Các binh lính đặc chủng xuất hiện dày đặc ở trước cửa bảo tàng ở thành phố Tam Giang, đó chính là đội quân lính đánh thuê Ác Ma do Miện Quỷ Diêm Quân phái tới. Cầm đầu chính là sát thủ máu lạnh Huyết Lang. Bậc thầy thuộc cấp cao thủ và bậc thầy của súng và dao.
Huyết Lang đã thay toàn bộ trang phục của lính đánh thuê Ác Ma thành trang phục của quân đội Trung Hoa, tính toán thời gian để tiến vào bảo tàng, vượt qua lớp cửa canh gác của bảo vệ.
Huyết Lang tàn ác cười một chút: “Con trai à, anh thực sự làm việc rất ngay thẳng đấy, anh xem, hãy kêu người của cấp trên đến đây, tôi sẽ cùng anh ta nói chuyện một chút.”
Bảo vệ vừa quay đầu đi, bàn tay to của Huyết Lang vươn tới, hung hăng bóp lấy cổ của cảnh vệ, trực tiếp bẻ một cái rắc.
Người bảo vệ này vừa chết, Huyết Lang liền vùng tay một cái, mười mấy tên thuộc hạ của nhóm lính đánh thuê ác ma liền chen chúc tiến vào cửa chính của bảo tàng.
mặt khác mấy người bảo vệ nhìn thấy có tình huống xấu ở trước cửa nhà bảo tàng, nhân lúc họ còn chưa kịp phản ứng. Thì đã bị Huyết Lan rút súng có gắn ống giảm thanh dành cho xạ thủ: “Đùng đùng đùng!” Một lúc đánh gục cả ba người bảo vệ. Với một người đã có sáu năm đi lính cộng thêm tám năm làm lính đánh thuê thì đích thực là sát thủ, có thể vượt qua thử thách và yếu tố tâm lý và kĩ thuật bắn súng cũng cực kỳ chính xác.
Ngay tức khắc bốn người bảo vệ đều bị giết chết, lính đánh thuê ác ma thuận lợi chiếm được cửa chính của bảo tàng, dư thiếu bạch ở phía sau, vẫn còn đang trốn ở cầu thang đi bộ để lướt điện thoại, đối với tất cả các chuyện xảy ra ở cửa chính đều hoàn toàn không biết gì cả.
Huyết Lang bình tĩnh nhìn ra cửa chính, liền cười nhau một cái, ra lệnh: “các anh em ùa vào đi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm, hãy nhanh chóng chiếm lấy tòa nhà.”
Ở lầu một có hai người cảnh sát phụ trách việc tuần tra, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thành phần không rõ nguồn gốc trang bị vũ khí đang vọt vào, liền ý thức được đã xảy ra nguy hiểm, vừa quay đầu muốn chạy trốn, liền bị lính của lính đánh thuê ác mà xông lên giết chết tàn nhẫn.
“Nhím con, anh hãy dẫn theo vài người anh em, đổi quần áo của họ với quần áo của bảo vệ cửa chính đi!”
“Vâng, thủ lĩnh.” Nhím con dắt vài tên lính đánh thuê nhanh chóng thay đồng phục của công ty bảo an long kiếm, hơn nữa còn lấy cả ba cái bộ đàm. Đứng ở cửa chính đi tuần tra.
Shikazu Sato, một hacker về công nghệ điện tử và đã từng đi lính đến từ đất nước Nhật Bản, anh ta lấy từ trong cặp ra một dụng cụ đặc biệt chuyên dùng để che khuất máy quay giám sát ở sảnh chính, thi thể của người bảo vệ bị đánh chết trong vài phút ngắn ngủi, cũng đã được che dấu không lộ chút giấu vết.
