Nói bằng bản tâm, mặc dù hai nữ tử đều là đại mỹ nhân nhưng nữ tử cao vẫn hơn một bậc, cho dù là dung mạo hay khí chất, có thể nói đã nghiền áp toàn diện.
- Đi thôi.
Mỹ nữ cao cười áy náy với Lăng Hàn, sau đó gọi đồng bạn tiếp tục đi tới.
- Ngao!
Đúng lúc này, một tiếng thú rống vang lên, một con mãnh hổ màu trắng lao tới, bành bành bành, sau lưng nó cây cối đổ ngã nghiêng.
- Cẩn thận!
Hai tên nam tử đồng thời hét lớn một tiếng, bọn họ cùng xuất vũ khí tấn công mãnh hổ.
Bọn họ đều dùng kiếm, hai đạo kiếm quang bay qua và hòa thành hai tia sáng chói mắt chém vào mãnh hổ.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của mãnh hổ, chỉ thấy mãnh hổ vung móng vuốt lên, ba, ba, hai đạo kiếm quang đồng thời vỡ nát, mãnh hổ vẫn lao tới với tốc độ không giảm.
- Không tốt, con mãnh hổ này có thực lực Thất Đỉnh!
- Mau chạy đi!
Nhưng hung thú đã lao tới, làm sao chạy bây giờ?
Mỹ nữ cao cắn răng, nàng lấy một vật trên cổ xuống sau đó tấn công mãnh hổ.
Ầm!
Một tia sáng bộc phát, nó hóa thành một chiếc lồng và bao vây mãnh hổ vào trong.
Hổ dữ nhảy nhót tưng bừng, vung móng tới tắp, nó muốn phá lồng mà ra, nhưng chiếc lồng được chế tạo đặc biệt, nó giống như dây thừng đang xiết chặt.
- Tốt!
Hai tên nam tử và mỹ nữ còn lại reo hò, chí ít hung thú cấp bậc Thất Đỉnh đã bị giam cầm, bọn họ rất hân hoan.
Mỹ nữ cao rất đau lòng, đây chính là chí bảo phòng thân của nàng, không nghĩ tới lại sử dụng lúc này.
Nhưng nhìn thấy đồng bạn không có việc gì, nàng cũng cười cười vui vẻ.
- Tiểu tử lỗ mãng, còn không mau cảm ơn Viện tỷ!
Mỹ nữ xinh xắn quát Lăng Hàn.
- Nếu không có Viện tỷ xuất thủ, ngươi bây giờ đã bị mãnh hổ ăn thịt.
Nam tử áo trắng cũng nói.
Tên nam tử áo xanh cười cười, dường như tự trọng thân phận nên xem thường nói chuyện với Lăng Hàn.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn trêu ai ghẹo ai?
Hắn chợt có sở ngộ, mình đang rửa chân bên hồ lĩnh ngộ Thập Bát La Hán Thủ, tại sao liên tục bị người khác quấy rầy?
- Ta không cầu các ngươi cứu giúp.
Lăng Hàn giang tay ra, dáng vẻ rất đáng ăn đòn.
Ba người kia giận dữ, người quá vô nghĩa, rõ ràng được cứu một mạng lại còn có sắc mặt như thế, tức chết người đi được. Mỹ nữ cao cũng không vui, mặc dù nàng xuất thủ không cần Lăng Hàn cảm kích, nhưng ngươi cũng không thể không biết tốt xấu như vậy.
Lăng Hàn cười một tiếng, ai bảo các ngươi chọc ta, xem có tức chết các ngươi hay không.
- Dạng người này nên bị hung thú ăn thịt!
Mỹ nữ xinh xắn tức giận nói ra.
- Đúng là bạch nhãn lang!
Nam tử áo trắng lắc đầu.
Mỹ nữ cao lắc đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Ngao!
Nhưng vào lúc này lại có tiếng hổ gầm vang lên, chỉ thấy cây cối ngã xuống, một con mãnh hổ màu vàng xuất hiện.
- Không được!
Bốn người biến sắc, con hung thú này còn đáng sợ hơn con trước, tuyệt đối không phải bọn họ có thể chống lại.
Mỹ nữ cao rút trâm ngọc ra, đây cũng là một kiện pháp khí lợi hại.
Xèo, nàng còn không có xuất thủ, một bóng người lao tới, ầm, con mãnh hổ màu vàng bị đánh bay ra ngoài.
Một bóng người đáp xuống, đứng chắp tay, trên người tỏa ra uy thế vô tận.
- Phong đại ca!
Lúc này bốn người đều kêu to, mừng rỡ không gì sánh được.
Người đột nhiên xuất thủ chính là Phong Kế Hành, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc của hắn bay bay, có một loại cảm giác phóng khoáng và ngông nghênh.
