Trương Thiên cười nhạt giải thích: "Các cơ quan của Châu Thành Vành đều suy kiệt, chuyện này không sai! Tuy nhiên, đó tuyệt đối không phải quá trình sinh lão bệnh tử tự nhiên, mà do bộ phận nào đó bị ứ tắc, ngăn trở công tác làm việc của tất cả cơ quan trong cơ thể, mới dẫn đến sự suy kiệt cấp tính như thế này."
Tôn Tư Miêu tỉnh ra: "Vậy nên chỉ cần khơi thông, cơ quan liền có thể vận động bình thường, cũng khỏe mạnh ngay!"
Trương Thiên gật đầu nói: "Ban nãy ông hạ châm kéo dài tuổi thọ, chẳng những không thể khơi thông, thậm chí còn làm chậm lại hoạt động của các cơ quan, khiến sự vận hành chớp mắt chậm hơn nữa..."
Tôn Tư Miêu vỗ đầu mình một cái: "Suýt chút nữa đã hại mạng của ông cụ Châu, tôi thật sự là hồ đồ rồi!"
"Nhưng mà thần y Trương à, vì sao anh lại biết sự ứ tắc vận hành của các cơ quan không phải là do tự nhiên vậy?"
Trương Thiên đột ngột cười phá lên, bảo: "Vì lúc tôi đến, có người nói cho tôi biết, ông cụ Châu chỉ mới đột ngột phát bệnh gần mười ngày trước mà thôi!"
"Vậy nên tôi mới chẩn đoán tình trạng ùn ứ này là cấp tính."
"A, Tôn Tư Miêu tôi thật xấu hổ trước thần y Trương!" Tôn Tư Miêu cảm thán nói: "Học y lâu như vậy, tôi lại lỗ mãng như thế."
Trương Thiên vỗ Tôn Tư Miêu một chút, nói: "Biển học vô bờ, y thuật của thần y Tôn vẫn rất tuyệt hảo. Nhưng mà học trò này của ông là sao? Có hơi không coi ai ra gì! Ông phải về dạy dỗ kĩ hơn mới phải."
Mắt của anh rơi trên mặt gã học trò kia.
Cả quá trình này gã đều không nhìn Trương Thiên, thật xấu hổ!
Gã đồ đệ lập tức dập đầu nói: "Thần y Trương, tôi sai rồi! Là tôi có mắt không tròng!"
"Thầy ơi, em sai rồi!"
Tôn Tư Miêu lớn giọng mắng: "Anh thật sự quá kiêu căng. Tôn Tư Miêu tôi không có loại học trò như anh, từ nay về sau đừng gọi tôi là thầy nữa."
Tôn Tư Miêu lại quay sang nói với Trương Thiên: "Thần y Trương, hôm nay họ Tôn tôi thất lễ rồi, sẽ không ở trong này để thêm mất mặt xấu hổ nữa. Nếu có cơ hội, hy vọng lại có thể bàn chuyện y thuật với anh!"
Trương Thiên gật đầu.
Châu Bân cũng không hề giữ lại.
Tôn Tư Miêu dẫn người của mình rời đi. Lưu Kỳ cũng cúi đầu xấu hổ đi theo rồi.
Bên trong phòng chỉ còn lại mấy người Trương Thiên.
Châu Bân hiện tại chính là kính trọng mà đối đãi Trương Thiên.
Khụ khụ!
Lúc này Châu Thành Văn ho khẽ vài cái, cuối cùng đã tỉnh lại. Tuy nhiên, cơ thể vẫn còn suy yếu, nói không được gì cả.
"Thần y Trương, tình huống này của bố tôi?" Châu Bân nhíu mày hỏi.
Mới vừa khôi phục, suy yếu là chuyện bình thường, trừ khi sau đó có dùng chút đan dược, nếu không Châu Thành Văn vẫn là chậm rãi hồi phục.
Trước mắt Trương Thiên cũng không có loại đan dược đó.
Bỗng nhiên Trương Thiên nhạy bén nghĩ đến, bản thân hiện tại đã bước vào Trúc Cơ kỳ rồi, cũng là lúc cần luyện chế một ít đan dược, dù sao sau này tu luyện cũng không thể thiếu.
Anh xoay người nói Châu Bân lấy giấy và bút đến, viết vào hay loạn cây làm thuốc.
