Xấu bụng!
Tất cả mọi người đưa ra lời bình với Lăng Hàn, ngươi xem người ta đã bị ngươi dọa bỏ cuộc, ngươi còn không buông tha, có cần tổn hại người ta như vậy không?
Ngưu Kiếm Hoa lui, thối lui đến phía sau cùng, hắn trực tiếp xoay người rời đi, muốn rời khỏi Thái Cổ tông.
Làm đệ tử Thái Cổ tông?
Hắn nào có hứng thú như vậy, tới đây tham chiến cũng chỉ muốn có được Tinh La Lan quả, hiện tại đã vô duyên với đệ nhất, hắn còn ở lại làm gì?
Chờ chút!
Hắn ngừng lại, như không ở lại Thái Cổ tông, hắn làm sao biết Lăng Hàn sẽ rời đi lúc nào?
Người này, hắn nhất định phải xử lý.
Cho nên, hắn phải lưu bên trong Thái Cổ tông, trông coi Lăng Hàn, chờ Lăng Hàn rời đi lúc nào thì hắn cũng lặng lẽ đuổi theo, bảo bốn tên tôi tớ bắt lấy Lăng Hàn sau đó hắn sẽ thẩm vấn một phen, lại tra tấn một phen, cuối cùng mới giết chết Lăng Hàn.
Dám trêu chọc hắn?
Biết hắn là ai không!
Ngưu Kiếm Hoa không đi, hắn lại về tới vị trí cũ, yên tĩnh quan chiến.
Chiến đấu tiếp tục, Lưu Hoa Vân, Tư Mã Hòe nhao nhao ra sân, đều nhẹ nhõm cướp đoạt một thắng, kỳ thật thiên tài nhất tinh cũng không có nhiều như vậy, bọn họ xem như người nổi bật.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn lên người tên nam tử áo đen, hắn là Liễu Quân, đệ tử thứ ba của Thái Cổ Chân Quân.
Có thể được Hóa Linh Chân Quân thu làm đệ tử, đương nhiên thiên phú Liễu Quân bất phàm, tuyệt đối là thiên tài nhất tinh, hơn nữa còn có thể là người nổi bật trong thiên tài nhất tinh.
Hắn vừa ra trận liền làm tên cường giả Trúc Cơ mười phần khách khí, mỉm cười đối mặt, cho đủ mặt mũi.
Gia hỏa này lúc trước bày cái giá đỡ cao bao nhiêu, bây giờ lại gần như nịnh nọt, nổi bật ra Hóa Linh Chân Quân cường đại, đủ làm một tên cường giả tiên đồ phải khom lưng cúi đầu trước phàm nhân.
Chiến đấu vòng thứ nhất kết thúc, thiên tài mạnh hơn đương nhiên trổ hết tài năng, trong thiên tài nhất tinh không có thẳng tiến vòng thứ hai cũng chỉ có Ngưu Kiếm Hoa.
Bởi vì sắc trời đã tối, tỷ thí vòng thứ hai sẽ cử hành vào ngày mai, đám người cũng tản đi trước.
Ngưu Kiếm Hoa vừa mới cất bước lại bị người ta ngăn cản, bảo hắn chờ lát nữa.
Chỉ qua một hồi liền có lão giả áo xám xuất hiện, quỷ dị chính là thân thể của hắn lại hơi mờ.
- Chân Ngã cảnh!
Ngưu Kiếm Hoa biến sắc.
Ngưu gia mặc dù có lão bộc Chân Ngã cảnh nhưng tuyệt đối không thể bởi vậy phủ định Chân Ngã cảnh cường đại, hơn nữa nơi này cũng không phải Bách Thắng tinh, hắn thật bị đối phương giết, cho dù lão tổ nhà hắn giá lâm, có thể làm cho Thái Cổ Chân Quân cúi đầu giao ra hung thủ hay không cũng là chuyện khác.
Cho nên hắn vẫn cung kính một chút mới tốt.
- Xin ra mắt tiền bối!
Hắn chắp tay nói.
Tên cường giả Chân Ngã cảnh này tên là Đồng Nhạc, hắn gật gật đầu, cũng bày ra tư thái rất cao, sau đó mới nói:
- Ngươi đến từ phương nào?
Ngưu Kiếm Hoa hơi do dự, liền quyết định nói thật:
- Vãn bối đến từ Bách Thắng tinh, Tinh Long giáo, gia tổ Ngưu Phương.
