Hàn Kỳ nén một hơi, Lâm Thư Âm đi tới an ủi nói: “Hàn Kỳ, tôi thật sự rất cảm ơn anh, tôi cũng biết anh tuyệt đối sẽ không cầm tiền mà không làm gì. Nhưng anh phải biết, chúng tôi từ lâu đã muốn sắp xếp anh vào vị trí tổng giám đốc của một chi nhánh rồi, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội.”
“Ông xã, anh nhận lời đi, chủ tịch Diệp và giám đốc Lâm đã khuyên anh đến mức như vậy rồi. Nếu anh còn từ chối nữa thì đúng là người không biết thức thời.” Trần Phương vội vàng nói vun vào, thực ra sự xuất hiện của Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm khiến cô ta vô cùng mừng rỡ.
Cô ta biết Hàn Kỳ không thể rời khỏi công ty Hoa Cường được nữa.
Mà cô ta cũng có thể tiếp tục để cho con gái mình đi học ở Ma Đô, chuyện nhà cửa có thể bàn bạc kỹ hơn, hiện giờ có thể thuê phòng. Đợi sau này tiết kiệm đủ tiền có thể mua được một căn nhà thuộc về riêng mình.
Hàn Kỳ thở dài một hơi, anh ta cũng không nói nhiều nữa.
Giải quyết chuyện này xong, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm về lại công ty.
Lúc đó Diêm Trường Lâm lại tìm đến. truyện ngôn tình
Quán cà phê bên dưới công ty, Diệp Vô Phong gọi một ly cà phê xong thì điềm nhiên nhìn Diêm Trường Lâm. Anh ta biết rõ người như Diêm Trường Lâm nếu không có việc thì sẽ không tới tìm anh.
Nhất định là có chuyện gì đó cần anh đi làm nên Diêm Trường Lâm mới đến tìm anh.
Diêm Trường Lâm mỉm cười: “Tôi nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt cậu nhưng không sao cả. Lần này tôi đến không phải để nhờ cậu giúp chuyện gì, mà chỉ đến để báo tin cho cậu biết.”
Diệp Vô Phong hơi tò mò: “Tin gì?”
“Tôi biết cậu vẫn luôn điều tra kẻ cầm đầu của chuyện cầu thăng bằng. Tôi tin cậu đã tìm được người đăng tin treo thưởng trên trang web kia, nhưng thực ra anh ta vẫn đang ở Liêu Đông, thoải mái tự do ngoài vòng pháp luật.”
Diêm Trường Lâm đặt một bản tài liệu xuống trước mặt Diệp Vô Phong.
Đó là một tập tài liệu, bên trong có những gì Diệp Vô Phong đại khái cũng đoán được. Nhưng anh không ngờ là Diêm Trường Lâm lại có ý định lợi dụng anh để xử lý những người này.
“Mặc dù tôi nghe nói thực ra hệ thống của các ông vô cùng nghiêm khắc, không được làm việc bên ngoài. Nhưng tại sao ông lại cho rằng tôi sẽ bị ông sai khiến?” Diệp Vô Phong khó chịu nhìn Diêm Trường Lâm.
Diêm Trường Lâm vội vàng lắc đầu: “Cậu nhầm rồi, tôi làm vậy không phải là đang sai khiến cậu, tin tình báo tôi sẽ để ở đây, kể cả không có tin tình báo mà tôi cung cấp, tôi tin rằng cậu cũng có thể tóm gọn được những người đó trong thời gian ngắn nhất. Tôi chỉ đưa cho cậu xem trước những thông tin mà cậu sẽ biết thôi hơn nữa cậu có hành động hay không là tự do của cậu, tôi cũng không thể can thiệp được. Tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ chuyện này.”
Diêm Trường Lâm đội mũ lên: “Vị trí của tôi trong hệ thống khá nhạy cảm, những thông tin tôi có thể cung cấp cũng có hạn. Những thứ còn lại đoán chừng vẫn phải cần cậu tự tìm nốt. Cậu có thể trở thành Tư lệnh Long Môn, tôi tin rằng với sự thông minh của cậu. cậu có thể đoán được vì sao tôi lại làm như vậy.”
