Du Kinh Hồng suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao chúng ta cũng là quan hệ hợp tác, có rất nhiều chuyện cần anh ra mặt giải quyết. Yếu cầu anh đưa ra cũng hợp lý, tôi sẽ báo cáo với cấp trên.”
“Hy vọng chuyện này nhanh chóng được thực hiện. Cô cũng biết bây giờ những tên sát thủ đó đều đang tiến vào Trung Hoa.”
Mọi chuyện đã nói rõ ràng, Lâm Thư Âm cũng đã đi từ trên xuống, chắc cô định tan làm về nhà nên anh tạm biệt với Du Kinh Hồng rồi tới trước mặt cô.
“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Diệp Vô Phong mỉm cười.
Lâm Thư Âm hơi tò mò: “Anh lấy đâu thời gian rảnh rỗi vậy? Trước đây em cũng không biết anh còn có sở thích này?”
Phải biết rằng trước đây Diệp Vô Phong luôn nấu cơm ở nhà, tay nghề làm bếp của anh thật sự là rất giỏi vậy nên cô cũng bắt đầu trở nên kén ăn, ăn không quen đồ ăn ở bên ngoài.
Diệp Vô Phong cười: “Gần đây anh tìm được một quán mì thịt bò gia truyền, để anh đưa em đi ăn thử.”
Lâm Thư Âm gật đầu, rồi khoác tay Diệp Vô Phong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Xe dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ, Diệp Vô Phong dẫn Lâm Thư Âm đi vào bên trong. Mặc dù con ngõ này chật hẹp nhưng hai bên đường còn có rất nhiều quầy hàng, đều là những hàng bán đồ ăn đêm hoặc đồ ăn tối.
Mỗi quầy hàng đều vô cùng đơn giản, một chiếc bếp, mấy chiếc bàn dài và mấy chiếc ghế thấp. Lúc ông chủ dùng chiếc xẻng sắt đảo đồ ăn, một chút lửa than bốc lên xung quanh nồi rồi lại biến mất.
Diệp Vô Phong dẫn Lâm Thư Âm tới trước một gian hàng gần như ở trung tâm, rồi tìm một chiếc bàn để ngồi xuống.
“Ông chủ, cho hai bát mì thịt bò.” Diệp Vô Phong gọi ông chủ, ông chủ là một ông chú trung niên bụng phệ nhưng tay chân vô cùng nhanh nhẹn. Tốc độ nấu mì, cắt đồ ăn không nhanh không chậm nếu ai chú ý đến sẽ cảm thấy vui mắt.
Nhưng tất cả những người ăn mì xung quanh đều cảm thấy bát mì của mình không còn thơm nữa, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía của Lâm Thư Âm.
Bọn họ thật sự không biết làm thế nào để thể hiện tâm trạng hiện giờ của mình.
Thật xinh đẹp!
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại cùng người đàn ông của mình tới một nơi xa xôi như vậy để ăn cơm, điều này thật không tương xứng với những người có mức lương cao như bọn họ.
Cảnh tượng thật giống hai con thiên nga xuất hiện giữa một đàn gà.
Thật là chói mắt!
Ông chủ liếc mắt nhìn Diệp Vô Phong, rồi nhanh chóng trả lời: “Có ngay, hai người ngồi trước đi.”
Ông chủ nấu mì xong, bưng đến trước mặt Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm nhưng rồi ông không rời khỏi đó mà tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.
“Diệp Tư lệnh đến chỗ này của tôi thật sự khiến tôi kinh ngạc. Tôi nhớ trước đây giữa chúng ta cũng không có thù hận gì nhỉ?” Ông chủ cười ha ha.
Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong hơi tò mò nhưng anh lại chỉ vào bát mì trước mặt: “Em ăn đi, nhân lúc còn nóng, nếu không sẽ nát mất. Mì thịt bò của Yêu Phong đúng là rất ngon.”
Lúc này Lâm Thư Âm mới chuyên tâm ăn mì.