- Hóa ra là hậu nhân Ngưu Chân Quân.
Đồng Nhạc a một tiếng, khó trách tiểu tử này có thể dưỡng binh, hóa ra đến từ một tinh thể khác.
- Tiền bối nhận ra gia tổ?
Ngưu Kiếm Hoa cũng có chút kinh hỉ nhỏ, có thể xin đối phương ra tay bắt lấy Lăng Hàn hay không?
Đồng Nhạc cười một tiếng:
- Chưa từng gặp qua nhưng nghe nói qua uy danh của Ngưu Chân Quân.
Đây là không có giao tình gì.
Ngưu Kiếm Hoa thở dài trong lòng, đã không có giao tình, người ta dựa vào cái gì bán mặt mũi cho Tầm Bí cảnh nho nhỏ như hắn.
- Nếu là hậu nhân Ngưu Chân Quân, Thái Cổ tông cũng không dám thu ngươi làm đệ tử, vẫn đi thôi.
Đồng Nhạc phất phất tay.
Dựa vào, đuổi ta đi?
Ngưu Kiếm Hoa ngây ngốc một chút, không phải đã nói chỉ cần tiến vào tốp ba mươi hai chính là đệ tử Thái Cổ tông sao, vì sao lại đuổi hắn?
Nhưng Đồng Nhạc cũng có ý nghĩ của Đồng Nhạc, một tên hậu nhân Hóa Linh Chân Quân ở lại bên trong tông môn của mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?
Ngưu Phương còn có thể bị Thái Cổ Chân Quân đỡ được nhưng nếu Ngưu Phương thỉnh động cường giả Tinh Long giáo thì sao?
Đại năng cấp Giáo Chủ cấp hàng thế, Thái Cổ tông chỉ có thể bị một chưởng của đối phương tiêu diệt.
Hiện tại bọn họ còn muốn điệu thấp, cũng không muốn dẫn tới đại năng cấp Giáo Chủ chí tôn tìm tới, vì hoàn thành mưu đồ của bọn họ, cho nên Ngưu Kiếm Hoa nên về sớm một chút, miễn sinh ra phiền toái không cần thiết.
Một tên cường giả Chân Ngã cảnh quyết định chủ ý, Ngưu Kiếm Hoa làm sao có thể cải biến?
Bất đắc dĩ, hắn đành phải rời tông mà đi.
- Thiếu gia!
Bốn tên lão bộc Trúc Cơ nhao nhao nhảy ra, cùng hành lễ với Ngưu Kiếm Hoa.
- Chúc mừng thiếu gia thu hoạch được bảo quả, như vậy càng vững chắc cơ sở, đại đạo có hi vọng!
Có một lão giả vội vã vuốt mông ngựa, cũng không nhìn thấy sắc mặt Ngưu Kiếm Hoa lúc này đen cỡ nào.
- Chúc mừng em gái ngươi!
Ngưu Kiếm Hoa đá ra một cước.
- Thiếu gia!
Ba lão giả khác chấn kinh, chẳng lẽ vuốt mông ngựa không đúng sao?
Tên lão giả kia không dám trốn, không dám hoàn thủ, mặc cho Ngưu Kiếm Hoa đạp lên người.
Sau khi phát tiết xong, Ngưu Kiếm Hoa mới nói ra nguyên nhân.
- Cái gì, tiểu vương bát đản kia chính là tiểu tặc đánh lén và cướp sạch thiếu gia?
- Tên vương bát đản này còn một đường tùy tùng ta, chẳng phải là đang âm thầm chế giễu hay sao?
- Thật sự là quá ghê tởm!
- Ta đã sớm nói qua, tiểu tử kia không tin được!
Lão giả thứ tư nói vuốt đuôi, lập tức đưa tới Ngưu Kiếm Hoa giận dữ và đánh hắn một trận.
Có người đã bước vào Tiên đồ nhưng vẫn ngu ngốc như thế.
- Thiếu gia, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?
Ngưu Kiếm Hoa trầm ngâm một chút:
- Ta vốn định ở lại trong tông giám sát Tàn Dạ, chỉ cần hắn rời tông sẽ bắt lấy hắn nhưng hiện tại xem ra chúng ta phải tản ra, trông coi mấy con đường núi rời đi.
- Thiếu gia anh minh!
Bốn lão giả lại bắt đầu vuốt mông ngựa.
