- Thú vị.
Cách đó không xa, một tên thanh niên phong thần tuấn lãng đi tới.
- Không Phi Dực, ngươi thấy thế nào?
Thanh niên vừa nói chuyện có tinh thần sáng lạn và đầy cao ngạo, người còn lại giống như con mèo bệnh, sắc mặt hắn hơi tái nhợt giống như chưa tỉnh ngủ, lười biếng không có chút tinh thần nào.
Người trẻ tuổi như mèo bệnh mở mắt ra, liếc nhìn Lăng Hàn một cái, nói:
- Tu vi Trúc Nhân Cơ, có thể dùng một kích tổn thương Hậu Khánh Bạch, quả thật thú vị.
- Có muốn giao thủ với hắn hay không?
Thanh niên phong thần tuấn lãng nói.
Không Phi Dực cười ha ha, nói:
- Thứ nhất, ta lười, có thời gian đánh nhau còn không bằng nằm ngủ, thứ hai, cho dù hắn là thiên tài tứ tinh, dù sao hắn cũng chỉ là Trúc Nhân Cơ, hắn làm sao có thể là đối thủ của ta chứ? Ta không có hứng thú ức hiếp kẻ yếu, bảo ta áp chế tu vi đánh với hắn, ta lười làm như vậy.
Thanh niên phong thần tuấn lãng cười nói:
- Ngươi không thể sửa đổi tính lười biếng được hay sao?
- Không thể.
Không Phi Dực lắc đầu, nói:
- Dương Nguyên, ngươi bỏ ý niệm này đi.
Thanh niên phong thần tuấn lãng Dương Nguyên lắc đầu:
- Không Phi Dực, ngươi chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại có dáng vẻ như lão già, thời điểm ngươi sống bốn năm trăm tuổi, chỉ sợ ngươi cũng lười tu luyện đấy.
- Ha ha, ngươi thật hiểu ta, không hổ là bằng hữu tốt.
Không Phi Dực cười nói.
- Được rồi, ta cũng lười nói với ngươi, xem kịch đi.
Dương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người tiếp tục ngồi bàng quan, ở hướng khác, Hậu Khánh Bạch vẫn nói nhảm, cuối cùng hắn giận không kềm được và quyết định xuất thủ.
Trừ Đại Hắc Cẩu, chỉ sợ không có người nào chịu được miệng công của Lăng Hàn, tức chết người không đền mạng.
- Ta muốn ngươi chết!
Hậu Khánh Bạch lao lên, chiến giáp toàn thân hắn phát sáng, chiến giáp gia trì lực lượng cường đại lên người hắn, hắn đấm ra một quyền, lực lượng đạt tới Trúc Cực Cơ đỉnh phong, uy lực của nó vô cùng kinh khủng.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức tạo ra rất nhiều huyền ảo, sau lưng hắn còn xuất hiện âm bạo.
Đối mặt với một quyền này, cho dù là Trúc Cực Cơ phổ thông cũng không dám đón đỡ, bằng không sẽ chết người.
Đương nhiên Lăng Hàn không sợ, nhưng hắn cũng không có đón đỡ, hắn xê dịch né tránh trong không gian hẹp.
Mọi người cũng cho rằng là đương nhiên, ngươi đang đối mặt với lực lượng Trúc Cực Cơ đỉnh phong đấy.
- Nhưng thủ lâu tất thua, chỉ cần hắn bị đánh trúng một quyền, hắn sẽ thua.
Có người đưa ra phán đoán.
- Ừ!
Người bên cạnh cũng đồng ý với lời của đối phương.
Bích Tiêu công chúa càng lo lắng, mặc dù nàng biết Lăng Hàn tiến vào hàng ngũ mười hai người mạnh nhất trong Kim Nguyên quả hội, thực lực mạnh đến mức kinh người, nhưng thiên tài chạy tới nơi này rất mạnh, Lăng Hàn không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt.
Hiện tại Lăng Hàn chỉ tránh mà không công, nàng càng khẳng định Lăng Hàn không phải đối thủ của Hậu Khánh Bạch.
