan, anh sẽ sớm thuộc về em .)
****
-Công ty AAA là công ty thương mại mang tầm quốc tế. Mỗi mặt hàng khi được đơn vị này quảng bá đều có doanh số bán ra vượt bậc. Chỉ cần hợp tác được với họ công ty chúng ta sẽ có triển vọng hơn...
Yan đang vạch ra hướng đi mới cho công ty tuy nhiên cậu nhận được sự phản bác ngay tức thì...
-Chuyện này là không thể. Ngay cả công ty W (công ty bố Moo) cũng không thương lượng được với họ, liệu ta có thể không?
-Muốn vượt qua công ty họ và đứng lên một cách vững vàng điều này bắt buộc chúng ta phải thử. Tôi cố gắng tìm được cơ hội đàm phán.
.....
-Con nằm đây bao lâu rồi mẹ?
-Gần hai ngày rồi.
-Sao lại thành ra thế này. Đã bỏ lỡ 2 ngày rồi.
-Con lại định đi đâu nữa vậy??? Thằng bé này!!!
.....
Yan rời khỏi giường.
Cậu chỉnh chu lại bản thân, gột bỏ vẻ ngoài phờ phạc ...
Từ bây giờ cậu sẽ bắt đầu đi làm ở công ty để tìm lại tất cả những gì đã đánh mất. Cậu không thể để cho bọn họ coi thường mình thêm được.
...
- Xin chào mọi người. Tôi là Yan, người sẽ chịu trách nhiệm quản lý công ty chúng ta trong thời gian tới...
Cho hỏi cậu đã từng học trường nào?
-Tôi học quản trị kinh doanh ở Singapore Management University.
-Cậu đã có kinh nghiệm gì trong việc quản lý chưa? Xin lỗi nhưng bảo chúng tôi nghe một người chưa từng có kinh nghiệm xem ra hơi khó!
-Thực ra tôi chưa từng có kinh nghiệm trong việc quản lý. Hơn nữa các bậc tiền bối ở đây đều đáng tuổi cha chú tôi. Bắt mọi người nghe lời tôi quả là không phải!
Khi Yan vừa nói xong, những người kia cười khẩy mỉa mai...
-Vậy thì nhiệm vụ cậu đang đảm nhiệm coi như thừa rồi.
-Tôi biết các vị là những người đã cùng làm việc với bố tôi nhiều năm. Mặc dù công ty có biến cố nhưng các vị vẫn kiên trì ở lại giúp ông ấy gìn giữ công ty... Tôi đến đây là để học hỏi và tiếp thu kinh nghiệm của mọi người, qua đó trau dồi kỹ năng để phát triển công ty tốt hơn. Không ai xuất sắc ngay từ đầu phải không?
-Cậu nói thì hay lắm. Nhưng chúng tôi không thể tin tưởng cậu ngay. Cổ phần của bố cậu và cậu vẫn ít hơn bọn tôi hợp lai. Hãy giao phó cho một người thích hợp!
Yan chẳng biết nói gì nữa. Dù có muốn quản công ty cũng chỉ là mình bố cậu muốn vậy. Cấp dưới tỏ thái độ bằng mặt mà không bằng lòng như thế này liệu có ngày đi lên. Bọ họ rõ ràng chẳng xem cậu ra gì.
-Xin lỗi! Các vị nhưng cổ phần của các vị chỉ chiếm 40%. Nghĩa là cậu ấy còn có cơ hội!
-Bác quản gia.. Sao bác lại ở đây?
Từ sau cánh cửa bước vào là bác quản gia của Yan đáp lời. Yan khá ngạc nhiên và hỏi nhỏ ông ấy. Cậu có vẻ bớt lúng túng đi. Tuy nhiên không át chế được hết nỗi lo lắng. Những người trong hội đồng công ty lại lên tiếng...
-Cậu ta, và chủ tịch chỉ chiếm 39% cổ phần. Làm sao hơn bọn tôi được? Người giữ 21% cổ phần chưa từng xuất hiện. Tôi nghĩ nếu người đó ở đây chắc chắn sẽ đứng về phía chúng tôi!
-Chưa hẳn ạ!
-Ông ta là ai? Chỉ là một lão quản gia sao xía vào nói chuyện!
-Tôi là người giữ 21% cổ phần còn lại. Tôi được cố chủ tịch giao cho số phần trăm này. Tôi định một lúc thích hợp sẽ giao cho cậu ấy nhưng bây giờ đã đến lúc. Các vị có thể yên tâm để cậu ấy quản lý rồi chứ!