- Tàn Dạ... Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!
Không nói Ngưu Kiếm Hoa, một đêm qua đi, Lăng Hàn đón mặt trời mới mọc tu luyện, sau đó ăn xong điểm tâm, hắn lại đi tới quảng trường Thái Ý Các.
Bởi vì hôm qua đã trải qua rút thăm, hôm nay cũng không cần, trực tiếp bắt đầu tranh tài.
Nhanh chóng tới phiên Lăng Hàn, hắn trực tiếp mặc chiến giáp vào và đứng giữa sân.
Đối thủ là... Lưu Hoa Vân.
Gia hỏa này rất bất đắc dĩ, trước kia không gặp được Lăng Hàn, bây giờ đối phương lại mặc bộ chiến giáp vào, nhìn qua còn có dáng vẻ rất lợi hại, vậy hắn không phải càng đánh không lại hay sao.
Nhưng nếu bây giờ không đánh thắng Lăng Hàn, hắn liền không có khả năng đạt được Tinh La Lan quả.
Hắn liều mạng, hét lớn một tiếng, bộ lông màu đen bao phủ toàn thân hắn, lông đen mọc dài, trong nháy mắt hắn như biến thành đại tinh tinh.
- A, không nghĩ tới tiểu tử này có một tia huyết mạch hung viên.
Cường giả Trúc Cơ lộ ra vẻ kinh ngạc, giải thi đấu luận võ lần này chẳng những hấp dẫn rất nhiều thiên tài, càng có một ít quái tài.
Hai tay Lưu Hoa Vân chấn động, chỉ thấy móng tay trên mười ngón tay bay ra ngoài, chúng dài chừng một xích, nhìn không khác gì mười cây dao nhọn.
Hắn rống to một tiếng và lao tới, không ngừng vung trảo tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn không nhúc nhích, mặc cho đối phương công kích.
Nhưng chiến giáo phòng ngự không phải Tầm Bí cảnh có thể phá giải, chí ít duệ khí không cách nào đâm thủng kiên giáp này.
Lưu Hoa Vân nhanh chóng tỉnh ngộ, hắn cải biến phương thức công kích, hai tay ngưng tụ thành nắm đấm và nặng nề nện vào chiến giáp.
Tất cả mọi người đưa ra lời bình với Lăng Hàn, ngươi xem người ta đã bị ngươi dọa bỏ cuộc, ngươi còn không buông tha, có cần tổn hại người ta như vậy không?
Ngưu Kiếm Hoa lui, thối lui đến phía sau cùng, hắn trực tiếp xoay người rời đi, muốn rời khỏi Thái Cổ tông.
Làm đệ tử Thái Cổ tông?
Hắn nào có hứng thú như vậy, tới đây tham chiến cũng chỉ muốn có được Tinh La Lan quả, hiện tại đã vô duyên với đệ nhất, hắn còn ở lại làm gì?
Chờ chút!
Hắn ngừng lại, như không ở lại Thái Cổ tông, hắn làm sao biết Lăng Hàn sẽ rời đi lúc nào?
Người này, hắn nhất định phải xử lý.
Cho nên, hắn phải lưu bên trong Thái Cổ tông, trông coi Lăng Hàn, chờ Lăng Hàn rời đi lúc nào thì hắn cũng lặng lẽ đuổi theo, bảo bốn tên tôi tớ bắt lấy Lăng Hàn sau đó hắn sẽ thẩm vấn một phen, lại tra tấn một phen, cuối cùng mới giết chết Lăng Hàn.
Dám trêu chọc hắn?
Biết hắn là ai không!
Ngưu Kiếm Hoa không đi, hắn lại về tới vị trí cũ, yên tĩnh quan chiến.
Chiến đấu tiếp tục, Lưu Hoa Vân, Tư Mã Hòe nhao nhao ra sân, đều nhẹ nhõm cướp đoạt một thắng, kỳ thật thiên tài nhất tinh cũng không có nhiều như vậy, bọn họ xem như người nổi bật.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn lên người tên nam tử áo đen, hắn là Liễu Quân, đệ tử thứ ba của Thái Cổ Chân Quân.
Có thể được Hóa Linh Chân Quân thu làm đệ tử, đương nhiên thiên phú Liễu Quân bất phàm, tuyệt đối là thiên tài nhất tinh, hơn nữa còn có thể là người nổi bật trong thiên tài nhất tinh.