Nhất là hai mỹ nữ, ánh mắt bọn họ mê ly giống như trái tim đang mềm nhũn ra.
- A, gia hỏa này vận khí thật tốt, nhiều lần được người khác cứu.
Nam tử áo trắng nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt mang theo thần thái chán ghét..
Kẻ như vậy phải bị hung thú ăn thịt.
Ánh mắt Phong Kế Hành đảo qua, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hiện tại Lăng Hàn đã khôi phục gương mặt thật, cho nên hắn cũng không nhận ra, nhưng hắn có cảm giác người này quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải bằng hữu cũ, là người bị hắn chán ghét mới đúng.
Kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp qua, vì sao lại có cảm giác như vậy? Hơn nữa, hắn là tồn tại cỡ nào, ai có tư cách bị hắn chán ghét?
Lăng Hàn nhìn thấy Phong Kế Hành, chiến ý của hắn tăng lên, hắn mỉm cười:
- Thế nào, không biết ta sao?
- Tiểu tử, không nên thiếp vàng lên mặt mình, ngươi làm sao xứng biết Phong đại ca!
Nam tử áo trắng lên tiếng quát mắng.
Người này thật đáng ghét.
- Đúng đấy, Phong đại ca chính là đệ nhất thiên Bắc Thiên vực tài, làm sao có thể quen biết a miêu a cẩu chứ.
Mỹ nữ xinh xắn phụ họa.
Tâm thần Lăng Hàn hơi suy nghĩ, gương mặt hắn biến hóa.
- Là ngươi!
Phong Kế Hành tức giận, gia hỏa này chính là người được Tống Lam xuất thủ bảo hộ!
Hắn sinh ra sát cơ, trước đó hắn không nắm chắc chém giết Lăng Hàn, nhưng bây giờ khác biệt, hắn đạt được một đạo tiên hà, tu ra thần thông có thể sánh ngang Đế thuật.
Hắn bị áp chế lực lượng nhưng thần mang thì không.
Cho nên, lần này hắn hoàn toàn chắc chắn có thể xử lý Lăng Hàn.
- Đúng là tìm nát giày không tìm thấy, không muốn đi tìm lại gặp phải.
Hắn thản nhiên nói:
- Nghe nói ngươi đạt được ba đạo tiên hà, ha ha, vận khí đúng là quá nghịch thiên.
Cái gì!
Bốn người mỹ nữ cao giật mình, tiên hà, đây chính là chí bảo trong chí bảo, đạt được một đạo đã làm người ta hâm mộ muốn chết, đạt được ba đạo là khái niệm gì?
Mạnh như Phong Kế Hành cũng chỉ đạt được một đạo tiên hà mà thôi.
- Thế nào, ngươi hâm mộ sao?
Lăng Hàn cười nói.
Phong Kế Hành cao ngạo nói:
- Ha ha, cũng chỉ có tiểu nhân vật như ngươi mới chấp nhất số lượng tiên hà! Chẳng lẽ ngươi không biết, thời điểm đột phá Sinh Đan chỉ có một Tiên Đỉnh thai nghén ra Tiên Đan hay sao, các Tiên Đỉnh khác đều biến thành chất dinh dưỡng.
- Cho nên, cho dù ngươi luyện hóa ba đạo tiên hà thì sao, chỉ có một cái còn bảo tồn, ngươi chỉ có một thần thông mà thôi.
- Một đạo tiên hà và ba đạo tiên hà thì có gì khác nhau?
A, nói như vậy, dung hợp chín tiên hà luyện ra chín đạo thần thông chẳng phải không có ý nghĩa rồi?
Đúng thế, thần thông đến từ tiên hà, nếu tiên hà chôn vùi, thần thông tự nhiên biến mất.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, lắc đầu, Đa Gia Phật chính là Chuẩn Đế, tại sao hắn đánh ba đạo tiên hà vào trong người của mình?
Chuẩn Đế sẽ làm chuyện không có ý nghĩa hay sao?
Cho nên, tiên hà nhất định có biện pháp bảo lưu lại.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh, ta hiểu rồi, không cần nói.
Phong Kế Hành tức giận, ngươi ngớ ngẩn sao, không nghe thấy hắn phân tích sao? Ngươi bây giờ có được ba đạo tiên hà quả thật hơi mạnh, nhưng chỉ cần bước vào Sinh Đan, ngươi chỉ có thể bảo lưu một Tiên Hà mà thôi.
- Ngươi cũng chỉ có thể mạnh miệng mà thôi, xem ta lấy mạng ngươi thế nào!