Là nàng gây họa, nếu bởi vậy mà làm Lăng Hàn gặp nguy hiểm, nàng sẽ không bình an cả đời.
- Tiểu tử, ngươi có thể trốn tới khi nào?
Hậu Khánh Bạch cười lạnh, thế công của hắn rất gấp, muốn lấy thế lôi đình vạn quân tấn công Lăng Hàn.
Mặc dù hắn hiện tại chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhưng đánh lâu như vậy vẫn không thể bắt lấy Lăng Hàn, hắn vẫn cảm thấy mất mặt.
Cho nên, hắn nhất định phải mau chóng bắt lấy Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã di chuyển năm vòng chung quanh, hắn lắc đầu, hắn muốn bài trận trong chiến độ, quả nhiên độ khó tăng lên rất nhiều.
Hắn thản nhiên nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng cử động.
- Ngươi đang cầu xin tha thứ hay sao?
Hậu Khánh Bạch cười to, hắn không quan tâm, hắn muốn tấn công Lăng Hàn.
Ông, trên mặt đất xuất hiện từng đạo hoa văn đang phát sáng, sau đó có ba mươi sáu cột sáng xuất hiện và tấn công Hậu Khánh Bạch.
Ba ba ba ba, những cột sáng đánh vào chiến giáp, chiến giáp đang phát ra tiếng răng rắc, sắc mặt Hậu Khánh Bạch thay đổi, bước chân cũng lảo đảo.
Hắn lui bước về phía sau, hưu hưu hưu, lại có ba mươi sáu cột sáng tấn công hắn.
Hắn quá sợ hãi nhưng không thể né tránh, hắn lại bị cột sáng tấn công.
Lần này hắn đã biết mình rơi vào trận pháp, hắn không thể lộn xộn, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn cố ổn định thân thể, nhưng đối cứng với công kích cột sáng, hắn cảm thấy khó chịu và phun máu tươi như suối.
Việc này cũng làm rất nhiều người líu lưỡi.
- Gia hỏa kia lại còn là... Trận sư!
- Ha ha, thật sự không nghĩ tới, ta còn cho rằng hắn chết chắc, không nghĩ tới lại có thể đảo ngược tình thế.
- Dời bước thành trận, gia hỏa này có thiên phú trận đạo kinh người.
- Việc này cần phải hiểu rõ trận pháp rất sâu mới làm được, chỉ có hiểu rõ rất sâu mới có thể cất bước thay đổi thiên địa đại thế.
- Mặc dù gia hỏa này vô cùng khả năng là Trận sư Nhân cấp hạ phẩm, nhưng hắn đã có thể dời bước thành trận, điều này nói rõ thiên phú của hắn rất cao.
- Tiền đồ... Bất khả hạn lượng!
Mọi người liên tục gật đầu, cũng phải lau mắt mà nhìn Lăng Hàn.
Cho dù thiên phú võ đạo của Lăng Hàn cao hơn nữa, dù là thiên tài tam tinh, thiên tài tứ tinh cũng không là gì trong mắt các truyền nhân đại giáo như bọn họ. Nhưng thiên tài trận đạo lại khác.
Cũng giống như đan đạo, số lượng Trận sư tương đối có hạn, người có thể xưng là thiên tài lại ít đến mức thương cảm.
Nếu có người như vậy tương trợ, về sau đi di tích cổ mạo hiểm sẽ dễ dàng hơn nhiều, chẳng những gia tăng hệ số an toàn, hơn nữa còn có thể xâm nhập một ít địa phương không thể đạt tới.
Giá trị của Lăng Hàn đã tăng lên vô số lần.
Đương nhiên việc này là Lăng Hàn cố ý, hắn không có khả năng vẫn lưu lại Thiên Hải tinh, dù sao hắn cần phải xâm nhập vào tinh không, cần có nhân mạch nhất định.
Hậu Khánh Bạch vừa tức giận lại vừa phiền muộn:
- Không nghĩ tới, ngươi lại là một tên Trận sư!