Diệp Vô Phong vừa nhìn Diêm Trường Lâm nói chuyện vừa đứng lên, một tay anh gõ xuống bàn, đợi đến khi Diêm Trường Lâm đi rồi anh mới đặt tay lên tập tài liệu.
Thực ra những thông tin này anh cũng có thể đoán ra được, anh cũng không muốn xem những tài liệu do người khác cung cấp.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng cầm chỗ tài liệu đó lên, còn về chuyện có xem hay không để đến lúc đó rồi tính.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Du Kinh Hồng. Sau bao nhiêu ngày xử lý như vậy, anh tin Du Kinh Hồng đã xử lý mọi chuyện xong xuôi.
“Nói đi!” Du Kinh Hồng nhận điện thoại xong chỉ trả lời một câu đơn giản.
Diệp Vô Phong cười khổ, Du Kinh Hồng từ trước đến giờ vẫn luôn giữ kiểu thái độ lạnh lùng này, hơn nữa lại còn đứng ở vị trí đội trưởng để nói chuyện với anh.
Vậy nên anh không khỏi nghe ra một chút nghiêm túc.
“Cô có thời gian không? Tôi có một chút chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Du Kinh Hồng trả lời rất nhanh: “Bảy giờ tối nay, địa điểm do anh chọn.”
Diệp Vô Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Quán cà phê dưới công ty chúng tôi đi.”
Bảy giờ tối, Du Kinh Hồng xuất hiện rất đúng giờ trong quán cà phê, Diệp Vô Phong đã đợi Du Kinh Hồng đến từ lâu.
Tối hôm nay Du Kinh Hồng mặc đồ rằn ri, vẫn phô bày được hết dáng người hoàn mỹ ra nhưng lại đem theo một chút cảm giác mêm hoặc. Vóc dáng của Du Kinh Hồng có thể dùng mấy chữ “đáng tự hào” để hình dung.
Ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp như vậy, giống như được ông trời tạo hình nên vậy.
Ngồi trên ghế, Du Kinh Hồng nhìn Diệp Vô Phong nghi ngờ: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Không biết cô có theo dõi trang web của tên sát thủ kia không?”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Tôi biết, anh và Lâm Thư Âm đều có ở trên đó, có người định dùng 300 tỷ để mua mạng của hai người, có lẽ nên nói là mạng của Lâm Thư Âm.”
Dù sao cũng có rất nhiều người biết được thực lực của Diệp Vô Phong, cho dù thế nào thì phần lớn sát thủ cũng sẽ chọn ra tay giết một người phụ nữ tay không tấc sắt.
Cho nên trên thực tế Lâm Thư Âm trở thành mục tiêu lựa chọn của bọn ám sát.
“Vậy nên ý của anh là muốn tôi giúp anh xóa bài treo thưởng kia đúng không? Nhưng cho dù là người của Hồng Thuẫn thì tôi cũng không có cách nào để làm được chuyện này. Anh cũng biết trang web đó không phải là của Trung Hoa mà là của nước ngoài.” Kinh Hồng Vũ thể hiện thái độ không thể làm gì hơn với chuyện này.
Diệp Vô Phong lại mỉm cười nhìn Du Kinh Hồng: “Tôi biết cô là không có cách để xóa bài treo thưởng đó đi nhưng chuyện cô có thể làm được là không để cho bọn sát thủ bên ngoài vào được đó. Cho dù không thể ngăn được tất cả bọn sát thủ nhưng ngăn được phần đông cũng là được rồi.”
Du Kinh Hồng nhìn Diệp Vô Phong hơi nghi ngờ: “Anh cũng nên biết cho dù là như thế, những tên sát thủ mạnh vẫn không bị hạn chế, và anh vẫn phải đối mặt với những tên sát thủ có thực lực rất mạnh.”