Diệp Vô Phong vừa ăn vừa nhìn người trung niên kia: “Tôi biết nhưng công việc của các anh ở Trung Hoa cũng không tồi, tôi đến đưa một nhiệm vụ cũng không coi là quá đáng chứ?”
Yêu Phong cười: “Đương nhiên là không quá đáng, có thể khiến một người nổi tiếng như Tư lệnh Diệp coi trọng là vinh hạnh của Phong Mãn Lâu chúng tôi.”
“Người thì tôi đã đem tới rồi, chuyện bảo vệ tôi sẽ giao cho mấy người các anh. Chuyện trang web tôi nghĩ các anh cũng nghe nói rồi. Tôi thì không lo mình gặp nguy hiểm gì nhưng chuyện giang hồ lại để dính tới vợ con thì đúng là quá đáng quá rồi. Tôi vẫn phải có chuẩn bị trước, anh nói như vậy có phải không?”
Diệp Vô Phong mỉm cười, liếc mắt về phía đầu ngõ.
Anh chỉ thấy có mấy người đi vào trong.
Anh không lo lắng, thậm chí cũng không cần ra tay, dù sao anh biết Yêu Phong và cũng biết Mãn Phong Lâu.
Tổng bộ của Phong Mãn Lâu ở Trung Hoa, che giấu cũng rất tốt, hơn nữa bởi vì từ trước đến giờ vẫn luôn kín tiếng nên cũng không gây ra phiền phức gì cho Hồng Thuẫn nên Hồng Thuẫn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao Phong Mãn Lâu cũng có luật lệ, tuyệt đối không làm những chuyện gây hại cho Trung Hoa.
Và Yêu Phong của Phong Mãn Lâu là một nhân vật nổi tiếng trên toàn thế giới, lúc trước khi anh còn là Tư lệnh Long Môn, Yêu Phong đã hoạt động rộng khắp cả thế giới.
Sở dĩ gọi anh ta là Yêu Phong cũng vì anh ta lui tới không để lại bất cứ một tung tích nào. Nếu có một mảnh giấy vẽ hình một luồng gió đặt bên cạnh người chết thì ai cũng biết kẻ truy sát là ai.
Về sau cả cộng đồng quốc tế đều đặt cho anh ta cái tên Yêu Phong.
Không có nhiều người biết tên thật của Yêu Phong là gì.
Phong Mãn Lâu từ trước đến giờ vẫn luôn cắm rễ ở Trung Hoa, về cơ bản cũng chỉ làm nhiệm vụ ở Trung Hoa, nhưng sự xuất hiện của Yêu Phong biết tất cả mọi người biết đến tổ chức Phong Mãn Lâu.
Sự xuất hiện của Yêu Phong cũng gây ra nhiều sóng gió ở quốc tế, có thể nói là sự xuất hiện của một đỉnh cao.
Lúc trước Yêu Phong từng là ác mộng của rất nhiều người, không ai biết Yêu Phong định giết ai tiếp theo.
Diệp Vô Phong cũng từng nghe qua chuyện vì sao Yêu Phong lại trở về Trung Hoa, trở thành thành viên phía sau của Phong Mãn Lâu nhưng những chuyện này không phải là chân thực, anh vẫn chưa nghe được người trong cuộc nói về chuyện này.
“Nhiệm vụ bảo vệ trước nay Phong Mãn Lâu vẫn luôn nhận nhưng Phong Mãn Lâu chỉ làm việc trong phạm vi ở Trung Hoa, tôi nghĩ chuyện này anh cũng biết.” Yêu Phong điềm nhiên nói.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Đương nhiên tôi biết chuyện này.”
Mới nói được nơi này, đầu ngõ người đã đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong, bốn năm người này đều để tay trong túi, đến khi tới trước mặt Diệp Vô Phong những người này rõ ràng dừng lại một chút.