Nếu sớm biết như thế, hắn tuyệt đối không chiến đấu trong cùng một khu vực với Lăng Hàn, kết quả bị đối phương vây khốn trong trận pháp.
Nhưng cho dù hắn sớm biết Lăng Hàn là Trận sư, hắn cũng không có khả năng nghĩ tới thiên phú Lăng Hàn lại đạt tới mức dời bước thành trận.
Quá khoa trương!
- Ít nói lời vô ích.
Lăng Hàn thản nhiên nói,
- Quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không, ngươi đứng trong đó cả đời đi.
Hắn đang cố ý nói quá lên, với thực lực trận đạo của hắn hiện tại, hắn chỉ có thể cải biến thiên địa đại thế trong phạm vi nhất định, nhiều lắm chỉ duy trì thời gian năm phút đồng hồ, nơi này sẽ khôi phục bình thường.
Hậu Khánh Bạch lại không biết, hắn đã bị dời bước thành trận dọa sợ.
- Ngươi dám!
Hắn quát lớn, là hậu đại của đại năng cấp Giáo Chủ, bảo hắn quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người? Có thể sao?
- Thật sao?
Lăng Hàn cười lớn, hắn giẫm mạnh vào mặt đất, ông, hoa văn đang tối tăm lại sáng lên, hưu hưu hưu, ba mươi sáu đạo cột sáng bắn tới.
Ngươi cho rằng đứng yên không nhúc nhích là có thể an toàn sao?
Ngây thơ!
Nhưng hắn là Trận sư, Trận sư đang ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ không thể điều khiển trận pháp hay sao?
- Ngô!
Hậu Khánh Bạch rên rỉ, hắn cố gắng né tránh, tốc độ của cột sáng quá nhanh, hắn có tránh cũng không tránh nổi.
Cột sáng oanh kích liên tục, chiến giáp trên người cũng không thể bảo vệ hắn, sau năm lần oanh kích, chiến giáp đã vỡ nát.
- A!
Hậu Khánh Bạch kêu gào thảm thiết, nhưng tin tức tốt chính là hắn cũng thoát ra khỏi trận pháp.
Cách đó không xa, một tên thanh niên phong thần tuấn lãng đi tới.
- Không Phi Dực, ngươi thấy thế nào?
Thanh niên vừa nói chuyện có tinh thần sáng lạn và đầy cao ngạo, người còn lại giống như con mèo bệnh, sắc mặt hắn hơi tái nhợt giống như chưa tỉnh ngủ, lười biếng không có chút tinh thần nào.
Người trẻ tuổi như mèo bệnh mở mắt ra, liếc nhìn Lăng Hàn một cái, nói:
- Tu vi Trúc Nhân Cơ, có thể dùng một kích tổn thương Hậu Khánh Bạch, quả thật thú vị.
- Có muốn giao thủ với hắn hay không?
Thanh niên phong thần tuấn lãng nói.
Không Phi Dực cười ha ha, nói:
- Thứ nhất, ta lười, có thời gian đánh nhau còn không bằng nằm ngủ, thứ hai, cho dù hắn là thiên tài tứ tinh, dù sao hắn cũng chỉ là Trúc Nhân Cơ, hắn làm sao có thể là đối thủ của ta chứ? Ta không có hứng thú ức hiếp kẻ yếu, bảo ta áp chế tu vi đánh với hắn, ta lười làm như vậy.
Thanh niên phong thần tuấn lãng cười nói:
- Ngươi không thể sửa đổi tính lười biếng được hay sao?
- Không thể.
Không Phi Dực lắc đầu, nói:
- Dương Nguyên, ngươi bỏ ý niệm này đi.
Thanh niên phong thần tuấn lãng Dương Nguyên lắc đầu:
- Không Phi Dực, ngươi chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại có dáng vẻ như lão già, thời điểm ngươi sống bốn năm trăm tuổi, chỉ sợ ngươi cũng lười tu luyện đấy.
- Ha ha, ngươi thật hiểu ta, không hổ là bằng hữu tốt.
Không Phi Dực cười nói.
- Được rồi, ta cũng lười nói với ngươi, xem kịch đi.