Diệp Vô Phong nói: “Không sao, chỉ gần hạn chế phần lớn bọn chúng thì phần còn lại tôi có thể giải quyết được. Tôi sẽ cho bọn chúng thấy mối làm ăn 300 tỷ này không hời đến thế.”
Du Kinh Hồng im lặng một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Phong rất nghiêm túc: “Tư Đại Thiên Vương của Long Môn không phải đều ở Trung Hoa đấy chứ?”
“Sao cô lại liên tưởng đến chuyện này?”
“Nếu không vì sao anh lại tự tin như vậy?” Du Kinh Hồng cảm thấy Diệp Vô Phong có thể nói ra được những lời như vậy thì chắc có lẽ là vì anh ta có rất nhiều người mạnh giúp đỡ để bảo vệ cho sự an toàn của Lâm Thư Âm.
Nhưng Du Kinh Hồng lại thấy vẻ mặt tò mò của Diệp Vô Phong nên cũng biết mọi chuyện không giống như những gì cô ta nghĩ. Diệp Vô Phong không hề liên hệ với Long Môn Tứ Đại Thiên Vương.
Long Môn Tứ Đại Thiên Vương cũng chỉ có mình Đường Trảm đang ở Trung Hoa.
Mà hình như Đường Trảm như mất tích và đã rời khỏi Liêu Đông.
Cũng không biết anh ta chạy đi đâu.
Nhưng chỉ cần Đường Trảm không làm chuyện gì nguy hại đến Trung Hoa thì cô ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao đến Diệp Vô Phong cũng trở thành đối tượng hợp tác của Hồng Thuẫn thì đương nhiên Đương Trảm cũng không làm chuyện gì bán đứng Trung Hoa.
“Tôi có thể cố gắng giúp anh hạn chế những tên sát thủ đó, những chuyện còn lại anh chỉ có thể tự làm thôi. Xử lý những tên sát thủ vào được thế nào thì đó là chuyện của anh.” Cuối cùng Du Kinh Hồng cũng đồng ý giúp đỡ Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nheo mắt cười: “Tôi vẫn tin tưởng Cục Hồng Thuẫn nhất định không để nguy hiểm rơi xuống người người nhà của tôi.”
“Ông xã, anh nhận lời đi, chủ tịch Diệp và giám đốc Lâm đã khuyên anh đến mức như vậy rồi. Nếu anh còn từ chối nữa thì đúng là người không biết thức thời.” Trần Phương vội vàng nói vun vào, thực ra sự xuất hiện của Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm khiến cô ta vô cùng mừng rỡ.
Cô ta biết Hàn Kỳ không thể rời khỏi công ty Hoa Cường được nữa.
Mà cô ta cũng có thể tiếp tục để cho con gái mình đi học ở Ma Đô, chuyện nhà cửa có thể bàn bạc kỹ hơn, hiện giờ có thể thuê phòng. Đợi sau này tiết kiệm đủ tiền có thể mua được một căn nhà thuộc về riêng mình.
Hàn Kỳ thở dài một hơi, anh ta cũng không nói nhiều nữa.
Giải quyết chuyện này xong, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm về lại công ty.
Lúc đó Diêm Trường Lâm lại tìm đến. truyện ngôn tình
Quán cà phê bên dưới công ty, Diệp Vô Phong gọi một ly cà phê xong thì điềm nhiên nhìn Diêm Trường Lâm. Anh ta biết rõ người như Diêm Trường Lâm nếu không có việc thì sẽ không tới tìm anh.
Nhất định là có chuyện gì đó cần anh đi làm nên Diêm Trường Lâm mới đến tìm anh.
Diêm Trường Lâm mỉm cười: “Tôi nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt cậu nhưng không sao cả. Lần này tôi đến không phải để nhờ cậu giúp chuyện gì, mà chỉ đến để báo tin cho cậu biết.”
Diệp Vô Phong hơi tò mò: “Tin gì?”
