Không chỉ là tên cường giả Trúc Cơ kia, sắc mặt Ngưu Kiếm Hoa biến thành vô cùng đặc sắc.
Trong mắt hắn Lăng Hàn vô cùng yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của mình.
Khí tức tỏa ra không thể làm giả, cực kỳ cường hoành.
Phanh!
Hai người đấu với nhau một lúc, Ngưu Kiếm Hoa liên tục bại lui về phía sau, hắn phải lui vài chục mét mới có thể đứng vững.
- A, nơi này đúng là rất kỳ quái, tiếp nhận lực lượng xung kích cường đại như vậy, thế mà không có một viên gạch hỏng.
Lăng Hàn nhìn vào mặt đất, trên mặt đầy thần sắc hiếu kỳ.
Tất cả mọi người choáng nặng.
Ngươi bị ngu hay sao, lúc này còn nói ra một câu như vậy?
Hơn nữa, trước đó đã chiến đấu nhiều lần, tại sao ngươi không có nửa điểm ý thức như vậy?
Ngưu Kiếm Hoa đứng vững, hắn dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn, càng có một loại cảm giác thẹn quá hoá giận.
Hắn lại không bằng Lăng Hàn?
Bị một người hắn không đặt vào trong mắt nghiền ép, việc này chẳng khác gì tát vào mặt hắn một cái rất đau đớn, chuyện này khác gì cục xương mắc trong cổ họng hắn?
Tại sao lại như vậy, một người tu hành qua loa lại có thể nghiền ép thiên tài nhất tinh như hắn hay sao?
Hắn tuyệt đối không thể thua trong tay Lăng Hàn, lòng tự tôn của hắn không cho phép.
- Kiếm đến!
Hắn khẽ quát một tiếng, xèo, một vệt ánh sáng từ trong miệng của hắn bay ra ngoài, đây là một viên cầu, sau khi phát động thật nhanh đã hóa thành kiếm chỉ và xoay tròn chung quanh người hắn.
A, đây là pháp thuật gì?
- Dưỡng Binh thuật?
Cường giả Trúc Cơ lại là kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Kiếm Hoa mang theo vài phần thận trọng.
Hắn nghe nói qua, có ít người từ nhỏ đã lấy thân thể ôn dưỡng binh khí, thời điểm tu luyện, thiên địa lực cũng sẽ chảy qua binh khí, làm cho binh khí thông linh, tự nhiên sẽ trở thành pháp khí, xưng là Dưỡng Binh thuật.
Nhưng Dưỡng Binh thuật rất khó thi hành.
Vì cái gì?
Bởi vì binh khí làm sao có thể nuốt vào cơ thể, khẽ động không phải rạch phá bụng và cơ thể của mình hay sao?
Cho nên, dưỡng binh khí cần dùng vật liệu đặc thù, thời điểm thu vào trong bụng có thể cuộn lại, hóa thành một cái hình tròn, như thế liền không đả thương nội tạng, thời điểm cần dùng sẽ phun ra, hóa thành nguyên hình, lấy niệm lực ngự.
Bởi vì thời khắc ôn dưỡng trong cơ thể, binh khí cũng hoàn toàn phù hợp với mình, giống như hóa thành một bộ phận cơ thể chính mình, chỉ huy cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
Đã như vậy, vì cái gì Dưỡng Binh thuật cũng chỉ có những tộc nhân, đệ tử trọng yếu trong đại thế gia, đại tông môn mới có thể tu luyện?
Chính là vì vật liệu dưỡng binh quá đặc thù, cực kỳ trân quý cùng quý giá, hơn nữa trong quá trình dưỡng binh còn cần rất nhiều vật phẩm phụ trợ, chúng cũng đắt kinh người, không phải đại tông môn đại gia tộc xuất thủ, căn bản không có khả năng chèo chống nổi.
Tê, người trẻ tuổi này khẳng định có lai lịch lớn!
Lầm, lầm.
Ngưu Kiếm Hoa tế ra phi kiếm, lòng tin lập tức tăng nhiều.
