CHƯƠNG 974
“Thật sự là quá ngang ngược rồi, tấn công sở chấp pháp, Triệu Thanh Hà cô còn nói cô không phạm tội?”
Trong lòng Châu Đông thở phào, ông ta đang rầu rĩ không tìm được chứng cứ, kết quả cái tên đồng đội heo của Triệu Thanh Hà vậy mà chủ động đưa tới tận cửa, tấn công sở chấp pháp, tội danh này có thể lớn có thể bé, phải xem sao mà phán rồi!
Vừa hay mượn cơ hội này, có thể chỉnh chết nhà họ Trần, đưa Triệu Thanh Hà lên giường của cậu Tống. Rồi xử lý cái tên to gan này thì không ai tìm được khe hở rồi.
“Lập tức giơ tay chịu trói, hai tay ôm gáy ngồi xổm trên đất, nếu không sẽ giết tại chỗ!”
Châu Đông hạ lệnh: “Triệu Thanh Hà, cô phải nghĩ cho kỹ, tấn công sở chấp pháp là tội danh gì, cô gánh nổi không?”
Triệu Thanh Hà lúc này mới từ từ hồi lại, nếu không phải Nhạc Ẩn Long đến kịp lúc, cô không dám tưởng tượng mình tối nay sẽ gặp phải vận xui gì nữa!
Tên súc sinh Tống Nguyên Lễ đó tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
“Tôi khuyên ông tốt nhất ngoan ngoãn im cái miệng thối của ông lại, nếu không tôi cho ông biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Trên người Nhạc Ẩn Long mang theo một cỗ tà khí, anh ta làm việc luôn ngoan độc, thủ đoạn thậm chí có thể nói là có chút tàn nhẫn, từng vì nguyên nhân này mà từng bị Vương Bác Thần cảnh cáo, bây giờ coi như đã thu liễm không ít.
Nếu không bây giờ Châu Đông đã bị xé xác rồi.
“Châu Đông tôi còn chưa từng thấy tên ngông cuồng nào như cậu, xông vào sở chấp pháp, còn dám uy hiếp nhân viên chấp pháp! Tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Triệu Thanh Hà, cô nghĩ kỹ đi, tội danh này đừng nói là cô, cho dù là nhà họ Trần cũng không gánh nổi! Vốn chuyện của cô vẫn đang điều tra, nhưng bây giờ, chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi! Tôi khuyên cô tốt nhất nên phối hợp!”
Châu Đông không để lời của Nhạc Ẩn Long vào trong lòng.
“Nhạc Ẩn Long tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người vội tìm chết như ông.”
Sau khi chắc chắn Triệu Thanh Hà không có chuyện gì, Nhạc Ẩn Long bỗng ngoảnh đầu nhìn sang Châu Đông, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, tà mị lãnh khốc!
Cho người ta cảm giác, giống như trên người Nhạc Ẩn Long tỏa ra tà khí.
Trong Thần Thiên Các, có hai người khiến người ta không rét mà run nhất!
Một người là Vũ Trọng Thiên – chiến thần Trọng Thiên, tính cách âm trầm như rắn độc, trầm mặc kiệm lời, cho người ta một loại cảm giác u ám, đợi khi anh ta ra tay, kẻ địch đã biến thành thi thể.
Người còn lại là Nhạc Ẩn Long, tà khí hiên ngang, tính cách cực đoan, thủ đoạn tàn nhẫn.
Đây là hai người không thể chọc vào được trên dưới Thần Thiên Các công nhận.
Bây giờ, Châu Đông vậy mà đang uy hiếp Nhạc Ẩn Long, điều này nếu để người của Thần Thiên Các biết, chắc chắn sẽ bị dọa chết!
Nhạc Ẩn Long mỉm cười cực kỳ tà mị, trong đôi mắt có một chút yêu dị đó bắn ra ánh mắt khiến người ta chấn nhiếp thần hồn, khiến Châu Đông vô thức rùng mình.
“Ông tính là cái thá gì, tên của cô Triệu Thanh Hà, ông cũng xứng gọi.”
Nhạc Ẩn Long từ từ đi về phía Châu Đông.
Châu Đông thấp thoáng cảm giác có chút không đúng, vừa muốn nổ súng, Nhạc Ẩn Long giống như ma quỷ xuất hiện ở trước mắt ông ta, một tay tóm cổ tay của ông ta.