“Tôi biết cậu vẫn luôn điều tra kẻ cầm đầu của chuyện cầu thăng bằng. Tôi tin cậu đã tìm được người đăng tin treo thưởng trên trang web kia, nhưng thực ra anh ta vẫn đang ở Liêu Đông, thoải mái tự do ngoài vòng pháp luật.”
Diêm Trường Lâm đặt một bản tài liệu xuống trước mặt Diệp Vô Phong.
Đó là một tập tài liệu, bên trong có những gì Diệp Vô Phong đại khái cũng đoán được. Nhưng anh không ngờ là Diêm Trường Lâm lại có ý định lợi dụng anh để xử lý những người này.
“Mặc dù tôi nghe nói thực ra hệ thống của các ông vô cùng nghiêm khắc, không được làm việc bên ngoài. Nhưng tại sao ông lại cho rằng tôi sẽ bị ông sai khiến?” Diệp Vô Phong khó chịu nhìn Diêm Trường Lâm.
Diêm Trường Lâm vội vàng lắc đầu: “Cậu nhầm rồi, tôi làm vậy không phải là đang sai khiến cậu, tin tình báo tôi sẽ để ở đây, kể cả không có tin tình báo mà tôi cung cấp, tôi tin rằng cậu cũng có thể tóm gọn được những người đó trong thời gian ngắn nhất. Tôi chỉ đưa cho cậu xem trước những thông tin mà cậu sẽ biết thôi hơn nữa cậu có hành động hay không là tự do của cậu, tôi cũng không thể can thiệp được. Tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ chuyện này.”
Diêm Trường Lâm đội mũ lên: “Vị trí của tôi trong hệ thống khá nhạy cảm, những thông tin tôi có thể cung cấp cũng có hạn. Những thứ còn lại đoán chừng vẫn phải cần cậu tự tìm nốt. Cậu có thể trở thành Tư lệnh Long Môn, tôi tin rằng với sự thông minh của cậu. cậu có thể đoán được vì sao tôi lại làm như vậy.”
Diệp Vô Phong vừa nhìn Diêm Trường Lâm nói chuyện vừa đứng lên, một tay anh gõ xuống bàn, đợi đến khi Diêm Trường Lâm đi rồi anh mới đặt tay lên tập tài liệu.
Thực ra những thông tin này anh cũng có thể đoán ra được, anh cũng không muốn xem những tài liệu do người khác cung cấp.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng cầm chỗ tài liệu đó lên, còn về chuyện có xem hay không để đến lúc đó rồi tính.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Du Kinh Hồng. Sau bao nhiêu ngày xử lý như vậy, anh tin Du Kinh Hồng đã xử lý mọi chuyện xong xuôi.
“Nói đi!” Du Kinh Hồng nhận điện thoại xong chỉ trả lời một câu đơn giản.
Diệp Vô Phong cười khổ, Du Kinh Hồng từ trước đến giờ vẫn luôn giữ kiểu thái độ lạnh lùng này, hơn nữa lại còn đứng ở vị trí đội trưởng để nói chuyện với anh.
Vậy nên anh không khỏi nghe ra một chút nghiêm túc.
“Cô có thời gian không? Tôi có một chút chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Du Kinh Hồng trả lời rất nhanh: “Bảy giờ tối nay, địa điểm do anh chọn.”
Diệp Vô Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Quán cà phê dưới công ty chúng tôi đi.”
Bảy giờ tối, Du Kinh Hồng xuất hiện rất đúng giờ trong quán cà phê, Diệp Vô Phong đã đợi Du Kinh Hồng đến từ lâu.
Tối hôm nay Du Kinh Hồng mặc đồ rằn ri, vẫn phô bày được hết dáng người hoàn mỹ ra nhưng lại đem theo một chút cảm giác mêm hoặc. Vóc dáng của Du Kinh Hồng có thể dùng mấy chữ “đáng tự hào” để hình dung.
Ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp như vậy, giống như được ông trời tạo hình nên vậy.