Trương Thiên trước đưa ra: "Đây là dược liệu ông cụ cần, xắt ra uống có thể hồi phục nhanh hơn."
Châu Bân gật đầu.
Sau đó Trương Thiên lại đưa ra một tờ giấy khác, nói: "Còn một loại dược liệu này, là tôi hiện đang cần. Ông chủ nhà họ Châu nhiều nhân mạch, không biết có thể tìm giúp một chút không?"
Nếu đã giúp nhà họ Châu một việc, vậy cứ tận dụng tốt một chút.
Trương Thiên cũng đã thành ân nhân cứu mạng của nhà họ Châu, chuyện này chắc chắn phải giúp.
Châu Bân gật đầu nói nghiêm túc: "Tôi nhất định hết sức để cho người đi tìm kiếm! Nếu có phát hiện, tôi sẽ nói cho thần y Trương đầu tiên."
"Vậy cảm ơn ông chủ nhà họ Châu!" Trương Thiên khách sáo đáp lại.
Châu Bân ra ý cười, khiêm tốn mà nói: "Muốn nói cảm ơn, nhà họ Châu tôi vẫn còn thiếu thần y Trương nhiều lắm..."
"Thần y Trương có chuyện, cứ việc yêu cầu là được!"
Trương Thiên cũng không từ chối ý tốt.
Lúc này Châu Nhu Nhu ở một bên, chính là hảo cảm của cô ấy với Trương Thiên tăng thêm nhiều, thậm chí khi nghĩ đến vụ cá cược ban nãy của Châu Võ và Trương Thiên, mặt cô ấy còn trở nên ửng đỏ.
Bây giờ ông nội đã thật sự được cứu, nếu làm theo lời hứa, nói không chừng thật sự phải lấy Trương Thiên làm chồng rồi!
Hai má của cô ấy càng đỏ bừng thêm!
"..."
Châuyện nhà họ Châu xem như được giải quyết.
Qua một lúc sau, ông cụ Châu đã có thể đi được, Trương Thiên chuẩn bị rời đi.
Anh muốn nhanh đi làm việc của mình.
Phải đi lấy mạng một con chó!
Châu Bân vốn muốn mở tiệc chiêu đãi một bữa, nhưng Trương Thiên phải đi rồi, ông ta cũng không ngăn trở nữa.
Trương Thiên dẫn lão Bình ra khỏi cửa lớn nhà họ Châu.
"Anh Thiên, đợi đã!"
Châu Võ ở phía sau hưng phấn mà đuổi theo: "Vì sao lại đi vội như vậy?"
Anh ta dọn bữa ăn cho Châu Thành Văn xong, trở về thì phát hiện Trương Thiên đã đi mất, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.
"Sao thế? Còn chuyện gì nữa?" Trương Thiên nghi ngờ hỏi ngược lại.
Châu Võ nhíu mày cười nói: "Có chuyện, có chuyện lớn!"
"Không phải em đã nói, chỉ cần anh Thiên cứu được ông nội của em, em sẽ nhận anh làm lão Đại sao? Không phải em còn đang thiếu anh Thiên một nghi thức kết bái à?"
"Tôi chừng từng nói muốn nhận em!" Trương Thiên từ chối.
Châu Võ nhíu mày nói: "Không được, Châu Võ em nói được làm được!"
"Để chúc mừng, em quyết định sẽ dẫn anh Thiên đi thủ đô uống một vòng, dạo một vòng."
Trương Thiên không có hứng thú.
Anh nhàn nhạt nói: "Không được, tôi còn chuyện làm."
Châu Võ híp mắt nhìn Trương Thiên.
Có chuyện gì?
Anh có thể có chuyện gì chứ?
Vì lấy sắc đẹp của chị mình mà có thể khiến Trương Thiên cứu ông nội, Châu Võ tự cho Trương Thiên là một tên công tử "ăn chơi trác táng."
Đối với mấy công tử ăn chơi mà nói, chuyện gì con quan trọng hơn ăn chơi?
Anh ta cười xấu xa: "Không được, anh Thiên, hôm nay chúng ta phải chơi cho đã. Em dẫn anh đến Club Lưu Quang của thủ đô, thế nào?"
"Em nói anh nghe, nơi đó tuyệt đối là đầy người đẹp, nói không chừng tối nay..."
Club Lưu Quang?