Dương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người tiếp tục ngồi bàng quan, ở hướng khác, Hậu Khánh Bạch vẫn nói nhảm, cuối cùng hắn giận không kềm được và quyết định xuất thủ.
Trừ Đại Hắc Cẩu, chỉ sợ không có người nào chịu được miệng công của Lăng Hàn, tức chết người không đền mạng.
- Ta muốn ngươi chết!
Hậu Khánh Bạch lao lên, chiến giáp toàn thân hắn phát sáng, chiến giáp gia trì lực lượng cường đại lên người hắn, hắn đấm ra một quyền, lực lượng đạt tới Trúc Cực Cơ đỉnh phong, uy lực của nó vô cùng kinh khủng.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức tạo ra rất nhiều huyền ảo, sau lưng hắn còn xuất hiện âm bạo.
Đối mặt với một quyền này, cho dù là Trúc Cực Cơ phổ thông cũng không dám đón đỡ, bằng không sẽ chết người.
Đương nhiên Lăng Hàn không sợ, nhưng hắn cũng không có đón đỡ, hắn xê dịch né tránh trong không gian hẹp.
Mọi người cũng cho rằng là đương nhiên, ngươi đang đối mặt với lực lượng Trúc Cực Cơ đỉnh phong đấy.
- Nhưng thủ lâu tất thua, chỉ cần hắn bị đánh trúng một quyền, hắn sẽ thua.
Có người đưa ra phán đoán.
- Ừ!
Người bên cạnh cũng đồng ý với lời của đối phương.
Bích Tiêu công chúa càng lo lắng, mặc dù nàng biết Lăng Hàn tiến vào hàng ngũ mười hai người mạnh nhất trong Kim Nguyên quả hội, thực lực mạnh đến mức kinh người, nhưng thiên tài chạy tới nơi này rất mạnh, Lăng Hàn không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt.
Hiện tại Lăng Hàn chỉ tránh mà không công, nàng càng khẳng định Lăng Hàn không phải đối thủ của Hậu Khánh Bạch.
Là nàng gây họa, nếu bởi vậy mà làm Lăng Hàn gặp nguy hiểm, nàng sẽ không bình an cả đời.
- Tiểu tử, ngươi có thể trốn tới khi nào?
Hậu Khánh Bạch cười lạnh, thế công của hắn rất gấp, muốn lấy thế lôi đình vạn quân tấn công Lăng Hàn.
Mặc dù hắn hiện tại chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhưng đánh lâu như vậy vẫn không thể bắt lấy Lăng Hàn, hắn vẫn cảm thấy mất mặt.
Cho nên, hắn nhất định phải mau chóng bắt lấy Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã di chuyển năm vòng chung quanh, hắn lắc đầu, hắn muốn bài trận trong chiến độ, quả nhiên độ khó tăng lên rất nhiều.
Hắn thản nhiên nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng cử động.
- Ngươi đang cầu xin tha thứ hay sao?
Hậu Khánh Bạch cười to, hắn không quan tâm, hắn muốn tấn công Lăng Hàn.
Ông, trên mặt đất xuất hiện từng đạo hoa văn đang phát sáng, sau đó có ba mươi sáu cột sáng xuất hiện và tấn công Hậu Khánh Bạch.
Ba ba ba ba, những cột sáng đánh vào chiến giáp, chiến giáp đang phát ra tiếng răng rắc, sắc mặt Hậu Khánh Bạch thay đổi, bước chân cũng lảo đảo.
Hắn lui bước về phía sau, hưu hưu hưu, lại có ba mươi sáu cột sáng tấn công hắn.
Hắn quá sợ hãi nhưng không thể né tránh, hắn lại bị cột sáng tấn công.
Lần này hắn đã biết mình rơi vào trận pháp, hắn không thể lộn xộn, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn cố ổn định thân thể, nhưng đối cứng với công kích cột sáng, hắn cảm thấy khó chịu và phun máu tươi như suối.
Việc này cũng làm rất nhiều người líu lưỡi.
- Gia hỏa kia lại còn là... Trận sư!