Hắn nhanh chân lao tới gần Lăng Hàn, oanh, khí thế bộc phát không giữ lại, hắn muốn dùng tư thế mạnh nhất tiêu diệt Lăng Hàn.
- Đi thôi.
Mỹ nữ cao cười áy náy với Lăng Hàn, sau đó gọi đồng bạn tiếp tục đi tới.
- Ngao!
Đúng lúc này, một tiếng thú rống vang lên, một con mãnh hổ màu trắng lao tới, bành bành bành, sau lưng nó cây cối đổ ngã nghiêng.
- Cẩn thận!
Hai tên nam tử đồng thời hét lớn một tiếng, bọn họ cùng xuất vũ khí tấn công mãnh hổ.
Bọn họ đều dùng kiếm, hai đạo kiếm quang bay qua và hòa thành hai tia sáng chói mắt chém vào mãnh hổ.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của mãnh hổ, chỉ thấy mãnh hổ vung móng vuốt lên, ba, ba, hai đạo kiếm quang đồng thời vỡ nát, mãnh hổ vẫn lao tới với tốc độ không giảm.
- Không tốt, con mãnh hổ này có thực lực Thất Đỉnh!
- Mau chạy đi!
Nhưng hung thú đã lao tới, làm sao chạy bây giờ?
Mỹ nữ cao cắn răng, nàng lấy một vật trên cổ xuống sau đó tấn công mãnh hổ.
Ầm!
Một tia sáng bộc phát, nó hóa thành một chiếc lồng và bao vây mãnh hổ vào trong.
Hổ dữ nhảy nhót tưng bừng, vung móng tới tắp, nó muốn phá lồng mà ra, nhưng chiếc lồng được chế tạo đặc biệt, nó giống như dây thừng đang xiết chặt.
- Tốt!
Hai tên nam tử và mỹ nữ còn lại reo hò, chí ít hung thú cấp bậc Thất Đỉnh đã bị giam cầm, bọn họ rất hân hoan.
Mỹ nữ cao rất đau lòng, đây chính là chí bảo phòng thân của nàng, không nghĩ tới lại sử dụng lúc này.
Nhưng nhìn thấy đồng bạn không có việc gì, nàng cũng cười cười vui vẻ.
- Tiểu tử lỗ mãng, còn không mau cảm ơn Viện tỷ!
Mỹ nữ xinh xắn quát Lăng Hàn.
- Nếu không có Viện tỷ xuất thủ, ngươi bây giờ đã bị mãnh hổ ăn thịt.
Nam tử áo trắng cũng nói.
Tên nam tử áo xanh cười cười, dường như tự trọng thân phận nên xem thường nói chuyện với Lăng Hàn.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn trêu ai ghẹo ai?
Hắn chợt có sở ngộ, mình đang rửa chân bên hồ lĩnh ngộ Thập Bát La Hán Thủ, tại sao liên tục bị người khác quấy rầy?
- Ta không cầu các ngươi cứu giúp.
Lăng Hàn giang tay ra, dáng vẻ rất đáng ăn đòn.
Ba người kia giận dữ, người quá vô nghĩa, rõ ràng được cứu một mạng lại còn có sắc mặt như thế, tức chết người đi được. Mỹ nữ cao cũng không vui, mặc dù nàng xuất thủ không cần Lăng Hàn cảm kích, nhưng ngươi cũng không thể không biết tốt xấu như vậy.
Lăng Hàn cười một tiếng, ai bảo các ngươi chọc ta, xem có tức chết các ngươi hay không.
- Dạng người này nên bị hung thú ăn thịt!
Mỹ nữ xinh xắn tức giận nói ra.
- Đúng là bạch nhãn lang!
Nam tử áo trắng lắc đầu.
Mỹ nữ cao lắc đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Ngao!
Nhưng vào lúc này lại có tiếng hổ gầm vang lên, chỉ thấy cây cối ngã xuống, một con mãnh hổ màu vàng xuất hiện.
- Không được!
Bốn người biến sắc, con hung thú này còn đáng sợ hơn con trước, tuyệt đối không phải bọn họ có thể chống lại.
Mỹ nữ cao rút trâm ngọc ra, đây cũng là một kiện pháp khí lợi hại.
Xèo, nàng còn không có xuất thủ, một bóng người lao tới, ầm, con mãnh hổ màu vàng bị đánh bay ra ngoài.
Một bóng người đáp xuống, đứng chắp tay, trên người tỏa ra uy thế vô tận.
- Phong đại ca!
Lúc này bốn người đều kêu to, mừng rỡ không gì sánh được.
Người đột nhiên xuất thủ chính là Phong Kế Hành, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc của hắn bay bay, có một loại cảm giác phóng khoáng và ngông nghênh.