Trương Thiên ngừng lại, hai mắt nhìn về phía Châu Võ, lạnh giọng hỏi: "Cậu nói muốn đi đâu?"
Châu Võ cười trộm, quả nhiên cảm thấy hứng thú?
Anh ta nhướng mày vui vẻ nói: "Club Lưu Quang! Đó là thiên đường mà đàn ông thủ đô muốn đến!"
Trương Thiên gật gật đầu nói: "Được! Tôi và cậu đi."
"Ha ha ha, đi thôi!" Châu Võ cười to.
Quả nhiên là anh Thiên thích mấy cô gái kia!
Tất cả mọi người là đàn ông, đều như nhau!
Nhưng mục đích của Trương Thiên cũng không phải là phụ nữ, bởi nơi anh muốn đi cũng là Club Lưu Quang, một chốn có thể khiến một số kẻ xuất hiện.
Trương Thiên để lão Bình đi về, anh lên xe của Châu Võ rồi cùng đi.
Club Lưu Quang rất nổi tiếng ở thủ đô, là sàn nhảy nhạc sống cao cấp nhất.
Khác với chốn bar-pub thác loạn nhưng cũng không thiếu kiểu ăn chơi trác táng của giới trẻ, nó là nơi hội con nhà giàu, người nổi tiếng thường xuyên lui tới.
Có thể gọi là một chốn điên cuồn mà đám người trẻ thường thích đến.
Người ở nơi này là muôn hình muôn vẻ, có đủ loại chuyện cũ.
Đối với Trương Thiên mà nói, quan trọng nhất ở nơi đây là... bối cảnh của nó chính là tổ chức Thự Quang.
Vào bên trong, toàn bộ đều là kim cương trong suốt lấp lánh, hệt như chỗ nào cũng đều đính kim cương, lúc nào cũng ánh lên lấp lánh.
Châu Võ nghe được âm nhạc, bắt đầu trở nên kích động, anh ta lớn tiếng cười nói: "Anh Thiên, đã vào nơi này rồi, phải bắt đầu nhiệt tình lên..."
"Nhất định phải chơi đã mới thôi!"
Trương Thiên ôm lấy khóe miệng, lộ ra một chút ý cười, khẽ gật đầu!
Đã chơi là phải chơi lớn!
Anh đâu chỉ muốn chơi cho đã không?
Anh còn muốn làm nổ tung nơi này nữa!
Tôn Tư Miêu tỉnh ra: "Vậy nên chỉ cần khơi thông, cơ quan liền có thể vận động bình thường, cũng khỏe mạnh ngay!"
Trương Thiên gật đầu nói: "Ban nãy ông hạ châm kéo dài tuổi thọ, chẳng những không thể khơi thông, thậm chí còn làm chậm lại hoạt động của các cơ quan, khiến sự vận hành chớp mắt chậm hơn nữa..."
Tôn Tư Miêu vỗ đầu mình một cái: "Suýt chút nữa đã hại mạng của ông cụ Châu, tôi thật sự là hồ đồ rồi!"
"Nhưng mà thần y Trương à, vì sao anh lại biết sự ứ tắc vận hành của các cơ quan không phải là do tự nhiên vậy?"
Trương Thiên đột ngột cười phá lên, bảo: "Vì lúc tôi đến, có người nói cho tôi biết, ông cụ Châu chỉ mới đột ngột phát bệnh gần mười ngày trước mà thôi!"
"Vậy nên tôi mới chẩn đoán tình trạng ùn ứ này là cấp tính."
"A, Tôn Tư Miêu tôi thật xấu hổ trước thần y Trương!" Tôn Tư Miêu cảm thán nói: "Học y lâu như vậy, tôi lại lỗ mãng như thế."
Trương Thiên vỗ Tôn Tư Miêu một chút, nói: "Biển học vô bờ, y thuật của thần y Tôn vẫn rất tuyệt hảo. Nhưng mà học trò này của ông là sao? Có hơi không coi ai ra gì! Ông phải về dạy dỗ kĩ hơn mới phải."
Mắt của anh rơi trên mặt gã học trò kia.
Cả quá trình này gã đều không nhìn Trương Thiên, thật xấu hổ!
Gã đồ đệ lập tức dập đầu nói: "Thần y Trương, tôi sai rồi! Là tôi có mắt không tròng!"