Mấy người đó cùng lấy vũ khí từ trong áo ra, nhưng không nhắm Diệp Vô Phong mà là Lâm Thư Âm.
Hiện giờ tất cả mọi người đều biết Lâm Thư Âm không biết chút võ nào, chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Cho nên độ khó khi giết Lâm Thư Âm sẽ thấp hơn nhiều so với Diệp Vô Phong.
Đáng tiếc là bọn chúng chỉ lôi vũ khí của mình ra và không có hành động gì sau đó.
Diệp Vô Phong nheo mắt nhìn Yêu Phong.
Mặc dù thân hình của Yêu Phong đã thay đổi nhưng thủ đoạn giết người của anh ta vẫn lạ lùng và sắc bén như vậy.
Lúc Yêu Phong ra tay, Diệp Vô Phong cũng cảnh giác trong lòng.
Thực lực của đối phương cũng không bị yếu đi quá nhiều, nếu bọn chúng thật sự ra tay với anh thì anh cũng phải dùng đến tám phần sức mạnh thì mới giải quyết được bọn chúng.
Xoẹt!
Trên cổ mấy người mới lần vũ khí ra có thêm một vết máu, ngay sau đó tất cả cùng ngã ra đất.
Cảnh tượng này khiến những người bình thường ở quanh đó hét lên, rồi nhao nhao chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại ba người Diệp Vô Phong.
Nhìn thấy Lâm Thư Âm đã ăn mì xong, anh nhìn cô dịu dàng: “Em ăn no chưa? Nếu chưa no có thể gọi thêm một bát nữa.”
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Em ăn no rồi, em cũng đâu phải là heo, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được?”
“Trong mắt anh em chính là một chú heo.” Diệp Vô Phong cười vui vẻ.
Lâm Thư Âm giận dữ véo Diệp Vô Phong một cái.
Hai người đứng lên, đi ra bên ngoài, Yêu Phong đứng trước gian hàng của mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm.
“Diệp Vô Phong!”
Mãi đến khi hai người đi đến đầu ngõ anh ta mới hét lên.
Diệp Vô Phong quay đầu lại nhìn anh ta hơi nghi ngờ.
“Hy vọng chuyện này nhanh chóng được thực hiện. Cô cũng biết bây giờ những tên sát thủ đó đều đang tiến vào Trung Hoa.”
Mọi chuyện đã nói rõ ràng, Lâm Thư Âm cũng đã đi từ trên xuống, chắc cô định tan làm về nhà nên anh tạm biệt với Du Kinh Hồng rồi tới trước mặt cô.
“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Diệp Vô Phong mỉm cười.
Lâm Thư Âm hơi tò mò: “Anh lấy đâu thời gian rảnh rỗi vậy? Trước đây em cũng không biết anh còn có sở thích này?”
Phải biết rằng trước đây Diệp Vô Phong luôn nấu cơm ở nhà, tay nghề làm bếp của anh thật sự là rất giỏi vậy nên cô cũng bắt đầu trở nên kén ăn, ăn không quen đồ ăn ở bên ngoài.
Diệp Vô Phong cười: “Gần đây anh tìm được một quán mì thịt bò gia truyền, để anh đưa em đi ăn thử.”
Lâm Thư Âm gật đầu, rồi khoác tay Diệp Vô Phong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Xe dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ, Diệp Vô Phong dẫn Lâm Thư Âm đi vào bên trong. Mặc dù con ngõ này chật hẹp nhưng hai bên đường còn có rất nhiều quầy hàng, đều là những hàng bán đồ ăn đêm hoặc đồ ăn tối.
Mỗi quầy hàng đều vô cùng đơn giản, một chiếc bếp, mấy chiếc bàn dài và mấy chiếc ghế thấp. Lúc ông chủ dùng chiếc xẻng sắt đảo đồ ăn, một chút lửa than bốc lên xung quanh nồi rồi lại biến mất.
Diệp Vô Phong dẫn Lâm Thư Âm tới trước một gian hàng gần như ở trung tâm, rồi tìm một chiếc bàn để ngồi xuống.