Nhất là hai mỹ nữ, ánh mắt bọn họ mê ly giống như trái tim đang mềm nhũn ra.
- A, gia hỏa này vận khí thật tốt, nhiều lần được người khác cứu.
Nam tử áo trắng nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt mang theo thần thái chán ghét..
Kẻ như vậy phải bị hung thú ăn thịt.
Ánh mắt Phong Kế Hành đảo qua, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hiện tại Lăng Hàn đã khôi phục gương mặt thật, cho nên hắn cũng không nhận ra, nhưng hắn có cảm giác người này quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải bằng hữu cũ, là người bị hắn chán ghét mới đúng.
Kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp qua, vì sao lại có cảm giác như vậy? Hơn nữa, hắn là tồn tại cỡ nào, ai có tư cách bị hắn chán ghét?
Lăng Hàn nhìn thấy Phong Kế Hành, chiến ý của hắn tăng lên, hắn mỉm cười:
- Thế nào, không biết ta sao?
- Tiểu tử, không nên thiếp vàng lên mặt mình, ngươi làm sao xứng biết Phong đại ca!
Nam tử áo trắng lên tiếng quát mắng.
Người này thật đáng ghét.
- Đúng đấy, Phong đại ca chính là đệ nhất thiên Bắc Thiên vực tài, làm sao có thể quen biết a miêu a cẩu chứ.
Mỹ nữ xinh xắn phụ họa.
Tâm thần Lăng Hàn hơi suy nghĩ, gương mặt hắn biến hóa.
- Là ngươi!
Phong Kế Hành tức giận, gia hỏa này chính là người được Tống Lam xuất thủ bảo hộ!
Hắn sinh ra sát cơ, trước đó hắn không nắm chắc chém giết Lăng Hàn, nhưng bây giờ khác biệt, hắn đạt được một đạo tiên hà, tu ra thần thông có thể sánh ngang Đế thuật.
Hắn bị áp chế lực lượng nhưng thần mang thì không.
Cho nên, lần này hắn hoàn toàn chắc chắn có thể xử lý Lăng Hàn.
- Đúng là tìm nát giày không tìm thấy, không muốn đi tìm lại gặp phải.
Hắn thản nhiên nói:
- Nghe nói ngươi đạt được ba đạo tiên hà, ha ha, vận khí đúng là quá nghịch thiên.
Cái gì!
Bốn người mỹ nữ cao giật mình, tiên hà, đây chính là chí bảo trong chí bảo, đạt được một đạo đã làm người ta hâm mộ muốn chết, đạt được ba đạo là khái niệm gì?
Mạnh như Phong Kế Hành cũng chỉ đạt được một đạo tiên hà mà thôi.
- Thế nào, ngươi hâm mộ sao?
Lăng Hàn cười nói.
Phong Kế Hành cao ngạo nói:
- Ha ha, cũng chỉ có tiểu nhân vật như ngươi mới chấp nhất số lượng tiên hà! Chẳng lẽ ngươi không biết, thời điểm đột phá Sinh Đan chỉ có một Tiên Đỉnh thai nghén ra Tiên Đan hay sao, các Tiên Đỉnh khác đều biến thành chất dinh dưỡng.
- Cho nên, cho dù ngươi luyện hóa ba đạo tiên hà thì sao, chỉ có một cái còn bảo tồn, ngươi chỉ có một thần thông mà thôi.
- Một đạo tiên hà và ba đạo tiên hà thì có gì khác nhau?
A, nói như vậy, dung hợp chín tiên hà luyện ra chín đạo thần thông chẳng phải không có ý nghĩa rồi?
Đúng thế, thần thông đến từ tiên hà, nếu tiên hà chôn vùi, thần thông tự nhiên biến mất.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, lắc đầu, Đa Gia Phật chính là Chuẩn Đế, tại sao hắn đánh ba đạo tiên hà vào trong người của mình?
Chuẩn Đế sẽ làm chuyện không có ý nghĩa hay sao?
Cho nên, tiên hà nhất định có biện pháp bảo lưu lại.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh, ta hiểu rồi, không cần nói.
Phong Kế Hành tức giận, ngươi ngớ ngẩn sao, không nghe thấy hắn phân tích sao? Ngươi bây giờ có được ba đạo tiên hà quả thật hơi mạnh, nhưng chỉ cần bước vào Sinh Đan, ngươi chỉ có thể bảo lưu một Tiên Hà mà thôi.
- Ngươi cũng chỉ có thể mạnh miệng mà thôi, xem ta lấy mạng ngươi thế nào!
Hắn nhanh chân lao tới gần Lăng Hàn, oanh, khí thế bộc phát không giữ lại, hắn muốn dùng tư thế mạnh nhất tiêu diệt Lăng Hàn.
/5357
|