Còn về phần của Dư Trường Hải, mới vừa rồi ông và quản lí Trần cùng nhau đi tới sảnh chính của bảo tàng, sau khi hoàn thành công việc xong liền trở về, mỗi nơi ông đều kiểm tra qua một chút, cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, sau đó thông qua bộ đàm hỏi Dư Thiếu Bạch: “Dư Thiếu Bạch, tình hình ở chỗ các con như thế nào rồi?”
Dư Thiếu Bạch đang cùng vợ mình là Phương Tố Mai cãi nhau không bình tĩnh được mà nói: “Ở dưới này không có xảy ra chuyện gì hết, tất cả đều bình thường.”
Sau khi Dư Thiếu Bạch vừa báo cáo xong, liền lập tức cảm thấy được tình hình không ổn, bên trong đột nhiên xuất hiện hơn mười người đều dùng súng trường chĩa vào mình.
Dư Thiếu Bạch sắc mặt trắng bệch, Phương Tố Mai cũng đã ý thức được rằng tình huống xấu đã xảy ra, hai người nhìn nhau một cái, hai người tách nhau ra, bỏ chạy theo hai hướng của cầu thang đi bộ.
Huyết Lang sải bước một cái, dùng một quyền liền nắm Dư Thiếu Bạch quật ngã xuống đất, dùng một chân đạp lên người anh nói: “Còn muốn chạy sao?”
Phương Tố Mai nhìn thấy chồng mình bị tóm lại, lại quay đầu trở lại, cắn răng một cái rồi bổ nhào về phía Huyết Lang, cùng Huyết Lang một phen sống chết.
Nhưng mà rất tiếc anh ta lại là một người có cấp bậc cao thủ, rõ ràng là cô không phải đối thủ của Huyết Lang. Trong chốc lát, hai vợ chồng đều bị tóm đi làm tù binh.
Hiện tại Dư Thiếu Bạch đang cực kỳ ủ rũ, không nghĩ rằng chuyện này sẽ thực sự xảy ra, hơn nữa cảnh báo về cửa chính cũng chưa được báo cáo. Ba mình ở trên lầu, căn bản là không biết đến sự tồn tại của tình huống phát sinh này. Tất cả đều là do chính bản thân mình quá sơ suất.
“Các người là ai? Muốn làm gì? Đến cướp bảo tàng, đây là tội phải bị xử chết!”
“Bây giờ rút lui, nhanh chóng buôn vũ khí phải đến đồn công an tự thú còn kịp.”
Dư thiếu bà vừa dứt lời hai câu trên, liền bị Huyết Lang tát một cái thật mạnh.
“Ngưng đi. Giờ này mày còn dám hù dọa tao hay sao?”
Huyết Lang quay sang nói với hai gã đệ tử: “Đem hai người bọn họ kiếm một cái phòng rồi nhốt vào để bắt giữ con tin.” Sau đó Huyết Lang liền vung tay lên: “các anh em lập tức xông đến phòng cao nhất chiếm lãnh cả tòa nhà này.”
Huyết Lang dẫn đầu một đám lính đánh thuê ác ma cực kỳ hùng ác mà xông lên lầu hai. Bảo vệ ở phiên trực lâu hai không kịp phản kháng, đã bị nhóm lính đánh thuê ác ma này dùng súng bắn chết. Chỉ còn lại tiểu đội trưởng Tống Thành may mắn trốn thoát.
Tống Thành liền ý thức được đã xảy ra chuyện lớn một mà chạy năm tầng lầu, ở trên đường anh dùng bộ đàm để thông báo cho tổng giám đốc điều khiển Dư Trường Hải. Nhà bảo tàng bây giờ rất nhiều thành phần khủng bố đang tập kích.
Dư Trường Hải kinh hãi: “Làm sao có thể như thế được? Mới vừa rồi tôi còn hỏi Dư Thiếu Bạch tình hình ở dưới như thế nào mà.”
“Anh Hải à, thực sự là, quân địch đều đã kéo sát lên đến đây rồi, các Anh em của chúng ta đều bị giết chết. Không còn thời gian để nói chuyện với anh nữa tôi phải đi phòng thủ ở thang máy.”