“Ông chủ, cho hai bát mì thịt bò.” Diệp Vô Phong gọi ông chủ, ông chủ là một ông chú trung niên bụng phệ nhưng tay chân vô cùng nhanh nhẹn. Tốc độ nấu mì, cắt đồ ăn không nhanh không chậm nếu ai chú ý đến sẽ cảm thấy vui mắt.
Nhưng tất cả những người ăn mì xung quanh đều cảm thấy bát mì của mình không còn thơm nữa, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía của Lâm Thư Âm.
Bọn họ thật sự không biết làm thế nào để thể hiện tâm trạng hiện giờ của mình.
Thật xinh đẹp!
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại cùng người đàn ông của mình tới một nơi xa xôi như vậy để ăn cơm, điều này thật không tương xứng với những người có mức lương cao như bọn họ.
Cảnh tượng thật giống hai con thiên nga xuất hiện giữa một đàn gà.
Thật là chói mắt!
Ông chủ liếc mắt nhìn Diệp Vô Phong, rồi nhanh chóng trả lời: “Có ngay, hai người ngồi trước đi.”
Ông chủ nấu mì xong, bưng đến trước mặt Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm nhưng rồi ông không rời khỏi đó mà tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.
“Diệp Tư lệnh đến chỗ này của tôi thật sự khiến tôi kinh ngạc. Tôi nhớ trước đây giữa chúng ta cũng không có thù hận gì nhỉ?” Ông chủ cười ha ha.
Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong hơi tò mò nhưng anh lại chỉ vào bát mì trước mặt: “Em ăn đi, nhân lúc còn nóng, nếu không sẽ nát mất. Mì thịt bò của Yêu Phong đúng là rất ngon.”
Lúc này Lâm Thư Âm mới chuyên tâm ăn mì.
Diệp Vô Phong vừa ăn vừa nhìn người trung niên kia: “Tôi biết nhưng công việc của các anh ở Trung Hoa cũng không tồi, tôi đến đưa một nhiệm vụ cũng không coi là quá đáng chứ?”
Yêu Phong cười: “Đương nhiên là không quá đáng, có thể khiến một người nổi tiếng như Tư lệnh Diệp coi trọng là vinh hạnh của Phong Mãn Lâu chúng tôi.”
“Người thì tôi đã đem tới rồi, chuyện bảo vệ tôi sẽ giao cho mấy người các anh. Chuyện trang web tôi nghĩ các anh cũng nghe nói rồi. Tôi thì không lo mình gặp nguy hiểm gì nhưng chuyện giang hồ lại để dính tới vợ con thì đúng là quá đáng quá rồi. Tôi vẫn phải có chuẩn bị trước, anh nói như vậy có phải không?”
Diệp Vô Phong mỉm cười, liếc mắt về phía đầu ngõ.
Anh chỉ thấy có mấy người đi vào trong.
Anh không lo lắng, thậm chí cũng không cần ra tay, dù sao anh biết Yêu Phong và cũng biết Mãn Phong Lâu.
Tổng bộ của Phong Mãn Lâu ở Trung Hoa, che giấu cũng rất tốt, hơn nữa bởi vì từ trước đến giờ vẫn luôn kín tiếng nên cũng không gây ra phiền phức gì cho Hồng Thuẫn nên Hồng Thuẫn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao Phong Mãn Lâu cũng có luật lệ, tuyệt đối không làm những chuyện gây hại cho Trung Hoa.
Và Yêu Phong của Phong Mãn Lâu là một nhân vật nổi tiếng trên toàn thế giới, lúc trước khi anh còn là Tư lệnh Long Môn, Yêu Phong đã hoạt động rộng khắp cả thế giới.
Sở dĩ gọi anh ta là Yêu Phong cũng vì anh ta lui tới không để lại bất cứ một tung tích nào. Nếu có một mảnh giấy vẽ hình một luồng gió đặt bên cạnh người chết thì ai cũng biết kẻ truy sát là ai.