"Thầy ơi, em sai rồi!"
Tôn Tư Miêu lớn giọng mắng: "Anh thật sự quá kiêu căng. Tôn Tư Miêu tôi không có loại học trò như anh, từ nay về sau đừng gọi tôi là thầy nữa."
Tôn Tư Miêu lại quay sang nói với Trương Thiên: "Thần y Trương, hôm nay họ Tôn tôi thất lễ rồi, sẽ không ở trong này để thêm mất mặt xấu hổ nữa. Nếu có cơ hội, hy vọng lại có thể bàn chuyện y thuật với anh!"
Trương Thiên gật đầu.
Châu Bân cũng không hề giữ lại.
Tôn Tư Miêu dẫn người của mình rời đi. Lưu Kỳ cũng cúi đầu xấu hổ đi theo rồi.
Bên trong phòng chỉ còn lại mấy người Trương Thiên.
Châu Bân hiện tại chính là kính trọng mà đối đãi Trương Thiên.
Khụ khụ!
Lúc này Châu Thành Văn ho khẽ vài cái, cuối cùng đã tỉnh lại. Tuy nhiên, cơ thể vẫn còn suy yếu, nói không được gì cả.
"Thần y Trương, tình huống này của bố tôi?" Châu Bân nhíu mày hỏi.
Mới vừa khôi phục, suy yếu là chuyện bình thường, trừ khi sau đó có dùng chút đan dược, nếu không Châu Thành Văn vẫn là chậm rãi hồi phục.
Trước mắt Trương Thiên cũng không có loại đan dược đó.
Bỗng nhiên Trương Thiên nhạy bén nghĩ đến, bản thân hiện tại đã bước vào Trúc Cơ kỳ rồi, cũng là lúc cần luyện chế một ít đan dược, dù sao sau này tu luyện cũng không thể thiếu.
Anh xoay người nói Châu Bân lấy giấy và bút đến, viết vào hay loạn cây làm thuốc.
Trương Thiên trước đưa ra: "Đây là dược liệu ông cụ cần, xắt ra uống có thể hồi phục nhanh hơn."
Châu Bân gật đầu.
Sau đó Trương Thiên lại đưa ra một tờ giấy khác, nói: "Còn một loại dược liệu này, là tôi hiện đang cần. Ông chủ nhà họ Châu nhiều nhân mạch, không biết có thể tìm giúp một chút không?"
Nếu đã giúp nhà họ Châu một việc, vậy cứ tận dụng tốt một chút.
Trương Thiên cũng đã thành ân nhân cứu mạng của nhà họ Châu, chuyện này chắc chắn phải giúp.
Châu Bân gật đầu nói nghiêm túc: "Tôi nhất định hết sức để cho người đi tìm kiếm! Nếu có phát hiện, tôi sẽ nói cho thần y Trương đầu tiên."
"Vậy cảm ơn ông chủ nhà họ Châu!" Trương Thiên khách sáo đáp lại.
Châu Bân ra ý cười, khiêm tốn mà nói: "Muốn nói cảm ơn, nhà họ Châu tôi vẫn còn thiếu thần y Trương nhiều lắm..."
"Thần y Trương có chuyện, cứ việc yêu cầu là được!"
Trương Thiên cũng không từ chối ý tốt.
Lúc này Châu Nhu Nhu ở một bên, chính là hảo cảm của cô ấy với Trương Thiên tăng thêm nhiều, thậm chí khi nghĩ đến vụ cá cược ban nãy của Châu Võ và Trương Thiên, mặt cô ấy còn trở nên ửng đỏ.
Bây giờ ông nội đã thật sự được cứu, nếu làm theo lời hứa, nói không chừng thật sự phải lấy Trương Thiên làm chồng rồi!
Hai má của cô ấy càng đỏ bừng thêm!
"..."
Châuyện nhà họ Châu xem như được giải quyết.
Qua một lúc sau, ông cụ Châu đã có thể đi được, Trương Thiên chuẩn bị rời đi.
Anh muốn nhanh đi làm việc của mình.
Phải đi lấy mạng một con chó!
Châu Bân vốn muốn mở tiệc chiêu đãi một bữa, nhưng Trương Thiên phải đi rồi, ông ta cũng không ngăn trở nữa.
Trương Thiên dẫn lão Bình ra khỏi cửa lớn nhà họ Châu.