Dư Trường Hải liên lạc với bộ đàm của Dư Thiếu Bạch, nhưng lại không nghe được đối phương trả lời, ông lập tức biết được rằng Dư Thiếu Bạch đã xảy ra chuyện. Giờ phút này cũng không còn thời gian đã quan tâm đến đứa con của mình nữa. Ông nhanh chóng chạy đi báo cáo để cầu viện!
Tống Thành cúp điện thoại, kêu tất cả các bảo vệ ở lầu năm tới, phân phó: “Các anh em, tôi mới vừa nhận được tin tức, một nhóm người có vũ trang đã tiến vào bảo tàng. Chúng sẽ lập tức xông tới đây. Cầm súng lên nhắm vào thang máy, nếu thấy được bất cứ người lính mang vũ khí lạ nào, linh nổ súng bắn chết cho tôi. Nhớ cho kỹ, nếu các anh không giết chúng, thì chúng sẽ giết chúng ta.”
Tuy rằng, Tống Thành là người dặn dò và giao công việc cho mọi người, nhưng trên đầu anh cũng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ khẩn trương, dù sao thì anh cũng chưa từng giết người. Mặt khác, mấy đồng chí cảnh sát, ngay cả súng còn không có, trong tay chỉ có gậy, trong lòng càng không yên.
Ở thang máy, con số hiển thị tầng càng lúc càng đi lên trên, tâm tình của mấy đồng chí cảnh sát đều rất là khẩn trương.
Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra, thế nhưng, điều mà mọi người cảm thấy bất ngờ là, thanh máy rỗng tuếch. Căn bản là không có một ai!
Tống Thành buồn bực dùng ánh mắt quan sát nhìn kỹ, nhưng quả thật là không có ai: “Thế là như thế nào?”
Đột nhiên, trên nóc của thân máy nhảy xuống một người, người này chính là Huyết Lang. Thật đúng là xảo quyệt, lợi dụng việc mình có công phu cao, liền áp sát thân mình ở trên nóc thang máy. Tống Thành và đám người kia chỉ có chăm chú xem ở phía dưới, cũng không ngờ được rằng trên nóc thang máy còn có người.
Một viên đạn được bắn ra từ băng đạn, Tống Thành cùng với hai tiểu đội trưởng khác liền bị trúng đạn rồi ngã xuống.
Chiến thuật thật là đơn giản, một buổi giết chóc đẫm máu, vài người bảo vệ canh giữ cho tầng năm, ngay tức khắc liền bị giết sạch sẽ.
Huyết Lang nhe răng cười một cái: “Thật là một đám vô dụng! Lần này, tư lệnh có chút quá mức cẩn thận rồi. Cũng không biết là, Diệp Vô Phong được giấu ở nơi nào nhỉ. Tao muốn giết Diệp Vô Phong, để báo thù cho thầy của tao.”
Huyết Lang thông qua bộ đàm, liền thông báo cho mấy tên lính đánh thuê Ác Ma ở phía dưới, quân địch ở trên này đã được mình dọn dẹp rồi, lập tức đi thang máy lên đây đi.
Cùng với võ công tầm thường, mấy chục tên lính đánh thuê Ác Ma lục tục đi lên trên lầu.
Huyết Lang vung tay ra lệnh: “Cứ theo kế hoạch mà làm, trước tiên hãy chiếm sảnh chính đi đã. Sau đó hãy chiếm lấy phòng theo dõi. Còn về Lâm Thư Âm và Diệp Vô phong. Diêm Quân có ra lệnh, nếu nhìn thấy Lâm Thư Âm thì bắt sống còn nếu gặp Diệp Vô Phong thì cứ việc bắn.”
“Tuân lệnh.”
Một người lính đánh thuê Ác Ma đi theo bên người Huyết Lang liền lao thẳng tới sảnh chính đang trưng bày triển lãm.