Tiếng xì xào im bặt đi.
-Tôi mong mọi người sẽ tin tưởng tôi. Đây là tâm huyết của cả đời bố tôi. Vì ông ấy, tôi sẽ không khiến mọi người phải thất vọng.
Cuộc họp công ty tạm thời chấm dứt. Tuy phần thắng về phía cậu nhưng khó khăn vẫn còn ở phía trước...
****
Hôm nay các đầu báo đã đăng tràn ngập thông tin về việc đinh hôn và cưới xin của Moo và nó...
Hơn hai tháng nữa thôi... Họ sẽ làm đám cưới. Cậu mong rằng mình có thể thay đổi được tình thế. Tiền, tình và địa vị xã hội. Cậu sẽ cố gắng để cho bọn họ thấy cậu làm được như thế nào.
****
-Cậu chưa về à?
Bác quản gia giờ đã thành thư ký của cậu. Cũng phải thôi, trong công ty chỉ còn ông ấy là đáng tin cậy nhất.
-Bác về trước đi ạ!
-Đã khuya rồi. Cậu đừng cố sức. Mới ốm dậy mà đã như vậy!
-Cháu khỏe rồi. Bây giờ cố được thì cố thôi ạ. Bao nhiêu người đang nhìn vào cháu!
-Haizzz. Thôi được rồi. Có gì khó khăn hãy để tôi giúp nhes!
-Vâng ạ!
-À mà. Bà chủ dọn về nhà rồi. Cậu không dọn về sao?
-Không ạ! Cháu sẽ ở đó đợi cậu ấy về....
-Vâng...
****
Gió khẽ lùa qua ô cửa sổ... Nó khẽ đặt điểm nhìn ra phía xa....
Đèn đường dần tắt, khu phố cũng thưa dần. Căn phòng lạ lẫm chán ghét này chẳng khác gì nhà tù giam cầm nó.
Cảm giác thiếu vắng cái gì đó làm nó thấy trống trải hơn.
****
~~Ngày hôm sau~~
-Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!
-Xin lỗi, tôi sơ ý quá! Cô bé có sao không?
-Anh nhìn xem, áo tôi ... ơ?
-Tôi xin lỗi....
Sáng nay trên đường đi làm Yan có ghé qua mua coffee và đồ ăn sáng cho cả phòng ( Dù giữ chức vụ cao nhất nhưng cậu vẫn làm thêm việc này để được lòng cấp dưới)
Chẳng may cậu va phải một cô gái khá xinh tầm 16, 17 tuổi.
Đáng ra cô bé sẽ ăn vạ nhưng khi nhìn thấy nhan sắc của Yan, cô như bị thôi miên và trở nên hiền lành kỳ lạ...
-Em không sao đâu ạ! hì hì
-Sao lại không sao chứ. Nhìn áo em xem, coffee lem hết cả rồi. Em là học sinh trường đối diện à?
-Dạ!
Cô bé ngoan ngoãn như một con mèo con...
-Gần đây có tiệm bán áo đồng phục thì phải. Tôi sẽ mua đền cho em nhé!
-Dạ không cần đâu anh ạ!
-Không cần sao được. Đi thôi!
Nói rồi Yan chở cô bé lại tiệm gần đó và mua áo cho cô.
-Chào nhóc! Xin lỗi vì làm em muộn học. Anh đi đây!
-Dạ!
Nói rồi Yan quay đi... Khi Yan định mở cửa bước vào xe thì cô bé ới lại...
-Anh tốt bụng ơi, anh tên gì vậy? Em tên Trang, Linh Trang ạ!!!!
- Anh tên Yan.. Mau vào trường học đi em!
-Dạ!!!
(Anh ấy thật đẹp trai và tốt bụng. Anh Yan, anh sẽ sớm thuộc về em .)
****
-Công ty AAA là công ty thương mại mang tầm quốc tế. Mỗi mặt hàng khi được đơn vị này quảng bá đều có doanh số bán ra vượt bậc. Chỉ cần hợp tác được với họ công ty chúng ta sẽ có triển vọng hơn...
Yan đang vạch ra hướng đi mới cho công ty tuy nhiên cậu nhận được sự phản bác ngay tức thì...
-Chuyện này là không thể. Ngay cả công ty W (công ty bố Moo) cũng không thương lượng được với họ, liệu ta có thể không?
-Muốn vượt qua công ty họ và đứng lên một cách vững vàng điều này bắt buộc chúng ta phải thử. Tôi cố gắng tìm được cơ hội đàm phán.
.....
/32
|