Rắc!
“Thật sự là quá ngang ngược rồi, tấn công sở chấp pháp, Triệu Thanh Hà cô còn nói cô không phạm tội?”
Trong lòng Châu Đông thở phào, ông ta đang rầu rĩ không tìm được chứng cứ, kết quả cái tên đồng đội heo của Triệu Thanh Hà vậy mà chủ động đưa tới tận cửa, tấn công sở chấp pháp, tội danh này có thể lớn có thể bé, phải xem sao mà phán rồi!
Vừa hay mượn cơ hội này, có thể chỉnh chết nhà họ Trần, đưa Triệu Thanh Hà lên giường của cậu Tống. Rồi xử lý cái tên to gan này thì không ai tìm được khe hở rồi.
“Lập tức giơ tay chịu trói, hai tay ôm gáy ngồi xổm trên đất, nếu không sẽ giết tại chỗ!”
Châu Đông hạ lệnh: “Triệu Thanh Hà, cô phải nghĩ cho kỹ, tấn công sở chấp pháp là tội danh gì, cô gánh nổi không?”
Triệu Thanh Hà lúc này mới từ từ hồi lại, nếu không phải Nhạc Ẩn Long đến kịp lúc, cô không dám tưởng tượng mình tối nay sẽ gặp phải vận xui gì nữa!
Tên súc sinh Tống Nguyên Lễ đó tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
“Tôi khuyên ông tốt nhất ngoan ngoãn im cái miệng thối của ông lại, nếu không tôi cho ông biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Trên người Nhạc Ẩn Long mang theo một cỗ tà khí, anh ta làm việc luôn ngoan độc, thủ đoạn thậm chí có thể nói là có chút tàn nhẫn, từng vì nguyên nhân này mà từng bị Vương Bác Thần cảnh cáo, bây giờ coi như đã thu liễm không ít.
Nếu không bây giờ Châu Đông đã bị xé xác rồi.
“Châu Đông tôi còn chưa từng thấy tên ngông cuồng nào như cậu, xông vào sở chấp pháp, còn dám uy hiếp nhân viên chấp pháp! Tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Triệu Thanh Hà, cô nghĩ kỹ đi, tội danh này đừng nói là cô, cho dù là nhà họ Trần cũng không gánh nổi! Vốn chuyện của cô vẫn đang điều tra, nhưng bây giờ, chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi! Tôi khuyên cô tốt nhất nên phối hợp!”
Châu Đông không để lời của Nhạc Ẩn Long vào trong lòng.
“Nhạc Ẩn Long tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người vội tìm chết như ông.”
Sau khi chắc chắn Triệu Thanh Hà không có chuyện gì, Nhạc Ẩn Long bỗng ngoảnh đầu nhìn sang Châu Đông, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, tà mị lãnh khốc!
Cho người ta cảm giác, giống như trên người Nhạc Ẩn Long tỏa ra tà khí.
Trong Thần Thiên Các, có hai người khiến người ta không rét mà run nhất!
Một người là Vũ Trọng Thiên – chiến thần Trọng Thiên, tính cách âm trầm như rắn độc, trầm mặc kiệm lời, cho người ta một loại cảm giác u ám, đợi khi anh ta ra tay, kẻ địch đã biến thành thi thể.
Người còn lại là Nhạc Ẩn Long, tà khí hiên ngang, tính cách cực đoan, thủ đoạn tàn nhẫn.
Đây là hai người không thể chọc vào được trên dưới Thần Thiên Các công nhận.
Bây giờ, Châu Đông vậy mà đang uy hiếp Nhạc Ẩn Long, điều này nếu để người của Thần Thiên Các biết, chắc chắn sẽ bị dọa chết!
Nhạc Ẩn Long mỉm cười cực kỳ tà mị, trong đôi mắt có một chút yêu dị đó bắn ra ánh mắt khiến người ta chấn nhiếp thần hồn, khiến Châu Đông vô thức rùng mình.
“Ông tính là cái thá gì, tên của cô Triệu Thanh Hà, ông cũng xứng gọi.”
Nhạc Ẩn Long từ từ đi về phía Châu Đông.
Châu Đông thấp thoáng cảm giác có chút không đúng, vừa muốn nổ súng, Nhạc Ẩn Long giống như ma quỷ xuất hiện ở trước mắt ông ta, một tay tóm cổ tay của ông ta.
Rắc!
/813
|