Dưới Tiên đồ, Dưỡng Binh thuật mấu chốt ở chỗ ‘dưỡng’, giống như một đứa trẻ trong thời kỳ phát triển, hơn nữa trong quá trình nuôi bị gãy cần tốn hao cái giá rất lớn mới có thể tiếp tục.
Cho nên, cho dù lúc trước không địch lại Lưu Hoa Vân, hắn cũng không có nghĩ sử dụng phi kiếm.
Thắng thì như thế nào, chỉ tranh giành hơn thua mà thôi.
Nhưng bây giờ khác biệt, hắn nhất định phải đạt được Tinh La Lan quả, quan hệ tới tiền đồ sau này của hắn, cho nên, dù là gián đoạn tiến trình dưỡng binh, hắn cũng phải đánh bại Lăng Hàn.
Ai, ai bảo chiến giáp của hắn bị tiểu tặc nào đó trộm mất?
- Chính là Dưỡng Binh thuật!
Trong đám người trẻ tuổi cũng có biết hàng, lúc này hít một hơi khí lạnh và lên tiếng
- Cái gì Dưỡng Binh thuật?
Tất cả mọi người hỏi hắn.
Người trẻ tuổi lúc trước giải thích một chút, lập tức làm người khác động dung.
Ngưu Kiếm Hoa tuyệt đối đến từ thế lực lớn.
Nhưng vấn đề là, cho dù nơi này có Hóa Linh Chân Quân, trước mắt mọi người đều bị nhốt trong lồng giam, tìm đâu ra tài nguyên cung cấp Ngưu Kiếm Hoa dưỡng binh?
Ngưu Kiếm Hoa mặt mũi tràn ngập ngạo nghễ, hắn biết một khi lộ Dưỡng Binh thuật ra ngoài khẳng định sẽ làm mình trở thành đối tượng bị đám người chú ý nhưng hắn lại không có chút áp lực nào, vào lứa tuổi của hắn cần nhất chính là người đồng lứa sùng bái, khác phái ái mộ.
- Tàn Dạ, còn không nhận thua!
Hắn nói mang theo khí chất cao cao tại thượng.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Đã như vậy, vậy để ngươi nhìn xem tuyệt chiêu của ta!
Hắn cũng hét lớn một tiếng, lập tức thấy hắn xuất hiện một bộ khôi giáp, kim quang lóng lánh.
Ta, khốn kiếp!
Trong lúc nhất thời, Ngưu Kiếm Hoa kém chút tức chết tại chỗ.
Đây không phải là chiến giáp của hắn sao?
Làm sao lại nằm trong tay Lăng Hàn?
Rất đơn giản, tiểu tặc cướp sạch mình chính là Lăng Hàn!
Khó trách gia hỏa này có thể bói toán vận rủi của mình biến mất lúc nào, căn bản chính là gia hỏa này gõ cục gạch vào đầu mình! Chính mình trúng vận rủi quấn thân, hoàn toàn chính là Lăng Hàn hại!
Khổ lớn, thù sâu!
Ngưu Kiếm Hoa tức giận không nhỏ, hắn đã từng vô số lần tưởng tượng dáng vẻ tiểu tặc, cũng vô số lần tưởng tượng tới sau khi bắt được kẻ này sẽ tra tấn chém giết thế nào.
Kết quả... Tiểu tặc thế này liên tục xuất hiện trước mặt hắn, lắc lư chung quanh hắn.
Có trời mới biết thời điểm chính mình gọi đối phương là đại sư, trong lòng đối phương cười thành dáng vẻ gì.
Chết, chết tiệt một vạn lần!
- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi! Giết ngươi!
Hắn hét lớn một tiếng, ngự kiếm chém về phía Lăng Hàn.
Dưỡng binh kiếm đương nhiên cực kỳ sắc nhọn, hơn nữa hắn cũng sắp đạp vào Tiên đồ, dưỡng binh gần tới tiểu thành, kiếm này có thể chém giết tất cả tồn tại dưới Tiên đồ.