Ngồi trên ghế, Du Kinh Hồng nhìn Diệp Vô Phong nghi ngờ: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Không biết cô có theo dõi trang web của tên sát thủ kia không?”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Tôi biết, anh và Lâm Thư Âm đều có ở trên đó, có người định dùng 300 tỷ để mua mạng của hai người, có lẽ nên nói là mạng của Lâm Thư Âm.”
Dù sao cũng có rất nhiều người biết được thực lực của Diệp Vô Phong, cho dù thế nào thì phần lớn sát thủ cũng sẽ chọn ra tay giết một người phụ nữ tay không tấc sắt.
Cho nên trên thực tế Lâm Thư Âm trở thành mục tiêu lựa chọn của bọn ám sát.
“Vậy nên ý của anh là muốn tôi giúp anh xóa bài treo thưởng kia đúng không? Nhưng cho dù là người của Hồng Thuẫn thì tôi cũng không có cách nào để làm được chuyện này. Anh cũng biết trang web đó không phải là của Trung Hoa mà là của nước ngoài.” Kinh Hồng Vũ thể hiện thái độ không thể làm gì hơn với chuyện này.
Diệp Vô Phong lại mỉm cười nhìn Du Kinh Hồng: “Tôi biết cô là không có cách để xóa bài treo thưởng đó đi nhưng chuyện cô có thể làm được là không để cho bọn sát thủ bên ngoài vào được đó. Cho dù không thể ngăn được tất cả bọn sát thủ nhưng ngăn được phần đông cũng là được rồi.”
Du Kinh Hồng nhìn Diệp Vô Phong hơi nghi ngờ: “Anh cũng nên biết cho dù là như thế, những tên sát thủ mạnh vẫn không bị hạn chế, và anh vẫn phải đối mặt với những tên sát thủ có thực lực rất mạnh.”
Diệp Vô Phong nói: “Không sao, chỉ gần hạn chế phần lớn bọn chúng thì phần còn lại tôi có thể giải quyết được. Tôi sẽ cho bọn chúng thấy mối làm ăn 300 tỷ này không hời đến thế.”
Du Kinh Hồng im lặng một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Phong rất nghiêm túc: “Tư Đại Thiên Vương của Long Môn không phải đều ở Trung Hoa đấy chứ?”
“Sao cô lại liên tưởng đến chuyện này?”
“Nếu không vì sao anh lại tự tin như vậy?” Du Kinh Hồng cảm thấy Diệp Vô Phong có thể nói ra được những lời như vậy thì chắc có lẽ là vì anh ta có rất nhiều người mạnh giúp đỡ để bảo vệ cho sự an toàn của Lâm Thư Âm.
Nhưng Du Kinh Hồng lại thấy vẻ mặt tò mò của Diệp Vô Phong nên cũng biết mọi chuyện không giống như những gì cô ta nghĩ. Diệp Vô Phong không hề liên hệ với Long Môn Tứ Đại Thiên Vương.
Long Môn Tứ Đại Thiên Vương cũng chỉ có mình Đường Trảm đang ở Trung Hoa.
Mà hình như Đường Trảm như mất tích và đã rời khỏi Liêu Đông.
Cũng không biết anh ta chạy đi đâu.
Nhưng chỉ cần Đường Trảm không làm chuyện gì nguy hại đến Trung Hoa thì cô ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao đến Diệp Vô Phong cũng trở thành đối tượng hợp tác của Hồng Thuẫn thì đương nhiên Đương Trảm cũng không làm chuyện gì bán đứng Trung Hoa.
“Tôi có thể cố gắng giúp anh hạn chế những tên sát thủ đó, những chuyện còn lại anh chỉ có thể tự làm thôi. Xử lý những tên sát thủ vào được thế nào thì đó là chuyện của anh.” Cuối cùng Du Kinh Hồng cũng đồng ý giúp đỡ Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nheo mắt cười: “Tôi vẫn tin tưởng Cục Hồng Thuẫn nhất định không để nguy hiểm rơi xuống người người nhà của tôi.”
/770
|