Dư Trường Hải cũng lớn tiếng ra lệnh: “Bên ngoài có đạo chích, nhanh chóng đóng cửa chính của bảo tàng lại. Tập trung lại!”
Huyết Lang đã thay toàn bộ trang phục của lính đánh thuê Ác Ma thành trang phục của quân đội Trung Hoa, tính toán thời gian để tiến vào bảo tàng, vượt qua lớp cửa canh gác của bảo vệ.
Huyết Lang tàn ác cười một chút: “Con trai à, anh thực sự làm việc rất ngay thẳng đấy, anh xem, hãy kêu người của cấp trên đến đây, tôi sẽ cùng anh ta nói chuyện một chút.”
Bảo vệ vừa quay đầu đi, bàn tay to của Huyết Lang vươn tới, hung hăng bóp lấy cổ của cảnh vệ, trực tiếp bẻ một cái rắc.
Người bảo vệ này vừa chết, Huyết Lang liền vùng tay một cái, mười mấy tên thuộc hạ của nhóm lính đánh thuê ác ma liền chen chúc tiến vào cửa chính của bảo tàng.
mặt khác mấy người bảo vệ nhìn thấy có tình huống xấu ở trước cửa nhà bảo tàng, nhân lúc họ còn chưa kịp phản ứng. Thì đã bị Huyết Lan rút súng có gắn ống giảm thanh dành cho xạ thủ: “Đùng đùng đùng!” Một lúc đánh gục cả ba người bảo vệ. Với một người đã có sáu năm đi lính cộng thêm tám năm làm lính đánh thuê thì đích thực là sát thủ, có thể vượt qua thử thách và yếu tố tâm lý và kĩ thuật bắn súng cũng cực kỳ chính xác.
Ngay tức khắc bốn người bảo vệ đều bị giết chết, lính đánh thuê ác ma thuận lợi chiếm được cửa chính của bảo tàng, dư thiếu bạch ở phía sau, vẫn còn đang trốn ở cầu thang đi bộ để lướt điện thoại, đối với tất cả các chuyện xảy ra ở cửa chính đều hoàn toàn không biết gì cả.
Huyết Lang bình tĩnh nhìn ra cửa chính, liền cười nhau một cái, ra lệnh: “các anh em ùa vào đi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm, hãy nhanh chóng chiếm lấy tòa nhà.”
Ở lầu một có hai người cảnh sát phụ trách việc tuần tra, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thành phần không rõ nguồn gốc trang bị vũ khí đang vọt vào, liền ý thức được đã xảy ra nguy hiểm, vừa quay đầu muốn chạy trốn, liền bị lính của lính đánh thuê ác mà xông lên giết chết tàn nhẫn.
“Nhím con, anh hãy dẫn theo vài người anh em, đổi quần áo của họ với quần áo của bảo vệ cửa chính đi!”
“Vâng, thủ lĩnh.” Nhím con dắt vài tên lính đánh thuê nhanh chóng thay đồng phục của công ty bảo an long kiếm, hơn nữa còn lấy cả ba cái bộ đàm. Đứng ở cửa chính đi tuần tra.
Shikazu Sato, một hacker về công nghệ điện tử và đã từng đi lính đến từ đất nước Nhật Bản, anh ta lấy từ trong cặp ra một dụng cụ đặc biệt chuyên dùng để che khuất máy quay giám sát ở sảnh chính, thi thể của người bảo vệ bị đánh chết trong vài phút ngắn ngủi, cũng đã được che dấu không lộ chút giấu vết.
Còn về phần của Dư Trường Hải, mới vừa rồi ông và quản lí Trần cùng nhau đi tới sảnh chính của bảo tàng, sau khi hoàn thành công việc xong liền trở về, mỗi nơi ông đều kiểm tra qua một chút, cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, sau đó thông qua bộ đàm hỏi Dư Thiếu Bạch: “Dư Thiếu Bạch, tình hình ở chỗ các con như thế nào rồi?”