Nhưng mà…
Đinh một tiếng, phi kiếm chém vào khôi giáp cũng chỉ nhìn thấy hoa lửa bắn tung tóe ra ngoài, sau đó liền bắn ngược trở về, cũng không lưu lại một chút dấu vết.
Đây chính là Pháp khí cấp bậc Tiên đồ, hơn nữa còn là nguyên bộ.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Nha, còn kém một chút, cố lên, ngươi nên vạch một chút dấu vết lên đó!
Nghe nói như thế, tất cả mọi người im lặng.
Ngươi cũng quá tổn hại người, muốn tức chết người ta sao?
Ngưu Kiếm Hoa càng tức giận sung huyết não, chiến giáp này là của hắn! Là của hắn! Của hắn!
Dùng phi kiếm mình ôn dưỡng chém vào chiến giáp, đây là hành vi tổn hại cỡ nào?
Cả người hắn đều không tốt.
- Không nên khách khí nha, đến đây!
Lăng Hàn lao đến, hắn đánh ra một quyền.
Ngưu Kiếm Hoa nào dám đón đỡ, vội vàng trốn tránh.
Hắn tự nhiên biết, bộ chiến giáp này là pháp khí cấp bậc nhất tinh, thậm chí là đỉnh cấp trong cấp bậc nhất tinh, chủ yếu là phòng ngự vô địch, căn bản không phải hắn hiện tại có thể phá vỡ.
Cho nên, Lăng Hàn đã đứng ở thế bất bại.
Đánh cái lông à.
Hắn thu hồi phi kiếm, oán hận nói:
- Ta nhận thua!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, tiểu tử này chỉ cần vừa ra khỏi Thái Cổ tông, hắn liền bảo bốn cái tùy tùng xuất thủ bắt người, mặc ngươi trâu bò cỡ nào, ngươi làm sao là đối thủ của cường giả Trúc Cơ?
Lăng Hàn vẫn chưa thỏa mãn, hắn còn chưa chơi chán thì làm sao đầu hàng?
- Đừng nóng vội a, chúng ta so tài mấy lần nữa.
Hắn nói.
- Ngươi đủ chưa!
Cường giả Trúc Cơ mặt đen lên tiếng, hắn đã nhìn không được.
Trong mắt hắn Lăng Hàn vô cùng yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của mình.
Khí tức tỏa ra không thể làm giả, cực kỳ cường hoành.
Phanh!
Hai người đấu với nhau một lúc, Ngưu Kiếm Hoa liên tục bại lui về phía sau, hắn phải lui vài chục mét mới có thể đứng vững.
- A, nơi này đúng là rất kỳ quái, tiếp nhận lực lượng xung kích cường đại như vậy, thế mà không có một viên gạch hỏng.
Lăng Hàn nhìn vào mặt đất, trên mặt đầy thần sắc hiếu kỳ.
Tất cả mọi người choáng nặng.
Ngươi bị ngu hay sao, lúc này còn nói ra một câu như vậy?
Hơn nữa, trước đó đã chiến đấu nhiều lần, tại sao ngươi không có nửa điểm ý thức như vậy?
Ngưu Kiếm Hoa đứng vững, hắn dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn, càng có một loại cảm giác thẹn quá hoá giận.
Hắn lại không bằng Lăng Hàn?
Bị một người hắn không đặt vào trong mắt nghiền ép, việc này chẳng khác gì tát vào mặt hắn một cái rất đau đớn, chuyện này khác gì cục xương mắc trong cổ họng hắn?
Tại sao lại như vậy, một người tu hành qua loa lại có thể nghiền ép thiên tài nhất tinh như hắn hay sao?
Hắn tuyệt đối không thể thua trong tay Lăng Hàn, lòng tự tôn của hắn không cho phép.
- Kiếm đến!
Hắn khẽ quát một tiếng, xèo, một vệt ánh sáng từ trong miệng của hắn bay ra ngoài, đây là một viên cầu, sau khi phát động thật nhanh đã hóa thành kiếm chỉ và xoay tròn chung quanh người hắn.
A, đây là pháp thuật gì?
- Dưỡng Binh thuật?
Cường giả Trúc Cơ lại là kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Kiếm Hoa mang theo vài phần thận trọng.
