Nhắm mắt lại, nàng đều có thể cảm giác được hơi thở mãnh liệt kia đến từ người đàn ông lạnh lùng độc đoán kia, hai tay Vân Hi bị giam cầm trên đỉnh đầu, trong miệng tràn đầy hơi thở cường thế của hắn, cánh môi tê dại vì hắn gặm cắn cũng khiến nàng hơi đau nhói, hắn cũng không quên truy đuổi chiếc lưỡi ngọt ngào thơm tho của nàng, bắt buộc nàng thuần phục dưới thế tấn công của hắn.
Thẳng đến khi trong miệng truyền đến một hương vị tinh ngọt, Vân Hi giãy dụa tránh đi chiếc hôn nóng rực của hắn, cảm giác buồn nôn vừa rồi cố gắng áp chế nay đã lại xuất hiện vì trận cuồng hôn này.
Bởi vì nàng giãy dụa mà sợi tóc hỗn độn quấn quanh cổ, Mẫn Thiên Hữu hai mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, dục vọng trong mắt trở nên càng thêm dày đặc,“Đi đâu vậy?”
Vân Hi không phát giác ra sự khác thường này, từng cái hôn của Mẫn Thiên Hữu dần dần hạ xuống, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của nàng, Vân Hi, Vân hi……
“Ưm, buông!” Vân Hi cảm giác được trước ngực chợt lạnh, không biết khi nào thì hắn đã muốn hôn đến xương quai xanh tuyết trắng, hai tay được giải phóng, nàng nhanh tay đẩy hắn ra, trong cổ tràn lên cảm giác muốn nôn khi nãy, cực kỳ muốn nôn.
“Nôn –” Đến khi cảm giác như muốn nôn cả mật ra, hai má hồng nhuận lập tức xanh xao tái nhợt, hai tay nàng phải vịn bồn rửa mặt mới có thể đứng vững, từ trong gương phản xạ thấy ánh mắt lãnh liệt kia, nàng nắm chặt ngực áo, vẻ mặt sợ hãi xoay người nhìn Mẫn Thiên Hữu hắn đã đi theo nàng vào từ lúc nào.
Khuôn mặt tuấn tú đã thâm trầm đến nhìn không ra độ ấm, Vân Hi biết, lúc này đây nàng thật đã khiêu chiến đến tự tôn cao ngạo của hắn rồi.
“Tôi hôn, làm cho cô ghê tởm lắm sao?” Cổ Mẫn Thiên Hữu nổi rõ gân xanh, hắn bước lên, một tay nắm lấy cổ tay nàng, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận.
Trước đây nàng coi thường sự tồn tại của hắn đã làm cho hắn không thể nhịn được nữa, chết tiệt hơn là bây giờ nàng còn có thể buồn nôn khi hắn đang hôn nàng, tôn nghiêm của hắn – Mẫn Thiên Hữu, khi nào thì đã bị một nữ nhân như vậy khinh thường, dẫm nát dưới chân rồi, trong mắt phủ kín tức giận ngay cả hơi thở cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút, cổ tay nàng có thể dễ dàng bị bẻ gãy, Vân Hi mắt chứa lệ, cắn môi anh đào run run nhìn hắn, không ngừng lui lại,“Không phải, tôi cũng không biết vì cái gì lại muốn nôn, không phải vì anh….”
“Anh, anh không cần lại đây!” Vân Hi sợ hãi lui về phía sau, thẳng đến thân thể chạm đến vách tường bóng loáng, Mẫn Thiên Hữu vẫn không buông ra cổ tay nàng, ánh mắt cũng càng khiếp người.
“Không phải sao?” Mẫn Thiên Hữu giận dữ ra lệnh ,“Vậy em chủ động hôn tôi!”
“Không cần như vậy, tôi… thân thể không được thoải mái, anh không nên ép tôi!” Vân Hi trong mắt mịt mờ lệ khi Mẫn Thiên Hữu bắt buộc đã lã chã rơi, thân thể cũng không tự chủ từ từ tụt xuống.
Thẳng đến khi trong miệng truyền đến một hương vị tinh ngọt, Vân Hi giãy dụa tránh đi chiếc hôn nóng rực của hắn, cảm giác buồn nôn vừa rồi cố gắng áp chế nay đã lại xuất hiện vì trận cuồng hôn này.
Bởi vì nàng giãy dụa mà sợi tóc hỗn độn quấn quanh cổ, Mẫn Thiên Hữu hai mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, dục vọng trong mắt trở nên càng thêm dày đặc,“Đi đâu vậy?”
Vân Hi không phát giác ra sự khác thường này, từng cái hôn của Mẫn Thiên Hữu dần dần hạ xuống, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của nàng, Vân Hi, Vân hi……
“Ưm, buông!” Vân Hi cảm giác được trước ngực chợt lạnh, không biết khi nào thì hắn đã muốn hôn đến xương quai xanh tuyết trắng, hai tay được giải phóng, nàng nhanh tay đẩy hắn ra, trong cổ tràn lên cảm giác muốn nôn khi nãy, cực kỳ muốn nôn.
“Nôn –” Đến khi cảm giác như muốn nôn cả mật ra, hai má hồng nhuận lập tức xanh xao tái nhợt, hai tay nàng phải vịn bồn rửa mặt mới có thể đứng vững, từ trong gương phản xạ thấy ánh mắt lãnh liệt kia, nàng nắm chặt ngực áo, vẻ mặt sợ hãi xoay người nhìn Mẫn Thiên Hữu hắn đã đi theo nàng vào từ lúc nào.
Khuôn mặt tuấn tú đã thâm trầm đến nhìn không ra độ ấm, Vân Hi biết, lúc này đây nàng thật đã khiêu chiến đến tự tôn cao ngạo của hắn rồi.
“Tôi hôn, làm cho cô ghê tởm lắm sao?” Cổ Mẫn Thiên Hữu nổi rõ gân xanh, hắn bước lên, một tay nắm lấy cổ tay nàng, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận.
Trước đây nàng coi thường sự tồn tại của hắn đã làm cho hắn không thể nhịn được nữa, chết tiệt hơn là bây giờ nàng còn có thể buồn nôn khi hắn đang hôn nàng, tôn nghiêm của hắn – Mẫn Thiên Hữu, khi nào thì đã bị một nữ nhân như vậy khinh thường, dẫm nát dưới chân rồi, trong mắt phủ kín tức giận ngay cả hơi thở cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút, cổ tay nàng có thể dễ dàng bị bẻ gãy, Vân Hi mắt chứa lệ, cắn môi anh đào run run nhìn hắn, không ngừng lui lại,“Không phải, tôi cũng không biết vì cái gì lại muốn nôn, không phải vì anh….”
“Anh, anh không cần lại đây!” Vân Hi sợ hãi lui về phía sau, thẳng đến thân thể chạm đến vách tường bóng loáng, Mẫn Thiên Hữu vẫn không buông ra cổ tay nàng, ánh mắt cũng càng khiếp người.
“Không phải sao?” Mẫn Thiên Hữu giận dữ ra lệnh ,“Vậy em chủ động hôn tôi!”
“Không cần như vậy, tôi… thân thể không được thoải mái, anh không nên ép tôi!” Vân Hi trong mắt mịt mờ lệ khi Mẫn Thiên Hữu bắt buộc đã lã chã rơi, thân thể cũng không tự chủ từ từ tụt xuống.
/111
|