- Ha ha, thật sự không nghĩ tới, ta còn cho rằng hắn chết chắc, không nghĩ tới lại có thể đảo ngược tình thế.
- Dời bước thành trận, gia hỏa này có thiên phú trận đạo kinh người.
- Việc này cần phải hiểu rõ trận pháp rất sâu mới làm được, chỉ có hiểu rõ rất sâu mới có thể cất bước thay đổi thiên địa đại thế.
- Mặc dù gia hỏa này vô cùng khả năng là Trận sư Nhân cấp hạ phẩm, nhưng hắn đã có thể dời bước thành trận, điều này nói rõ thiên phú của hắn rất cao.
- Tiền đồ... Bất khả hạn lượng!
Mọi người liên tục gật đầu, cũng phải lau mắt mà nhìn Lăng Hàn.
Cho dù thiên phú võ đạo của Lăng Hàn cao hơn nữa, dù là thiên tài tam tinh, thiên tài tứ tinh cũng không là gì trong mắt các truyền nhân đại giáo như bọn họ. Nhưng thiên tài trận đạo lại khác.
Cũng giống như đan đạo, số lượng Trận sư tương đối có hạn, người có thể xưng là thiên tài lại ít đến mức thương cảm.
Nếu có người như vậy tương trợ, về sau đi di tích cổ mạo hiểm sẽ dễ dàng hơn nhiều, chẳng những gia tăng hệ số an toàn, hơn nữa còn có thể xâm nhập một ít địa phương không thể đạt tới.
Giá trị của Lăng Hàn đã tăng lên vô số lần.
Đương nhiên việc này là Lăng Hàn cố ý, hắn không có khả năng vẫn lưu lại Thiên Hải tinh, dù sao hắn cần phải xâm nhập vào tinh không, cần có nhân mạch nhất định.
Hậu Khánh Bạch vừa tức giận lại vừa phiền muộn:
- Không nghĩ tới, ngươi lại là một tên Trận sư!
Nếu sớm biết như thế, hắn tuyệt đối không chiến đấu trong cùng một khu vực với Lăng Hàn, kết quả bị đối phương vây khốn trong trận pháp.
Nhưng cho dù hắn sớm biết Lăng Hàn là Trận sư, hắn cũng không có khả năng nghĩ tới thiên phú Lăng Hàn lại đạt tới mức dời bước thành trận.
Quá khoa trương!
- Ít nói lời vô ích.
Lăng Hàn thản nhiên nói,
- Quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không, ngươi đứng trong đó cả đời đi.
Hắn đang cố ý nói quá lên, với thực lực trận đạo của hắn hiện tại, hắn chỉ có thể cải biến thiên địa đại thế trong phạm vi nhất định, nhiều lắm chỉ duy trì thời gian năm phút đồng hồ, nơi này sẽ khôi phục bình thường.
Hậu Khánh Bạch lại không biết, hắn đã bị dời bước thành trận dọa sợ.
- Ngươi dám!
Hắn quát lớn, là hậu đại của đại năng cấp Giáo Chủ, bảo hắn quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người? Có thể sao?
- Thật sao?
Lăng Hàn cười lớn, hắn giẫm mạnh vào mặt đất, ông, hoa văn đang tối tăm lại sáng lên, hưu hưu hưu, ba mươi sáu đạo cột sáng bắn tới.
Ngươi cho rằng đứng yên không nhúc nhích là có thể an toàn sao?
Ngây thơ!
Nhưng hắn là Trận sư, Trận sư đang ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ không thể điều khiển trận pháp hay sao?
- Ngô!
Hậu Khánh Bạch rên rỉ, hắn cố gắng né tránh, tốc độ của cột sáng quá nhanh, hắn có tránh cũng không tránh nổi.
Cột sáng oanh kích liên tục, chiến giáp trên người cũng không thể bảo vệ hắn, sau năm lần oanh kích, chiến giáp đã vỡ nát.
- A!
Hậu Khánh Bạch kêu gào thảm thiết, nhưng tin tức tốt chính là hắn cũng thoát ra khỏi trận pháp.
/5357
|