Hắn nghe nói qua, có ít người từ nhỏ đã lấy thân thể ôn dưỡng binh khí, thời điểm tu luyện, thiên địa lực cũng sẽ chảy qua binh khí, làm cho binh khí thông linh, tự nhiên sẽ trở thành pháp khí, xưng là Dưỡng Binh thuật.
Nhưng Dưỡng Binh thuật rất khó thi hành.
Vì cái gì?
Bởi vì binh khí làm sao có thể nuốt vào cơ thể, khẽ động không phải rạch phá bụng và cơ thể của mình hay sao?
Cho nên, dưỡng binh khí cần dùng vật liệu đặc thù, thời điểm thu vào trong bụng có thể cuộn lại, hóa thành một cái hình tròn, như thế liền không đả thương nội tạng, thời điểm cần dùng sẽ phun ra, hóa thành nguyên hình, lấy niệm lực ngự.
Bởi vì thời khắc ôn dưỡng trong cơ thể, binh khí cũng hoàn toàn phù hợp với mình, giống như hóa thành một bộ phận cơ thể chính mình, chỉ huy cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
Đã như vậy, vì cái gì Dưỡng Binh thuật cũng chỉ có những tộc nhân, đệ tử trọng yếu trong đại thế gia, đại tông môn mới có thể tu luyện?
Chính là vì vật liệu dưỡng binh quá đặc thù, cực kỳ trân quý cùng quý giá, hơn nữa trong quá trình dưỡng binh còn cần rất nhiều vật phẩm phụ trợ, chúng cũng đắt kinh người, không phải đại tông môn đại gia tộc xuất thủ, căn bản không có khả năng chèo chống nổi.
Tê, người trẻ tuổi này khẳng định có lai lịch lớn!
Lầm, lầm.
Ngưu Kiếm Hoa tế ra phi kiếm, lòng tin lập tức tăng nhiều.
Dưới Tiên đồ, Dưỡng Binh thuật mấu chốt ở chỗ ‘dưỡng’, giống như một đứa trẻ trong thời kỳ phát triển, hơn nữa trong quá trình nuôi bị gãy cần tốn hao cái giá rất lớn mới có thể tiếp tục.
Cho nên, cho dù lúc trước không địch lại Lưu Hoa Vân, hắn cũng không có nghĩ sử dụng phi kiếm.
Thắng thì như thế nào, chỉ tranh giành hơn thua mà thôi.
Nhưng bây giờ khác biệt, hắn nhất định phải đạt được Tinh La Lan quả, quan hệ tới tiền đồ sau này của hắn, cho nên, dù là gián đoạn tiến trình dưỡng binh, hắn cũng phải đánh bại Lăng Hàn.
Ai, ai bảo chiến giáp của hắn bị tiểu tặc nào đó trộm mất?
- Chính là Dưỡng Binh thuật!
Trong đám người trẻ tuổi cũng có biết hàng, lúc này hít một hơi khí lạnh và lên tiếng
- Cái gì Dưỡng Binh thuật?
Tất cả mọi người hỏi hắn.
Người trẻ tuổi lúc trước giải thích một chút, lập tức làm người khác động dung.
Ngưu Kiếm Hoa tuyệt đối đến từ thế lực lớn.
Nhưng vấn đề là, cho dù nơi này có Hóa Linh Chân Quân, trước mắt mọi người đều bị nhốt trong lồng giam, tìm đâu ra tài nguyên cung cấp Ngưu Kiếm Hoa dưỡng binh?
Ngưu Kiếm Hoa mặt mũi tràn ngập ngạo nghễ, hắn biết một khi lộ Dưỡng Binh thuật ra ngoài khẳng định sẽ làm mình trở thành đối tượng bị đám người chú ý nhưng hắn lại không có chút áp lực nào, vào lứa tuổi của hắn cần nhất chính là người đồng lứa sùng bái, khác phái ái mộ.
- Tàn Dạ, còn không nhận thua!
Hắn nói mang theo khí chất cao cao tại thượng.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Đã như vậy, vậy để ngươi nhìn xem tuyệt chiêu của ta!