"Anh Thiên, đợi đã!"
Châu Võ ở phía sau hưng phấn mà đuổi theo: "Vì sao lại đi vội như vậy?"
Anh ta dọn bữa ăn cho Châu Thành Văn xong, trở về thì phát hiện Trương Thiên đã đi mất, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.
"Sao thế? Còn chuyện gì nữa?" Trương Thiên nghi ngờ hỏi ngược lại.
Châu Võ nhíu mày cười nói: "Có chuyện, có chuyện lớn!"
"Không phải em đã nói, chỉ cần anh Thiên cứu được ông nội của em, em sẽ nhận anh làm lão Đại sao? Không phải em còn đang thiếu anh Thiên một nghi thức kết bái à?"
"Tôi chừng từng nói muốn nhận em!" Trương Thiên từ chối.
Châu Võ nhíu mày nói: "Không được, Châu Võ em nói được làm được!"
"Để chúc mừng, em quyết định sẽ dẫn anh Thiên đi thủ đô uống một vòng, dạo một vòng."
Trương Thiên không có hứng thú.
Anh nhàn nhạt nói: "Không được, tôi còn chuyện làm."
Châu Võ híp mắt nhìn Trương Thiên.
Có chuyện gì?
Anh có thể có chuyện gì chứ?
Vì lấy sắc đẹp của chị mình mà có thể khiến Trương Thiên cứu ông nội, Châu Võ tự cho Trương Thiên là một tên công tử "ăn chơi trác táng."
Đối với mấy công tử ăn chơi mà nói, chuyện gì con quan trọng hơn ăn chơi?
Anh ta cười xấu xa: "Không được, anh Thiên, hôm nay chúng ta phải chơi cho đã. Em dẫn anh đến Club Lưu Quang của thủ đô, thế nào?"
"Em nói anh nghe, nơi đó tuyệt đối là đầy người đẹp, nói không chừng tối nay..."
Club Lưu Quang?
Trương Thiên ngừng lại, hai mắt nhìn về phía Châu Võ, lạnh giọng hỏi: "Cậu nói muốn đi đâu?"
Châu Võ cười trộm, quả nhiên cảm thấy hứng thú?
Anh ta nhướng mày vui vẻ nói: "Club Lưu Quang! Đó là thiên đường mà đàn ông thủ đô muốn đến!"
Trương Thiên gật gật đầu nói: "Được! Tôi và cậu đi."
"Ha ha ha, đi thôi!" Châu Võ cười to.
Quả nhiên là anh Thiên thích mấy cô gái kia!
Tất cả mọi người là đàn ông, đều như nhau!
Nhưng mục đích của Trương Thiên cũng không phải là phụ nữ, bởi nơi anh muốn đi cũng là Club Lưu Quang, một chốn có thể khiến một số kẻ xuất hiện.
Trương Thiên để lão Bình đi về, anh lên xe của Châu Võ rồi cùng đi.
Club Lưu Quang rất nổi tiếng ở thủ đô, là sàn nhảy nhạc sống cao cấp nhất.
Khác với chốn bar-pub thác loạn nhưng cũng không thiếu kiểu ăn chơi trác táng của giới trẻ, nó là nơi hội con nhà giàu, người nổi tiếng thường xuyên lui tới.
Có thể gọi là một chốn điên cuồn mà đám người trẻ thường thích đến.
Người ở nơi này là muôn hình muôn vẻ, có đủ loại chuyện cũ.
Đối với Trương Thiên mà nói, quan trọng nhất ở nơi đây là... bối cảnh của nó chính là tổ chức Thự Quang.
Vào bên trong, toàn bộ đều là kim cương trong suốt lấp lánh, hệt như chỗ nào cũng đều đính kim cương, lúc nào cũng ánh lên lấp lánh.
Châu Võ nghe được âm nhạc, bắt đầu trở nên kích động, anh ta lớn tiếng cười nói: "Anh Thiên, đã vào nơi này rồi, phải bắt đầu nhiệt tình lên..."
"Nhất định phải chơi đã mới thôi!"
Trương Thiên ôm lấy khóe miệng, lộ ra một chút ý cười, khẽ gật đầu!
Đã chơi là phải chơi lớn!
Anh đâu chỉ muốn chơi cho đã không?
Anh còn muốn làm nổ tung nơi này nữa!
/770
|