Về sau cả cộng đồng quốc tế đều đặt cho anh ta cái tên Yêu Phong.
Không có nhiều người biết tên thật của Yêu Phong là gì.
Phong Mãn Lâu từ trước đến giờ vẫn luôn cắm rễ ở Trung Hoa, về cơ bản cũng chỉ làm nhiệm vụ ở Trung Hoa, nhưng sự xuất hiện của Yêu Phong biết tất cả mọi người biết đến tổ chức Phong Mãn Lâu.
Sự xuất hiện của Yêu Phong cũng gây ra nhiều sóng gió ở quốc tế, có thể nói là sự xuất hiện của một đỉnh cao.
Lúc trước Yêu Phong từng là ác mộng của rất nhiều người, không ai biết Yêu Phong định giết ai tiếp theo.
Diệp Vô Phong cũng từng nghe qua chuyện vì sao Yêu Phong lại trở về Trung Hoa, trở thành thành viên phía sau của Phong Mãn Lâu nhưng những chuyện này không phải là chân thực, anh vẫn chưa nghe được người trong cuộc nói về chuyện này.
“Nhiệm vụ bảo vệ trước nay Phong Mãn Lâu vẫn luôn nhận nhưng Phong Mãn Lâu chỉ làm việc trong phạm vi ở Trung Hoa, tôi nghĩ chuyện này anh cũng biết.” Yêu Phong điềm nhiên nói.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Đương nhiên tôi biết chuyện này.”
Mới nói được nơi này, đầu ngõ người đã đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong, bốn năm người này đều để tay trong túi, đến khi tới trước mặt Diệp Vô Phong những người này rõ ràng dừng lại một chút.
Mấy người đó cùng lấy vũ khí từ trong áo ra, nhưng không nhắm Diệp Vô Phong mà là Lâm Thư Âm.
Hiện giờ tất cả mọi người đều biết Lâm Thư Âm không biết chút võ nào, chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Cho nên độ khó khi giết Lâm Thư Âm sẽ thấp hơn nhiều so với Diệp Vô Phong.
Đáng tiếc là bọn chúng chỉ lôi vũ khí của mình ra và không có hành động gì sau đó.
Diệp Vô Phong nheo mắt nhìn Yêu Phong.
Mặc dù thân hình của Yêu Phong đã thay đổi nhưng thủ đoạn giết người của anh ta vẫn lạ lùng và sắc bén như vậy.
Lúc Yêu Phong ra tay, Diệp Vô Phong cũng cảnh giác trong lòng.
Thực lực của đối phương cũng không bị yếu đi quá nhiều, nếu bọn chúng thật sự ra tay với anh thì anh cũng phải dùng đến tám phần sức mạnh thì mới giải quyết được bọn chúng.
Xoẹt!
Trên cổ mấy người mới lần vũ khí ra có thêm một vết máu, ngay sau đó tất cả cùng ngã ra đất.
Cảnh tượng này khiến những người bình thường ở quanh đó hét lên, rồi nhao nhao chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại ba người Diệp Vô Phong.
Nhìn thấy Lâm Thư Âm đã ăn mì xong, anh nhìn cô dịu dàng: “Em ăn no chưa? Nếu chưa no có thể gọi thêm một bát nữa.”
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Em ăn no rồi, em cũng đâu phải là heo, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được?”
“Trong mắt anh em chính là một chú heo.” Diệp Vô Phong cười vui vẻ.
Lâm Thư Âm giận dữ véo Diệp Vô Phong một cái.
Hai người đứng lên, đi ra bên ngoài, Yêu Phong đứng trước gian hàng của mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm.
“Diệp Vô Phong!”
Mãi đến khi hai người đi đến đầu ngõ anh ta mới hét lên.
Diệp Vô Phong quay đầu lại nhìn anh ta hơi nghi ngờ.
/770
|