Dư Thiếu Bạch đang cùng vợ mình là Phương Tố Mai cãi nhau không bình tĩnh được mà nói: “Ở dưới này không có xảy ra chuyện gì hết, tất cả đều bình thường.”
Sau khi Dư Thiếu Bạch vừa báo cáo xong, liền lập tức cảm thấy được tình hình không ổn, bên trong đột nhiên xuất hiện hơn mười người đều dùng súng trường chĩa vào mình.
Dư Thiếu Bạch sắc mặt trắng bệch, Phương Tố Mai cũng đã ý thức được rằng tình huống xấu đã xảy ra, hai người nhìn nhau một cái, hai người tách nhau ra, bỏ chạy theo hai hướng của cầu thang đi bộ.
Huyết Lang sải bước một cái, dùng một quyền liền nắm Dư Thiếu Bạch quật ngã xuống đất, dùng một chân đạp lên người anh nói: “Còn muốn chạy sao?”
Phương Tố Mai nhìn thấy chồng mình bị tóm lại, lại quay đầu trở lại, cắn răng một cái rồi bổ nhào về phía Huyết Lang, cùng Huyết Lang một phen sống chết.
Nhưng mà rất tiếc anh ta lại là một người có cấp bậc cao thủ, rõ ràng là cô không phải đối thủ của Huyết Lang. Trong chốc lát, hai vợ chồng đều bị tóm đi làm tù binh.
Hiện tại Dư Thiếu Bạch đang cực kỳ ủ rũ, không nghĩ rằng chuyện này sẽ thực sự xảy ra, hơn nữa cảnh báo về cửa chính cũng chưa được báo cáo. Ba mình ở trên lầu, căn bản là không biết đến sự tồn tại của tình huống phát sinh này. Tất cả đều là do chính bản thân mình quá sơ suất.
“Các người là ai? Muốn làm gì? Đến cướp bảo tàng, đây là tội phải bị xử chết!”
“Bây giờ rút lui, nhanh chóng buôn vũ khí phải đến đồn công an tự thú còn kịp.”
Dư thiếu bà vừa dứt lời hai câu trên, liền bị Huyết Lang tát một cái thật mạnh.
“Ngưng đi. Giờ này mày còn dám hù dọa tao hay sao?”
Huyết Lang quay sang nói với hai gã đệ tử: “Đem hai người bọn họ kiếm một cái phòng rồi nhốt vào để bắt giữ con tin.” Sau đó Huyết Lang liền vung tay lên: “các anh em lập tức xông đến phòng cao nhất chiếm lãnh cả tòa nhà này.”
Huyết Lang dẫn đầu một đám lính đánh thuê ác ma cực kỳ hùng ác mà xông lên lầu hai. Bảo vệ ở phiên trực lâu hai không kịp phản kháng, đã bị nhóm lính đánh thuê ác ma này dùng súng bắn chết. Chỉ còn lại tiểu đội trưởng Tống Thành may mắn trốn thoát.
Tống Thành liền ý thức được đã xảy ra chuyện lớn một mà chạy năm tầng lầu, ở trên đường anh dùng bộ đàm để thông báo cho tổng giám đốc điều khiển Dư Trường Hải. Nhà bảo tàng bây giờ rất nhiều thành phần khủng bố đang tập kích.
Dư Trường Hải kinh hãi: “Làm sao có thể như thế được? Mới vừa rồi tôi còn hỏi Dư Thiếu Bạch tình hình ở dưới như thế nào mà.”
“Anh Hải à, thực sự là, quân địch đều đã kéo sát lên đến đây rồi, các Anh em của chúng ta đều bị giết chết. Không còn thời gian để nói chuyện với anh nữa tôi phải đi phòng thủ ở thang máy.”