Hắn vừa ra trận liền làm tên cường giả Trúc Cơ mười phần khách khí, mỉm cười đối mặt, cho đủ mặt mũi.
Gia hỏa này lúc trước bày cái giá đỡ cao bao nhiêu, bây giờ lại gần như nịnh nọt, nổi bật ra Hóa Linh Chân Quân cường đại, đủ làm một tên cường giả tiên đồ phải khom lưng cúi đầu trước phàm nhân.
Chiến đấu vòng thứ nhất kết thúc, thiên tài mạnh hơn đương nhiên trổ hết tài năng, trong thiên tài nhất tinh không có thẳng tiến vòng thứ hai cũng chỉ có Ngưu Kiếm Hoa.
Bởi vì sắc trời đã tối, tỷ thí vòng thứ hai sẽ cử hành vào ngày mai, đám người cũng tản đi trước.
Ngưu Kiếm Hoa vừa mới cất bước lại bị người ta ngăn cản, bảo hắn chờ lát nữa.
Chỉ qua một hồi liền có lão giả áo xám xuất hiện, quỷ dị chính là thân thể của hắn lại hơi mờ.
- Chân Ngã cảnh!
Ngưu Kiếm Hoa biến sắc.
Ngưu gia mặc dù có lão bộc Chân Ngã cảnh nhưng tuyệt đối không thể bởi vậy phủ định Chân Ngã cảnh cường đại, hơn nữa nơi này cũng không phải Bách Thắng tinh, hắn thật bị đối phương giết, cho dù lão tổ nhà hắn giá lâm, có thể làm cho Thái Cổ Chân Quân cúi đầu giao ra hung thủ hay không cũng là chuyện khác.
Cho nên hắn vẫn cung kính một chút mới tốt.
- Xin ra mắt tiền bối!
Hắn chắp tay nói.
Tên cường giả Chân Ngã cảnh này tên là Đồng Nhạc, hắn gật gật đầu, cũng bày ra tư thái rất cao, sau đó mới nói:
- Ngươi đến từ phương nào?
Ngưu Kiếm Hoa hơi do dự, liền quyết định nói thật:
- Vãn bối đến từ Bách Thắng tinh, Tinh Long giáo, gia tổ Ngưu Phương.
- Hóa ra là hậu nhân Ngưu Chân Quân.
Đồng Nhạc a một tiếng, khó trách tiểu tử này có thể dưỡng binh, hóa ra đến từ một tinh thể khác.
- Tiền bối nhận ra gia tổ?
Ngưu Kiếm Hoa cũng có chút kinh hỉ nhỏ, có thể xin đối phương ra tay bắt lấy Lăng Hàn hay không?
Đồng Nhạc cười một tiếng:
- Chưa từng gặp qua nhưng nghe nói qua uy danh của Ngưu Chân Quân.
Đây là không có giao tình gì.
Ngưu Kiếm Hoa thở dài trong lòng, đã không có giao tình, người ta dựa vào cái gì bán mặt mũi cho Tầm Bí cảnh nho nhỏ như hắn.
- Nếu là hậu nhân Ngưu Chân Quân, Thái Cổ tông cũng không dám thu ngươi làm đệ tử, vẫn đi thôi.
Đồng Nhạc phất phất tay.
Dựa vào, đuổi ta đi?
Ngưu Kiếm Hoa ngây ngốc một chút, không phải đã nói chỉ cần tiến vào tốp ba mươi hai chính là đệ tử Thái Cổ tông sao, vì sao lại đuổi hắn?
Nhưng Đồng Nhạc cũng có ý nghĩ của Đồng Nhạc, một tên hậu nhân Hóa Linh Chân Quân ở lại bên trong tông môn của mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?
Ngưu Phương còn có thể bị Thái Cổ Chân Quân đỡ được nhưng nếu Ngưu Phương thỉnh động cường giả Tinh Long giáo thì sao?
Đại năng cấp Giáo Chủ cấp hàng thế, Thái Cổ tông chỉ có thể bị một chưởng của đối phương tiêu diệt.
Hiện tại bọn họ còn muốn điệu thấp, cũng không muốn dẫn tới đại năng cấp Giáo Chủ chí tôn tìm tới, vì hoàn thành mưu đồ của bọn họ, cho nên Ngưu Kiếm Hoa nên về sớm một chút, miễn sinh ra phiền toái không cần thiết.