Hắn cũng hét lớn một tiếng, lập tức thấy hắn xuất hiện một bộ khôi giáp, kim quang lóng lánh.
Ta, khốn kiếp!
Trong lúc nhất thời, Ngưu Kiếm Hoa kém chút tức chết tại chỗ.
Đây không phải là chiến giáp của hắn sao?
Làm sao lại nằm trong tay Lăng Hàn?
Rất đơn giản, tiểu tặc cướp sạch mình chính là Lăng Hàn!
Khó trách gia hỏa này có thể bói toán vận rủi của mình biến mất lúc nào, căn bản chính là gia hỏa này gõ cục gạch vào đầu mình! Chính mình trúng vận rủi quấn thân, hoàn toàn chính là Lăng Hàn hại!
Khổ lớn, thù sâu!
Ngưu Kiếm Hoa tức giận không nhỏ, hắn đã từng vô số lần tưởng tượng dáng vẻ tiểu tặc, cũng vô số lần tưởng tượng tới sau khi bắt được kẻ này sẽ tra tấn chém giết thế nào.
Kết quả... Tiểu tặc thế này liên tục xuất hiện trước mặt hắn, lắc lư chung quanh hắn.
Có trời mới biết thời điểm chính mình gọi đối phương là đại sư, trong lòng đối phương cười thành dáng vẻ gì.
Chết, chết tiệt một vạn lần!
- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi! Giết ngươi!
Hắn hét lớn một tiếng, ngự kiếm chém về phía Lăng Hàn.
Dưỡng binh kiếm đương nhiên cực kỳ sắc nhọn, hơn nữa hắn cũng sắp đạp vào Tiên đồ, dưỡng binh gần tới tiểu thành, kiếm này có thể chém giết tất cả tồn tại dưới Tiên đồ.
Nhưng mà…
Đinh một tiếng, phi kiếm chém vào khôi giáp cũng chỉ nhìn thấy hoa lửa bắn tung tóe ra ngoài, sau đó liền bắn ngược trở về, cũng không lưu lại một chút dấu vết.
Đây chính là Pháp khí cấp bậc Tiên đồ, hơn nữa còn là nguyên bộ.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Nha, còn kém một chút, cố lên, ngươi nên vạch một chút dấu vết lên đó!
Nghe nói như thế, tất cả mọi người im lặng.
Ngươi cũng quá tổn hại người, muốn tức chết người ta sao?
Ngưu Kiếm Hoa càng tức giận sung huyết não, chiến giáp này là của hắn! Là của hắn! Của hắn!
Dùng phi kiếm mình ôn dưỡng chém vào chiến giáp, đây là hành vi tổn hại cỡ nào?
Cả người hắn đều không tốt.
- Không nên khách khí nha, đến đây!
Lăng Hàn lao đến, hắn đánh ra một quyền.
Ngưu Kiếm Hoa nào dám đón đỡ, vội vàng trốn tránh.
Hắn tự nhiên biết, bộ chiến giáp này là pháp khí cấp bậc nhất tinh, thậm chí là đỉnh cấp trong cấp bậc nhất tinh, chủ yếu là phòng ngự vô địch, căn bản không phải hắn hiện tại có thể phá vỡ.
Cho nên, Lăng Hàn đã đứng ở thế bất bại.
Đánh cái lông à.
Hắn thu hồi phi kiếm, oán hận nói:
- Ta nhận thua!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, tiểu tử này chỉ cần vừa ra khỏi Thái Cổ tông, hắn liền bảo bốn cái tùy tùng xuất thủ bắt người, mặc ngươi trâu bò cỡ nào, ngươi làm sao là đối thủ của cường giả Trúc Cơ?
Lăng Hàn vẫn chưa thỏa mãn, hắn còn chưa chơi chán thì làm sao đầu hàng?
- Đừng nóng vội a, chúng ta so tài mấy lần nữa.
Hắn nói.
- Ngươi đủ chưa!
Cường giả Trúc Cơ mặt đen lên tiếng, hắn đã nhìn không được.
/5357
|