Dư Trường Hải liên lạc với bộ đàm của Dư Thiếu Bạch, nhưng lại không nghe được đối phương trả lời, ông lập tức biết được rằng Dư Thiếu Bạch đã xảy ra chuyện. Giờ phút này cũng không còn thời gian đã quan tâm đến đứa con của mình nữa. Ông nhanh chóng chạy đi báo cáo để cầu viện!
Tống Thành cúp điện thoại, kêu tất cả các bảo vệ ở lầu năm tới, phân phó: “Các anh em, tôi mới vừa nhận được tin tức, một nhóm người có vũ trang đã tiến vào bảo tàng. Chúng sẽ lập tức xông tới đây. Cầm súng lên nhắm vào thang máy, nếu thấy được bất cứ người lính mang vũ khí lạ nào, linh nổ súng bắn chết cho tôi. Nhớ cho kỹ, nếu các anh không giết chúng, thì chúng sẽ giết chúng ta.”
Tuy rằng, Tống Thành là người dặn dò và giao công việc cho mọi người, nhưng trên đầu anh cũng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ khẩn trương, dù sao thì anh cũng chưa từng giết người. Mặt khác, mấy đồng chí cảnh sát, ngay cả súng còn không có, trong tay chỉ có gậy, trong lòng càng không yên.
Ở thang máy, con số hiển thị tầng càng lúc càng đi lên trên, tâm tình của mấy đồng chí cảnh sát đều rất là khẩn trương.
Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra, thế nhưng, điều mà mọi người cảm thấy bất ngờ là, thanh máy rỗng tuếch. Căn bản là không có một ai!
Tống Thành buồn bực dùng ánh mắt quan sát nhìn kỹ, nhưng quả thật là không có ai: “Thế là như thế nào?”
Đột nhiên, trên nóc của thân máy nhảy xuống một người, người này chính là Huyết Lang. Thật đúng là xảo quyệt, lợi dụng việc mình có công phu cao, liền áp sát thân mình ở trên nóc thang máy. Tống Thành và đám người kia chỉ có chăm chú xem ở phía dưới, cũng không ngờ được rằng trên nóc thang máy còn có người.
Một viên đạn được bắn ra từ băng đạn, Tống Thành cùng với hai tiểu đội trưởng khác liền bị trúng đạn rồi ngã xuống.
Chiến thuật thật là đơn giản, một buổi giết chóc đẫm máu, vài người bảo vệ canh giữ cho tầng năm, ngay tức khắc liền bị giết sạch sẽ.
Huyết Lang nhe răng cười một cái: “Thật là một đám vô dụng! Lần này, tư lệnh có chút quá mức cẩn thận rồi. Cũng không biết là, Diệp Vô Phong được giấu ở nơi nào nhỉ. Tao muốn giết Diệp Vô Phong, để báo thù cho thầy của tao.”
Huyết Lang thông qua bộ đàm, liền thông báo cho mấy tên lính đánh thuê Ác Ma ở phía dưới, quân địch ở trên này đã được mình dọn dẹp rồi, lập tức đi thang máy lên đây đi.
Cùng với võ công tầm thường, mấy chục tên lính đánh thuê Ác Ma lục tục đi lên trên lầu.
Huyết Lang vung tay ra lệnh: “Cứ theo kế hoạch mà làm, trước tiên hãy chiếm sảnh chính đi đã. Sau đó hãy chiếm lấy phòng theo dõi. Còn về Lâm Thư Âm và Diệp Vô phong. Diêm Quân có ra lệnh, nếu nhìn thấy Lâm Thư Âm thì bắt sống còn nếu gặp Diệp Vô Phong thì cứ việc bắn.”
“Tuân lệnh.”
Một người lính đánh thuê Ác Ma đi theo bên người Huyết Lang liền lao thẳng tới sảnh chính đang trưng bày triển lãm.
Dư Trường Hải cũng lớn tiếng ra lệnh: “Bên ngoài có đạo chích, nhanh chóng đóng cửa chính của bảo tàng lại. Tập trung lại!”
/770
|