Một tên cường giả Chân Ngã cảnh quyết định chủ ý, Ngưu Kiếm Hoa làm sao có thể cải biến?
Bất đắc dĩ, hắn đành phải rời tông mà đi.
- Thiếu gia!
Bốn tên lão bộc Trúc Cơ nhao nhao nhảy ra, cùng hành lễ với Ngưu Kiếm Hoa.
- Chúc mừng thiếu gia thu hoạch được bảo quả, như vậy càng vững chắc cơ sở, đại đạo có hi vọng!
Có một lão giả vội vã vuốt mông ngựa, cũng không nhìn thấy sắc mặt Ngưu Kiếm Hoa lúc này đen cỡ nào.
- Chúc mừng em gái ngươi!
Ngưu Kiếm Hoa đá ra một cước.
- Thiếu gia!
Ba lão giả khác chấn kinh, chẳng lẽ vuốt mông ngựa không đúng sao?
Tên lão giả kia không dám trốn, không dám hoàn thủ, mặc cho Ngưu Kiếm Hoa đạp lên người.
Sau khi phát tiết xong, Ngưu Kiếm Hoa mới nói ra nguyên nhân.
- Cái gì, tiểu vương bát đản kia chính là tiểu tặc đánh lén và cướp sạch thiếu gia?
- Tên vương bát đản này còn một đường tùy tùng ta, chẳng phải là đang âm thầm chế giễu hay sao?
- Thật sự là quá ghê tởm!
- Ta đã sớm nói qua, tiểu tử kia không tin được!
Lão giả thứ tư nói vuốt đuôi, lập tức đưa tới Ngưu Kiếm Hoa giận dữ và đánh hắn một trận.
Có người đã bước vào Tiên đồ nhưng vẫn ngu ngốc như thế.
- Thiếu gia, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?
Ngưu Kiếm Hoa trầm ngâm một chút:
- Ta vốn định ở lại trong tông giám sát Tàn Dạ, chỉ cần hắn rời tông sẽ bắt lấy hắn nhưng hiện tại xem ra chúng ta phải tản ra, trông coi mấy con đường núi rời đi.
- Thiếu gia anh minh!
Bốn lão giả lại bắt đầu vuốt mông ngựa.
- Tàn Dạ... Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!
Không nói Ngưu Kiếm Hoa, một đêm qua đi, Lăng Hàn đón mặt trời mới mọc tu luyện, sau đó ăn xong điểm tâm, hắn lại đi tới quảng trường Thái Ý Các.
Bởi vì hôm qua đã trải qua rút thăm, hôm nay cũng không cần, trực tiếp bắt đầu tranh tài.
Nhanh chóng tới phiên Lăng Hàn, hắn trực tiếp mặc chiến giáp vào và đứng giữa sân.
Đối thủ là... Lưu Hoa Vân.
Gia hỏa này rất bất đắc dĩ, trước kia không gặp được Lăng Hàn, bây giờ đối phương lại mặc bộ chiến giáp vào, nhìn qua còn có dáng vẻ rất lợi hại, vậy hắn không phải càng đánh không lại hay sao.
Nhưng nếu bây giờ không đánh thắng Lăng Hàn, hắn liền không có khả năng đạt được Tinh La Lan quả.
Hắn liều mạng, hét lớn một tiếng, bộ lông màu đen bao phủ toàn thân hắn, lông đen mọc dài, trong nháy mắt hắn như biến thành đại tinh tinh.
- A, không nghĩ tới tiểu tử này có một tia huyết mạch hung viên.
Cường giả Trúc Cơ lộ ra vẻ kinh ngạc, giải thi đấu luận võ lần này chẳng những hấp dẫn rất nhiều thiên tài, càng có một ít quái tài.
Hai tay Lưu Hoa Vân chấn động, chỉ thấy móng tay trên mười ngón tay bay ra ngoài, chúng dài chừng một xích, nhìn không khác gì mười cây dao nhọn.
Hắn rống to một tiếng và lao tới, không ngừng vung trảo tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn không nhúc nhích, mặc cho đối phương công kích.
Nhưng chiến giáo phòng ngự không phải Tầm Bí cảnh có thể phá giải, chí ít duệ khí không cách nào đâm thủng kiên giáp này.
Lưu Hoa Vân nhanh chóng tỉnh ngộ, hắn cải biến phương thức công kích, hai tay ngưng tụ thành nắm đấm và nặng nề nện vào chiến giáp.
/5357
|